Đọc truyện Hồng Hạnh Thổn Thức – Chương 11: Tôi và người vợ ở thị trấn nhỏ
Tối qua khi vừa tìm được Tiểu Nê, Tuấn Kiệt đã ngay lập tức gọi điện báo để chủ tịch yên tâm. Nghe họ rối rít cảm ơn trong điện thoại Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy bối rối vô cùng. Anh nhận thấy mình đâu có làm được gì to tát.
Tới sáng ngày hôm sau, khi bầu trời còn đang chìm trong làn sương đêm dày đặc và giấc mơ đẹp của Tuấn Kiệt vẫn chưa có hồi kết thì anh cảm thấy tai mình rất ngứa, đồng thời anh còn nghe thấy tiếng cười bụm miệng: “hì…hì..”
Mở mắt ra nhìn thì đã thấy đôi mắt tinh ngịch trên khuôn mặt bị che hết nửa của Tiểu Nê đang đắc ý nhìn anh cười. Đôi mắt Tiểu Nê rất có hồn, rất trong sáng và đặc biệt ngây thơ. Cái miệng nhỏ xinh, mọng đỏ giống như trái táo đỏ thấm đẫm mật ong, khi cười lại lộ hàm răng trắng đều.
Trông Tiểu Nê lúc sáng sớm tươi tắn hệt như trái nho pha lê vừa được hái xuống ở Thiên Sơn Tân Cương Trung Quốc.
Cô ra lệnh: ” Mau dậy đi! Đồ lười biếng! Em sẽ thay mặt trăng trừng phạt anh” Nói rồi cô lấy hạt dưa gãi trên tai Tiểu Nê khiến anh buồn không chịu nổi cứ một mực xin được tha mạng.
Lúc này Lâm Tiểu Nê đang mặc chiếc áo phông màu trắng của Tiểu Nê, do cô quá bé nên trông cô lúc này giống như đang trùm lên người chiếc màn vậy. Thêm vào đó là mái tóc rối bù khiến Tiểu Nê giống như một con khỉ con.
Đinh Tuấn Kiệt thực sự khâm phục sức sống mãnh liệt của Tiểu Nê, cuối cùng anh cũng bị cô ép phải dậy. Thay quần áo xong, Đinh Tuấn Kiệt đi sang phòng bên thì đã thấy Tiểu Nê đang dán mắt vào bể cá cảnh của anh.
” Những con cá của anh trông…trông…” CÔ đang tìm tính từ thích hợp để khen,” trông hay thật đấy!” Vừa ngắm cá Tiểu Nê lại vừa tinh nghịch nhìn Đinh Tuấn Kiệt.
Đinh Tuấn Kiệt cười hỏi lại: ” Đẹp không?” Nhận thấy có người biết thưởng thức Đinh Tuấn Kiệt bắt chuyện tiếp: “hì hì..đẹp thật! Đó là những nàng tiên cá của anh đấy!”
” Này, em đã ngắm chung rất lâu rồi vậy mà vẫn chưa nhận ra đó là loại cá gì, chúng là loại cá quý hiếm à?”
” Không phải là loại quý hiếm, đó là cá chim nước ngọt”
Lâm Tiểu Nê lườm Tuấn Kiệt một cái bằng đôi mắt đen láy.
Ngoài sở thích chính là nuôi cá ra Đinh Tuấn Kiệt còn thích trồng cây, anh đang trồng một cụm xương rồng to.
Tiểu Nê cẩn thận bẻ một cái gai của cây xương rồng, cô cứ khua đi khua lại trong tay rồi tưởng tượng: ” Nếu dùng cành xương rồng anh đang trồng xuyên vào miệng cá anh đang nuôi…say đó hơ hơ trên lửa như vậy sẽ thơm lắm đấy!”
Đinh Tuấn Kiệt trừng mắt nhìn cô bé đang chìm đắm trong mơ tưởng rồi gõ gõ một cái rõ đau vào trán cô: ” Đừng có ở đấy mà tưởng bở.” Tại góc quặt tầng dưới công tu, Tiểu Nê đã khiến Đinh Tuấn Kiệt nhận thấy một điều thật giản dị: ” Vào lúc mặt trời mới le lói vào buối sáng mà được thưởng thức một bát tào phớ với quẩy nóng cũng có thể coi là một chuyện rất hạnh phúc.”
Đinh Tuấn Kiệt nhận thấy thiên kim tiểu thư này cũng dễ tính, tự nhiên anh như bị nhiễm sự yêu đời của cô, anh bắt đầu giống cô, cứ cười nói vui vẻ mà chẳng có lý do chính đáng nào cả. Đinh Tuấn Kiệt không nói nhiều nữa, anh trìu mến nhìn Tiểu Nê đang ngậm quẩy trong mồm nhưng vẫn ba hoa chích chòe. Cô cứ khua tay múa chân không ngừng giống như con cá mới dính câu cứ quẫy tứ tung, lúc này Tuấn Kiệt lại nhớ tới bộ dạng thảm hại như con mèo đang thoi thóp của cô tối qua khi anh nhìn thấy, khiến anh không nhịn được cười.
Tiểu Nê sững người một lát, cô quay mặt lại giả vờ ăn bánh bao rồi đỏ mặt lí nhí như người nhận lỗi: ” Cười cái gì mà cười, cười đã xấu thế lại còn xuất hiện cái lúm đồng tiền đáng ghét kia nữa, anh có phải đàn ông không đấy?”
Ăn sáng xong họ tiến về phía nhà họ Lâm. Khi đã tới trước cổng nhà họ Lâm, họ mới nhận ra cả nhà đang tụ tập ngoài cửa đón cô tiểu thư trở về. Dường như đã nhận thấy lỗi của mình nên Tiểu Nê xấu hổ núp sau lưng Tuấn Kiệt không dám ló mặt ra.
” Thưa Chủ tịch, tôi đã mang tiểu thư về rồi.” Đinh Tuấn Kiệt vừa cười vừa nói với ông Lâm Quốc Quần vừa đẩy cô nàng quý phái đang nấp sau lưng anh.
” Tiểu Nê, Tiểu Nê à, con gái bé bỏng của mẹ, con đã đi đâu thế?”
Bà Lâm vừa nhìn thấy con gái đã xúc động khóc, mọi sự lo lắng, nỗi hoảng loạn, sự tự trác rồi hối hận ban tối bỗng ập tới khiến bà vội vã chạy về phía con gái rồi kéo mạnh con vào lòng:” Con đã làm mẹ sợ hết hồn đấy, con biết không?” Nói rồi nước mắt cứ lã chã tuôn rơi trên khuôn mặt bà. Bà cứ luôn mồm gọi: ” Con gái rượu của mẹ!”
Tiểu Nê cũng khó khăn nặn ra hai giọt nước mắt, tranh thủ lúc làm nũng với mẹ cô liền đưa điều kiện bắt ông bà từ nay về sau không được ép cô làm bác sĩ.
Bà Lâm đã bị con gái dọa một phen hết hồn không còn kiên định như trước, trong lòng bà chỉ có một mong ước duy nhất là con gái bà luôn được bình yên còn những cái khác không còn quan trọng nữa, do vậy bà nhận lời luôn.
Cô gái đáo để đã đạt được mục đích liền quay lại đưa mắt nhìn Tuấn Kiệt biểu lộ sự cảm ơn.
Ông Lâm Quốc Quần tìm được con gái cứ nắm tay Tuấn Kiệt cảm ơn, trong lòng ông càng thêm quý mến chàng trai này. Cảm xúc dâng tràn trên khuôn mặt từng trải của ông, đến thời điểm này ông quá xúc động không biết phải nói gì nữa.
Cuối cùng thì thím Trương cũng lên tiếng:” Lạnh thế này sao mọi người cứ đứng ở đây? mau vào nhà uống tách trà cho ấm người đi!”
Câu nói này thức tỉnh mọi người, họ vây quanh Tiểu Nê rồi vui vẻ vào nhà. Thím Trương nhanh nhảu pha bốn tách trà, Tuấn Kiệt lễ phép đứng dậy cảm ơn. Sau đó thím Trương đi nấy cơm, Tuấn Kiệt ở lại uống trà và tiếp chuyện vợ chồng ông Lâm.
Bà Lâm là người nhân hậy, giàu tình cảm, bà thực sự rất quý mến chàng trai chất phác, hiền lành đang ngồi trước mặt. Lý do đơn giản là vì Đinh Tuấn Kiệt cũng trạc tuổi đứa con trai yểu mệnh của ông bà, hơn nữa anh chàng lại là ân nhận cứu mạng cô con gái rượu của họ. Tình cảm của con người đúng là thứ phức tạp và khó biểu đạt vô cùng!
Đối mặt với người phụ nữ nhân hậu này,m Đinh Tuấn Kiệt chỉ biết thành thật trả lời mọi câu hỏi bà đưa ra, dáng vẻ chân thật của anh càng khiến bà thêm phần quý mến.
Ông Lâm Quốc Quần ngồi cạnh vợ không nói cũng chẳng cười, thực ra ông đang chăm chú quan sát xem Đinh Tuấn Kiệt có phải là người chân thật như cách anh biểu hiện không. Công ty đang lúc cần người, ông đang cân nhắc để Đinh Tuấn Kiệt có cơ hội phát huy tối nhất các ưu điểm của anh như đầu óc nhạy bén, kỹ thuật, tư tưởng, tính cẩn thận, tỉ mỉ cho sự phát triển của công ty. Đó đương nhiên cũng là thói ích kỉ dễ hiểu ở những đại gia như ông, Nếu được thay đổi thân phận làm bậc phụ huynh, ông cũng rất yên tâm để con gái đi lại với chàng trai hiền lành, chất phác, không tham lam tính toán này. Những ưu điểm vốn có ở anh giờ đã không còn nhiều trong lớp thanh niên hiện đại. Ông nghĩ thầm nhất định anh sẽ có tác dụng giáo dục tốt với Tiểu Nê, bởi gần đèn thì rạng mà.
Lâm Tiểu Nê lúc này giống như một con rối cứ chạy ngược chạy xuôi lấy hết những bảo bối quý hiếm đã được mình cất giữ từ lâu ra khoe với Tuấn Kiệt. Thế nhưng những thứ đó chỉ là vòng tay, nhẫn… của con gái. Đương nhiên Đinh Tuấn Kiệt chẳng hứng thú gì với những thứ này nhưng anh cũng lịch sự khen vài câu khiến cô nàng càng khoái chí lại hăng hái chạy vào phòng lôi một đống đồ ra nữa, cô nàng vui mừng đến mức mặt đỏ tưng bừng.
Ông Lâm chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán nhìn cô con gái vô tư, quá đỗi ngây thơ của mình. Căn nhà của ông được trang trí rất đẹp, sang trong, nhưng không quá xa hoa, rất trang nhã nhưng không đơn điệu. Lúc này không ai còn tâm trí nào để ý đến chiếc ti vi 56 inch đang bật nữa, chỉ có ông Lâm đang tỏ vẻ như không có chuyện gì thỉnh thoảng lại liếc mắt giả vời tập trung xem.
Đúng 12h thím Trương gọi to: ” Cả nhà ăn cơm thôi!”
Bà Lâm thân mật kéo tay Đinh Tuấn Kiệt khẽ gọi: ” Con ngoan, ngồi cạnh dì, dì gắp thức ăn cho.”
Lúc này Lâm Tiểu Nê đã thay bộ quần áo khác hớn hở bước vào phòng ăn. Cô đang mặc bộ váy dài màu trắng đục có thêu ngọc trai đen, trên khoác một chiếc gi lê màu hoàng yến, tóc vấn cao lộ khuôn mặt xinh xắn. Nhìn cách ăn mặc của cô thật sang trọng và quý phái nhưng vẫn không kém phần nữ tính dịu dàng. Điểm xuyết trên chiếc cổ trắng ngần là chuỗi vòng ngọc trai trắng, màu trắng của chuỗi hạt kết hợp hoàn hảo với kiểu tóc đài các khiến nước da mịn màng của Tiểu Nê càng thêm đẹp.
Nói chung Đinh Tuấn Kiệt không hiểu lắm về phụ nữ nhưng anh không thể ngờ rằng cô gái vui vẻ, hoạt bát Lâm Tiểu Nê khi được trang điểm cũng biến thành người sang trọng , ôn hòa tới vậy. Vẻ đẹp của cô lúc này cũng giống như hình ảnh mặt trăng ngời sáng vừa dịu dàng vừa thuần khiết, lại vừa thần thánh như bầu trời đêm mồng một vậy.
Điều khiến Đinh Tuấn Kiệt ngạc nhiên nhất chính là khi bình thường nhìn Lâm Tiểu Nê ăn mặc không cầu kỳ cho lắm trông cô cũng không có gì nổi bật chỉ thấy cô đáng yêu mà thôi, nhưng đến giờ anh mới phát hiện ra Tiểu Nê có một thân hình chuẩn đến thế. Chiếc váy vừa khít hoàn hảo ôm sát người Tiểu Nê khiến anh ngạc nhiên thốt lên: ” Tạo hóa thật kỳ diệu biết bao!” Khuôn ngực đầy đặn, đôi cánh tay thon gọn khiến anh không biết dùng từ nào miêu tả cho được.
Ánh mắt ngỡ ngàng của Đinh Tuấn Kiệt vô tình dừng lại trước nụ cười bẽn lẽn của cô càng khiến anh cảm thấy không yên tâm một cách khó hiểu.
Tay nghề nấu nướng của thím Trương rất cừ, một mình thím nấu mọi món ăn, tuy không phải thuộc loại sơn hào hải vị nhưng rất thơm ngọn. Hai đĩa rau, rau cải thìa và đậu vừa xanh lại vừa thơm, món mặn thì có cua hấp cách thủy, ngó sen xào thịt nạc, sườn chua ngọt, thịt gà thái hạt lựu xào ớt, ngoài ra còn có một bát canh gà mái hấp cách thủy. Vừa mở vung ra, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi .Trên mặt bát canh còn sóng sánh ánh vàng mỡ gà. Thật là vừa đẹp mắt lại vừa thơm ngon khiến người ta thèm rõ dãi.
Đinh Tuấn Kiệt hằng ngày chỉ biết ăn cơm hộp chống đói, hôm nay lại được thưởng thức một bữa thịnh soạn bất giác đói cồn cào. Gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng anh cứ khen nức nở khiến thím Trương nở mày nở mặt, cười mãi không thôi.
Đinh Tuấn Kiệt cũng không khách sáo, bà Lâm gắp cho cái gì anh liền ăn ngay, ăn ngon lành như chưa bao giờ được ăn vậy, chẳng mấy chốc anh chàng đã chén xong hai bát cơm đầy. Đinh Tuấn Kiệt là người ăn khỏe, bà Lâm đương nhiên cảm thấy rất vui. KHi nhìn chàng trai trẻ này tình mẫu tử lại trỗi dậy trong bà, bà trìu mến nhìn anh, dồn hết yêu thương vào ánh mắt. Bà vừa luôn miệng nhắc anh chàng ăn nữa vừa cẩn thận rút xương trong miếng sườn ra rồi gắp miếng thịt thơm mềm vào bát Đinh Tuấn Kiệt.
Đinh Tuấn Kiệt ngượng ngùng nhắc bà cũng nên ăn một chít. Bà Lâm cười hiền hậu rồi lại gắp đầy một đũa thịt cho Tuấn Kiệt như muốn nói: ” Cô không đói lắm, cháu cứ ăn tự nhiên.” Đinh Tuấn Kiệt cô đơn từ nhỏ, chưa bao giờ được tiếp đón nồng hậu đến thế này nên cứ cảm động, rơm rớm nước mắt, cứ luôn miệng nhắc đi nhắc lại : Cô thật tốt, cô thật là người tốt.”
Sự thiên vị vô cớ của bà Lâm đối với Đinh Tuấn Kiệt khiến Tiểu Nê không khỏi đố kị, cô cứ lẩm bẩm: ” Anh ta đâu có phải là con trai ruột của mẹ.”
Lúc này bà đưa mắt nhìn ông Lâm, ông hiểu bà đang nghĩ gì, tuy Đinh Tuấn Kiệt không phải là con đẻ nhưng còn rất nhiều cách khiến họ có thể có quan hệ thân thiết khác mà. Ông biết ngay từ đầu vợ ông đã có cảm tình với chàng trai trẻ này, lần này lại là ân nhân cứu mạng con gái rượu của ông bà, không chừng mấy lần gắp thức ăn cho Tuấn Kiệt lại được bà tưởng tượng là gắp thức ăn cho con rể tương lai cũng nên.
Ông Lâm cũng rất ưng ý chàng trai trẻ này, ông mượn vài ly rượu để bắt đầu vào ý chính: ” Không phải là con đẻ nhưng có thể làm con nuôi được mà.”
Bà Lâm liền ủng hộ, bà thừa nhận cũng có ý định này.
Đinh Tuấn Kiệt còn chưa hiểu rõ vấn đề, tới lúc anh tỉnh táo trở lại mới nhận ra đây chính là một cơ hội tốt, nhưng dù gì cũng phải thoái thác với lý do thân phận mình không xứng làm con nuôi ông bà. Sau đó anh chàng không từ chối nữa, không chút do dự, rất tỉnh táo quỳ xuống sàn nhà.
Một tiếng ” Mẹ nuôi” cất lên rất tình cảm khiến bà Lâm – con người đa cảm – cảm động rơi nước mắt.
Một tiếng ” Cha nuôi” cất lên dứt khoát khiến ông Lâm sung dướng thốt lên: ” Nhà họ Lâm đã có con trai rồi.”
Lâm Tiểu Nê chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cô đang thắc mắc tại sao cái thằng cha nhà quê một cục Đinh Tuấn Kiệt lại có thể trở thành anh trai nuôi của cô kia chứ? Cô nàng ấm ức chẳng tìm ra nguyên nhân gì ngăn chặn sự việc này nữa.
Tối ngày hôm đó, Đinh Tuấn Kiệt không còn ấn tượng gì về những chuyện sau đó nữa, anh chỉ còn nhớ được là lúc có người dìu anh đi ngủ thì ông bố nuôi Lâm Quốc Quần đã đổ gục từ lâu.
Ngày hôm sau, một ngày ngập tràn ánh nắng vốn rất hiếm hoi trong mùa đông rét buốt ở Trùng Khánh. Ánh nắng chiếu vào trong từ chỗ chiếc rèm cửa màu hoàng yến vén lên, Đinh Tuấn Kiệt khoan khoái nheo mắt nhìn. Anh phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng không quen thuộc chút nào, tuy rất lại nhưng lại thân thiết, không ai lại có thể phản cảm đối với các vật dụng vô cùng sang trong ở đây. Đối với Đinh Tuấn Kiệt mà nói nơi đây đúng là chốn thiên đường mà hồi nhỏ cho dù trí tưởng tượng của anh có phong phú đến mấy cũng chẳng thể nghĩ ra. Anh có cảm tưởng mình đang bay bổng trên đại dương mênh mông, thân thể anh lắc lư không ngừng, anh đang được gối đầu trên chiếc gối mây trắng xóa… Sự thỏa mãn lúc này khiến anh chàng nhà quê ra tỉnh như Đinh Tuấn Kiệt bị chấn động thực sự. Đây cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận đựoc ma lực quyến rũ của đồng tiền. Bỗng nhiên anh có cảm giác mình đã bước vào được cánh cửa dẫn tới kho báu, trên cánh cửa khắc mấy chữ vàng: Phiêu diêu dục tiên.
Đúnglúc Đinh Tuấn Kiệt đang do dự không biết phải làm gì thì điều ngạc nhiênl ại một lần nữa, diễn ra ngay trước mắt anh chàng may mắn Đinh Tuấn Kiệt. Thẻ lương ngân hàng tháng của anh vô duyên vô cớ lại có thêm một khoản tiền lớn là 10 vạn tệ.
Khoản tiền này vô tình lại khiến anh hồi tưởng lại nỗi sợ bị đói khi còn nhỏ, cảm giác bi thảm khi toàn thân đau đớn vẫn là nỗi ám ảnh của anh. Bỗng anh nhớ tới người vợ vất vả cả đời của mình, trên đôi tay vợ anh chi chít vết nứt nẻ vì lạnh, ai đi mua kem chống nẻ với giá 3 tệ cho cô ấy đây? Anh lại nhớ tới chiếc chăn đơn rách lỗ chỗ của người ông ốm liệt giường hơn 20 năm nay. Ai có thể mua cho ông một chiếc nệm mây bồng bềnh êm dịu như dưới người anh lúc này. Vất vả đèn sách đã mười mấy năm, cố gắng vất vả bôn ba tại công ty này đã gần ba năm cũng không dễ chịu bằng việc nhặt một con mèo về cho nhà họ Lâm. Và số tiền 10 vạn tệ giống như một con ma vô hình khiến Đinh Tuấn Kiệt cứ dấn thân mình vào trong, Anh tự nhủ với mình khoản tiền đó chẳng qua chỉ là sự báo đáp đối với người nhà, sự hậu tạ đối với ân nhân mà thôi. Nhưng anh không thể biết được trong đó còn có vô số tiền của, còn có vinh hoa phú quý và trong đó còn có cả những nguồn cơn của sự tính toán nữa…
Nguồn cơn đó không ai đặt tên cho, bạn đọc có thể gọi đó là lòng tham. Sau khi Đinh Tuấn Kiệt biết được trong thẻ lương ngân hàng của mình bỗng nhiên nở ra số tiền 10 vạn tệ, anh liền rút hết khoản tiền đó. Buổi tối anh đặt số tiền dưới gối rồi ngủ một giấc ngon lành. Sáng ngày hôm sau anh quyết định trả lại số tiền cho ông Lâm Quốc Quần. Mặc dù người nhà họ Lâm khuyên nhủ thế nào, anh cũng nhất quyết không chịu nhận. Tất cả người nhà họ Lâm càng coi trọng Đinh Tuấn Kiệt hơn, họ đều cảm thấy anh chàng này thật khác người, không tầm thường chút nào.
Chính vì vậy mà việc Đinh Tuấn Kiệt trở thành con nuôi của nhà họ Lâm dường như cũng không phải là lời nói vui khi say. Thế nhưng nhà họ Lâm vẫn có người cản trở, đó lại là người quan trọng nhất – Lâm Tiểu Nê.
Khi Đinh Tuấn Kiệt cố tình tạo vẻ không hài lòng để trả lại số tiền lớn cho nhà họ Lâm và đã dứt khoát từ chối tới mười mấy lần thì Lâm Tiểu Nê đang đứng trên lan can cầu thang tầng hai bế con mèo con vừa xem màn kịch đó vừa cười khinh miệt.
Đinh Tuấn Kiệt cười gượng không nói gì.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Khi Đinh Tuấn Kiệt và nhà họ Lâm đã thân quen tới mức ra vào không cần phải chào hỏi nữa thì đã là tháng ba. Bắt đầu vào tháng Ba cũng là mùa làm ăn tốt nhất của công ty. Công việc bắt đầu bận rộn lên.
Vào tháng ba, khắp nơi ở thành phố Trùng Khánh cây cối đâm chồi nẩy lộc, hoa cỏ khoe sắc… Các thiếu nữ Trùng Khánh cũng giống như những bông hoa xuân mới mẻ hé nở bỗng chốc trở nên mềm mại, yêu kiều hơn.
Do vậy mà cánh đàn ông vào tháng Ba này chỉ làm có một việc duy nhất là tranh thủ tận dụng tối đa thời gian làm việc vất vả và để nhâm nhi một tách cà fê rồi phóng tầm mắt xuống đường tìm mỹ nữ.
Thời điểm này Đinh Tuấn Kiệt đang bận tối mặt tối mũi. Bỗng anh chợt nhớ ra đã lâu mình không về thăm người thân.
Do rất nhiều nguyên nhân phức tạp không gọi được tên, Đinh Tuấn Kiệt nhận được thông báo căn hộ bé nhỏ chưa tới bảy mét vuông bị trưng dụng làm nhà kho. Nói cách khác cũng chính là bắt Đinh Tuấn Kiệt phải dọn đi trong thời gian tới.
Đinh Tuấn Kiệt đã trèo lên bàn làm việc ngủ thử hai ngày với hy vọng nếu chịu được sẽ không ra ngoài thuê nhà trọ, nhưng rốt cuộc anh chàng cũng quyết định phải ra ngoài tìm một nhà trọ rẻ tiền.
Đinh Tuấn Kiệt vô tình tiết lộ cho Giai Nhiên nghe nỗi khổ của mình, Giai Nhiên tất nhiên đã trách Tuấn Kiệt rất nhiều: ” Cậu có coi anh là bạn không đấy? Sao không nói sớm cho anh biết?”
Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy Giai Nhiên thật đúng là anh em tốt, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì Giai Nhiên phán một câu: ” Mình sẽ nói chuyện với bác Lâm để cậu tạm thời dọn sang nhà bác ấy ở. Bởi hai bác ấy đều rất quý cậu, có lẽ họ rất vui mừng đấy!”
Đinh Tuấn Kiệt nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không ổn, dù gì anh cũng đường đường một đấng nam nhi, cảm giác của anh lúc này giống như bị người ta thu nhận vậy.
Nhưng khi Giai Nhiên chạy tới công ty cắp bể cá chim nước ngọt – đồ quý nhất của Tuấn Kiệt đi thì anh mới chịu dọn tới nhà ông bà Lâm.
Điểm lợi khi anh dọn tới nhà họ Lâm là anh có thể gần hơn với ngài Chủ tịch nhưng bất lợi ở chỗ anh lại phải gần Tiểu Nê hơn.
Một mặt cô nàng cứ cười tủm tỉm với bố mẹ, mặt khác lại thể hiện sự căm ghét tột độ khi Đinh Tuấn Kiệt dọn tới nhà cô ở.
Suốt ngày phải chạm mặt Tiểu Nê khiến Tuấn Kiệt bắt đầu cảm thấy cô nàng đúng là một cô bé đanh đá không nghe lời. Lâm Tiểu Nê rất xinh đẹp, lại rất thẳng tính nữa. Biểu hiện thẳng tính nhất của cô thường là sự gào to lên trong bữa cơm gia đình.
” Tuy Đinh Tuấn Kiệt và Giai Nhiên trạc tuổi nhau nhưng con vẫn cứ thấy Giai Nhiên trông trưởng thành hơn so với Tuấn Kiệt.”
“Tại sao thế?” Mẹ nuôi vừa cười vừa hỏi.
” Bởi Đinh Tuấn Kiệt có lúm đồng tiền, Đinh Tuấn Kiệt giống con gái.”
Đinh Tuấn Kiệt là người luôn nghĩ tới việc lớn nên cũng chẳng rỗi hơi đấu khẩu với cô nàng đỏng đảnh. Nhưng đúng là Lâm Tiểu Nê luôn khiến anh tức mà không biết làm thế nào để bõ tức.
Giai Nhiên, Đinh Tuấn Kiệt và Lâm Tiểu Nê đều nuôi thú cảnh. Giai Nhiên đặc biệt thích rắn mối. Trừ anh ấy ra không ai thích thú gì với loại vật cưng đó. Do vậy cũng chẳng có ai muốn lại gần chúng. Tiểu Nê sẵn sàng hi sinh vì tình yêu, chẳng có việc gì cô cũng cố sán lại chỗ mấy con rắn mối để nịnh chúng. Khi bàn tay run rấy chạm sát vào lũ rắn mối, cô còn không ngừng lẩm bẩm mấy câu: ” Rắn mối nhỏ..tao yêu chúng mày nhất đấy”
Nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy cô đang sởn gai ốc lên vì sợ hãi.
Xét về phương diện nuôi thú cảnh mới nhận ra Tiểu Nê là con gái, cô nuôi một con mèo thuần chủng Ba Tư. Con mèo này cũng thuộc loại kén cá chọn canh, nó còn kén ăn hơn cả Tiểu Nê, đến cá nó còn chẳng ăn đầu.
Đinh Tuấn Kiệt nuôi cá chim.
Bình thường lũ cá trông đã rất dẹp nhưng trong mắt Tuấn Kiệt chúng là những nàng tiên cá tuyệt đẹp.
Khốn nỗi con mèo chết tiệt của Tiểu Nê lại cũng ở đó mới chết chứ! Lũ cá đáng yêu trước kia cứ tung tăng bơi trong bể thế mà mới chỉ mấy ngày tới nhà họ Lâm đã chỉ còn lại mấy cái đầu. Chết không toàn thây mới ức chứ.
Trước tình cảnh này Tiểu Nê vẫn cố bênh con mèo cưng của mình, cô còn vênh váo biện hộ: ” Đinh Tuấn Kiệt à, anh thấy quy luật sinh tồn của giới tự nhiên thật kỳ diệu đúng không?”
Mấy hôm trước con mèo của Tiểu Nê bị rụng lông khiến tất cả mọi người khi cắn hạt dưa còn rút đuwocj mấy sợi lông mèo trong mồm. Mẹ nuôi nói nhốt con mèo trên tầng thượng khiến Đinh Tuấn Kiệt vui ra mặt.
Ngày hôm sau đi làm về, vừa vào phòng anh đã phát hiện ra cá và bể cá của anh đã biến mất.
“À em thấy một mình Tiểu Tuyết ở trên đó buồn nên lấy bể cá của anh lên làm bạn với nó thôi mà…”
Lúc Lâm Tiểu Nê vênh váo nói câu này khiến Đinh Tuấn Kiệt suýt chút nữa đã giết chết cô.
Khi Đinh Tuấn Kiệt buồn rầu ôm mấy cái đầu cá lững thững lê bước từ tầng thượng xuống cô nàng còn chặn ở dưới, giả vời buồn rầu muốn khóc an ủi: ” Đúng là quy luật sinh tồn của giới tự nhiên thật khó hiểu, khiến người ta nghĩ mãi mà không ra. tại sao chúng lại không thể chung sống hòa bình với nhau cơ chứ? Đinh Tuấn Kiệt à, anh đừng có đau lòng quá nhé! Hay là mai em bảo với thím Trương nhớ để lại hai con cho anh nhé!”
Đây chính là nguyên nhân khiến Đinh Tuấn Kiệt căm giận Tiểu Nê. Nhưng Tiểu Nê lại là con gái của ngài Chủ tịch, địa vị của cô cao hơn anh rất nhiều, do vậy khi Tiểu Nê dở chúng giết chết vật cưng của anh, anh chẳng làm gì được. Thỉnh thoảng anh mới trả được hận khi không có ai ở nhà anh lại giẫm mạnh vào đuôi con mèo chết tiệt kia.
Cuối cùng Đinh Tuấn Kiệt cũng nhận ra tại sao Giai Nhiên lại không thích nổi cô gái xinh đẹp như Tiểu Nê. Đúng là có những lúc trông cô chẳng đáng yêu chút nào. Chẳng ai có thể thích nổi một cô gái mãi không trưởng thành lại hay bày trò ác như cô.
Về phương diện này đúng là sự hiền thảo, trưởng thành của vợ anh – Lý Gia Nam rõ ràng đã khiến anh không thể quên được.
Cuối tháng Ba, Đinh Tuấn Kiệt quyết đinh xin phép nghỉ một ngày để về thăm quê.
Xe khách xuất phát từ trung tâm thành phố, chưa đầy hai tiếng đồng hồ những tòa nhà cao tầng đã dần khuất xa nhường chỗ cho những cánh đồng lúa xanh mượt. Con đường gập ghềnh khiến Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy chán nản.
Anh lai nhớ tới lần đầu tiên rời xa quê hương là khi lên nhập trường đại học. Thi đỗ đại học ắt có cơ hội vượt ra khỏi ngôi làng này, Đinh Tuấn Kiệt háo hức đến mức không ngủ được. Anh háo hức cầm tờ thông báo trúng tuyển đi lên thành phố mặc dù còn cả tháng nữa mới tới ngày khai giảng. Ngày hôm đó hàng xóm láng giềng đều tới tiễn anh rất xa, trong số người đi tiễn cũng có Gia Nam của anh.
Hôm đó Đinh Tuấn Kiệt đã khóc. Trong đầu anh lại vang lên lời thề đã được nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần của những anh chàng đã quyết theo nghiệp đèn sách, đó là bằng mọi giá phải thoát ly được cánh cổng làng. Mọi người hãy chờ đứa con của làng trở về, tôi trở về sẽ mang tới hạnh phúc cho mọi người. Lòng quyết tâm, hoài bão của anh càng lúc càng lớn mạnh theo những tòa nhà đang dần xuất hiện.
Rồi con rồng đã bay ra khỏi núi cũng trở về tổ, nhưng giờ đâu nó cứ phải loay hoay trong vòng bán kính ba dặm – quả núi bây giờ đã quá nhỏ, con rồng không thể cố cuộn tròn được nữa.
Đinh Tuấn Kiệt vốn là người hiền lành lương thiện, do vậy anh luôn nhớ tới người thân, đặc biệt là người vợ vất vả cả đời của mình. Nước mắt ngây thơ tuôn rơi ngày nào khi lần đầu bước chân ra khỏi nhà đã vùi sâu vào trong đất, vĩnh viễn không bao giờ tìm được nữa.
Giờ đây anh đã quen ngồi ô tô xịn, phóng êm ru trên mặt đường nhựa, không thể nào quen nổi với chiếc xe khách nhỏ vừa cũ nát vừa hôi hám cứ nặng nề lết trên con đường núi quanh co nhỏ hẹp.
Anh nhớ tới Lâm Tiểu Nê – cô con gái nhà giàu. Cô thường ngồi trong chiếc xe Audi A6 của bố rồi nũng nịu làm dáng. Đúng là chẳng biết thế nào là hạnh phúc.
Mấy năm gần đây, kể từ khi trở thành khu tự trị, Trùng Khánh đã thay đổi rất nhiều. Nhưng dường như sự thay đổi thần tốc đó lại không hề tác động tới miền quê xa xôi, hẻo lánh của Tuấn Kiệt. Đã bao nhiều năm rồi, vậy mà chẳng có thay đổi gì lớn lắm. Lúc trước trẻ con thường đứng trên cầu khi câi câu cá thì giờ đây chúng nhảy hết xuống đầm bắt cua, nước ngập chưa tới mắt cá chân.
Bây giờ những ngôi nhà tranh vách đất vẫn đứng vững trên nền đất. Trước đây có rất nhiều xe công nông chở than liên tục nhả khói đen sì ” ho khù khụ” không ngừng nghỉ, giờ vẫn thỉnh thoảng lên cơn “ho”. Những con chó đực dường như cũng học được tính của người dân lạc hậu nơi đây, hễ cứ nhìn thấy chó cái là bất chấp tất cả chạy theo đít bọn chúng. Nhà nào có tiếng lợn kêu thì cũng truyền đi rất xa. Đây chính là thị trấn nhỏ nơi anh từng sống những ngày thơ ấu, gần 20 năm trời.
Đinh Tuấn Kiệt vẫn đinh ninh lời thề trước khi rời xa quê hương yêu dấu, anh quyết sẽ trở lại để kiến thiết quê hương. Giờ nghĩ lại thấy đó chỉ là sự bồng bột nhất thời. Bây giờ Đinh Tuấn Kiệt thực sự không thể tưởng tượng nổi sẽ ứng dụng những điều đã học như thé nào để xây dựng quê hương đây?
Anh nhìn xuống đôi giày mới đi vài bước đã dính đầy bùn, bỗng nhiên anh nhận ra bầu trời của anh và nơi đây cách xa như khoảng cách từ Bắc cực tới Nam cực vậy.
Ngôi nhà đầu tiên đập vào mắt khi anh bước chân vào thị trấn nhỏ chính là quán mỳ bò. Đinh Tuấn Kiệt còn nhớ rõ năm xưa mỳ bò của tiệm này là ngon nhất, vừa thơm vừa mềm lại cay cay tê tê nữa. Thịt bò trong bát rất mềm, chủ quán cho thêm rất nhiều gân vừa giòn lại vừa nóng hôi hổi. Đúng là ăn vào mồm càng cay càng khiến người ta nhớ mãi không quên.
Lúc nhỏ Đinh Tuấn Kiệt rất ngường mộ quán mỳ bò này, chỉ tiếc là mãi tới khi mười mấy tuổi anh mới được ăn có ba lần tại quán này. Một lần khi đang ăn vô tình thấy một cục xương nhỏ khoảng bằng ngón tay anh tiếc không nỡ vứt, thế là cố sống cố chết nuột ực một cái. Của đáng tội lại tắc ở cổ họng rất lâu. Thế mà giờ đây cái quán mỳ này vẫn còn đang làm ăn rất tốt. Đinh Tuấn Kiệt nhìn vào trong, nền nhà đen sì sì, bùn đất quện với dầu mỡ, dĩ nhiên bên trong vẫn có rất nhiều người đang uống rượu vui vẻ ăn uống với nhau.
Đinh Tuấn Kiệt nhíu mày bước tiếp.
Thị trấn nhỏ rất thanh bình. Dường như mọi ngừoi chưa ai có điều kiện đi đâu nên hok cảm thấy mình rất hạnh phúc, họ tự cảm thấy gia cảnh nhà mình cũng chẳng kém cạnh ai.
Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy buồn cười về sự ấu trĩ của người dân nới đây. Vừa phủi bụi trên áo comple anh vừa thẳng tiến về nhà – ngôi nhà trước đây của anh.
Cửa lớn đang khép hờ.
Đẩy cánh cửa cũ kỹ nhưng lại rất đỗi quen thuộc ra, bất giác Đinh Tuấn Kiệt lại nhìn thấy hàng chữ ” Đinh Tuấn Kiệt – Lý Gia Nam” thân thuộc trên cửa.
Dòng chũ đó là do Đinh Tuấn Kiệt dùng dao khắc lên, giờ đã không còn rõ nữa. Tất cả là do Gia Nam dạy cho. Chữ ” Kiệt” dù đã đựơc học rất nhiều nhưng viết mãi không đẹp, còn chữ ” Mộc” và ” Tử” hợp thành chữ “Lý” lại cách nhau quá xa. Nhưng dường như khi đó Gia Nam đã khen rất nhiều khiến anh cứ sướng rơn lên.
Đẩy cửa hồi lâu nhưng Tuấn Kiệt vẫn đứng nguyên tại chỗ. Anh nhìn thấy vợ anh – Gia Nam đang đổ nước ra sàn để cọ rửa. Sau đó cô lại bưng một chậu cám ra chuồng lợn, trông dáng vẻ thật vất vả. Gia Nam vẫn chưa nhận ra Tuấn Kiệt đã đứng trong nhà từ rất lâu rồi.
Đứng hồi lâu trước cửa, nhìn vợ cứ luôn tay luôn chân làm việc, anh cứ đờ ra không đi vào giúp đỡ vợ bởi anh nhận thấy một hàng nước mắt đang lặng lẽ rơi trên má.
Tóc mai của vợ đã nhuốm bạc. bóng vợ nhỏ gầy đang cố gồng lên làm những công việc nựng nhọc mà cô cho là đương nhiên phải làm.
Chính lúc này đây Đinh Tuấn Kiệt đang ăn mặc rất sang trọng lịch sự còn vợ anh vẫn như ngày nào, vẫn chiếc ao sơ mi hoa, chiếc quần đen, vẫn vất vả, bận rộn không ngừng nghỉ như trong hồi ức của anh.
Vợ anh – Gia Nam đã 42 tuổi rồi.
Lúc Gia Nam phát hiện Đinh Tuấn Kiệt đã trở về, sự vui mừng của cô lúc đó khó có thể dùng từ ngữ nào miêu tả được.
Cô luôn miệng gọi: Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt đã về nhà rồi! Tiểu Kiệt của em…” Cô cứ đứng nguyên tại chỗ, chất phác đến mức không ngừng lau tay bẩn vào vạt áo, sau đó lại theo thói quen giơ tay vuốt vuốt tóc. Dường như cô cũng cảm nhận được tóc mình rối như thế nào.
Đinh Tuấn Kiệt lau nước mắt, sải bước dài về phía trước, không nói câu gì ôm chặt lấy vợ.
Dường như cô vẫn là Gia Nam, người vợ hiền lành nhất trên thế giới, là người phụ nữ yêu anh nhất trên thế giới. Gia Nam chỉ đứng yên trong vòng tay của Tuấn Kiệt được đúng một giây thì đã cựa quậy bởi cô sợ làm bẩn quần áo của anh. Giọng cô nghẹn ngào khiến Tuấn Kiệt đau xót vô cùng.
Đinh Tuấn Kiệt cũng muốn nói những câu đại loại như anh rất nhớ em…, nhưng không hiểu tại sao không tài nào cất lên được. Một hồi sau anh mới nói: ” Gia Nam à, sao em không nói gì cả? Để anh giúp em, em nghỉ đi”
Lúc nói câu này Đinh Tuấn Kiệt trìu mến nhìn Gia Nam rồi anh chợt nhận ra tóc vợ anh đã bạc, khóe mắt đã nhăn cả rồi, đôi mắt đang vương ngấn lệ đã không còn sáng trong như trước kia nữa. Sự tàn phá của thời gian in hằn trên khuôn mặt Gia Nam.
Bỗng Gia Nam quay mặt đi rồi vội vàng giải thích: ” Em già rồi, đừng có nhìn nữa, giờ em xấu lắm phải không?”
Đinh Tuấn Kiệt lại muốn nói những câu đại loại như em còn trẻ lắm hoặc các câu nói thường để khen ngợi phụ nữ khác nhưng khi đối mặt với vợ, anh lại không tài nào nói nên lời. Lời nói thốt ra từ miệng người đàn bà đã vào tuổi trung niên đến tai người chồng đang tràn trề sức trẻ như Tuấn Kiệt thật là chua xót.
Đinh Tuấn Kiệt ôm vợ chặt hơn, anh không nói gì nữa vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của vợ.
Bởi vợ anh đã 42 tuổi còn anh vẫn chưa tròn 26 tuổi. Năm xưa đã có lúc gn băn khoăn về vấn đề chênh lệch tuổi tác giữa hai người, do vậy cô giữ lập trường kiên định trước lời cầu hôn sắt đá của Tuấn Kiệt.
Giờ đây sự thật đã chứng minh những lời trước đây Đinh Tuấn Kiệt nói để thuyết phục Lý Gia Nam : “Người anh muốn sống trọn đời là em, điều đó chẳng liên quan gì tới tuổi tác cả” giờ đã trở nên vô nghĩa.
Lý Gia Nam ngẩng mặt lên trời, nước mắt vòng quanh. Cô lại cho rằng chồng không nói gì chính là dấu hiệu của sự chán ghét. Cô rút lại đôi tay dầy vết chai, nhanh chóng quay khuôn mặt nhăm nheo đi bởi cô sợ chồng mình lại nhìn mình. Khuôn mặt già nua thế này lẽ nào anh lại có thể ngắm được sao? Chiếc gương soi là hiện thực tàn nhẫn nhất, nó có thể khiến cho mọi cái xấu lộ liễu đến không ngờ.
Một người chồng hơn 20 tuổi đầu có nói được với vợ những câu như: ” Em không già đâu, em vẫn còn hấp dẫn mà” hay không?
Quả thật rất khó nói.
Bước vào nhà để gặp ông nội, anh có thể nhận thấy ông nội được chăm sóc rất chu đáo. Trông ông vẫn như xưa, gặp được cháu, ông cứ xúc động mãi.
Đinh Tuấn Kiệt chỉ ở nhà đúng một đêm ngắn ngủi, sáng hôm sau anh lại vội vàng trở về công ty.
Từ thị trấn nhỏ về thành phố giống như một giấc mơ. Chỉ cần có ba giờ đi xe, anh lại rời bỏ thị trấn nhỏ yên tĩnh để đến nơi phồn hoa đô hội.
Đinh Tuấn Kiệt chợt nhận ra một điều, hóa ra khoảng cách giữa lạc hậu và văn minh, giàu có và nghèo nàn lại ngắn đến vậy.
Anh lại nhớ đến bữa tối ăn cùng vợ hôm qua, vợ anh nhận xét anh đã thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi thế nào cô lại không hình dung ra được. Đinh Tuấn Kiệt cười xòa trả lời có thay đổi gì đâu.
Bước vào cổng nhà họ Lâm anh chợt hoang mang: ” Chẳng phải bây giờ tự mình làm một cuộc lột xác đó hay sao?”
Chào hỏi thân tình ông bà Lâm xong, lúc bước vào phòng ngủ đã thấy cô nàng Tiểu Nê đang chống nạnh ngồi xếp bằng ở đó. Cô ta lại còn lên giọng nói mình đang giữ cửa phòng anh mới ghét chứ. Đinh Tuấn Kiệt lại thắc mắc: ” Không hiểu con bé này có điểm nào giống con gái kia chứ?”