Đọc truyện Hồng Điệp – Chương 34: Mao Sơn
“Bé con thật thú vị, ta chỉ muốn hỏi ngươi nơi này là chỗ nào thôi mà.”
Hoa Thiên Cốt nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt không chớp mắt, trên thế gian còn có người đẹp như thế này sao? Nghĩ đến hành động của mình ban nãy, cô bé vô cùng xấu hổ.
“Xin lỗi tỷ tỷ, lúc nãy muội tưởng tỷ là yêu quái.” Hoa Thiên Cốt thành thật nhận lỗi.
“Thật là một đứa trẻ ngoan.” Hồng Điệp đánh giá bé con trước mặt một lúc. “Nơi này là nơi nào thế? Ta đã bay vòng vèo ở đây một lúc rồi mà vẫn không ra được, thật kì lạ!”
“Tỷ tỷ, đây là Mao Sơn…”
“Ừ!?” Hồng Điệp vuốt vuốt tóc, đột nhiên như mèo giẫm phải đuôi nhảy dựng lên nắm vai bé con trước mắt hỏi dồn “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói đây là Mao Sơn à?”
“Vâng, tỷ tỷ.” Hoa Thiên Cốt không hiểu vì sao tỷ tỷ xinh đẹp lại giật mình như vậy, có điều là một cô bé ngoan, Hoa Thiên Cốt cũng rất thành thật.
“Lúc trước muội cũng đi lòng vòng không lên được núi, may mà được người tốt chỉ đường mới lên được đến đây. Nghe nói ở đây có Thất tinh mê trận do một con yêu quái làm ra, nhưng mà yêu quái đó đã bị diệt trừ rồi. Hiện tại hẳn có thể lên núi.”
Hồng Điệp cân nhắc một lúc, trong lòng bỗng dưng nổi lên một dự cảm bất an. Mao Sơn tuy thực lực không thể xếp hạng mười môn phái lớn nhất nhưng danh tiếng cũng không tệ, đệ tử chỉ cần luyện được một ít bản lĩnh đều nhiệt tình hạ sơn trừ yêu, sao lại có yêu quái to gan chạy đến làm loạn nhỉ? Hơn nữa nàng đã bay lòng vòng ở sườn núi một thời gian, đỉnh núi giống như bị cái gì phong tỏa ngăn người khác lên chứ không giống loại mê trận cấp thấp kia.
Có điều bé con này mặc dù không biết phép thuật lại có thể lên một lèo tới đây, xem ra cũng không đơn giản.
Hoa Thiên Cốt bị Hồng Điệp nhìn một lượt từ đầu đến chân, cả người có một loại cảm giác bị nhìn thấu, nhất quyết lấy Thiên Thủy Tích và câu ngọc ra. Dù sao tỷ tỷ xinh đẹp này cũng không giống người xấu mà!
Hồng Điệp nhìn sợi dây chuyền tinh xảo, trong suốt lấp lánh như giọt lệ liền trầm mặc. Nếu không thể đoán ra thân phận người trước mắt nàng quả thật không đáng làm nhân vật xuyên không trong truyền thuyết rồi. Thật không ngờ lại có thể diện kiến nữ chính nhanh như vậy, hiện tại người ta còn là một cô bé đáng yêu người gặp người thích như thế.
“Bé con, sau này đừng tùy tiện để người ngoài trông thấy mấy thứ này. Đây là đồ tốt đấy!” Hồng Điệp trả Thiên Thủy Tích và câu ngọc cho Hoa Thiên Cốt.. Xem tình trạng của Mao Sơn hiện tại có lẽ vẫn còn hi vọng, nếu như nàng đi cùng Hoa Thiên Cốt, nhanh chân một chút không biết chừng có thể gặp được Xuân Thu Bất Bại cũng nên.
Hồng Điệp mang theo Hoa Thiên Cốt lao đi như bay, vừa đi vừa giải thích qua tình hình Mao Sơn cho cô bé. Dù sao người ta cũng là một tiểu cô nương có tâm địa thiện lương, không ngờ thật sự cho rằng vị tỷ tỷ trước mặt mang mình đi cứu trợ các đạo sĩ Mao Sơn. Đối với sự thiên chân vô tà của Hoa Thiên Cốt, trong lòng Hồng Điệp cũng hơi thấy xấu hổ. Nàng quả thật không mảy may để tâm đến sống chết của đạo sĩ Mao Sơn, cái nàng quan tâm là tìm được Sát Thiên Mạch một cách nhanh nhất. Chỉ khi tận mắt trông thấy hắn vẫn ổn nàng mới có thể an tâm. So với cô bé đơn thuần, thiện lương trước mắt, nàng quả thật là một kẻ ích kỷ!
Đường lên núi vô cùng thuận lợi, tới mức khiến Hoa Thiên Cốt sợ hãi. Nàng chưa từng thấy ngọn núi nào như vậy, chẳng những yên tĩnh tuyệt đối, trong không khí còn mang theo áp lực nặng nề khó lòng chịu nổi.
Đừng nói người, ngay cả một bóng chim cũng không thấy.
Điều khác lạ giữa một vùng cỏ cây đó là màu xanh biếc phản chiếu từ đỉnh Mao Sơn kia đậm như thể mực trong tranh bị rơi xuống, khiến người ta cảm thấy gượng gạo.
Không biết tại sao, ở bên cạnh tỷ tỷ xinh đẹp cô bé có một cảm giác rất yên tâm. Trên người tỷ tỷ có một khí tức vô cùng dễ chịu, khác hẳn với không khí bức bối xung quanh. Tuy rằng tỷ tỷ mặc hồng y đỏ rực, nhìn qua có một cảm giác kiêu ngạo khó gần, thế nhưng khí tức trên người lại ôn hòa đến cực điểm, giống như người thân vậy, khiến cô bé vô cùng lưu luyến.
Cuối cùng cũng tới trước đại điện của Cửu Tiêu Vạn Phúc cung, khắp nơi đều yên lặng tới mức tiếng thở cũng trở nên rõ ràng.
Hồng Điệp trong lòng trầm xuống, tình hình này chỉ sợ…
“Xin hỏi có ai không?” Hoa Thiên Cốt bám chặt tà áo của Hồng Điệp, cô bé cảm thấy nơi này không giống tiên cảnh trong truyền thuyết chút nào, ngược lại giống như một thế giới chết. Có lẽ chỉ khi cảm nhận được sinh khí trên người tỷ tỷ xinh đẹp cô bé mới thấy an tâm hơn một chút.
Hoa Thiên Cốt bắt đầu nôn nóng, càng lúc càng cảm thấy Mao Sơn âm u đáng sợ.
“Có người không? Có ai ở đây không?”
“Đừng kêu nữa, chỉ sợ chúng ta đến chậm một bước rồi!” Hồng Điệp trầm giọng nói.
Bước vào trong, mùi máu tanh nồng nặc còn mang theo hơi nóng nháy mắt bao phủ hai người, Hoa Thiên Cốt hét lớn một tiếng chói tai, sợ hãi cực độ, sau đó ôm mặt quỳ trên đất.
Đây nào phải tiên cảnh trong truyền thuyết, rõ ràng là địa ngục trần gian!
Vô số thi thể bị nhồi thành từng lớp trong hố, tất cả đều mặc áo đạo sĩ, già trẻ lớn bé mấy trăm người. Hơn nữa trong đống xác ấy, đại đa số đã cụt chân cụt tay, bị ngâm trong máu. Ruột, mắt, ngón tay, chỗ nào cũng có… Thật thê thảm!
Hồng Điệp vừa nôn vừa dịch người tránh xa. Loáng thoáng có tiếng gì đó, tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng. Chẳng lẽ là Thanh Hư đạo trưởng? Hoa Thiên Cốt rõ ràng cũng nghe thấy âm thanh này, quay đầu nhìn quanh phát hiện một ông lão râu tóc bạc phơ nằm trên đống thi thể. Cánh tay ông đã mất, giữa ngực có một lỗ hổng lớn, tim phổi đều bị moi ra, thế nhưng vẫn còn tiếng rên rỉ yếu ớt.
“Tỷ tỷ, còn người sống!”
Hoa Thiên Cốt bất chấp là lăn hay trèo, gắng sức trượt xuống cái hố, gian nan leo lên đống xác. Tay vừa chạm đến máu và dịch thể nhớp nháp, cô bé liền nôn thốc nôn tháo, nhưng vẫn liều mạng tới trước ông lão kia.
“Ông… ông ơi… ông có sao không?” Hoa Thiên Cốt chưa từng thấy ai bi thảm như vậy, nghẹn ngào sắp khóc đến nơi.
Cô bé cố gắng kiềm nén, rồi ngồi ngay ngắn không dám động vào, sợ chỉ động một cái ông ấy sẽ gục xuống ngay lập tức.
Hai mắt ông lão nhắm chặt, trên mặt còn có dòng huyết lệ, dường như đôi mắt cũng đã bị lấy đi, nhưng gương mặt vẫn mỉm cười không có lấy một chút đau đớn.
“Vị thí chủ này là?”
Hồng Điệp cũng đã lại gần, tay nàng đặt trên thiên đỉnh của lão đạo sĩ, cố gắng truyền cho lão một chút sinh cơ.
Hoa Thiên Cốt không ngừng run rẩy: “Con… con là Hoa Thiên Cốt, bởi vì bát tự không tốt, từ nhỏ đã bị quỷ theo, con được Lạc Hà Đông tiền bối giới thiệu, vốn muốn lên Mao Sơn bái Thanh Hư đạo trưởng học đạo. Trên đường gặp tỷ tỷ này lên cùng nhau tới đây. Nơi này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bần đạo Thanh Hư, không ngờ trước khi chết còn được diện kiến hậu nhân Tiên Linh tộc trong truyền thuyết. Đáng tiếc mắt ta lại không thấy gì…”
“Đạo trưởng, ông bị thương quá nặng, cho dù là sinh cơ liên tục rót vào cũng không hiệu quả. Ông có tâm nguyện gì xin cứ nói, chúng ta tận lực giúp ông!” Hồng Điệp nhìn Thanh Hư đạo trưởng, trong mắt ánh lên một tia tôn kính.
Thanh Hư đạo trưởng biết người trước mặt thân phận không tầm thường, bình tĩnh kể lại tấm thảm kịch của Mao Sơn. “Nội đan của bần đạo đã bị phá, mất hết nguyên khí, không thể cầm cự được lâu nữa. Chỉ tại bần đạo có mắt như mù, không nhận ra đại đệ tử Vân Ế đã sớm nhập ma! Hắn muốn cướp đoạt thần khí xích Thuyên Thiên, nội ứng ngoại hợp với yêu ma, khiến ngàn năm cơ nghiệp của Mao Sơn sụp đổ chỉ trong chốc lát. Hiện giờ ma giới, yêu giới đều hỗn loạn, nhiều nơi phong ấn đã bị phá giải, yêu ma thoát ra. Thí chủ nếu có lòng, mười ba tháng sau xin thay bần đạo đến Quần Tiên yến báo tin cho Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa, hắn là người có đạo hạnh cao nhất Tiên giới. Mong rằng chúng tiên nhân sẽ bảo vệ thật tốt mười lăm món thần khí thượng cổ khác, nếu không ngộ nhỡ Yêu Thần xuất thế, sợ rằng không có cách khống chế, trăm họ lầm than.”
“Tuy rằng đệ tử bản môn chết thảm, nhưng Mao Sơn vẫn chưa bị diệt. Thí chủ, ta tạm truyền chức chưởng môn cho ngươi, khi tham gia Quần Tiên yến hãy dùng Mao Sơn lệnh, tập hợp tất cả đệ tử bên ngoài quay về núi, chấn chỉnh bổn môn, đoạt lại xích Thuyên Thiên.”
Hồng Điệp sững sờ, không ngờ vai trò của Hoa Thiên Cốt lại bị nàng cướp mất. Nếu đến Quần Tiên yến, không phải sẽ đối mặt với Bạch Tử Họa sao? Nàng hiện tại còn chưa muốn đối mặt với hắn…
“Thí chủ chẳng lẽ trơ mắt nhìn thiên hạ đại loạn sao?”
Hồng Điệp cắn răng đáp ứng, cùng lắm lên đến nơi nàng sẽ để Hoa Thiên Cốt một mình đi vào, dù sao người ta cũng là nữ chính, hẳn là không có việc gì.
“Nếu lúc đó thí chủ không thích thì giao lại chức chưởng môn cho người trong phái, tiểu đệ tử Vân Ẩn của ta là người có thể tin cậy.”
Thanh Hư đạo trưởng đưa tay lên, đột nhiên một sợi lông vũ trắng muốt xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Ta giao cung vũ này cho thí chủ. Đây là tín vật chưởng môn, xin hãy bảo quản cẩn thận. Ngoài ra dưới lư hương trong đại điện có hai bản bí tịch, một là “Tinh túy đạo pháp” Mao Sơn truyền lại cho chưởng môn đời sau, một là “Lục giới toàn thư” do ta biên soạn, thí chủ thân phận cao quý có lẽ không dùng đến, chi bằng hãy truyền cho vị tiểu thí chủ này.”
Nói xong, Thanh Hư đạo trưởng hơi mỉm cười quay sang Hoa Thiên Cốt.
“Tiểu thí chủ, vị bên cạnh ngươi so với bần đạo còn lợi hại hơn nhiều. Nếu ngươi có thể bái nàng làm sư phụ sẽ không sợ quỷ khí quấn thân”.
Hoa Thiên Cốt vẻ mặt chờ mong nhìn tỷ tỷ xinh đẹp. Cô bé vốn chỉ muốn không bị yêu ma quỷ quái quấy phá, không mong làm cao thủ đại tiên lợi hại gì gì đó.
“Ta… Tiên Linh tộc không cho truyền công pháp cho ngoại nhân, ta không thể nhận cô bé này làm đồ đệ được.”
Hoa Thiên Cốt thất vọng cúi đầu xuống, chẳng lẽ lần này tốn công một phen lại phải trở về sao?
“Ta là người sắp chết, chẳng thể truyền cho thí chủ thứ gì. Thiên hạ rộng lớn chi bằng đến Trường Lưu bái Phong Sương Nhất Kiếm Bạch Tử Họa làm thầy. Người này không những bản lĩnh lợi hại còn có học thức uyên bác, cùng bần đạo không có giao thiệp gì nhiều, cũng không biết có nể mặt lão già này không? Thí chủ đưa ốc truyền âm của Lạc Hà Đông đây.”
Thanh hư đạo trưởng lần sờ trên vỏ ốc, tay gõ mấy cái, đột nhiên trong ốc truyền ra tiếng thét như sư tử của Lạc Hà Đông.
“Thanh Hư đạo trưởng, Lạc Hà Đông ta muốn gửi một đồ nhi cho ngươi! Ngươi không muốn nhận cũng phải nhận! Gần đây bận bịu, lần sau tới tìm ngươi uống rượu!”
Lão đạo trưởng run run nở nụ cười: “Thật là tốt, trước khi chết còn có thể nghe thấy giọng cố nhân, tiếc là không còn cơ hội cùng nhau uống rượu.”
“Thanh Hư đạo trưởng…” Mũi Hoa Thiên Cốt cay cay, “Chỉ tại ông ấy đột nhiên có chuyện gấp phải quay về, nếu không đã lên núi rồi!”
Thanh Hư cười cười lẩm bẩm âm phù từ miệng bay ra, chui vào ốc truyền tin, cũng không biết là nói gì. Xong xuôi đâu vào đó, đuôi ốc hơi đỏ lên, Thanh Hư đạo trưởng liền giao lại cho Hoa Thiên Cốt.
“Hai vị bảo trọng… nhớ kĩ Côn Luân sơn… Quần Tiên yến… tìm Bạch Tử Họa…”
Vừa dứt lời, một đốm lửa bùng lên thiêu đốt toàn thân Thanh Hư đạo trưởng. Hoa Thiên Cốt gạt nước mắt dập đầu mấy cái, cô bé tự nhủ nhất định đời sẽ không quên ân tình của đạo trưởng. Hồng Điệp kéo bé con đứng dậy, vung tay làm một trận mưa gột rửa không ít máu tanh, tâm tình vô cùng phức tạp.