Hồng Điệp

Chương 70: Di Chỉ Cổ Xưa


Đọc truyện Hồng Điệp – Chương 70: Di Chỉ Cổ Xưa

Lúc Hồng Điệp từ từ tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đều đau đớn vô cùng, nàng lập tức muốn giãy dụa để đứng lên.
“Răng rắc” một tiếng, Hồng Điệp trong lòng thầm kêu không tốt, xem ra mình còn chưa rơi xuống đất. Quả nhiên lại rơi xuống, cũng may lúc nàng bị treo trên nhánh cây vừa gãy kia đã là gần mặt đất rồi.
“Bộp” một tiếng, Hồng Điệp đã rơi xuống mặt đất, lớp lá cây trên mặt đất thật dày và bùn đất xốp dường như không cứng lắm, nàng cuối cùng cũng không bị thương thêm lần nữa. Có điều cả người đau đớn khiến cho Hồng Điệp lập tức tỉnh táo lại, nàng nhận ra vết thương khá nặng, theo bản năng dùng thần thức quét ra xung quanh nhưng vừa mới động một chút thì đầu đau muốn nứt.
Thần thức của nàng không ngờ không thể sử dụng, bị thương rất nặng sao? Hồng Điệp nhìn nhìn vết thương trên người mình, máu đã ngừng chảy ra, chỉ có điều từng đợt choáng váng cứ truyền đến, khiến nàng chóng mặt không thôi.
Hồng Điệp nhịn đau cố gắng ngồi dậy, muốn vận chuyển một chút chân khí chữa thương, nhưng đan điền của nàng không ngờ lại giống thần thức, chỉ cần vừa động liền lập tức đau nhức vô cùng.
Không thể vận công trị thương miệng vết thương khó mà khép lại, trên người ngoại trừ ngoại trừ vết đao thật dài trên lưng, chính là một đao bên hông kia. Cũng có thể nói một đao kia đã cứu nàng, tuy rằng nàng vì một đao này mà bị thương nghiêm trọng hơn, nhưng nếu lúc ấy bên sườn núi một đao kia không phóng mạnh vào nàng, có thể hiện tại nàng đã ngã thành thịt nát rồi.
Cũng nhờ một đao kia đưa nàng tới vách đá bên cạnh vách núi, Hồng Điệp một đường không ngừng nắm bắt lấy thứ gì đó có thể, lúc này mới giữ được một mạng.
Hồng Điệp nhìn trường đao rơi cách đó không xa, giơ tay ra cầm, dùng đao chống để đứng lên. Nàng đánh giá đáy vách núi này một phen, chung quanh đều mờ mịt, căn bản không thể thấy giới hạn, có lẽ ở ngay một nơi không xa lắm, cũng có lẽ ở nơi rất xa. Loại mờ mịt một mảnh này khiến nàng cực kì khó chịu, giống với lúc trước rơi vào Man hoang, hai mắt bị hỏng không nhìn thấy gì. Nếu lúc đó không phải có Bạch Tử Họa ở bên cạnh, có lẽ nàng đã bỏ mạng ở nơi đó rồi.
Trầm tư một lát, Hồng Điệp quyết định tìm chỗ an toàn trước, dưỡng thương tốt rồi nói sau, nếu tu vi của nàng hoàn toàn khôi phục, nơi này nàng có thể dễ dàng đi lên.
Hồng Điệp không ngờ mình chỉ vì một ít dược liệu lại rơi đến mức độ này, thiếu chút nữa bị cái sườn núi kia giết chết. May mắn có thể nhận thức được cao thủ thế giới này, coi như đổi lấy một thân thương tích cũng đáng. Nàng mơ hồ cảm giác, thế giới này rất có thể không đơn giản như mình vẫn tưởng, mà kẻ mình đụng độ hôm nay, có thể chỉ là một kẻ ở tầng lớp thấp nhất thôi.
Hồng Điệp vừa đứng lên, còn chưa bắt đầu động tác, một loại cảm giác nguy hiểm liền truyền tới, sau lưng dường như có tiếng ‘Xuy xuy’ , nàng không chút nghĩ ngợi, quay đầu lại chính là một đao chém xuống.
“Phù” một tiếng, một con rắn lớn bị nàng nhanh chóng chặt đứt đầu, máu rắn phun lên mặt và tóc nàng.

Không để ý vết máu trên người, Hồng Điệp nhìn trường đao trong tay một chút, không có một vết máu nào dính ở phía trên, đúng là một thanh đao tốt. Tuy nhiên nàng xoay người thấy đại xà bị bản thân chém đứt, sắc mặt liền trở nên khó coi, con rắn này đã dài khoảng một trượng, con rắn to như vậy cho dù là không có độc, lấy trạng thái của nàng bây giờ bị nó cuốn lấy cũng chỉ còn đường chết.
Hồng Điệp di chuyển vô cùng chậm, nàng biết loại đáy vực này hàng năm đều không có tung tích con người, tuyệt đối không là cái nơi gì tốt. Chỉ cần nhìn sương mù màu trắng vờn quanh đáy vực là biết, nơi này rất nguy hiểm.
Mấy cỗ xương động vật khô rải rác tán loạn xung quanh, Hồng Điệp cẩn thận đi tới. Quả nhiên nàng vừa mới đi vòng qua, ở giữa xương khô một đạo bóng dáng màu đen giống như tia chớp hướng Hồng Điệp lao đến, bóng dáng màu đen này còn chưa xông đến trước mặt nàng, mùi tanh đã cực kỳ khó ngửi.
Hồng Điệp hừ lạnh một tiếng, cho dù bà hiện tại không thể vận chuyển chân khí, nhưng chỉ bằng thể lực, cũng không phải là các loại súc sinh này có thể ức hiếp. Đao trong tay nàng chợt lóe sáng, bóng đen phát ra một tiếng thét chói tai, bỏ lại vài giọt máu, nháy mắt lại lần nữa chui vào đầm lầy, biến mất không thấy gì nữa.
Hai lần liên tiếp bị đánh lén, Hồng Điệp càng cẩn thận hơn. Nàng biết ở đây tứ phía nguy hiểm, lúc nào cũng có thể phát sinh những thứ dị thường. Nàng không sợ bị đánh lén, chỉ sợ bị thứ có độc cắn một cái. Nếu vậy, không có thuốc men, không thể vận chuyển chân khí, nàng chỉ có con đường chết. Còn sợ bị loại đại xà vừa rồi cuốn lấy. Một khi mà bị nó cuốn thì cũng chỉ có con đường chết.
Một phiến rừng gai cản đường đi của Hồng Điệp. Nàng nhìn xung quanh, tầm nhìn quá thấp. Thần thức bây giờ cũng không thể dùng. Về việc trong bụi gai có thứ gì đó không thì nàng không hề biết gì. Nhưng Hồng Điệp biết nếu nàng không khai thông đường này thì chỉ có thể lui về phía sau.
Một khi thụt lùi, nàng biết đằng sau cũng như đằng trước, cũng là đầm lầy và lá cây mục nát. Bất kể là thế nào, nếu không thể tìm thấy một chỗ an toàn để khôi phục vết thương thì mình chỉ có con đường chết.
Hai bên đều là một chữ chết. Hồng Điệp đã sớm coi mình là một người chết đi sống lại, cũng không cố kỵ nữa, trường đao trong tay bổ về phía bụi gai không chút do dự.
Không thể không nói trường đao này đúng là rất được. Những bụi gai thoạt nhìn rất cứng rắn nhưng lại không hề có lực chống cự dưới đao của nàng, như rơm rạ mục nát vậy.
Hồng Điệp bổ bụi gai một cách cẩn thận, chọc sang hai bên, mở thành một lối đi. Nàng không biết bụi gai này rốt cuộc có diện tích bao nhiêu. Ước chừng bổ hơn nửa giờ, mới nhìn thấy đối diện.
Trước mặt là một di chỉ cổ xưa, toàn bộ được dựng bằng đá. Có lẽ thời gian đã quá lâu, cộng thêm phong hóa, thực sự không nhìn ra kiến trúc nguyên bản từ trong đống đổ nát. Hồng Điệp đánh giá tình trạng di chỉ một lát, lại nghĩ đến những kiến trúc phía trên, thời gian hình như còn lâu đời hơn.

Hồng Điệp cẩn thận đi men theo di chỉ đá vào sâu bên trong, chỉ là khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng lập tức sợ ngây người.
Đập vào mặt không ngờ là một dược viên rộng lớn, cây Tử Tâm đằng mọc rậm khắp nơi. Cho dù không sử dụng thần thức, nàng cũng có thể ước lượng số lượng Tử Tâm đằng khổng lồ ở nơi này. Hơn nữa thân mọc còn to hơn cổ tay, đây chắc chắn là Tử Tâm đằng mọc nghìn năm thậm chí vạn năm mới thành.
Tử Tâm đằng ở thế giới kia còn quý hơn thần long hương cúc, mặc dù vẫn là linh dược thuộc cấp thấp nhất, nhưng nếu từ ba nghìn năm trở lên, giá trị cũng vô cùng hiếm rồi, thậm chí một cây có thể bán được mấy trăm viên linh thạch, hơn nữa lại có nhiều thế này.
Hồng Điệp hít thở chốc lát, cố giữ cho tâm trí tỉnh táo. Tử Tâm đằng, là do nàng tìm được, hơn nữa lại nhiều như vậy, thậm chí tuổi thọ lại cao như thế. Nhưng trong lòng nàng lại không có chút cảm giác vui sướng nào, thậm chí chỉ có chút đau thương.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Hồng Điệp không hề nhúc nhích, nàng nhắm mắt lại tự cảm nhận một chút, không sai, xung quanh chính xác đều là Tử Tâm Đằng, nhưng cảm giác thương cảm cũng là thật.
Tử Tâm Đằng có tuổi rồi sẽ lên thuộc lớp linh dược thượng đẳng, nhưng ở đây lại không cảm nhận được chút linh khí nào, vậy là chuyện gì? Những cây Tử Tâm Đằng trước mắt vẫn đứng sừng sững trên sa mạc, thậm chí hình dáng không có gì biến đổi. Coi như Tử Tâm Đằng đã héo rũ hoàn toàn, nhưng làm thuốc thì vẫn được.
Hồng Điệp đi từ từ lại gần một cây Tử Tâm Đằng, cảm giác mục nát xông lên đầu, khẽ thổi nhẹ một hơi, cây Tử Tâm Đằng cao hai mét trước mắt bỗng biến thành bụi.
Nàng lập tức ngây người ra, lại đi tiếp đến mấy cây Tử Tâm Đằng phía trước, thổi một hơi, những cây này đều biến thành tro bụi giống nhau, biến mất không thấy gì nữa. Dường như cảm nhận được hành động của Hồng Điệp, hoặc là cảm nhận được thân hình nàng mang gió nhẹ đến, cả nghìn cây tử tâm đằng gần đây, bỗng nhiên tức thì đều biến thành tro bụi. Nếu không phải là nàng tận mắt nhìn thấy, còn tưởng là ma quỷ gì xuất hiện.
Mới vừa rồi Tử Tâm Đằng vẫn đầy rẫy, không ngờ trong tích tắc lại biến mất không thấy gì nữa.
Hồng Điệp đi về phía trong sa mạc, ở đây dường như từ trước tới giờ không có người đến, vẫn chưa ai phát hiện ra.

Vườn Tử tâm đằng này không phải rất lớn, nàng rất nhanh đã đi tới cuối. Một tấm bia đá lớn sừng sững trước mặt, trên tấm bia đá chỉ có ba chữ “Tử Tâm viên”.
Nàng đứng đó không động đậy, đặt tay lên tấm bia đá, cảm thấy khóe miệng có chút chua xót. Chẳng lẽ lại đi vào đường cùng rồi?
Suy nghĩ của Hồng Điệp bỗng nhiên dừng giữa chừng, nàng kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, cảm nhận được có một luồng linh khí nhàn nhạt từ tấm bia đá truyền vào tay. Nhưng luồng linh khí này thật sự quá yếu, nếu không phải nàng chạm tay vào bia đá liền khó mà phát hiện ra.
Hồng Điệp đào tấm bia đá lên, cảm thụ một chút, nàng kinh ngạc phát hiện, linh khí này không ngờ có thể giúp mình tu luyện, hơn nữa hình như lực luượng trong đan điền cũng được nới lỏng rồi.
Nghĩ đến đây, Hồng Điệp vội ngồi xuống tu luyện, nàng không quan tâm tới gì hết, vì bản thân đã là cuối kỳ luyện khí tầng 2 rồi, chỉ cần mượn chỗ linh khí này là có thể bứt phá lên tầng 3.
Lúc này, chân nguyên bên trong cơ thể nàng đã đạt tới cực điểm, cả cơ thể lập tức trở lên nhẹ nhàng đồng thời cảm nhận được một nguyên khí mới từ đan điền dâng lên, hơn thế nữa, tất cả còn trở lên rõ ràng vô cùng.
Thần thức đột nhiên được giải phóng, có thể kéo dài gần trăm mét, điều này cũng là do linh hồn nàng đã xuyên không nên mạnh hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa ở thế giới kia cũng đã sống rất lâu, tốt xấu gì cũng coi như là cao thủ cùng tầng lớp với mấy người Bạch Tử Họa. Đây chính là luyện khí ba tầng hay sao?
Kìm hãm được sự sung sướng, Hồng Điệp bỗng muốn hét to lên một tiếng. Sau nhiều lần chờ đợi, cuối cùng nàng đã đạt tới luyện khí tầng ba rồi.
Thời gian tu luyện qua rất nhanh, Hồng Điệp cũng không biết mình rốt cuộc tu luyện bao lâu rồi, nhưng chắc ít nhất cũng khoảng ba bốn ngày. Khi nàng tỉnh dậy, phát hiện trong linh tuyền đã không còn bất kỳ linh khí nào, thương thế cũng khỏi hẳn.
Nàng xoay người làm lễ với linh tuyền, bất luận thế nào, linh tuyền này xem như giúp mình rất nhiều.
Nơi đây cuối cùng sao mà hình thành, Hồng Điệp không biết, dường như có người cố ý làm cái này Tử Tâm viên này, dường như chỉ vì bảo vệ linh tuyền và tử tâm đằng.
Hồng Điệp quét thần thức ra kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, lại tiếp tục đi sâu vào bên trong di chỉ tìm kiếm cơ duyên. Thì ra mấy tiểu thuyết ba xu cũng không lừa người, nhân vật chính rơi xuống vực sâu, đại nạn không chết tất có kì ngộ.
Hồng Điệp đi tiếp khoảng một trăm mét là thấy có một lỗ hổng ngay tại cái vách đá chắn đường nàng. Nàng liền chui vào một cách không phân vân, trong lòng nghĩ, đúng là ông trời không tuyệt đường người, chắc là cái gã nghĩ ra câu này cũng đã từng trải qua những sự việc tương tự như mình ấy nhỉ.

Sau khi tiến vào cái lỗ hổng đó, Hồng Điệp nhận ra rằng ở đây có rất nhiều dược liệu, tâm trí nàng bắt đầu nhảy loạn lên, bởi vì nàng thấy có một đài sen cực lớn mọc trên một kẽ hở của vách đá.
“Thất thải liên hoa?” Hồng Điệp suýt nữa thì kêu lên thành tiếng, nàng không ngờ rằng bông hoa sen bảy màu này lại nở ở một nơi như thế này.
Thất thải liên hoa là một linh dược cực kì trân quý đối với người tu tiên, không những có thể đề thăng tu vi, mà còn đề thăng tư chất. Thứ này tồn tại ngẫu nhiên, hoàn toàn không cần nơi có linh khí nồng đậm, là vật chỉ có thể gặp không thể cầu.
Hồng Điệp vui vẻ đi tới, lại phát hiện bên cạnh Thất thải liên hoa có một bộ hài cốt niên đại khá lâu. Bộ hài cốt này có lẽ là của một người phụ nữ, hình dáng thanh mảnh, xương ngực vỡ nát cho thấy khi bà ta tìm đến nơi này đã trọng thương hấp hối. Đáng mừng nhất là trên tay của bộ hài cốt này có một chiếc nhẫn, bằng vào kinh nghiệm của mình, Hồng Điệp hoàn toàn có thể khẳng định đây là một chiếc nhẫn trữ vật, hơn nữa phẩm chất không tệ. Nàng còn đang lo lắng không biết thu thất thải liên hoa vào đâu, thật may mắn, không ngờ mụ tác giả lại chiếu cố mình đến thế.
Hồng Điệp cúi đầu hành lễ với bộ hài cốt rồi thu nhẫn trữ vật, đem gốc thất thải liên hoa bên cạnh cất vào.
Tâm tình Hồng Điệp lúc này khá tốt, cẩn thận nhìn xung quanh, lại đào hơn mười cây thảo dược. Tuy rằng không phải là linh thảo gì trân quý, nhưng sống đã lâu, cũng có thể coi là vật báu. Trong vách đá cuối cùng chỉ còn trơ lại một cái cây nhỏ, trông quả thì giống như cây hồng dại.
Phát hiện bản thân đã lâu không ăn gì, Hồng Điệp cũng không khách khí bứt lấy một quả.
Thế nhưng khi cắn miếng đầu tiên, Hồng Điệp lập tức biến sắc kêu lên một tiếng.
“Trú nhan quả?”
Ở trên cái nơi linh khí khô cạn như này mà có loại cây như thế, đúng là không thể, tuyệt đối không thể. Hồng Điệp tuy rằng trong lòng kêu mấy tiếng không thể, nhưng nàng biết loại quả này đúng là “Quả Trú Nhan”.
“Quả Trú Nhan” không có tác dụng gì đối với tu luyện, nhưng nó có một loại công năng nghịch thiên, đó chính là luyện thành “Trú Nhan đan”. Bất cứ kẻ nào ăn một viên ‘Trú Nhan đan” dung mạo và thân thể da thịt, thậm chí nội tạng vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, vĩnh viễn duy trì ở hình dáng khi ăn loại đan dược này. Tuy không thể trường sinh, nhưng đối với người bình thường ít nhất cũng có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm.
Hồng Điệp đếm một chút, trên cây vẫn còn mười hai quả, nàng lập tức hái xuống cho vào hộp ngọc trong nhẫn trữ vật, may mà vị tiền bối kia còn lưu không ít đồ đạc trong đó, tất nhiên Hồng Điệp cũng chưa có thời gian xem xét kĩ. Độ quý giá của Trú nhan quả này có thể nói là ở thế giới kia đều có vô số người muốn cướp đoạt lấy nó, chứ đừng nói là ở đây. Xem ra thu hoạch lần này lớn hơn mong đợi rất nhiều, lần trước bị thương hoàn toàn đáng giá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.