Hồng Hoan Liệt Diễm Chi Thần

Chương 113: Ma Thần Hoàng Thiên xuất thế


Tại một miệng núi lửa đen thui giữa Vô Tận Hải, một cái lốc xoáy hắc ám đen ngòm không ngừng thôn phệ linh khí thiên địa.
Oanh Oanh Oanh
Từng đạo thiểm điện như những cong du long không ngừng oanh xuống khiến cho cả một vùng phủ kín lôi điện. Mà hiện tại ở giữa cái vòng xoáy kia có một thân ảnh phủ một bộ hắc y kín mít đang đứng thẳng tắp, từng luồng linh khí thiên địa từ bên ngoài đang dũng mãnh tiến vào thân ảnh kia. Mà vòng xoáy bên ngoài chính là linh khí trong thiên địa tụ tập lại mà thành.
Kỳ lạ là trong khi lôi điện đầy trời đang không ngừng cày xới mặt đất xung quanh thì chỗ bóng người kia đứng lại không có chút lôi điện nào có thể chạm tới. Qua chừng mười phút bỗng nhiên thân ảnh kia đình chỉ hấp thu linh khí khiến cho xoáy linh khí trên trời cũng theo đó tan biến, lúc này dưới chiếc mũ đen thui kia bỗng nhiên xuất hiện hai đạo huyết quang lóe lên sau đó nhanh chóng biến mất.
– Ha ha trăm vạn năm, cuối cùng bổn tôn cũng đã thoát khốn.
– Hừ hừ Quang Minh, Sinh Mệnh hai người các ngươi chờ đó sẽ có một ngày Hoàng Thiên ta hung hăng giẫm đạp các ngươi.
– Nhân loại ti tiện nhớ kỹ cho ta, trong vòng một tháng Bổn Thần sẽ xuất lĩnh đại quân Ma Tộc tiến công các ngươi, đem các ngươi trở thành nô lệ của tộc ta Ha ha.
Bóng đen kia bay vút lên trời cuồng ngạo cười mấy tiếng sau đó dùng giọt nói ồm ồm khó phân nam nữ rống lên. Đừng nhìn hắn chỉ rống mấy tiếng như vậy nhưng phàm là trên lãnh thổ Huyền Thiên Tinh đều có thể nghe rõ mồn một.

Mà lúc này khắp nơi trên Huyền Thiên Tinh các lão quái vật bế quan nhiều năm cũng nhau nhau phá quan mà ra, ai nấy cũng khiếp sợ nhìn về phía Vô Tận Hải. Mới vài năm trước họ đã đụng phải một cổ khí tức kinh khủng làm cho sợ mất mật rồi, vậy mà bây giờ lại thêm một cái khí thế kinh khủng nữa bốc lên. Mà những lão bất tử sống lâu năm như biết được chuyện gì đó đều nhìn nhau thở dài sau đó tiếp tục bế quan, nhưng có lẽ không lâu nữa họ sẽ phải xuất quan lần nữa rồi.

Trở lại với chỗ Vô Thiên, hiện tại ở quảng trường Quang Minh không ít cao thủ đều hướng lên trời trầm mặc vì họ đều biết rằng, một cái siêu cấp ác ma vừa phá phong đi ra. Tuy có Liên Minh Chư Thần với các vị thần cùng chúng Thần chuyển thế đứng ra chống lại Ma Thần nhưng trong nội tâm họ đều rõ ràng. Trăm vạn năm trước chúng Thần cũng từng liên thủ chống lại Ma Thần nhưng kết quả thì sao. Không phải đều tổn thất thảm trọng hay sao, tuy có thể phong ấn được hắn trăm vạn năm nhưng mà chúng Thần thì hao tổn gần một nữa phần còn lại đều phải chuyển thế luân hồi.
Mà trăm vạn năm sau, khi Ma Thần lần nữa chui ra thì chúng Thần còn chưa hồi phục đỉnh phong cùng số lượng ít ỏi thì liệu có thể là đối thủ của một Ma Thần không rõ sâu cạn sao. Nghĩ đến đây mọi người không khỏi nội tâm một phen lạnh lẽo, nếu không may bị bọn Ma Tộc chiếm được Huyền Thiên Tinh thì nhất định nhân loại phải bước vào một thời kì đen tối.
– Các nàng xem đó có phải là Ma Thần không?
Đúng lúc này Vô Thiên lên tiếng, cắt đứt bầu không khí có chút ngột ngạt này.
– Đúng vậy đó chính là Ma Thần Hoàng Thiên, hắn có thôn phệ thần công vô cùng khủng bố.
Phi Yến nhìn Vô Thiên tỉ mỉ giải thích cho hắn.
– Hắn sao. Hắc hắc.
Bỗng dưng hắn lại lẩm bẩm một tiếng sao đó cười hắc hắc một tiếng.
– Chàng cười cái gì vậy?
Triệu Linh Lung nghiêng chiếc đầu nhỏ nhắn, nghi hoặc hỏi hắn.

– Không có gì chỉ là hôm nay thấy trời đặt biệt tốt, nên bất tri bất giác nghĩ đến vài việc tốt thôi.
Hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt không thể sắc lang hơn mà quét tới quét lui trên thân hình mềm mại đẩy đà của các nàng, vốn ban đầu hắn cũng không có ý định tà ác gì cả nhưng khi nhìn vào thân thể thành thục mềm mại của các nàng khiến hắn không khỏi sắc tâm đại động.
Các nàng vốn đều là mỹ nhân thuộc hàng tuyệt sắc nhưng vẫn có chút ngây thơ, nhưng từ khi các nàng được hắn tích cực tưới tắm nên khiến cho các nàng dần lộ ra phong vận thành thục đầy mê người đủ khiến một lão sư phụ nhìn thấy cũng muốn hoàn tục huống chi một tên sắc ma như hắn.
– Thiên à chàng có nắm chắc có thể đánh bại được hắn không.
Đúng lúc hắn còn đang say sưa ngắm nhìn thân thể mỹ diệu của các nàng thì Phi Yến cất tiếng cắt đứt suy nghĩ của hắn. Dù tin tưởng hắn nhưng khi cảm nhận khí tức của Ma Thần Hoàng Thiên tỏa ra lại khiến nàng không khỏi có chút sao động.
– Hắc nàng yên tâm, mấy tiểu yêu tinh các nàng còn bị ta thu thập thì một tên Hoàng Thiên có là gì.
Hắn đưa tay véo nhẹ má nàng một cái, rất là nghiêm túc nói ra. Nhưng mà lời nói của hắn lại khiến chúng nữ phải một phen tức giận dậm chân.
– Hừ chàng chỉ được bản lĩnh ức hiếp nữ nhân chứ có cái gì giỏi chứ.
Tiểu Ma Nữ Lý Thu Thảo trừng mắt nhìn hắn nói ra.

– Được lắm nếu nàng đã nói vậy thì hôm nay ta sẽ cho nàng biết bản lãnh của ta.
Hắn cười cười một tiếng cũng không có chút tức giận nào, sau đó khiển chân nhanh chóng chạy tới chỗ nàng định ôm lấy Tiểu Ma Nữ. Nhưng hắn đã đánh giá thấp Tiểu Ma Nữ chỉ thấy nàng đã nhanh nhẹn mà chạy thoát.
– Hừ người ta cũng không phải dễ bắt.
Nàng le lưỡi nhìn hắn vô cùng đáng yêu nói sau đó lại nhanh chân bỏ chạy.
– Được lắm để ta xem nàng chạy được bao lâu.
Hắn cũng cười sau đó nhanh chóng đuổi theo nàng, nhưng mà hắn cũng không có dùng đến chút pháp tắc nào mà chỉ bình thường đuổi theo nàng. Phút chốc hai người lại nháo thành một đoàn vô cùng vui vẻ, mà cái việc liên quan đến Ma Thần Hoàng Thiên cũng nhanh chóng bị ném đi.
Đám người Lục Đại Tông Môn cùng mấy người của Tây Đại lục nhìn họ nháu thì cũng bất đắt dĩ lắc đầu, lại càng thêm nghi hoặc về thân phận của hắn. Họ cũng không có ngốc tới mức mà cho là hắn chỉ là một kẻ bình thường, một tên tiểu bạch kiểm nữa vì không tên tiểu bạch kiểm nào đủ sức quản cái hậu cung to bự như vậy. Nhưng dù nghi hoặc nhưng họ cũng không dám đi lên để hỏi, cứ mắt điếc tai ngơ mặc cho họ hồ nháo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.