Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 113: Triệu Hoàng Yết 2


Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế – Chương 113: Triệu Hoàng Yết 2


Khác với hai người Tào An và Cao Chí Viễn, Tề Hạo Long trầm mặc ít nói, nhưng ánh mắt cương trực ngay thẳng, dung mạo đường hoàng đứng đắn.
Y ngồi cùng bàn với Vũ Phàm, từ đầu buổi đến giờ chỉ góp vui vài câu, nhưng thông qua câu chữ của hắn Vũ Phàm lại thấy y chẳng qua là người ngại giao tiếp chứ không phải là kẻ cao ngạo khó gần.
Hơn nữa, tên họ Tề này tâm tư trầm ổn, suy nghĩ cẩn trọng, lời hắn nói ra vô cùng sắc bén.
Cao Chí Viễn hướng mắt về một cái bàn không xa, hắn nói:
– Tên để tóc đuôi ngựa, mặc hoàng bào đó là đệ tử của Đao Vương, gọi là Mã Lương, năm nay 20 tuổi, đã là Trúc Cơ thất trọng thiên.
Vũ Phàm đưa mắt nhìn tên Mã Lương đó, y ngũ quan đầy đặn, ánh mắt quyết đoán, mày rậm, mũi trâu, tai to phúc khí, thoạt nhìn là con người cương nghị, nhưng ăn nói lỗ mãng, có thể tính tình khá nóng nảy.
Vũ Phàm buộc miệng nói:
– Hẳn là y rất nóng tính đi.
Tào An vỗ đùi cái đét, hệt mấy nhân sĩ giang hồ ở tửu điếm hay làm, hắn nói:
– Khương huynh, ánh mắt của huynh thật chuẩn xác, tên này tính khí nóng nảy rất dễ bị người khích tướng, cho nên không ít lần ăn thiệt thòi, thậm chí có lần còn phải nhờ sư phụ hắn ra mặt.
Vũ Phàm khẽ gật đầu, nói như vậy, tên này hẳn là thường xuyên bị những kẻ có tâm tư lợi dụng làm thiên lôi sai đâu đánh đó, thật tội nghiệp.
Tề Hạo Long cười nhạt rồi nói:
– Những kẻ như y, cuối cùng cũng chỉ là tay sai cho kẻ khác mà thôi.
Nói rồi Tề Hạo Long uống một hớp rượu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía bàn của tên họ Mã kia.
Vũ Phàm đưa mắt nhìn Tề Hạo Long, hai người bọn họ không hẹn mà cùng cười nhạt một cái, rồi cụng ly uống cạn.

Tuy họ Tề ít nói, nhưng Vũ Phàm lại cảm thấy hai người rất hợp tính nhau, chỉ là không rõ đến cùng đối phương là địch hay là bạn mà thôi.
Ở nửa bên kia bàn tiệc, Tiếu Ngưng Nhi nói chuyện cũng rất hợp ý với Cao Như Huệ, Tề Thanh Phượng và Tào Vân Nghi, ba người bọn họ nghị luận bàn tán rất vui vẻ về mấy chuyện của nữ nhân.

Hơn nữa, Tiếu Ngưng Nhi cũng rất khôn khéo, lâu lâu cũng đệm vào một hai câu để thăm dò nội tình trong nhà của bọn họ giúp Vũ Phàm.
Nhạc Thanh Phong ở bên này nhỏ giọng nói với Doanh Tấn Khải, đệ tử của Quyền Vương.
– Mã huynh, tên mặc thanh sam ngồi cạnh Tào An là Khương Chính Hạo.

— QUẢNG CÁO —
Tấn Khải nhìn thoáng qua Vũ Phàm một cách vô vị rồi nói:
– Chính là cái tên vừa được Kiếm Vương đại nhân thu nhận làm đệ tử phải không?
Nhạc Thanh Phong hớp một ngụm rượu rồi nói:
– Đúng vậy, nhưng tên này lá gan có chút nhỏ, ha ha …
Tấn Khải nhíu mày hỏi lại:
– Chuyện là sao?
Nhạc Thanh Phong kể lại chuyện ở Ma Thú Sơn Mạch cho Tấn Khải nghe, đoạn hắn phá lên cười lớn:

– Ha ha …!đúng là tên nhát chết …!để ta đến thử hắn một chút!
Nói rồi hắn đứng dậy đi về phía bàn tiệc của Vũ Phàm, điệu bộ vô cùng tự tin và hưng phấn.
Thấy Doanh Tấn Khải tiến về chỗ này, Tào An nhỏ giọng nói:
– Tên có hình xăm ở cánh tay đang đi về phía này gọi là Doanh Tấn Khải, đệ tử của Quyền Vương, năm nay 22 tuổi, Trúc Cơ kỳ bát trọng thiên.
Vũ Phàm khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn thanh niên họ Doanh ở đằng xa, làn da của hắn một màu rám nắng khỏe khoắn, cơ tay vô cùng rắn chắc to lớn, trên hai cánh tay xăm hình giao long uốn quanh, trông vô cùng khí phách.
Khi hắn vừa đến chỗ của Vũ Phàm thì đã cao giọng nói:
– Tiểu đệ, ta gọi là Doanh Tấn Khải, là đệ tử chân truyền của Quyền Vương!
Vũ Phàm lịch sự đáp lời:
– Tại hạ Khương Chính Hạo, hân hạnh được gặp Doanh huynh!
Vũ Phàm vừa nói xong, hắn đã cất lời:
— QUẢNG CÁO —
– Khương đệ, ta muốn đấu đệ một trận, thế nào? Được không?
Vũ Phàm cười cười nói:
– Đệ tự nhận thực lực không bằng Doanh huynh, không dám lên đài bêu xấu, mong Doanh huynh thứ lỗi!

Tên họ Doanh khoái trí cười lớn một tràng vỗ vỗ bả vai của Vũ Phàm nói:
– Ha ha …!tiểu đệ, tên họ Nhạc nói đệ nhát gan quả không sai a! Ha ha …!nếu vậy thì cũng thôi đi, không khéo lên đài bị ta đánh đến tè ra quần mất …!ha ha …
– Ha ha …
Đám người phe cánh của Doanh Tấn Khải và Nhạc Thanh Phong cười lớn một tràng châm biếm Vũ Phàm.
Sâu trong ánh mắt của Vũ Phàm lộ ra một tia sát cơ nồng đậm, nhưng rất nhanh lặn đi mất tăm, hắn bình thản đáp lời:
– Đa tạ Doanh huynh giơ cao đánh khẽ!
Nói rồi hắn ngồi xuống thản nhiên ăn uống rượu thịt, mặc kệ ánh mắt của mọi người.
Chút chuyện cỏn con này còn chưa thể làm Vũ Phàm kích động, cách nhìn của hắn đối với mấy chuyện như thế này khác xa với bọn họ, đối với đám người này, một trận đấu tỷ võ đài có thể là danh dự sống chết, nhưng đối với Vũ Phàm nó cũng chỉ là một hạt bụi thoảng qua mà thôi.
Mục tiêu chung cực cuối cùng của hắn không phải là thắng mấy cái võ đài vô vị này mà là đạt đến đỉnh cao đại đạo, mà những chuyện phiền phức như này hắn lại càng không muốn dây vào, đánh thắng đối phương thì sao chứ cũng chỉ là một trận đấu hư vinh trên võ đài mà thôi, không khéo kéo tới thêm mấy cái phiền toái thì lại rắc rối cho cả hắn và Ngưng Nhi.
Ở đằng xa, trong ánh mắt Triệu Hoàng Yết dâng lên một tia thích thú nồng đậm nhìn về phía Vũ Phàm, dựa theo tình báo của Triệu gia, thực lực Vũ Phàm không hề tầm thường, thậm chí nếu là sinh tử chi chiến, chưa chắc Doanh Tấn Khải có thể giết được Vũ Phàm.
Hơn nữa, một trận tử chiến với sát thủ ở Ma Thú Sơn Mạch ngày đó cũng đã cho thấy Vũ Phàm tuyệt đối không nhu nhược như vẻ bề ngoài mà hắn đang thể hiện.

Triệu gia tin tức cực kỳ tinh thông, bởi đằng sau họ là một tổ chức thu thập tình báo vô cùng khủng bố, Hồng Lâu, phàm là chuyện xảy ra trong thiên địa này, hiếm khi có thể che mắt được bọn họ, cho nên Triệu Hoàng Yết tất nhiên nắm được tình báo này, thậm chí hắn cũng đã lờ mờ đoán được thân phận thật sự của Vũ Phàm, nhưng hắn biết đâu là giới hạn.
Những điều này càng chứng tỏ Vũ Phàm là một kẻ nguy hiểm, hắn giống như một lão sói ranh mãnh giấu đi nanh vuốt của mình, lượn lờ trong bóng đêm u tối rồi đột ngột lao ra xé xác con mồi.
Tiếu Ngưng Nhi cũng bất bình thay cho Vũ Phàm, nhưng nàng theo hắn đã lâu, biết hai chữ ẩn nhẫn quan trọng như thế nào, bây giờ ở đất khách quê người càng phải nhẫn nhịn, tránh gây thù chuốc oán càng nhiều càng tốt.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, Vũ Phàm cũng có giới hạn của hắn, một khi vượt qua giới hạn này, đối phương thường sẽ chết rất thê thảm, nàng thần thái bình thường tiếp tục trò chuyện với ba mỹ nữ Trịnh Châu.

— QUẢNG CÁO —

Lúc này, Doanh Tấn Khải cũng đã rời đi, Tề Hạo Long hớp một ngụm rồi dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn về Vũ Phàm, “quả nhiên y không phải là kẻ mãng phu, tâm cơ tên này tuyệt đối thâm sâu khó lường”, hắn nghĩ nghĩ rồi nói với Vũ Phàm:
– Mấy tên này cũng chỉ được cái cậy quyền cậy thế mà thôi.
Vũ Phàm cười cười hắn nói:
– Cho nên chúng ta cũng không cần phải so đo với bọn họ a!
Câu này nói ra làm cho hai tên Tào An và Cao Chí Viễn trước mặt Vũ Phàm trầm ngâm một lát, lời này tuy nói ra thì đơn giản nhưng làm thì khó, Cao Chí Viễn nói:
– Khương huynh, đợi sau này vương giả đệ tử chi chiến đánh bại hắn là được, ha ha …
Cao Chí Viễn thì suy nghĩ đơn giản hơn một chút, hắn xem trọng Vũ Phàm ở chỗ biết tự lượng sức mình, một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đánh với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ không cần xem cũng biết kết quả.
Phải biết là cả hai đều là thiên kiêu chi tử được Vương giả lựa chọn làm đệ tử của mình.
Cao Chí Viễn nghĩ vậy cũng không sai, bởi hắn cũng không có sâu sắc như Triệu Hoàng Yết hay Tề Hạo Long.
Nói rồi bọn họ uống cạn chén rượu trong tay.
Vương giả đệ tử chi chiến là cuộc chiến dành cho các đệ tử của các vị Vương giả đương thời như Kiếm Vương, Quyền Vương, Đao Vương, Thương Vương, …! để luận ra thứ hạng, mỗi trận chiến cách nhau mười năm, lần trước vương giả chi chiến, người đứng đầu bảng là Từ Đông Hải, đệ tử của Chiến Luân Pháp Vương Thái Tuệ, Thiếu Lâm tự.
Tính từ mùa xuân tiếp theo, thì còn năm năm nữa là đến vương giả đệ tử chi chiến lần thứ ba, mà theo tu chân giới đồn đoán, có lẽ lúc đó mấy vị đệ tử của vương giả đương thời cũng đã đồng loạt bước vào cảnh giới Kết Đan.
Nhạc Thanh Phong đối với chuyện này ngoài mặt thì vui vẻ, nhưng bên trong lòng thì âm thầm đánh giá lại Vũ Phàm một phen, dựa theo con mắt của hắn, Vũ Phàm tuyệt đối không phải là người đơn giản, chẳng qua là y đang giả ngu mà thôi.
Ngày đó mặc dù hắn nói Vũ Phàm là kẻ nhát gan, nhưng khi hắn bình tâm suy nghĩ lại thì lại thấy Vũ Phàm là kẻ cơ trí, nếu hắn đoán không sai, Vũ Phàm hẳn là nhận ra điểm khác thường trước cả hắn và cao thủ trong nhà, mới gấp rút rời đi như thế, nếu quả thực là như vậy, thì kẻ này tuyệt đối nguy hiểm, cần sớm loại bỏ, nhất là không để cho Triệu Hoàng Yết đạt được sự ủng hộ của kẻ này.
Nhạc Thanh Phong uống một hớp rượu, trong lòng tính tính toán toán nhìn về phía Vũ Phàm.
“Con rùa đen, để ta xem ngươi có thể giả bộ được đến bao giờ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.