Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 116: Lão Ăn Mày


Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế – Chương 116: Lão Ăn Mày


Chuyện Triệu Hoàng Yết đột phá Kim Đan kỳ thành công giống như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng vậy, cái mặt hồ Trung Thổ này đột nhiên gợn lên từng cơn sóng nhỏ, các thế lực ở khắp nơi ráo riết dồn tài nguyên vào bồi dưỡng anh tài dưới trướng, hy vọng đám người trẻ tuổi kịp thời đột phá Kim Đan kỳ đuổi theo Triệu Hoàng Yết, giữ thể diện và uy danh cho thế lực bọn họ.
Hai tháng sau,
Đông đi, xuân đến, trăm hoa đua nở đón ánh nắng ấm áp sau một mùa đông lạnh lẽo, chốc chốc có một hai cơn mưa phùn nhè nhẹ, làm không khí trở nên tươi mát hơn hẳn.
Cơn mưa rào vừa tạnh, nền đá trên phố vẫn còn đọng nước chưa khô, người ngựa đã tấp nập đi lại trên đường, hoàn toàn khác hẳn với mùa đông vừa trôi qua.
Vũ Phàm lướt nhanh trên con phố thẳng hướng tửu điếm mà đi đến.
Tên ăn mày dụi dụi mắt mấy lần rõ ràng hắn thấy tên công tử vừa nãy giẫm trúng vũng nước vậy mà mặt nước không hề có một gợn sóng, chẳng lẽ hắn đói đến độ mờ mắt rồi hay sao.
Vũ Phàm đi trên phố, nhìn thì giống như là đi bộ, ấy mà bộ pháp của hắn vô cùng quỷ dị, một bước đi mấy trượng, cả thân thể nhẹ như lông hồng, lướt trên nền đá vô cùng nhẹ nhàng.
Lão già ăn mày híp mắt nhìn Vũ Phàm, lão cười cười rồi lẩm nhẩm:
– Ồ, không ngờ hắn còn biết cả Thần Long Bộ Pháp!
Lão chỉ bước ra một bước liền theo sát sau lưng hắn, bộ pháp của lão, hệt như của hắn vậy, chỉ khác là một bước của lão, dài tận mười trượng, hơn nữa, mặc dù lão đã bước vào phạm vi của Chu Võng Thúc Phược của Vũ Phàm vậy mà hắn cũng không thể nhận ra được sự ba động chân khí dị thường nào.
Vũ Phàm tu luyện Thần Long Bộ Pháp, phối hợp với Ẩn Tức Thuật và Ẩn Lân Cổ trùng trong nội thể nên bây giờ nhìn hắn như một tên phàm nhân vô hại, hơn nữa, bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn dường như lặn mất tăm ở giữa dòng người trên phố vậy, chẳng ai chú ý đến cước bộ dị thường của hắn, thật kỳ lạ.
Vũ Phàm tách rèm che cửa rồi đi vào bên trong tửu điếm, bên trong chật kín người.
Lão giả ăn mày cũng nối gót theo hắn, lão cố ý đâm vào người Vũ Phàm.
– Ai da, công tử, người đụng chết lão già ta rồi a …!đau quá …!chết ta mất thôi …

Vũ Phàm cúi xuống đỡ ông lão dậy, hắn nói với lão:
– Xin lỗi lão bá, người không sao chứ?
Lão như thể được nước lấn tới:
– Công tử nghĩ chỉ xin lỗi thôi là xong à? Một dĩa thịt nai, hai vò rượu lớn, ai ôi, cái lưng ta …!— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm cười khổ, thì ra là lão ăn mày này cố tình muốn ăn vạ, hắn cũng không chấp nhất mấy chuyện này liền dìu lão đến một cái bàn rồi nói tiểu nhị phục vụ lão, toàn bộ chi phí hắn sẽ trả.
– Lão bá người ngồi ở đây, ta sai người bồi tội cho lão bá.
Lão bấu vào cánh tay của Vũ Phàm, một tia chân khí mỏng tang truyền vào nội thể hắn đi một vòng chu thiên rồi rút ra, ánh mắt lão lập lòe tinh quang rồi nhanh chóng biến mất.
– Đa tạ công tử …
Vũ Phàm cảm giác nội thể của hắn có cái gì đó là lạ trong tíc tắc, nhưng ở đẳng cấp của hắn vẫn chưa thể phát giác ra được hành động này của lão, hắn nhanh chóng bỏ qua.
“Hô, tiểu tử này nhìn sinh long hoạt hổ vậy mà lại là một cái lô đỉnh, khà khà, thú vị, thú vị a!”
Lão híp mắt nhìn bóng lưng Vũ Phàm đang đi lên lầu hai, trên miệng nở một nụ cười vui vẻ, lão nhìn hắn như một tên tình nô vậy.
– Hô hô …
Lão cười sặc sụa một mình, làm mấy người xung quanh cũng phải trố mắt mà nhìn.
Vũ Phàm nếu biết lão nghĩ về hắn như vậy, chắc chắn hắn sẽ đâm đầu vào đậu hũ mà tự sát.

Lão bản tửu điếm hai tay không ngừng tính tính toán toán trên cái bàn tính, rồi ghi chép vào sổ sách sinh ý từ sáng đến giờ, mặc dù lão còn chưa ngẩng đầu lên nhưng đã biết Vũ Phàm tới, lão nói:
– Tiểu hữu, chờ lão phu một lát.
– Tiền bối cứ thong thả!
Vũ Phàm tùy tiện ngồi xuống một cái ghế trong căn phòng, thuận tay pha một ấm trà như một thói quen, hắn dùng chân khí đưa chén trà đến chỗ lão, rồi tự mình thưởng thức chén trà trong tay.
Nước trong chén trà bên cạnh lão bản, đột nhiên lơ lửng thành từng hạt trên không trung rồi nó nhanh chóng bay vào miệng lão một cách thần kỳ, lão nói:
– Trà của ngươi pha vẫn là ngon nhất!
— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm cười cười, mấy bữa trước hắn thấy nhân sinh nhàm chán, nên nảy sinh ra ý định tìm hiểu trà đạo, cho nên bây giờ tay nghề cũng có chút môn đạo.
Hắn thuận miệng hỏi:
– Tiểu bối nghe nói Nhạc Thanh Phong đã đột phá?
Lão bản không nói gì, chỉ gật đầu một cái, rồi lại tiếp tục tính tính toán toán.
Đôi mắt của Vũ Phàm đăm chiêu, chuyện của Nhạc Thanh Phong là hắn nghe được từ chỗ của Hoàng Yết, hôm nay chỉ là muốn xác nhận lại mà thôi.


Đáng lẽ ra khi Thanh Phong đột phá, Vũ Phàm còn nghĩ Nhạc gia sẽ làm một hồi rầm rộ như lần Hoàng Yết đột phá mới đúng, nhưng tên này lại lựa chọn giấu nhẹm đi hẳn là ở phía sau còn có mưu tính gì đó.
Lão đầu biết Vũ Phàm định hỏi gì nên chặn họng hắn trước:
– Mục đích là gì thì lão phu cũng không biết đâu!
Vũ Phàm cười cười, hắn nói:
– Quả nhiên không có chuyện gì có thể qua mắt tiền bối.
– Cơ mà vẫn tính 10 viên chân khí thạch tinh phẩm!
Vũ Phàm cứng lưỡi nhìn lão, hỏi có một câu, liền mất 10 viên chân khí thạch tinh phẩm, thật là tức chết hắn.
– Tiền bối …
Chuyện này Vũ Phàm cũng đã có suy đoán riêng của hắn, có lẽ tên Nhạc Thanh Phong muốn che giấu thực lực để làm át chủ bài khi thi đấu xếp hạng ở bên trong tông môn vào tháng tới, nếu quả như vậy, thì tên này tâm tư cũng thật sâu.
Suy nghĩ kỹ thì chuyện này cũng không phải không có khả năng, dù gì cái danh hào kẻ đột phá đầu tiên đến Kết Đan kỳ cảnh giới cũng đã rơi vào tay của Hoàng Yết bây giờ y tranh đoạt cái danh thiên kiêu chi tử đột phá Kim Đan kỳ thứ hai cũng không có bao nhiêu lợi ích khi so với việc tranh đoạt thứ hạng trên bảng xếp hạng ở ngoại môn Hoàng Thiên tông.
Hoặc cũng có thể, ở bên trong còn che đậy một âm mưu khác mà hắn và lão bản tửu điếm chưa có manh mối.
Lão bản hờ hững hỏi hắn:
– Tiểu tử, ngươi không tranh đoạt xếp hạng lần này sao? — QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm gật đầu.
– Nói thực, thực lực tiểu bối chưa đủ, nên đành phải bỏ qua cơ hội này.
Bên ngoài thì Vũ Phàm nói vậy, nhưng thật ra bên trong lại nghĩ khác, hắn muốn nhân cơ hội này ngồi ở bên ngoài quan sát đối thủ của hắn, rồi năm sau tới mới tranh đoạt xếp hạng, như vậy sẽ thuận lợi hơn nhiều bởi cổ nhân có câu, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.

Lão bản tửu điếm cất cái bàn tính lên kệ, ánh mắt thâm thúy nhìn Vũ Phàm, cái tên họ Khương trước mặt này, tâm tư sâu sắc, tính cách trầm ổn, làm việc cẩn trọng không hấp tấp vội vã, nếu hắn sinh ra trong đại thế gia, hẳn là bây giờ uy quyền dưới tay không nhỏ.

Nhìn cách hắn hành sự từ lúc đến Trung Thổ đến nay, quả thực không có chỗ nào để chê.
Lão bản tửu điếm nói:
– Tình hình ở Chu Liệt Quốc không được ổn cho lắm, Thất Đại Tà Phái lần nữa quay lại tấn công, tổng thể binh lực lần này lớn gấp đôi lần trước.

Còn hai người mà tiểu hữu nhờ ta nghe ngóng, hoàn toàn không có tin tức gì cả, chỉ biết là bọn họ đã rời khỏi tông môn.
Vũ Phàm gật đầu, có lẽ là Khương lão nhân đã dẫn theo Hứa Chu Tử rời khỏi Chu Liệt Quốc, bởi vì nếu hắn là lão đầu, lựa chọn tốt nhất trước tình thế hiện tại ở đó là rời khỏi tông môn đi đến chỗ khác, nếu như ở lại, trước sau gì lão và Hứa Chu Tử cũng bị điều ra chiến trường, nhưng về phần đi đâu thì hắn không rõ, hy vọng Hứa Chu Tử bình an.
– Đa tạ lão bá!
Hắn để lên bàn một bình ngọc chứa linh dịch của Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu, rồi cáo biệt lão rời đi.
Ở bên trong, một nam nhân đeo mặt nạ đi ra, hắn nói với lão đầu:
– Người ngươi nói là hắn?
Lão đầu cực kỳ cung kính với người này.
– Vâng thưa chủ tử!
– Cũng không tệ!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.