Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 102: Tiến Về Thương Huyền Tông


Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế – Chương 102: Tiến Về Thương Huyền Tông


Mười lăm ngày sau, cuối cùng Tiếu Ngưng Nhi cũng đã đột phá thành công đến Trúc Cơ kỳ.
Lúc này nàng vừa mới tắm rửa xong, trên người chỉ khoác tấm áo lụa mỏng.
Đột phá đến Trúc Cơ kỳ, toàn thân khí chất của nàng đã hoàn toàn biến đổi, dần dần thoát phàm, bây giờ nhìn dung mạo của nàng đã có thêm mấy phần giống nữ tiên tử, ngũ quan càng ngày càng trở nên tinh xảo, hơn nữa dung mạo của nàng vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp.
Vũ Phàm nhìn thân ảnh kiều diễm của nàng mà trong lòng có chút cảm khái, nếu hắn suy đoán không sai hẳn là Tiếu Ngưng Nhi có mị lực trời sinh, nhất là đôi mắt của nàng rất dễ hấp dẫn người khác.
Cũng may là nàng cũng đã bắt đầu tu luyện Ẩn Tức Thuật như hắn, hy vọng có thể che giấu bớt đi một chút.
Tiếu Ngưng Nhi khẽ động, thân hình lồi lõm mê người của nàng ma sát lên lớp lụa mỏng làm người nhìn thất điên bát đảo, Vũ Phàm hắn tự nhận định lực mạnh, nhưng cũng phải khô khốc miệng lưỡi mà nhìn nàng.
Tiếu Ngưng Nhi thấy hắn thất thố nhìn mình, khuôn mặt nàng chuyển sang ửng hồng, nàng cười tinh nghịch trêu hắn.
Vũ Phàm đưa tay lên gãi gãi cái đầu hắn nói:
– Ngưng Nhi quả thật muội càng ngày càng xinh đẹp nha.
Ngưng Nhi nghe thấy hắn nói như vậy trong lòng càng thêm vui vẻ, được nam nhân mình yêu khen ngợi, là một trong những điều hạnh phúc của nữ nhân mấy nàng.
Ngưng Nhi từ từ sà và lòng của Vũ Phàm, nàng ôm chặt lấy thân hình rắn rỏi của nam nhân trước mặt, gò bồng đảo của nàng ma sát lên người hắn, làm dục hỏa của hắn có chút bùng nổ.
– A …!muội …
Vũ Phàm ngượng ngùng nói nhỏ, nhưng chỉ thấy Ngưng Nhi đưa ngón tay trỏ mảnh mai của nàng lên chặn lại đôi môi của hắn, mùi hương quyến rũ của Ngưng Nhi liên tục truyền đến mũi của hắn, làm hắn nóng ran của người.

Ngưng Nhi thủ thỉ nói:
– Cả đời này …!muội là của huynh!
Nói rồi nàng vùi đầu vào lòng hắn, nhũ hoa của nàng ma sát lên đạo bào của hắn làm hắn cảm thấy có chút gượng gạo, đột nhiên hắn cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng như anh đào của nàng.

— QUẢNG CÁO —
– Ưm …!ưm …
Bên trong mật thất, một mảnh xuân quang động lòng người, một bên xinh đẹp như tiên tử hạ phàm, một bên thân thể đầy những đường tử sắc và hoàng kim sắc phù văn kỳ dị, ấy vậy mà hai người cứ quấn lấy với nhau, nhìn từ xa trông lại hệt như tràng cảnh quỷ vương đang chiếm lấy tiên nữ, chỉ khác là nàng nguyện đem mình dâng cho hắn mà thôi.

Sáng hôm sau,
Tiếu Ngưng Nhi hai má hồng nhuận, nằm gối đầu lên tay của Vũ Phàm mà ngủ ngon lành, lâu lâu nàng lại khẽ rên một tiếng nhỏ, có lẽ đêm qua hơi quá sức với nàng, cho nên đến bây giờ vẫn chưa có chịu thức dậy.
Công pháp mà Vũ Phàm tu luyện quả nhiên là một tuyệt đỉnh công pháp lô đỉnh, một đêm song tu, Tiếu Ngưng Nhi được lợi không nhỏ, trực tiếp củng cố cảnh giới Trúc Cơ nhất trọng thiên, ẩn ẩn có dấu hiệu muốn tiến vào cảnh giới Trúc Cơ nhị trọng thiên.
Ngược lại, Vũ Phàm nở ra nụ cười khổ, tích lũy trong đan điền của hắn bị rút đi gần hết, bây giờ đang điên cuồng hồi phục lại bằng đan dược.
Vũ Phàm ôm Ngưng Nhi vào trong lòng, cả thân hình mềm mại của nàng dính chặt lên người hắn, mùi hương của nàng thoang thoảng hương hoa hồng nhè nhẹ làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Vũ Phàm hôn lên trán của nàng một cái nhẹ, rồi hắn đắp chăn lên người nàng, từ từ đứng dậy tránh để nàng tỉnh giấc.

Hắn bước ra khỏi gian mật thất, thẳng hướng chính phòng mà đi tới, ánh mắt trở nên bàng bạc vô tình như mọi khi.

Quách lão đã ở chính phòng đợi hắn từ khi nãy, vừa thấy Vũ Phàm lão đã nói:
– Công tử, thiếu chủ Tào An đã được nhận vào Thương Huyền tông tu luyện, mấy ngày nữa sẽ đến Trung Thổ thành, sẵn tiện ghé thăm công tử.
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
– Ta đã biết, đa tạ lão bá! Phiền lão bá chuẩn bị cho ta mười phần dược liệu theo đan phương này! — QUẢNG CÁO —
Quách lão nhận đan phương từ Vũ Phàm, lão đưa mắt nhìn qua một lượt nhìn nhận ra đây là nguyên liệu luyện chế Đoán Thể Đan dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Dù hắn không nói ra, nhưng lão cũng đoán ra được ý đồ của hắn.
Vũ Phàm không ôm hy vọng thu phục được đám người A Quý, dù sao bọn họ cũng là thân tín được Tào An lựa chọn kỹ lưỡng, hắn là người đến sau, chỉ hy vọng bọn họ để tâm làm việc cho hắn chu toàn là tốt rồi.
Còn về thân tín Vũ Phàm đã có tính toán riêng.
Hôm nay là ngày Tào gia đến lấy đan dược theo ước hẹn, trên một cái bàn dài ở chính sảnh, một trăm năm mươi cái hộp ngọc bày biện la liệt, tổng cộng là một ngàn năm trăm viên Trúc Cơ đan bảy thành dược lực.

Chuyện này, lúc ban đầu Quách lão có nghĩ cũng không thể nào nghĩ tới, cho đến lúc này lão liền có thể khẳng định cảnh giới thần hồn của Vũ Phàm ít nhất cũng phải là Tam Tài.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể trong mười lăm ngày luyện ra ngần ấy Trúc Cơ đan bảy thành dược lực như vậy.
Bảy thành dược lực Trúc Cơ đan ở Trung Thổ thành nói hiếm liền không hiếm, nhưng vẫn là cung không đủ cầu, cho nên có bao nhiêu liền hết bấy nhiêu.
Chỉ riêng thượng tông, đệ tử nhập môn đã lên đến con số hơn vạn người, hơn nữa, càng ngày càng tăng, chưa kể đến bọn họ còn sử dụng Trúc Cơ Đan xuyên suốt cho đến khi nào đột phá Kết Đan kỳ mới thôi.

Ấy là chưa kể tán tu ở Trung Thổ thành, bởi vì vậy lượng tiêu thụ Trúc Cơ đan ở Trung Thổ vô cùng lớn, phải nói là lớn đến dọa người, chính vì vậy ai cũng muốn nhúng tay vào miếng bánh béo bở này.
Chỗ đan dược này Tào gia bắt buộc phải bán lại cho thượng tông tám phần, hai phần còn lại được quyền tự mình phân phối ở Trung Thổ, coi như là thù lao của thượng tông dành cho các thế gia phụ thuộc.
Chưa kể Tào gia vẫn phải cống nạp thuế phí đều đều hàng tháng cho thượng tông để duy trì dược điếm ở đây, rốt cuộc lợi ích vẫn chảy về tay thượng tông là chính.

Bởi vì vậy, dù không ai dám nói ra nhưng ở Trung Thổ thành toàn bộ lợi ích đều nằm trong tay của thượng tông.
Chính vì vậy, Vũ Phàm khi quyết định tiến đến Trung Thổ liền đã dẹp bỏ ý định tự mình quật khởi, nói đùa sao, mấy cái thế lực lớn nhất Tào gia còn chật vật cầm cự, một tán tu thân cô thế cô nhưng hắn đứng lên chống lại thượng tông, không cần nói cũng đã biết kết cục, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Một nam tử trung niên bước vào sảnh chính của Vũ Phàm phủ, mày kiếm, mắt hổ, mũi trâu, miệng cọp, trong vô cùng cương khí chính trực.
Giọng nam tử trung niên trầm ổn, hắn nói:
– Khương khách khanh, lão Hoa huynh ta thay mặt Tào gia đến thu đan.
— QUẢNG CÁO —

Vũ Phàm khách khí nói với lão:
– Hoa tiền bối, làm phiền tiền bối kiểm tra giúp ta!
Nam tử trung niên này là Hoa Tam Chung, trung phẩm Luyện Đan Sư tứ phẩm của Tào gia, phụ trách quản sự ở Trung Thổ thành, rất được lão tổ Tào Thái An tín nhiệm bởi tính khí cương trực của lão.
Hoa Tam Chung lão nhân kiểm tra một lúc rồi mới nói:
– Toàn bộ là bảy thành dược lực, thật không thể tin nổi, Khương lão đệ, ngươi thật là làm ta kinh ngạc không thôi a!
Đối với Vũ Phàm Hoa Tam Chung rất là thưởng thức Vũ Phàm, tuổi trẻ tài cao.
Vũ Phàm khiêm tốn nói:
– Hoa tiền bối quá lời rồi!
Hoa Tam Chung lão nhân cười ha hả rồi thu đan dược vào trong nhẫn trữ vật, rồi nói:
– Số lượng đan dược ngươi bàn giao gấp đôi số lượng yêu cầu, nên một tháng tiếp theo được tự do hành động, việc ở đây đã xong, cáo từ! Quách huynh, hôm nào rảnh rỗi chúng ta đối ẩm.
– Nhất định rồi, hẹn ngày tái ngộ Hoa huynh!
– À nhớ dẫn Khương lão đệ đi theo …!haha …
Nói rồi lão xoay người rời đi, con người lão là vậy, xong việc liền rời đi không nề hà câu nệ.
Vũ Phàm nhìn bóng lưng Hoa Tam Chung rời đi trong lòng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, như vậy hắn có một tháng thời gian để vào Thương Huyền tông gặp lão nhân kia, hắn hy vọng sẽ không có gì bất trắc xảy ra..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.