Hồng Điệp

Chương 68: Mô Kim Hiệu Úy Trong Truyền Thuyết


Đọc truyện Hồng Điệp – Chương 68: Mô Kim Hiệu Úy Trong Truyền Thuyết

Hồng Điệp lên mạng tìm được rất nhiều tài liệu về những nơi có dược liệu quý hiếm, khó khai thác, sau khi cân nhắc thiệt hơn cuối cùng cũng khoanh vùng được một vài địa điểm tối ưu. Những địa phương này đại đa số đều có địa hình hiểm trở, tuy rằng phát hiện được nhiều dược liệu trân quý lại không có cách nào khai thác với số lượng lớn.
Lại nói Hồng Điệp hiện tại cũng là bất đắc dĩ mới tìm đến chốn thâm sơn cùng cốc thế này, linh khí ở đây quá ít, không cách nào tu luyện được, muốn gia tăng tu vi bắt buộc phải tìm kiếm linh thảo, linh dược để luyện đan. Cho dù thuật luyện đan của nàng không ra gì nhưng biết còn hơn không.
Nhiều ngày qua, nàng đã tự hỏi trong đầu không biết bao nhiêu lần xem bản thân muốn gì. Tranh đấu gia tộc, kinh doanh thương nghiệp… những thứ này đều không thích hợp với nàng, hơn nữa nàng cũng phát hiện bản thân vô cùng tưởng niệm cuộc sống ở thế giới kia, giống như bản thân vốn phải thuộc về nơi đó.
Phát hiện bản thân có thể tu luyện đã dấy nên hi vọng trong lòng nàng. Thế giới ấy có rất nhiều nhân vật, sự kiện tương đồng với những truyền thuyết thế giới của nàng. Có Ngọc Đế, có Vương Mẫu, có thập đại thần khí, có thần tiên và yêu ma… Giả sử hai thế giới này thật sự có quan hệ gì đó, phải chăng nàng còn có thể trở về, còn có thể gặp lại Bạch Tử Họa mấy người bọn họ?
Một tiếng chim kêu lảnh lót kéo Hồng Điệp trở lại hiện tại, thu xếp lại đống tài liệu, Hồng Điệp cuối cùng cũng tìm được loại dược liệu cần thiết cho mình.
Thần long hương cúc là một loại thực vật đặc biệt quý hiếm của Thần Long Cốc, được liệt vào danh sách thực vật cần được bảo vệ cấp quốc gia, chỉ sinh trưởng ở những vùng đất rộng rãi đầy ánh sáng mặt trời trên những vách núi cao cách mực nước biển trên 2600m, nhổ đi trồng ở những nơi khác sẽ thay đổi đặc tính. Thần long hương cúc có thể chữa trị mấy chục loại bệnh và cũng đã được kiểm chứng. Có điều Hồng Điệp sau khi nhìn thấy Thần long hương cúc thì cũng đã biết mình đã từng thấy qua loại hoa này, ở thế giới kia nó có tên là “Hoa thiên nhai” là loại dược liệu quan trọng trong việc chế biến tụ khí đan giúp tăng khả năng hấp thu linh khí trời đất, là đan dược số một đối với tu sĩ luyện khí kì.
Hồng Điệp đương nhiên sẽ không đi theo đoàn khách du lịch, nàng biết nơi vách núi cao là nơi Thần long hương cúc thường sinh trưởng, cho nên vừa vào tới Thần Long Cốc liền đi thẳng vào khu vực không có người.
Khu Thần Long Cốc rộng rãi đặc biệt nguy hiểm vô cùng nhưng đối với nàng thì cũng không khó khăn lắm, hơn nữa những nơi cách mực nước biển hơn 2600m cũng không phải là nơi khó tìm.
Ngày thứ ba sau khi Hồng Điệp đi vào Thần Long Cốc thì hắn đã tìm thấy Thần long hương cúc trên một vách núi cao, hơi khác với ảnh trên mạng một chút nhưng cũng không có vấn đề gì.
Tuy là trên vách núi nhưng lại không có đồng bằng, đỉnh núi cũng không được xem là rộng rãi.
Lúc Hồng Điệp chuẩn bị xuống núi, đang thử trèo qua ngọn núi khác thì giữa vách núi lại truyền đến một âm thanh, nàng theo ý thức nhìn xuống nhưng không cách nào nhìn thấy gần chỗ đó có người hay không.
Chẳng lẽ thật sự có người rừng sao? Trước khi tới đây Hồng Điệp đã tìm đọc kỹ cảnh vật địa lý nơi đây, ngoại trừ những khu vực không có người thì còn có một số khu vực nguy hiểm, Thần long cốc đa phần đều đã được nhà nước khai phát, thậm chí đã trở thành khu du lịch nổi tiếng.
“Không ở đây, xem ra là ở Địch thác phong.”
“Đi thôi, chúng ta sẽ đi Địch thác phong, lấy được đồ càng sớm càng tốt.”
“Hừ, nơi khỉ ho cò gáy này ngoài chúng ta thì làm gì còn ai, vội gì.”
Lần này Hồng Điệp đã nghe rất rõ, thì ra là có ba người đã leo xuống vách núi, nàng cuối cùng phát hiện ra một sợi dây thừng ở nơi mắt thường không dễ nhìn thấy, lúc nãy chỉ lo xem xét chỗ có Thần long hương cúc nên không chú ý ở đây còn có sợi dây thừng. Ba người này cứ lần lượt leo xuống vách núi như vậy, cứ cho là có thêm sợi dây thừng thì cũng có thể thấy thân thủ ba người này cũng thuộc loại không phải bình thường.
Hồng Điệp vừa núp người xong thì hai người đàn ông với thân người khéo léo nhanh chóng trèo lên đỉnh núi, sau cùng là một cô gái có thân hình mảnh dẻ, dung mạo thanh tú còn có phần hơn Tống Thiếu Kỳ gặp ở phố THiên Thủy lần trước.
Địch thác phong? Hồng Điệp thầm nghĩ chắc không trùng hợp vậy chứ, chẳng lẽ thứ đồ mà họ tìm cũng chính là thứ mà mình đang tìm? Nhìn thấy ba người thu dọn đồ đạc nghỉ ngơi ở đỉnh núi rồi vội vàng xuống núi, Hồng Điệp cũng nhanh chóng đi theo, nàng cũng rất tò mò muốn xem thử thứ mà hai người này đang tìm.

Huống hồ với thân thủ ba người này, họ sẽ không tìm những thứ đồ tầm thường đâu.
Người đàn ông tóc đi đầu đang đi trong rừng bỗng dừng lại, ông ta nhìn về phía sau rồi quan sát xung quanh lần nữa. Lúc này ông ta mới quay người lại hỏi người đàn ông có vết sẹo dài trên khóe miệng phía sau.
“Sao tôi cứ có cảm giác có người đang đi theo chúng ta, hai người có thấy vậy không?”
Người đàn ông có vết sẹo lắc đầu. Cô gái đi phía sau nhíu mày, một lúc sau mới nói.
“Có lẽ là anh đa nghi quá thôi, người biết được chuyện này ngoài chúng ta ra thì không còn ai nữa, hơn nữa ở một nơi như thế này, ông có cảm giác này cũng bình thường thôi.”
Người đàn ông đi đầu gật gật đầu.
“Ừm, có lẽ do tôi đã nhầm, chúng ta đi nhanh thôi, vật chưa tới tay tôi có cảm giác không an tâm, hơn nữa lần này ra được tới đây cũng không phải dễ dàng gì.”
Ba người nói vài câu rồi chạy về phía trước với tốc độ nhanh.
Hồng Điệp tự nhủ phải cẩn thận hơn, lúc nãy chỉ len lén tiếp cận vậy mà xém chút nữa là bị phát hiện, xem ra người này cũng có chút tài đó.
Lại hơn một giờ nữa trôi qua, ba người kia lại đến một sơn cốc nữa, men theo chỗ vách phía chân sơn cốc mà trèo lên với tốc độ nhanh, Hồng Điệp không chút do dự cũng trèo lên theo, khi đến đỉnh thì nàng lập tức biết được đây quả nhiên chính là nơi mình muốn tìm, thì ra nó được gọi là Địch Thác phong, nhìn dáng vẻ biết rõ mọi thứ của ba người này, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên họ đến.
Thế nhưng ba người này lại không hề chú ý đến thần long hương cúc mà hờ hững bước vào một thông đạo nhỏ hẹp bị dây leo che chắn trên vách núi, nếu không phải mấy người này đi vào, Hồng Điệp còn không biết nơi đó có thông đạo. Thần long hương cúc ở đây cũng không sợ mọc cánh mà bay, quan trọng là đám người này rõ ràng không để mắt đến thần long hương cúc, khẳng định đồ vật bọn họ muốn còn có giá trị hơn.
Hồng Điệp cười thầm trong lòng, chắc mình sẽ không may mắn gặp được mấy vị Mô Kim hiệu úy trong truyền thuyết đấy chứ?
Thời Tam quốc phân tranh, Tào Tháo lấy cớ là cần bổ sung quân lương để dẹp yên loạn thế , trả lại cuộc sống bình yên cho bách tính trong thiên hạ, đã thu hút được rất nhiều cao thủ đổ đấu (trộm mộ) thời bấy giờ tham gia. Đồng thời cũng thiết lập được một đội quân đổ đấu chính quy, chuyên nghiệp, đặt ra hai chức quan là Mô Kim hiệu úy và Phát Khâu trung lang tướng để hợp thức hóa việc đào mồ , quật mả lấy bảo tàng của mình. Mô kim hiệu úy tuy là trộm song có đạo , đạo tặc mà không xa rời đại đạo , kính qủy thần nhi viễn chi. Vì vậy, giới luật của Mô kim hiệu úy rất nghiêm ngặt , không như đám trộm mộ thông thường. Một ngôi mộ chỉ được vào một lần , một lần chỉ được lấy từ một đến hai món đồ. Nếu hai mô kim hiệu úy cùng nhòm ngó một ngôi mộ , thì ai đến trước là của người đó , tuyệt đối không xảy ra tranh chấp. Điều này cũng giúp ta phân biệt đám trộm mộ thông thường với Mô kim hiệu úy chính thống. Đám trộm mộ có thể chỉ vì một hai món đồ mà chém giết lẫn nhau , một khi đã vào mộ là khuân cho bằng sạch không chừa lại thứ gì. Hành động này cũng tương tự như việc không chừa lại đường sống cho mình , trong đời có nhân ắt có quả quá tham lam sẽ không nhận được kết cục tốt đẹp.
“Chính là chỗ này, hai người đào bới chỗ này rồi hãy nói.”
Cô gái thanh tú đứng trên một đống đổ nát, mơ hồ thấy được vài kiến trúc cổ xưa, chỉ dẫn hai người đàn ông kia.
Hai gã đàn ông cường tráng đi đến nơi cô gái đã chỉ định, tuy nhiên không lập tức đào bới mà không chút cố kỵ đánh giá cô ta. Trong mắt không hề giấu diếm, nói trắng ra chính là dục vọng.
Nếu đây là nơi có nhiều người thì thôi, cho dù bọn họ có ý nghĩ đen tối với cô cũng nhiều nhất chỉ dám nhìn trộm cô mà thôi. Nhưng ở đây xung quanh vắng bóng người, hơn nữa là địa phận của Địch Thác phong hiểm yếu vô cùng, hàng năm mây mù bao phủ, đừng nói là người, cho dù là chim chóc cũng rất ít đến nơi cao như vậy.

Có thể nói nếu ở đây xảy ra vấn đề gì, nhất định không thể có người biết. Cô gái này một thân một mình lại mang theo hai gã đàn ông cường tráng đến nơi hẻo lánh như này, cũng khó trách hai người này dùng ánh mắt đắm đuối nhìn chằm chằm cô ta.
Cô gái kia dường như không nhìn thấy ánh mắt của hai người này, mà là thở gấp vài hơi, sau đó tiếp tục nói:
“Các anh đào nhanh lên, sư phụ tôi nói bảo tàng được bà giấu ở chỗ này”
“Cái gì, thì ra cô muốn đào bảo tàng…”
“Đúng vậy, hai người đào nhanh lên đi, tôi sẽ không bạc đãi các anh đâu.”
Cô gái kia vẫn không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của hai người, còn đang không ngừng thúc giục nói.
Hai người đàn ông này nhìn nhau, sau đó không do dự, bắt đầu cầm lấy xẻng đào bới. Cô gái kia vừa nhìn hai người đào, vừa đứng bên cạnh chỉ điểm.
Hồng Điệp trong lòng thầm than, cô gái này thẳng thắn như vậy, một là ngây thơ không hiểu sự đời, hai là không sợ hai người kia sau khi xong việc sẽ giết người diệt khẩu. Nhìn thế nào cũng có cảm giác cô gái này không đơn giản, không biết chừng hai tên kia xui xẻo rồi. Có điều dù xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần làm tốt công việc của chim sẻ rình mồi thôi.
“Thấy cửa vào rồi!”
Một người đàn ông lập tức vui mừng kêu lên, Hồng Điệp phát hiện bọn họ quả nhiên đã đào bới ra cửa đi vào tầng hầm.
Cô gái thanh tú lúc này lấy ra một chiếc đèn bin nói:
“Hai vị đại ca, chúng ta cùng nhau vào xem một chút đi.”
Cho dù không có lời nói của cô gái thanh tú, hai người đàn ông này cũng đã dọc theo chân cầu thang, theo sau cô ta đi vào.
Chỉ có điều cô gái vừa mới đi vài bước, liền ‘ôi’, một tiếng.
“Có chuyện gì thế?”
Người đàn ông trai tráng quay đầu lại nhìn cô gái ngã trên cầu thang.

“Hai vị đại ca, hình như tôi bị trật chân rồi.”
Cô gái thanh tú có chút áy náy nói.
“Thật là…”
Một người đàn ông trai tráng lẩm bẩm một câu, nhìn nhìn người bạn đồng hành đã đi xa, liền lấy chiếc đèn bin của cô gái nói:
“Cô ở đây chờ chúng tôi, chúng tôi đi trước xem thử.”
Nói xong, không đợi cô ta trả lời, gã ta xoay người rời đi. Cô gái vội vàng kêu lên:
“Thứ đồ này bên trong một thạch thất, nhớ phải phá vỡ cửa đá mới lấy được.”
Tuy đã nghe thấy lời nói của cô ta, nhưng hai người đàn ông này căn bản không còn tâm trạng ở lại tiếp tục nói chuyện, mà chạy nhanh vào.
Đợi hai người chạy đi, cô gái gần như không chút do dự đứng lên, xoay người rất nhanh đi ra ngoài, lách khỏi cái vách núi kia mà đứng dưới ánh mặt trời. Hồng Điệp cũng không do dự dùng một tấm “ẩn thân phù” theo sát gót.
Thần thức của nàng đã quét đến hai người đàn ông ở bên trong đang không ngừng dùng rìu sắt công kích cửa đá, vốn dĩ cửa đá cũng không phải là rất dày. Hai người liên tục oanh kích, cửa đá dần dần cũng bị nứt ra, cuối cùng đã bị đập nát vụn.
Đáng tiếc khi hai người này còn chưa kịp nhìn thấy vàng bạc trong mắt bọn họ thì những khí âm hồn trong tầng hầm nhơ bẩn xông ra, hai người bị thứ khí dơ bẩn này vây lấy, không thể chống cự, rất nhanh liền ngã trên mặt đất, co quắp mấy cái rồi tắt thở.
Thạch thất bị đánh nát, những khí âm hồn ở dưới tầng hầm này rất nhanh tràn ra ngoài thạch thất, xông lên mặt đất. Chỉ có điều những thứ này bị ánh mặt trời chiếu xạ, lập tức biến thành tro bụi, tan thành mây khói. Đây là Hồng Điệp có thần thức, nếu không thì nàng cũng không thể nhìn thấy những thứ này.
Cô gái đứng hướng về phía mặt trời, gần như không có bất kỳ âm hồn nào có thể tiếp cận cô ta, những âm hồn ô uế đó tiêu tan rất nhanh, mới chỉ có nửa tiếng đồng hồ đã hoàn toàn tiêu tan.
Cô ta thở phào một cái, lại đi vào bên trong vách đá.
Chỉ có điều cô ta vừa đi vào không lâu , một giọng nói sang sảng vọng ra:
“Sư muội, thật là cuộc đời lắm tương phùng, không ngờ muội rốt cuộc cũng quay lại sư môn. Hahaha…”
“Là anh, tại sao anh lại ở đây?”
Cái này thì đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi, cũng may nàng không manh động. Ở đây không ngờ còn một người nữa mà thần thức của Hồng Điệp hoàn toàn không quét được. Tên này là cao thủ hay trên người có thứ gì giấu được thần thức?
Người tới dữ tợn cười một tiếng.
“Tại sao tôi lại ở chỗ này, tôi đã theo dõi cô rất lâu mới đợi được cô quay lại đây, cô nói tôi tại sao lại ở đây? Cô biết tôi đã vất vả thế nào không? Tôi mỗi ngày đều nhìn thấy cô nhưng không thể làm gì được cô, may mà hôm nay tôi rốt cuộc cũng đợi được lúc cô quay lại đây lấy đồ rồi. Tôi biết bà lão đó sẽ nói cho cô biết nơi giấu đồ, quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, chỉ là không ngờ ở đây còn có một tầng hầm. Ha ha…”

“Anh vẫn luôn theo dõi tôi?”
Cô gái thanh tú sắc mặt trắng bệch, thời gian gần đây cô ta vô cùng cẩn thận, không ngờ vẫn nằm trong tầm quan sát của sư huynh. Bị người khác theo dõi lâu như vậy mà cô ta lại hoàn toàn không biết gì.
Người kia cười lạnh sải bước tiến lại gần hơn, miệng không ngừng nói:
“Đồ đê tiện, ta là sư huynh của cô, cô đã không hầu hạ ta, lại còn cấu kết với lão bà kia hãm hại ta. Hôm nay ta không giết cô thì cô chính là sư tỷ của ta. Đợi lát nữa ta xử lý cô, rồi lột hết quần áo vất trên đường cho mọi người thưởng thức.”
Cô gái kia biết hôm nay mình không thể thoát khỏi, khinh thường cười:
“Sư huynh, với bộ dạng đó của anh, anh có thể làm gì phụ nữ sao? Đừng nằm mơ nữa, phế vật. Ta cho dù chết, cũng sẽ không để đồ phế nhân như anh dẫm đạp.”
Nói xong, đột nhiên trong tay cô ta có hai cây kim dài, sau đó không chút do dự đâm hai cây kim đó vào giữa trán của mình.
“Muốn chết? Tôi sẽ cho cô toại nguyện, tuy nhiên bây giờ không được.”
Một tia sáng màu hồng hiện lên, lập tức hai cây kim của cô ta đã rơi vào trong tay người đàn ông kia.
Hồng Điệp nấp một chỗ hai mắt sáng lên, chiêu này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được, ít nhất phải là tu sĩ luyện khí tầng thứ nhất, xem ra thế giới này quả nhiên cũng có người tu tiên, không riêng gì mình. Như vậy thì những truyền thuyết về tiên nhân được truyền miệng rất có khả năng là thật, nếu Ngọc hoàng đó cũng là Ngọc Hoàng kia, Vương Mẫu đó cũng là Vương Mẫu kia… vậy thì Bạch Tử Họa có phải cũng từng xuất hiện trong truyền thuyết không, thậm chí là cả Sát Thiên Mạch nữa?
Hồng Điệp cố nén cảm giác kích động trong lòng, chăm chú quan sát tình huống. Người đàn ông này tu vi thấp nhất cũng là luyện khí kì tầng một, nàng phải thận trọng mới được.
Người đàn ông không đợi cô gái thanh tú kịp phản ứng liền chống cây gậy trong tay, bước tới trước mặt cô ta, giơ tay lên chính là một chưởng đánh vào gáy cô và cười dữ tợn nói:
“Cô hãy ngủ đi một lúc, đợi tôi đem đồ về, tôi sẽ cho cô từ từ hưởng thụ để cô thấy đại sư huynh cô có phải là một tên phế nhân hay không nhé!”
Cô gái thanh tú không có chút phản kháng nào liền ngã xuống. Người đàn ông kia không để ý tới cô ta nữa, lạnh nhạt quay đầu sang một bên nói.
“Đi ra đây!”
Hồng Điệp chột dạ nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Muốn để ta phải ra tay sao?”
Người đàn ông kia cười lạnh, sát khí trong mắt bắn ra nhìn về phía Hồng Điệp ẩn nấp. Ẩn thân phù tuy lợi hại nhưng vừa rồi Hồng Điệp lại kích động quá mức khiến cho thần thức tên này bắt được sơ hở, lần này chỉ sợ khó tránh khỏi ác chiến rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.