Đọc truyện Hồng Hoang Nữ Đế – Chương 10: Thanh dao bí cảnh (thượng)
Sáng hôm sau, Dạ Vô Song cùng với Hương Hương bước ra khỏi phòng, hai người tay trong tay, những ngón tay thon thả trắng ngần đan vào nhau rất tình tứ. Dạ Vô Song thì vẫn bảo trì nguyên vẹn được nét cười nhạt thường ngày, nhưng về phần Hương Hương thì trên mặt nàng đã rõ rệt tăng thêm một tầng hồng nhuận, nét mặt tươi như hoa mới nở, toàn thân tuôn trào xuân khí dào dạt, kẻ ngu ngốc cũng có thể đoán được đêm qua nàng vui chơi đến mức độ nào.
Dạ Vô Song khẽ rung cổ chân, hai người liền xuất hiện ở trước đài phun nước tại ngoại viện Thanh Dao Các. Nàng gõ nhẹ mũi giày xuống đất một cái, lập tức, Kim Trùng trong hình dạng một tiểu trùng từ dưới đất chui lên, sau đó nhanh chóng hóa thành hình lão giả cánh trùng.
Hắn vừa hiện thân đã thấy Dạ Vô Song dẫn theo nữ tử hôm qua, chỉ khác ở chỗ: hôm nay nàng không còn ăn mặc đơn giản không bắt mắt nữa, mà đã thay vào một bộ áo váy bó sát thân thể, triển lộ đường cong khiêu gợi cùng trùng trùng điệp điệp núi non cao thấp, khe ngực sâu thẳm kia có lẽ trên đời này chỉ thua Dạ Vô Song; ngay cả mái tóc buông thả hôm trước cũng đã được búi lên gọn gàng, để lộ cái cổ thon thả trắng như tuyết.
Kim Trùng chắp tay cúi đầu chào hỏi:
– Vấn an tiểu thư.
Nhưng mà trong lòng hắn là một mảnh thở dài cùng cười khổ: ài, lại thêm một tuyệt thế mỹ nữ không dành cho bất kỳ nam nhân nào. Ban đầu Kim Trùng còn bị nhan sắc Hương Hương mê hoặc, nhưng lúc hắn vừa nhìn thấy cách nàng ôn nhu vân vê ngón tay cái của tiểu thư Dạ Vô Song trong lúc nắm tay nàng thì lập tức từ trên cao rớt cái bịch, vì nam nhân trong thiên hạ mà tuyệt vọng.
Dạ Vô Song cười cười nhìn Kim Trùng, dặn dò:
– Hôm nay ngươi muốn đi đâu tùy ngươi, tạm thời chưa có việc cho ngươi làm.
Kim Trùng gật đầu đáp ứng một tiếng, sau đó hóa thành một tiểu trùng bay đi mất. Dạ Vô Song ở lại, quay sang nhìn Hương Hương đang tò mò dõi theo con tiểu trùng đã bay xa kia, cười hỏi:
– Hương Hương bảo bối, nàng muốn một con về nuôi không?
Hương Hương khẽ rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy:
– Không a, ta sợ nhất là trùng bọ… Ta chỉ có chút thắc mắc…
Dạ Vô Song nghiêng đầu tò mò hỏi:
– Nàng thắc mắc chỗ nào?
Hương Hương nhíu mày suy tư, mập mờ nói ra:
– Hình như năm xưa, có ai đó từng nhờ ta đi bắt về một con yêu trùng bỏ chạy, ta nhớ mang máng yêu trùng kia cũng là màu hoàng kim…
Trong lòng Dạ Vô Song khẽ động, thần bí hỏi:
– Là nha đầu ngu ngốc ở Vạn Yêu Môn kia?
Sắc mặt Hương Hương sáng ngời, nàng kêu lên:
– A, đúng rồi! Chính là Tần Yêu muội muội! Vô Song tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại a…
Dạ Vô Song cười hì hì, cúi đầu hôn lên gò má Hương Hương, khẽ nói:
– Tần Yêu đi tìm không phải là con trùng này, thứ nàng tìm là một con rết, một con rết màu hoàng kim. Về phần hiện nay nó chạy đi đâu thì… hắc hắc… ta có thể nói cho nàng biết, nhưng không thể miễn phí được…
Hương Hương nhìn thấy nụ cười tà dị của Dạ Vô Song thì đã đoán được nàng muốn gì, hai gò má thoáng ửng hồng, né ánh mắt đầy mê hoặc của Dạ Vô Song mà lí nhí hỏi:
– Tỷ, tỷ muốn sao?
Dạ Vô Song đưa môi đến gần sát bên tai Hương Hương, khiến nàng nắm chặt góc áo, hơi ngượng ngùng chờ đợi một câu nói kia. Vô Song thì thầm:
– Ân, ta muốn… đi vào chỗ kia của nàng…
Cần cổ Hương Hương bắt đầu đỏ lên, nàng xấu hổ đáp:
– Tối, tối qua không phải đã vào rồi sao? Còn rất nhiều lần nữa…
Toàn thân Dạ Vô Song cứng đờ, cười khô khan nói ra:
– Ừm, không phải, chỗ kia… tức là bí cảnh của Thanh Dao Các ấy…
Hương Hương trong phút chốc đờ hẳn ra, não còn chưa bắt kịp với mọi chuyện. Sau một hồi nhìn Dạ Vô Song chằm chằm, Hương Hương trợn mắt nổi giận đùng đùng:
– Nữ nhân vô sỉ! Ngươi, ngươi, ngươi khinh bạc ta! Ngươi đi chết a!
Nàng quơ loạn hai bàn tay nhỏ xinh, đánh đấm lên người Dạ Vô Song, bộ dạng cực kỳ ấm ức. Nhưng mà lần này đúng là xấu hổ chết nàng rồi, không hiểu sao khi nghe hai chữ “chỗ kia” nàng lại liền liên tưởng tới “cái kia” của mình, tối qua đúng là đã để cho Dạ Vô Song dùng tay dùng lưỡi khai phá hết thảy bên trong rồi. Chỉ có điều Dạ Vô Song là hoàn toàn không có ý định này, nàng chỉ muốn đi vào địa phương bí hiểm kia lấy ra vài món đồ vật xưa cũ mà thôi.
Dạ Vô Song cười ha ha, cũng không có đỡ đòn của Hương Hương, chỉ đứng yên đó mà tận hưởng xuân cảnh mỹ nhân e thẹn xấu hổ. Nhưng mà sự việc bất ngờ xảy đến, bàn tay đang quơ loạn của Hương Hương lại hoàn mỹ chộp vào bầu ngực sữa căng tròn của Dạ Vô Song.
Hương Hương chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay mình một trận mềm mại co dãn ấm áp, sờ vào thật thích thú không nỡ buông, đành phải siết siết nắm tay, bóp nắn mấy cái để giải tỏa nỗi niềm. Bóp được một lúc, nàng nghe tiếng Dạ Vô Song cười hì hì:
– Hương Hương bảo bối, nàng chiếm tiện nghi đủ chưa?
– A… Hồ ly tinh! Ngươi mê hoặc ta!
– Ách…
Dạ Vô Song nhìn thấy bộ dạng vừa hoảng hốt rút tay lại, vừa kêu la thất thanh như thể mình sắp bị người khác đẩy ngã của Hương Hương mà không khỏi nghẹn họng, cũng có chút buồn cười. Nàng thầm nghĩ: đã qua bao nhiêu năm rồi, vậy mà nha đầu này vẫn không bớt vô sỉ đi chút nào.
Năm xưa Hương Hương cũng là nhờ vào tính cách có chút bất lương này của nàng mà lọt vào ngọc nhãn của Dạ Vô Song. Thời điểm hai người mới gặp nhau lần đầu, Bộ Vân Tình đã đổ bệnh khá nhiều năm rồi mà vẫn chưa tìm ra nguyên liệu bào chế giải dược, Dạ Vô Song cũng là tâm trạng buồn rầu không khá lên nổi. Nhưng nhờ vào độ lầy lội của Hương Hương mà Vô Song tỷ tỷ vui cười nhiều hơn không ít, từ đó hai người nảy sinh tình ý, cùng nhau thân mật được một đoạn thời gian khá lâu.
Nghĩ tới đây, Dạ Vô Song khẽ phì cười, đánh mông Hương Hương nói ra:
– Được rồi, đến ngực ta cũng cho nàng bóp thống khoái rồi, hiện tại nên dẫn ta vào bí cảnh nhìn một chút, xem thử có thể lấy thứ kia ra hay không.
Hương Hương a lên một tiếng thật đáng yêu, sau đó ai oán liếc Dạ Vô Song, nhưng mà cũng không dám phàn nàn, không khéo lại bị vị tình tỷ tỷ này lôi vào phòng làm một trận thì nàng thê thảm mất. Hương Hương vừa hậm hực dẫn Dạ Vô Song đi vào sâu bên trong Thanh Dao Các, vừa lấy tay xoa xoa cái mông to tròn căng mọng; Dạ Vô Song nhìn vào dáng đi khẽ nguấy mông muôn vạn phong tình của mỹ phụ này, không khỏi liếm môi một cái. Nhưng mà nàng vẫn là nhịn ham muốn xuống, hiện tại đi làm đại sự.
Hai người thoắt cái đã tiến vào nội viện, thời điểm đi ngang các đệ tử trong các, hai nàng thu hút thật nhiều ánh mắt nóng bỏng từ nam giới lẫn nữ giới. Đệ tử trong các cũng không phải là quá xa lạ đối với lão tổ bà bà, nên phản ứng không mạnh mẽ bằng lúc nhìn thấy Dạ Vô Song đi theo bên cạnh. Vị đại tỷ này mang trên người phong thái tự do tự tại, có xen lẫn chút bá khí, khiến các nữ đệ tử hâm mộ kêu oa oa, còn nam đệ tử thì trong lòng rộn rạo dâng lên những đoạn cảm xúc muốn chiếm hữu, chinh phục cường nữ như vậy.
Có điều, đệ tử Thanh Dao Các ở thời đại này đều là các thiên tài trầm ổn thu liễm, bọn hắn vừa nhận ra mình không có cách nào nhìn thấu được cảnh giới của vị đại tỷ đi theo lão tổ bà bà kia thì lập tức hiểu rõ nàng không phải là tượng sáp muốn nắn là nắn. Đám nam đệ tử không khỏi nhẹ thở dài một tiếng rồi bỏ đi làm việc khác, không tơ tưởng hão huyền nữa.
Đi bộ ngắm cảnh được một lúc thì Dạ Vô Song và Hương Hương đã đến trước một cánh cửa gỗ đặt trên một vách đá. Vách đá này thuộc về một ngọn sơn môn duy nhất của Thanh Dao Các, cũng là tổ địa chi tâm của các. Dạ Vô Song là người tìm thấy ngọn núi này; lúc đó nàng chỉ tình cờ dạo ngang nhưng lại tìm thấy một ngọn sơn phong nằm chễm chệ ngay trên khúc giao nhau của hai đoạn long mạch. Về sau, nàng mang Hương Hương cùng mấy đệ tử đời đầu về đây lập nên Thanh Dao Các.
Hương Hương cắn ngón tay cái, dùng máu tươi vẽ một cái ấn ký lên cánh cửa, sau đó kết thủ ấn, niệm một câu chân ngôn. Lập tức, cánh cửa gỗ mở ra, bên trong là một thông đạo đi thẳng vào trung tâm của khu vực chân núi. Ở cuối thông đạo hoàn toàn không có một tia ánh sáng nào, tựa như hư không vô tận vậy, khiến người nhìn vào không khỏi sinh ra sợ hãi run rẩy trong lòng.
Dạ Vô Song vận dụng nhãn lực Tạo Hóa cảnh nhìn thẳng tới điểm cuối thông đạo, môi xinh cong lên thành một nụ cười vừa ý, nói với Hương Hương:
– Xem ra là vừa đúng lúc, thứ bên trong thật sự đã muốn phá cấm chế chạy ra ngoài rồi.
Dáng vẻ uốn éo có chút bất lương vừa nãy của Hương Hương hoàn toàn biến mất, nàng đột nhiên để lộ ra một loại ngữ khí tà mị trái ngược hoàn toàn với loại nũng nịu như lúc quấn lấy Dạ Vô Song trên giường:
– Vô Song tỷ tỷ, lần này có thể đem thứ đó hoàn toàn tiêu diệt không?
Dạ Vô Song cười cười đáp:
– Có thể a. Nhưng mà nàng thật sẽ để hắn thống khoái được chết sao?
Hương Hương khẽ cúi đầu, mềm giọng nói ra:
– Cũng mấy trăm năm rồi, ngày nào hắn còn không hôi phi yên diệt, ngày đó tâm ta còn bị vướng lại nơi vị diện thấp này. Ta đã rất muốn theo tỷ đi Đại Tiên Giới rồi…
Dạ Vô Song gật đầu, lộ ra vẻ hài lòng, ôm eo Hương Hương hôn lên gò má phấn nộn của nàng một cái, khẽ khen ngợi:
– Nghĩ thông là tốt rồi, mất hơi nhiều thời gian một chút, nhưng cuối cùng là vẫn nghĩ thông; không hổ danh là tiểu bảo bối của Dạ Vô Song ta a…
Nói xong lại thơm Hương Hương thêm lần nữa, nhìn vào mắt nàng cười hì hì.
Hương Hương không giấu được vui vẻ trên mặt, gục đầu vào ngực tình tỷ tỷ mà cảm thụ khí tức vừa bá đạo như thần linh, lại uyển chuyển như tiên nữ, sau đó ánh mắt lộ ra chút tinh nghịch, âm thầm đưa tay vỗ vào mông Dạ Vô Song một cái rõ to, cười khanh khách nói:
– Được rồi, mau đi đi, đừng có ở đây dụ dỗ nữ hài làm chuyện xấu nữa.
Dạ Vô Song cười hắc hắc, điểm lên trán Hương Hương một cái, lắc mình bay vào trong thông đạo, để lại phía sau mấy chữ vang vọng:
– Lần này xem như chúng ta hòa, lần sau ta nhất định sẽ chiếm tiện nghi của nàng…
Hương Hương vừa cười vừa đóng cửa gỗ lại, sau đó đưa tay lên nhớ lại cảm giác căng mềm lúc chộp vào mông Vô Song tỷ tỷ. Nàng tự cười mình một tiếng rồi chuyển người biến mất.