Đọc truyện Hồng Điệp – Chương 51: Vụng Trộm
Đám đệ tử đã xuống núi, Trường Lưu sơn vắng vẻ rõ rệt. Thế nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tuyệt Tình điện trên cao.
Hồng Điệp khoác một chiếc áo ngoài mỏng manh từ đằng sau ôm lấy Bạch Tử Họa cắt đứt tiếng đàn của hắn. Bạch Tử Họa nhẹ nhàng gỡ tay nàng đang che trên mặt, thổi nhẹ vào lòng bàn tay nàng.
“Có lạnh không?”
Nàng lắc đầu dựa vào vai hắn, dịu dàng như một con mèo nhỏ. Từ sau khi quyết định cùng Bạch Tử Họa trầm luân, hai người vẫn luôn ở chung một chỗ. Với năng lực của Bạch Tử Họa, người ngoài cũng không phát giác được sự hiện diện của nàng trong Tuyệt Tình điện. Hai người giống như một đôi vợ chồng bình thường, hắn viết chữ nàng mài mực, hắn đánh đàn nàng lắng nghe. Mỗi ngày đều trôi qua trong bình lặng như thế, nửa công khai, nửa vụng trộm.
Đoàn đệ tử của Trường Lưu lần này xuống núi đều rất trẻ, dù tu luyện đã có chút thành tựu nhưng lại không hề có kinh nghiệm thực chiến. Rất nhiều người từ khi vào núi tu hành đến nay chưa bước ra khỏi cửa lần nào, huống chi là đối đầu với yêu ma. Cho nên Thế tôn cố ý để Lạc Thập Nhất đưa bọn họ đi trước một tháng, sau khi vượt biển xong phải cất kiếm đi bộ đến Thái Bạch Sơn, vừa quan sát người trần, vừa mở rộng hiểu biết, diệt yêu trừ ma, tích lũy chút kinh nghiệm sinh tồn.
Hoa Thiên Cốt cực kì chờ mong, cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài. Nàng nhất định sẽ thể hiện thật tốt để sư phụ có thể vì nàng mà nở mày nở mặt.
Cả đoàn từ từ tiến vào đất liền, tìm một nơi không người đáp xuống, sau đó bắt đầu hành trình cuốc bộ xa xôi.
Vì tiên quy nghiêm cấm không được đánh nhau với người phàm, không đến mức bất đắc dĩ thì không được lộ pháp thuật, thế nên bọn họ ngụy trang thành đệ tử của môn phái gì đó trong giang hồ, quang minh chính đại đi lại khắp nơi.
Ở trên đường có rất nhiều thứ hay ho, làm người ta hoa cả mắt. Hoa Thiên Cốt vừa đi được vài bước đã thấy bên mình chẳng có ai, tất cả mọi người đều ùa ra các quầy hàng ngắm nghía.
Nàng đang bực Lạc Thập Nhất sao không quản lý mọi người, một lúc sau đã phát hiện ra huynh ấy đang dừng lại ở một sạp tò he. Đường Bảo hưng phấn làm một động tác của Tôn Ngộ Không trên vai Thập Nhất, cụ ông bán tò he nặn hai cái giống hệt hai người. Lạc Thập Nhất lén dùng thuật làm đông cứng cây kẹo đó rồi cất vào trong ngực như cất vật quý, còn kẻ kia vừa mới lấy liền cắn đứt đầu mình luôn.
Sau đó vì cảm kích Lạc Thập Nhất mua tò he cho mình, nó đưa lên miệng Lạc Thập Nhất: “Thập Nhất sư huynh, huynh có muốn nếm thử không?”
Lạc Thập Nhất kinh ngạc vì sự hào phóng bất thường này, chỉ liếm vài cái, sợ chẳng may sẽ ăn hết của nó.
“Có ngọt không?”
“Ngọt! Rất ngọt!” Lạc Thập Nhất cảm động đến nỗi hai mắt đẫm lệ.
Nghê Mạn Thiên đứng bên cạnh cắn đứt đầu Trư Bát Giới xong, khinh rẻ ném xuống đất: “Kinh quá đi mất, món gì thế này?”
Hoa Thiên Cốt bất lực ngửa đầu nhìn trời thở dài, không hiểu tại sao Lạc Thập Nhất bình thường siêu phàm thoát tục, trưởng thành chững chạc như thế, nhưng cứ ở trước mặt Đường Bảo lại biến thành một người hoàn toàn khác?
Khi cụ ông bán tò he mãi vẫn chưa hết hốt hoảng tự hỏi có phải mình mờ mắt lãng tai không, mà sao sâu lại biết nói chuyện, thì đoàn người đã đi xa.
Khinh Thủy vui vẻ lấy hộp son cho nàng xem, Vân Đoan lại như một đứa trẻ, cầm chong chóng chạy đi chạy lại.
Đầu Hoa Thiên Cốt chảy dài mấy vạch đen, đột nhiên một mặt người sặc sỡ đập vào mắt làm nàng sợ tới mức nhảy dựng lên ôm thân cây, hu hu hu, đang ban ngày ban mặt, sao bọn quỷ xuất hiện sớm thế?!
Nhìn kĩ thì hóa ra là một mặt nạ, Sóc Phong thong dong tháo xuống, đắc ý nhướn mày, rồi lại đeo vào, xoay người đi.
“Rốt cuộc cậu đeo mấy cái mặt nạ đấy hả?” Hoa Thiên Cốt nắm chặt tay căm giận hét với theo.
Buổi tối bọn họ ăn cơm tại một nhà trọ nhỏ, bởi vì được tính vào phí công tác, Lạc Thập Nhất lại coi tiền như rác nên mọi người không khách khí gọi hai bàn lớn đầy đồ ăn, vui vẻ không biết trời đất là gì.
Ăn uống no say, mọi người ai về giường nấy. Hoa Thiên Cốt quấn lấy Khinh Thủy, chạy sang ngủ cùng nàng. Đường Bảo vẫn ngủ trong gian phòng nhỏ của nó, trên cổ đeo chiếc nhẫn bạc tinh xảo mà Lạc Thập Nhất mua cho. Hoa Thiên Cốt cười bảo Lạc Thập Nhất chỉ cần mua thêm một cái dây thừng nữa thôi là có thể dắt Đường Bảo về nhà như dắt một con cún nhỏ.
Trước khi ngủ nàng cố ý bày một trận pháp, rải rất nhiều tro ở ngoài cửa, cuối cùng bình yên vượt qua một đêm.
Nhưng họ càng đi tiếp càng không có thành trấn, ngủ trong núi thì rất rắc rối.
Để nhanh gọn, bọn họ chọn đi phần lớn là đường có nhiều dấu vết của con người, ít yêu ma. Vốn dĩ yêu ma ngửi được khí của bọn họ đều phải tự động tránh xa, nhưng thật kỳ lạ, chúng cứ như thú dữ, không ngừng tập kích, kẻ trước ngã xuống kẻ sau xông lên, giết bao nhiêu cũng không hết.
Hoa Thiên Cốt ngửa đầu nhìn trời, sư phụ đại nhân đã phong ấn câu ngọc mà Lãng ca ca tặng nàng, nói nàng phải tự mình đối mặt. Nhưng mà nàng vẫn rất sợ quỷ, không liên quan gì đến đạo hạnh hay pháp lực, sợ hãi chính là sợ hãi thôi.
Những người khác không biết nguyên nhân chính là vì Hoa Thiên Cốt, nhưng Lạc Thập Nhất thì biết. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao sư phụ bắt bọn họ đi sớm, còn ngụ ý cho Hoa Thiên Cốt đi theo. Cả một đường chém giết, tới Thái Bạch Sơn, trình độ thực chiến của bọn họ có thể không tăng lên sao?! Đi đêm càng gặp quỷ nhiều hơn, lũ tiểu quỷ bọn họ gặp suốt rồi, nhưng thỉnh thoảng đụng phải vài con quỷ hung dữ lợi hại, không tránh khỏi mấy trận khổ chiến.
Hoa Thiên Cốt từ nhỏ đã quen ngày đêm bất an, trèo đèo lội suối, nhưng bọn Nghê Mạn Thiên lại được nuông chiều, sao chịu khổ cho nổi. Chẳng chê ngủ trên mặt đất cứng thì chê ban đêm lạnh, đồ này không ngon đồ kia rất dở.
Hơn nữa Đường Bảo luôn ở bên Lạc Thập Nhất, ngày nào cũng nói nói cười cười, thế nên nàng ta cực kì khó chịu. Vốn tưởng rằng khó khăn lắm mới được ra khỏi Trường Lưu, đây là cơ hội để Nghê Mạn Thiên nàng vun đắp tình cảm với Lạc Thập Nhất, không ngờ tất cả sự chú ý của huynh ấy đều dồn vào con sâu bé xíu kia, thật muốn giẫm bẹp nó luôn!
Hoa Thiên Cốt đói không chịu được nữa, bèn kéo Sóc Phong tới tiệm ăn cơm. Sóc Phong nhìn nàng quét sạch đống đồ ăn trên bàn như lốc xoáy, lại vừa lau miệng vừa nhận xét quán này kém tay nghề của nàng quá nhiều.
“Sao không thấy ai nhỉ? Đóng cửa sớm thế?”
“Mọi người đi thả hoa đăng hết rồi.”
“Hoa đăng? Nó là cái gì thế?”
“Mọi người cho rằng Tết Trung Nguyên là tết của quỷ nên cũng có thể đốt đèn chúc mừng quỷ, nhưng vì người quỷ khác biệt, nên cách đốt đèn của Tết Trung Nguyên và Tết Thượng Tiêu không giống nhau. Người là dương, quỷ là âm; đất là dương, nước là âm. Dưới nước một màu đen kịt thần bí, khiến người ta nghĩ đến địa ngục âm u trong truyền thuyết, quỷ hồn thường bị hút vào nơi này. Thế nên Thượng Tiêu chăng đèn trên đất liền, Trung Nguyên thả đèn xuống nước. Bởi vậy vào ngày lễ quỷ mọi người thường thả hoa đăng để chúc mừng ma quỷ, cũng để dẫn đường cho chúng. Đèn tắt, hoa đăng cũng hoàn thành nhiệm vụ dẫn oan hồn qua cầu Nại Hà.”
“Oa! Hay thế! Chúng ta cùng đi thả đi!” Hoa Thiên Cốt chạy lon ton lên phía trước.
Cái gọi là hoa đăng chính là một chiếc đèn hình hoa sen làm bằng giấy màu đặt trên mảnh gỗ nhỏ. Hoa Thiên Cốt nhớ tới cha mẹ, viết rất nhiều tờ giấy nhỏ, cẩn thận để vào bên trong hoa đăng, sau đó cùng Sóc Phong thắp đèn rồi thả vào trong nước.
Gió lạnh phe phẩy, Hoa Thiên Cốt nhìn vô số những ngọn hoa đăng hợp lại với nhau tạo thành một dòng sông sao, gió càng thổi trôi càng xa. Nàng bỗng cảm thấy đau lòng, hy vọng cha mẹ có thể nhận được niềm thương và nỗi nhớ mà nàng gửi gắm.
Nàng quay đầu lại nhìn Sóc Phong, thấy cậu ta vẫn không nhúc nhích trông những ngọn hoa đăng trôi xa, hai mắt tối đen như mực, bình thản yên ả.
“Cậu không viết gì à?”
“Viết gì? Tớ không có người thân, cũng không có bạn bè đã mất cần tưởng niệm hay thương tiếc.”
“Không có người thân là sao, là không có người thân đã qua đời đúng không?”
“Vốn không tồn tại, cho nên sẽ không có chuyện qua đời hay biến mất.”
“Sao lại không có người thân được, ai cũng có mà, chắc chắn là phải có cha mẹ, nếu không ai sinh ra, ai nuôi dưỡng cậu?”
Sóc Phong im lặng, rất lâu sau mới nói: “Tớ là Tôn Ngộ Không.”
Hoa Thiên Cốt ngẩn người, cái quái gì thế?
“Sao lại là Tôn Ngộ Không được, Tôn Ngộ Không là khỉ, cậu có phải là khỉ đâu?!” Hoa Thiên Cốt kích động nói.
Sóc Phong thở dài: “Cậu là heo hả? Tớ đang đùa, đùa đấy có hiểu không?”
Hoa Thiên Cốt ngơ ngơ ngác ngác rồi lẩm bẩm: “Ha ha, trò đùa này sao mà nhạt quá!”
Sóc Phong đột nhiên chỉ về phía sau Hoa Thiên Cốt, ngữ khí cực kì bất ổn: “Nhìn, nhìn sau lưng cậu kìa!”
“A!” Hoa Thiên Cốt thét lên, xô Sóc Phong ngã xuống đất, không ngừng phẩy tay sau lưng mình.
Sóc Phong không nhịn được cười sằng sặc: “Sao lại sợ quỷ đến mức này hả?”
Hoa Thiên Cốt khóc lóc thảm thiết, có nhầm không, không ngờ cậu ta lại lấy quỷ ra dọa nàng, nàng còn đang định mắng Tiểu Hồng và Tiểu Bạch xao nhãng công việc để lũ tiểu quỷ bò lên người đấy!
“Cậu cứ thử cái cảm giác từ nhỏ đã bị quỷ quấn lấy đi, làm hại người bên cạnh không chết thì bị thương hoặc là thân thể suy nhược, bệnh tật liên miên. Mỗi ngày đều phải lo lắng sợ hãi, ẩn nấp trốn tránh, năm này qua năm khác phải nằm trên giường, sống không được chết cũng không xong, vĩnh viễn chỉ có thể cô độc một mình, vậy thì sẽ biết sợ!”
Sóc Phong giật mình, nhìn dáng người không chịu lớn lên, mỏng manh, nhỏ bé như cây đinh của nàng, đột nhiên lại cảm thấy đau lòng. Cậu ta không biết trước kia nàng đã phải sống như vậy, trong mắt có chút áy náy và ấm áp, vươn tay kéo nàng đứng dậy.
“Sao thế? Giận rồi à?”
“Không.” Hoa Thiên Cốt lo lắng nhìn phía sau mình, “Cậu không biết đâu, thế gian này tớ sợ quỷ và sư phụ nhất!”
“Thế để tớ nói cho mà nghe, một ngày nào đó cậu sẽ biết Tôn thượng còn đáng sợ hơn quỷ!”
“Không đâu, cậu đừng cho rằng sư phụ tớ lạnh lùng, kiệm lời như vàng, thực ra người rất dịu dàng, rất tốt với tớ. Tuy rằng đa số thời gian người đều rất nghiêm khắc, ha ha.”
Sóc Phong nhìn nàng rồi nói: “Tôn thượng lúc còn trẻ từng yêu một người con gái, bởi vì cô gái ấy là tình kiếp của người, hơn nữa người lại tu luyện Vong tình thiên thư thế nên Tôn thượng đã chặt đứt tư niệm của mình với cô gái ấy. Thanh Đoạn Niệm mà cậu đang cầm ấy, chính là thanh kiếm mà Tôn thượng dùng khi đó.”
Hoa Thiên Cốt ngơ ngẩn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh như sao của Sóc Phong, thì ra đây chính là nguồn gốc của Đoạn Niệm, nhưng sao Sóc Phong lại biết nhỉ?
Hoa Thiên Cốt nhìn ánh mắt lạnh lùng của Sóc Phong, đột nhiên tò mò muốn biết dưới lớp mặt nạ ấy, gương mặt của cậu ta như thế nào.
Vì thế trên đường quay về nhà trọ, nàng hỏi: “Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Không thể.”
“Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Không thể.”
“Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Không thể.”
“Tớ có thể xem mặt của cậu không?”
“Đã bảo là không rồi cơ mà!”
“Cho xem đi mà, một tí thôi cũng được, có xấu tớ cũng không hét ầm lên, không phá ra cười, nếu đẹp tớ cũng sẽ không chảy nước miếng, không nói cho bất kì ai khác đâu mà, được không?”
“Không thể, không thể, không thể, không thể…”
Ngày hôm sau Sóc Phong và Hoa Thiên Cốt đi thẳng tới Mao Sơn. Trên đường đi qua thành Dao Ca, Hoa Thiên Cốt đột nhiên rất muốn tới thăm Dị Hủ các.
“Lấy nhiều củ cải thế để làm gì?” Sóc Phong ngậm nhành cỏ đuôi chó ngồi dưới tàng cây nhìn nàng vất vả lao động trên mặt đất.
“Làm tạ lễ cho Dị Hủ Quân chứ còn gì nữa, nếu không nhờ ông ấy thì tớ đã chẳng lên được Mao Sơn, chẳng được làm đồ đệ của sư phụ.”
Nàng vừa đùm vào trong áo xong, một nông phụ tay quơ quơ chiếc cuốc chạy vội từ đằng xa tới, thở hồng hộc quát: “Tên chết bằm nào trộm củ cải nhà bà!”
“Nguy rồi, chạy mau!” Hoa Thiên Cốt ôm củ cải chạy một mạch mấy dặm.
Sóc Phong bất đắc dĩ theo sau nàng: “Chạy làm gì, không phải đã để bạc lại dưới gốc cải rồi sao.”
“Á, đúng rồi, nhất thời có tật giật mình nên quên mất.”
Hai người vào trong thành, trước Dị Hủ các vẫn có một hàng người dài dằng dặc xếp hàng như trước, nhưng lúc này trong giỏ mỗi người không phải là củ cải, mà là một chai mật ong.
Hoa Thiên Cốt nhíu mày nói: “Chết cha, giờ Dị Hủ Quân không thích ăn củ cải nữa, đổi thành mật ong rồi, cũng đúng, mật ong có thể dưỡng da, hy vọng ông ta ăn vào có thể trắng ra.”
Đến lượt Hoa Thiên Cốt, cô gái mặc áo xanh cao to năm đó thấy nàng giống như sửng sốt tột độ, bởi vì nàng bây giờ vẫn giống hệt năm năm trước, không thay đổi nhiều.
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
“Ta muốn xin gặp Dị Hủ Quân, nhưng lần này ta không biết đã đổi thành mật ong, chỉ mang củ cải đến.”
“Không được.” Cô gái thẳng thừng từ chối.
“Vậy ta đi tìm mật ong.”
“Có mật ong cũng không được.”
“Hả? Tại sao?”
“Ngươi căn bản không hề có chuyện muốn hỏi, tới đây làm gì? Cửa của Dị Hủ các chỉ mở ra cho người thật sự cần nó!”
“Ơ…” Hoa Thiên Cốt đờ người, “Ta muốn nói lời cám ơn với Dị Hủ Quân, nếu không nhờ ông ấy…”
“Không cần!” Cô gái nóng nảy chặn ngang nàng, “Ngươi đã trả giá, Dị Hủ các cho ngươi đáp án, đó không phải là chuyện ai nợ ai, chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, cho nên cũng không cần nói lời cám ơn làm gì!”
Hoa Thiên Cốt chỗ hiểu chỗ không gật đầu đưa chiếc giỏ đựng đầy củ cải đã rửa sạch cho cô gái: “Vậy phiền ngươi đưa thứ này cho Dị Hủ Quân được chứ, cho dù ông ấy có chịu nhận hay không ta vẫn phải cám ơn. Bởi vì chẳng những ông ấy đã chiếu sáng một con đường phải đi cho ta, mà còn tặng ta Thiên Thủy Tích, để Đường Bảo bầu bạn với ta, giúp ta không còn cô độc nữa.”
Cô gái nhận rổ củ cải, nhíu mày hậm hực nói: “Tất cả ngươi đều đã trả, còn linh trùng thì cũng là máu của ngươi thôi. Được rồi, ta sẽ chuyển lời, ngươi mau đi đi!”
Lúc này Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong mới bỏ đi, thật xa rồi quay đầu nhìn lại Dị Hủ các. Dị Hủ các đồ sộ nguy nga tựa như cung điện. Ngọn tháp cao vút xiêu xiêu vẹo vẹo ở trung tâm chọc thẳng lên bầu trời, nhìn không thấy đỉnh. Nàng biết trong tòa tháp kia cất giấu vô số bí mật tanh máu không muốn ai biết.
Mà giờ phút này, người mặc bộ quần áo đen rộng thùng thình, đeo mặt nạ hình quỷ đói rút lưỡi đang đứng trên tháp quan sát thế gian, vừa nhìn chiếc bóng nhỏ của Hoa Thiên Cốt và Sóc Phong, vừa lấy củ cải nàng vừa mang tới ra. Hắn tháo mặt nạ xuống, cắn rôm rốp, khóe miệng cong lên thành một đường tuyệt đẹp.
Bao nhiêu năm rồi, hương vị vẫn không hề thay đổi.
Bạch Tử Họa tỉnh lại từ trong nhập định, nhớ đến Hoa Thiên Cốt đột nhiên lại cảm thấy bất an, bấm đốt tay tính, dường như sắp có một kiếp nạn lớn giáng xuống. Nhưng mệnh của nàng từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nhìn rõ, đám người Lạc Thập Nhất có lẽ cũng sẽ rơi vào cảnh khó khăn, đoàn người đi đường sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nên Bạch Tử Họa gọi ngay Hỏa Tịch và Thanh La đến.
“Tôn thượng có gì sai bảo?”
“Hai người cấp tốc đến Thái Bạch Sơn một chuyến, trong vòng ba ngày phải tụ hợp được với đoàn người của Lạc Thập Nhất.”
“Đệ tử tuân lệnh.”
Bạch Tử Họa trầm ngâm nhắm mắt lại, quanh người như có vạn sợi tơ bạc tung bay uốn lượn cuộn trong lòng bàn tay, tập trung vô số ánh sáng, chói lóa mắt.
Vũ Thanh La và Hỏa Tịch cùng kinh hãi: “Đàn Lưu Quang!”
Tuy rằng chỉ thấy ánh sáng, không thấy thần khí, nhưng chỉ cần liếc một cái hai người đã nhận ra ngay đó là đàn Lưu Quang mà Trường Lưu Sơn bảo vệ.
“Hỏa Tịch, ngươi cất kĩ thứ này vào khư đỉnh, gặp Hoa Thiên Cốt thì đưa cho con bé.”
“Nhưng Tôn thượng, cây đàn này sao có thể tùy tiện mang ra khỏi Trường Lưu Sơn, ngộ nhỡ bị yêu ma đoạt mất, hậu quả thật không thể tưởng tượng… Trách nhiệm lớn lao như thế, sao đệ tử có thể đảm đương nổi!” Vũ Thanh La vừa nghe mặt lập tức tái mét. Hỏa Tịch thì ngơ ngẩn mê muội nhìn ánh sáng rực rỡ của cây đàn.
“Không sao, ta đã hạ phong ấn lên cây đàn này, chỉ có thể phá giải khi ở trong tay Tiểu Cốt, với người thường thì chỉ nhìn thấy ánh sáng thôi.”
“Tôn thượng, phải chăng trên đường nhóm của Thập Nhất sư huynh gặp phải đại nạn gì cần dùng đàn Lưu Quang chống đỡ?”
“Phải, các ngươi mau đi đi, chuyện này không được để người khác biết. Sau khi giải quyết xong chuyện này thì bay tới Thiên Sơn.”
“Đệ tử tuân lệnh!”
Hỏa Tịch và Thanh la vừa rời đi, bóng dáng của Hồng Điệp đã hiện ra bên cạnh Bạch Tử Họa. Nàng gạt gạt lư hương, thản nhiên nói.
“Đừng lo! Đệ tử của chàng phúc lớn mạng lớn, không có chuyện gì đâu.”
“Đề phòng vạn nhất thôi.”
Bạch Tử Họa nhìn bóng hình dịu dàng bên cạnh mình. Những ngày qua hắn vẫn cố gắng để hòa thuận với nàng, không muốn nhắc đến chuyện thần khí và Sát Thiên Mạch. Bất kể thế nào, hắn cũng là người lãnh đạo Tiên giới, chỉ hi vọng nàng sẽ hiểu, cũng sẽ cảm thông cho hắn. Một lần đã là quá đủ, nếu lại mất nàng, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.