[Hồng Hoang Đồng Nhân] Yêu Hậu Không Dễ Làm

Chương 75


Đọc truyện [Hồng Hoang Đồng Nhân] Yêu Hậu Không Dễ Làm – Chương 75

Ban đêm bao trùm cả Hồng Hoang trong khoảng thời gian đó bị đánh vỡ, Đế Tuấn nhìn ba người Lão Tử đối diện, âm thanh lạnh lùng, nói: “Yêu tộc ta không có ân oán với nhân tộc, không có quan hệ với Thái Thanh Thánh nhân (Lão Tử) và Thượng Thanh Thánh nhân (Thông Thiên).”

Lão Tử tiến lên vài bước, chắn trước Đế Tuấn: “Nhân tộc đã nhận đủ giáo huấn, đạo hữu vẫn có lòng khoang dung độ lượng cho họ đi.”

Đế Tuấn nhìn ánh mắt kiên quyết của Thông Thiên và Lão Tử, còn có Nguyên Thủy phía sau cả hai, lửa giận trong lòng cuồn cuộn không dứt: “Khoan dung độ lượng?” Đế Tuấn trào phúng nhìn Lão Tử “Tại sao nhân tộc không khoan dung đối xử với yêu lại đòi yêu khoan dung? Có nhân ắt có quả, đây là giáo huấn cho nhân tộc.”

Đế Tuấn tạm dừng một chút: “Hơn nữa, nếu các ngươi quả thật muốn ngăn cản, tại sao ba trăm năm trước không ngăn cản Nguyên Thủy phạm loại tội ác này? Không có ác nhân là hắn, thì sẽ không có hậu quả như ngày hôm nay!”

Lão tử trầm giọng nói: “Nguyên Thủy phạm đại sai, tất nhiên sẽ có Đạo Tổ trừng phạt hắn, nhưng hôm nay các ngươi không dừng tay, vậy ngươi sẽ thành nguyên nhân diệt vong của nhân tộc, ngươi gánh nổi?”

Đế Tuấn ngạo nghễ, nói: “Ngô gánh được!”

Làm người đứng đầu Yêu giới, Đế Tuấn tất nhiên sẽ có lo lắng, nếu nhân tộc bị tiêu diệt thì thế nào? Từ nay về sau, thiên địa không nhân, chỉ có yêu.

Lão Tử nhíu mày, ánh mắt nhìn Đế Tuấn như tảng đá ngoan cố không chịu biến hóa: “Ngươi muốn nhân tộc bị diệt, ngô cũng không thể gật bừa.”

Nữ Oa, Lão Tử, Nguyên Thủy, Thông Thiên đều lấy nhân tộc thành Thánh, nếu nhân tộc sớm chiều bị hủy diệt, không tiếc đoạt đi hỗn nguyên thánh quả của họ, sao Lão Tử có thể đồng ý?

Đế Tuấn nhìn ba người vận sức chờ tấn công, không nhịn được, cười lạnh: “Quả thật là linh bảo không đánh trên người mình không biết đau, nếu hôm nay không liên lụy đến nhân tộc, chỉ sợ các ngươi vẫn không chịu xuất hiện nhỉ.”

Đám người Lão Tử im lặng không nói, nếu cả nhân tộc bị diệt, hắn và Thông Thiên sao có thể xuất hiện tại đây? Đại kiếp nạn mở ra, vốn Lão Tử đinh đi ở ẩn.

Nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ, Đế Tuấn và Thường Hi lại có thể ngoan như vậy, ăn miếng trả miếng, lấy huyết đổi huyết, lấy thịt đổi thịt, lấy cốt trả cốt…… Quả thật muốn diệt cả nhân tộc. (ngoan ở đây là ngoan trong ngoan độc)

Khi tình cảnh này phát sinh trên yêu tộc, cho dù hắn biết những sinh linh này đã sanh ra thần trí, vẫn không khỏi có thành khiến và sự kỳ thị với chúng, dù sao nhân tộc từ khi sanh ra đã có hình dạng như đúc bọn hắn, loại thiên vị từ trong tâm này không cách nào tránh khỏi, không thể không nói nhân tộc quả thực gặp may.

Nhưng khi loại chuyện này xảy ra trên người nhân tộc, Lão Tử lại cảm thấy yêu tộc tàn bạo, thậm chí là tàn nhẫn, hầm, luộc, quay, nướng, nhai sống,….. Cho dù biết đây là những chuyện nhân tộc đã từng đối xử với yêu tộc, nhưng đôi mắt vẫn không thể nào nhìn nổi.


Kỳ thật giống như lời nói của Đế Tuấn, linh bảo không đánh vào người mình không biết đau, Lão Tử lấy im lặng làm câu trả lời.

Cho dù là vậy….. “Ngô sẽ ngăn cản ngươi hủy diệt nhân tộc.”

Đế Tuấn  và Thường Hi đứng thẳng giữa trời, Lão Tử, Nguyên Thủy và Thông Thiên đứng đối diện trước mặt cả hai, mà đằng sau đám người Lão Tử…. Là nhân tộc.

Lúc này nhân tộc đã mười không tồn một (mười người không thể giữ lại một), nguyền rủa tác dụng hầu như với tất cả nhân tộc, khi linh hồn của yêu nổi dậy đã chết gần như tất cả, còn sống, đều là những hài đồng non nớt và cường giả nhân tộc chưa từng lây dính yêu huyết, còn lại là Hoàng đô (giống như kinh đô) có công đức hộ thể (bảo vệ) may mắn thoát khỏi.

Đế Tuấn nhìn cảnh tượng bên dưới, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Lão Tử, nếu người muốn ta bỏ qua nhân tộc, được thôi, giao ra kẻ truyền dạy nhân tộc phương pháp tu luyện yêu huyết và những đệ tử ở nhân gian tàn sát bừa bãi yêu tộc ta, tiếp theo để ta và Nguyên Thủy làm một trận, nếu không, khó tiêu mối hận tra tấn yêu tộc ta!”

Lão Tử sợ run khó thể nhìn thấy, hắn đang suy xét lời nói của Đế Tuấn.

Yêu cầu của Đế Tuấn  quả thật hợp tình hợp lý, nếu giao ra đệ tử của Nguyên Thủy có thể xoá bỏ ý niệm hủy diệt nhân tộc trong đầu Đế Tuấn, hắn cực kỳ có lời, Đế Tuấn là Thánh nhân, muốn giết là không thể, cho dù là sự tồn tại của Yêu giới hoặc Thái Dương tinh, chúng nó không thể một ngày vô chủ, nếu Đế Tuấn đem Thái Dương tinh bỏ vào Yêu giới, như vậy Hồng Hoang vĩnh viễn không còn ánh sáng, loại chuyện hao tổn công đức nào Lão Tử tuyệt đối tin tưởng Đế Tuấn có thể làm được, vì vậy, nếu bằng vào vài đệ tử kia có thể bình ổn được lửa giận quả thực hắn rất lời.

Điều khiến Lão Tử do dự nhất……. Chính là Đế Tuấn muốn đánh một trận với Nguyên Thủy.

Tuy Lão Tử cực kỳ tức giận đối với hành động của Nguyên Thủy, thậm chí hắn còn hoài nghi có phải Nguyên Thủy cố ý chọn nhân tộc hạ thủ để kéo hắn và Thông Thiên xuống nước, nhưng như lời nói Thông Thiên từng nói ra, dù sao ba người họ cũng là huynh đệ, cho dù phân gia, thây đổi thân thể không còn chung huyết thống, họ vẫn là huynh đệ.

Hắn có thể đối với Nguyên Thủy luôn đi tìm đường chết làm như không thấy, chẳng sợ quả thật Nguyên Thủy đưa bản thân vào đường chết thật, nhưng nếu để hắn dùng chính đôi tay mình đẩy Nguyên Thủy vào con đường này…. Lão Tử không biết mình có thể làm được hay không.

Nếu Nguyên Thủy thật sự tử vong, vậy thì hắn sẽ là hung thủ gián tiếp hại chết Nguyên Thủy, cái tội danh này…….. Lão Tử nhắm lại hai mắt.

Rõ ràng chỉ trong chớp mắt, nhưng trong cái nhìn của Lão Tử như trôi qua thật lâu, khóe miệng Nguyên Thủy còn cười lạnh, hắn trào phúng nhìn Thường Hi và Đế Tuấn, nhưng trong giây phút tiếp theo, nụ cười hắn lại cứng ngắc trên môi.

“Có thể.”


Nguyên Thủy không thể tin nhìn Lão Tử, tuy đại ca không đồng ý cho hắn đối đầu với yêu tộc, cho rằng hắn nhập ma chướng, nhưng bản thân Nguyên Thủy hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, chính tay Lão Tử  –  đại ca của hắn đẩy hắn ra xa.

Xô vào con đường mang tên tử vong.

Lão Tử hạ mắt, không đi nhìn ánh mắt của Nguyên Thủy và Thông Thiên, Thái Thượng vong tình, Lão Tử chưa bào giờ nghĩ sẽ có ngày mình quên luôn phần tình cảm duy nhất này, nhưng hiện tại…. Nhân tộc và vị trí Thánh nhân của hắn quan trọng hơn, hay, Nguyên Thủy quan trong hơn, trong mắt tất cả mọi người có mặt tại đây có lẽ đã rõ rồi.

Thông Thiên thở dài: “Đại ca….”

Thái Thượng vong tình (太上忘情): câu này có hai nghĩa: 1. Thái Thượng chỉ Lão Tử, nói Lão Tử không có tình cảm. 2. Thái Thượng chỉ những kẻ đứng trên cao, không có tình cảm.

Nhưng chưa kịp nói xong lại bị Nguyên Thủy đánh gãy.

“Ngươi thật sự buôn tha ta sao?” Trông đôi mắt đen như mực của Nguyên Thủy vẫn còn áng sáng le lói, nhưng những vệt sáng ấy khi thấy Lão Tử chần chừ gật đầu, lịm tắt, bị hắc ám cắn nuốt hoàn toàn.

Bị cô lập hoàn toàn chẳng qua là thế này mà thôi.

Mười ba đệ tử của Nguyên Thủy bị Lão Tử bắt ra, ngoại trừ Ngọc Đỉnh chân nhân trong sạch nhất, Thái Ất chân nhân – thủy tổ của nhân tộc, Vân Trung Tử có thực lực mạnh nhất và Quảng Thành Tử đang nghiên cứu thuật thải bổ cho sức mạnh bị tổn hại cực lớn của mình, trên thân thể chín người còn lại đều phát ra huyết quang dày đặc.

Mà huyết quang ấy tựa như oán khí ngất trời của yêu tộc.

Những người bị bắt đến kia khi nhìn thấy Thường Hi và Đế Tuấn, trong mắt đầy sự sợ hãi, uy áp khổng lồ của Thánh nhân Đế Tuấn đè lên người tất cả bọn họ, Xích Tinh Tử lớn tiếng kêu cứu: “Sư phụ! Cứu ta!”

Nhưng Nguyên Thủy chỉ thản nhiên liếc nhìn họ một cái, lập tức quay đầu đi như chưa thấy bất cứ thứ gì.


Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên phía sau, cho dù không nhìn thấy, Nguyên Thủy cũng biết đồ đệ mình đang trải qua những hình phạt tàn khốc nhất trên thế gian này, kim tiên kim tiên, cũng đồng nghĩa so với nhân tộc và yêu tộc, sinh mệnh lực của họ ương ngạnh hơn nhiều.

Mà khi chịu tra tấn lại càng thảm.

Thanh âm kia vang lên càng thê lương, Nguyên Thủy bất vi sở động, Lão Tử thở dài một hơi, ngay sau khi tiếng thở dài vừa kết thúc, chín người nhận đủ loại tra tấn kia cuối cùng cũng trút xuống hơi thở cuối.

Chín thần hồn bay ra ngoài, Lão Tử còn muốn bảo vệ chín thần hồn bay xuống địa phủ, Đế Tuấn chậm hơn một giây, để cho Lão Tử đắc thủ, nhưng hắn cũng ra tay thật nhanh, hạ xuống nguyền rủa trên chín thần hồn này.

Ánh sáng xoẹt qua đôi mắt Lão Tử: “Đạo hữu đừng nên đuổi tận giết tuyệt.”

Đế Tuấn cười lạnh một tiếng: “Giả nhân giả nghĩa!”

“Huống chi, ta chỉ khiến bọn chúng vĩnh vĩnh viễn viễn trầm luân vào súc sinh đạo, đời đời kiếp kiếp bị nhân tộc mổ xẻ, bọn chúng gây ra nhân này, ta muốn chúng nếm thử tư vị mà yêu tộc ta nhận.”

Lão Tử không còn lời nào để nói, còn Nguyên Thủy vẫn im lặng không nói gì.

Ánh mắt Đế Tuấn nhìn sang hắn: “Đến làm một trận đi.”

Khóe miệng Nguyên Thủy cong lên một nụ cười, nhìn Lão Tử trốn rất xa và Thông Thiên đứng lặng tại chổ không nói được lời nào, ý cường càng sáng lạng.

“Tới đây!”

Đầu tiên, Nguyên Thủy lấy ra bạn sinh linh bảo Bàn Cổ phiên, Đế Tuấn lấy ra Thái Dương tinh, hai người hung hãn lao vào nhau, cả thiên địa đổi màu theo họ.

Cùng lúc, Thường Hi dẫn tới Thái Âm tinh và Ngân Hà xung quanh, thực lực hắn không đủ liều mạng một trận với Thánh nhân, nhưng nếu tạo ra đại trận phòng ngừa bị Đế Tuấn và Nguyên thủy đang chiến đấu ảnh hưởng tới vẫn có thể, song tu ba trăm năm, thương thế của hắn đã khôi phục hoàn toàn, thực lực nâng thêm một bậc, bây giờ, hắn đã nắm hết mười hai triệu chín ngàn sáu trăm vạn chấm nhỏ Ngân Hà trong lòng bàn tay, cho dù là Thánh nhân, cũng không có cách nào trong một khoảng thời gian ngắn đột phá phòng hộ của hắn.

Nhân tộc may mắn gặp được cảnh tượng vừa tráng lệ vừa lộng lẫy nhất trong cuộc đời họ, dưới sự đau buồn của toàn tộc, bọn họ nghe thấy lời nguyền rủa của Thánh nhân, thấy được bộ dáng của Yêu Thánh và Yêu Hậu, nhìn thấy mặt trời rơi xuống và tiên nhân vẫn lạc (rơi xuống và bị thiêu cháy), cùng lúc đó, họ cũng thấy hàng ngàn mặt trăng nhỏ rơi xuống nhân gian.

Đây là thời điểm đen tối nhất, cũng là thời điểm khó quên nhất.


Thời gian không biết qua bao lâu, có lẽ giờ đây nó đã không còn ý nghĩa nào nữa, thực lực của Nguyên Thủy bị tổn hại rất lớn, hàng xuống một bậc, Đế Tuấn nhìn Nguyên Thủy như người dưng, giơ cao Thái Dương tinh trong tay, thả xuống!

“Oanh!”

Trong nháy mắt, đại trận được tạo ra từ những chấm nhỏ bị dùng khí cuồn bạo xé rách, Đế Tuấn trăm triệu lần không ngờ, Nguyên Thủy có thể tàn nhẫn quyết tâm tự bạo Bàn Cổ phiên!

Nó chính là một trong những khai thiên linh bảo! Là bạn sinh linh bảo của hắn!

Ngay lúc Nguyên Thủy tự bạo Bàn Cổ phiên, miệng hắn phun ra máu tươi, hắn biết bản thân không thể duy trì được bao lâu, phản phệ của Bàn Cổ phiên còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều, dù sao nó cũng là bảo vật có tánh mạng tương liên với hắn từ khi sanh ra, nhưng Nguyên Thủy không ngờ, cho dù tự bạo Bàn Cổ phiên, vẫn không thể phá giải hoàn toàn đại trận do Thường Hi mở ra.

Chỉ trong vài giây chần chờ, Nguyên Thủy liền bị Đế Tuấn đuổi theo đằng sau.

Hắn nhìn thấy bóng người mơ hồ của Lão Tử và Thông Thiên bên ngoài đại trận, nhìn thấy nhân tộc từ đầu đến cuối vẫn được ánh sáng của hai người họ bảo vệ, hắc sắc trong mắt hắn cuối cùng xoay tròn đến cực hạn.

Vì yêu tộc, họ không giúp hắn báo thù, vì nhân tộc, hắn bị buôn tha hoàn toàn.

Vị trí của hắn trong lòng họ vốn dĩ vẫn xếp sau thực lực và Thánh vị, cho dù họ có tình huynh đệ ruột thịt.

Nguyên Thủy cúi đầu cười, nhìn Lão Tử và Thông Thiên lần cuối, liều mạng nhận một kích trí mệnh của Đế Tuấn, lao về phía ánh sáng bảo vệ nhân tộc.

“Oanh!”

Lại một tiếng nổ phát ra.

Lần đầu là tiếng tự bạo của Bàn Cổ phiên, còn lần này, là Nguyên Thủy.

—————

Bàn Cổ phiên (盘古幡): phiên: cờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.