Đọc truyện Hồng Điệp – Chương 22: Rời đi Yêu giới
Mặc dù miệng nói là có kế hoạch nhưng trên thực tế, Hồng Điệp cũng không rõ ràng lắm tình huống, nói gì đến chuẩn bị kế hoạch. Đừng nói là đường đi Trường Lưu không biết, ngay cả cách để vượt qua ranh giới yêu giới đến nhân giới cũng làm khó nàng đây. Hai người đi về hướng nam ba ngày cuối cùng cũng thấy được ranh giới giữa hai giới. Nơi đó xuất hiện một tầng sương mù trong suốt tạo thành một cái bình chướng nghiêm mật ngăn những kẻ có ý đồ bất chính chạy tới Nhân giới làm loạn. Tuy nói thế nhưng trên thực tế tầng cấm chế này lại không có hiệu quả mấy đối với yêu ma có thực lực cường đại, dù sao thì cấm chế này cũng đã tồn tại từ lâu lắm công năng yếu đi là chuyện bình thường. Bởi vì yêu ma có thực lực cường đại liền có thể dễ dàng đi qua cấm chế ranh giới nên quanh những khu vực này cũng đôi khi sẽ xuất hiện một số yêu ma lợi hại cư ngụ, tất nhiên nếu ngươi may mắn tuyệt sẽ không gặp phải bọn chúng còn nếu gặp phải ngươi cũng chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.
Hai người Hồng Điệp quả thật là may mắn, may mắn trúng thưởng gặp được một yêu ma lợi hại cư ngụ gần cấm chế. Chỉ cần một trong hai người bước qua xúc động cấm chế, khẳng định tên kia sẽ chạy đến “làm thịt” cả hai ngay lập tức.
“Làm sao ngươi khẳng định gần đây có yêu ma lợi hại? Ngươi chưa đi qua nơi này bao giờ mà?”
“Cảm giác, đã bảo rồi cảm giác của ta không sai bao giờ!” Hồng Điệp tùy tiện nói “Chúng ta hiện tại quay lại cũng tốn quá nhiều thời gian chỉ có thể đâm lao theo lao tiếp tục đi thôi.”
Tiểu Bạch hơi trầm tư một chút rồi gật đầu, tuy rằng lão hổ hắn không thông minh cho lắm, cũng không tinh tế cho lắm nhưng được cái dễ nói chuyện, đương nhiên là với điều kiện hắn muốn nói chuyện với ngươi.
Hai người cẩn thận đi lên ngọn núi gần cấm chế, còn thắc mắc về hang ổ của tên kia thì lập tức tìm được đáp án. Ở một hốc núi, bên trong ngổn ngang chằng chịt đều là thi hài.
Mỗi một cái đều tỏa sáng lóng lánh, khô lâu như núi!
Hai người Hồng Điệp hít sâu một ngụm lãnh khí. Nơi này thi hài chồng chất hàng vạn, yêu có, ma có, người có, tiên cốt cũng không thiếu.
Tiểu Bạch bước tới vài bước, tùy ý lật một cái thi hài lên, nhiều chỗ bị lật qua lật lại giống như vụn phấn lả tả rơi rụng. Xem ra những thi hài này đã tồn tại ở đây từ lâu lắm.
“Vết thương chí mạng giống hệt nhau, là do một kẻ làm!” Tiểu Bạch chậm rãi nói.
Hồng Điệp nhìn xương cốt dưới chân, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc:
“Đều là vết đao kiếm, hơn nữa là nhất chiêu đoạt mệnh! Thật độc ác!”
“Tu vi của người này cực cao, tuyệt đối không thua kém sát tinh, chúng ta phải cẩn thận mới được.” Tiểu Bạch hiếm khi lộ ra vẻ trầm trọng nói.
Hồng Điệp gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, lụa đỏ quanh người chập chờn sống động giống như sinh vật sống. Cả người Tiểu bạch bao bọc trong bạch quang chớp mắt đã hiện nguyên hình là một lão hổ lớn màu trắng cực kì uy vũ.
Ngay tại lúc này sau lưng hai người truyền đến một tiếng cười khàn khàn. Thanh âm kia nói là cười thì đúng là miễn cưỡng, nghe cho kĩ thì giống tiếng xương cốt va vào nhau mà phát ra một thứ thanh âm rợn người quái dị hơn.
“Không ngờ là một yêu thú bạch hổ hóa hình và một hậu nhân của Tiên Linh tộc cao quý, tốt lắm! Vừa vặn giúp ta thư giãn gân cốt!”
Thanh âm âm trầm lại giống như truyền đến từ trong gió. Quay đầu lại chỉ thấy một đám khô lâu trong đồng tử lập lòe u quang chậm chạp tiến lại gần. Đám khô lâu này có kẻ cầm đoản kiếm, có kẻ nắm trường đao, tuy rằng đều chỉ còn xương trắng lại vẫn có thể tinh tường nhìn ra một vài đặc điểm khi còn sống.
Tiểu Bạch gầm lên một tiếng, mặt hổ khó coi nói:
“Tên này không ngờ biết thuật triệu hồi vong linh, chỗ này nhiều khô lâu thế chúng ta dù có bản lĩnh thông thiên e là cũng khó thoát!”
“Sớm biết là không đánh lại rồi!” Hồng Điệp vung hồng lăng đánh về một khô lâu gần nhất “Tuy rằng đối với tên kia chúng ta chỉ là kiến hôi nhưng ta cũng không muốn nhận mệnh làm một con kiến hôi bình thường, tệ nhất cũng phải cắn hắn một ngụm mới không tính là lỗ!”
Tiểu Bạch vẻ mặt hoàn toàn không ngạc nhiên, giống như đã đóan trước, nhảy lên mở ra miệng rộng phun ra bạch sắc hỏa diễm hừng hực lao tới đám khô lâu. Khô lâu phản ứng cực kì chậm chạp nhanh chóng bị bạch sắc hỏa diễm dính lên người, Hồng Điệp còn tưởng phải đại chiến một hồi, ai ngờ ngọn lửa trắng vừa bám vào trên người đám khô lâu, tất cả liền hóa thành tro bụi rơi rụng lả tả. Bạch hổ lượn vài vòng trên không trung phun bạch sắc hỏa diễm, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp 1/3 đám khô lâu hoàn toàn không tốn tí công sức nào.
“Thì ra là biến dị thần thú u minh bạch hổ, suýt nữa thì nhìn nhầm rồi!”
Lúc này trên không trung xuất hiện một tiếng hừ lạnh, rồi một đoàn sương mù màu đỏ như máu từ từ cô đọng lại, vặn vẹo một hồi rồi hiện ra một nam tử gầy gò tóc đỏ như máu, vòng cổ và áo giáp đều có họa tiết đầu lâu cực kì đáng sợ. Kẻ vừa mới xuất hiện này chắp tay mà đứng, ánh mắt băng lạnh giống như kẻ ở trên cao nhìn xuống, biểu tình mười phần lãnh khốc.
Tiểu Bạch run lên, kinh hãi nhìn về kẻ mới xuất hiện. U minh bạch hổ là một thần thú biến dị thuộc một chi của thần thú bạch hổ, nếu nói thần thú bạch hổ toàn thân đều tỏa ra quang mang thánh khiết như thiên thần hàng lâm thì u minh bạch hổ lại sở hữu minh hỏa của âm tào địa ngục. Minh hỏa lạnh lẽo, lại là khắc tinh của linh hồn vì thế nên những yêu ma am hiểu thuật triệu hồi vong linh đều cực kì căm ghét u minh bạch hổ. Chỉ cần nơi nào có u minh bạch hổ xuất hiện liền sẽ đuổi tận giết tuyệt không để nó có cơ hội trưởng thành. Bản thân Tiểu Bạch may mắn sinh ra trong một sơn cốc thần bí ít người biết đến, lại gần Man hoang nên không bị kẻ nào nhòm ngó, dù sao thì u minh bạch hổ khi chưa trưởng thành nhìn cũng không khác những đầu lão hổ khác.
Giống như u minh bạch hổ, yêu ma am hiểu thuật triệu hồi vong linh đều là những kẻ cường đại nhưng luôn bị chán ghét xua đuổi. Dù gì thì số đông đều không thích những kẻ lập dị mạnh mẽ hơn mình, ngoài ra còn luôn sống chung với xương cốt và linh hồn, cho dù là trong giới yêu ma cũng bị tính là thấp kém đáng ghê tởm nhất. Đối với người trong tiên giới, những yêu ma này có sức uy hiếp cực kì lớn, vì vậy từ lâu người trong tiên giới vẫn luôn viện cớ này nọ để tiêu diệt những yêu ma này. Để sinh tồn, bọn họ buộc phải giấu kín thân phận, trốn chui trốn lủi, nếu bị khám phá thân phận thì nhất định sẽ giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích. Đặc biệt là khắc tinh u minh bạch hổ, bởi vì yêu ma biết thuật triệu hồi vong linh đều sống dựa vào linh hồn nên cực kì kiêng kị biến dị thần thú u minh bạch hổ, gặp được đều sẽ tuyệt sát để trừ hậu họa.
Tiểu Bạch sắc mặt khó coi.
Hồng Điệp bộ dáng cũng không khác, không nghĩ tới lại tao ngộ tuyệt cảnh như hiện tại.
Hiện tại muốn chạy cũng không có cửa rồi! Nhưng Hồng Điệp liền lập tức tỉnh táo lại, dù sao thì nàng cũng tự nhận đã trải qua nhiều chuyện, dưới tình huống địch là dao mổ, bản thân là cá nằm trên thớt, lo lắng sợ hãi đều không có tác dụng. Càng rối rắm càng chết mau hơn. Cho dù phải dạo chơi âm tào địa phủ cũng phải kiếm chút lợi tức mới là phong cách của nàng!
Có thể nói theo một cách khác, đây chính là “chết sĩ” trong truyền thuyết! Nói là vậy nhưng trên thực tế, có được bao kẻ đạt tới cảnh giới này?
“Nếu hắn muốn giết hai người bọn ta thì cực dễ. Tiểu Bạch so với ta không lợi hại hơn là bao, khẳng định không phải là do kiêng dè Tiểu Bạch” Hồng Điệp trong đầu nhanh chóng xoay chuyển nghĩ thầm “Chẳng lẽ hắn muốn từ chúng ta đạt được thứ gì nên mới chần chừ chưa ra tay sao?”
“Hoặc là hắn ở trong này quá lâu chưa được thấy người ngoài, sinh ra tịch mịch cùng cô độc?” Đây là suy đoán của Hồng Điệp.
Nếu đổi lại là nàng, tịch mịch và cô độc ở một chỗ mấy chục năm đã sớm phát điên, đừng nói là lão quái vật này không biết đã ở đây bao lâu. Nhìn đám xương cốt này chỉ sợ là trăm năm, ngàn năm cũng có thể!
Hồng Điệp trong lòng nhanh chóng thay đổi qua vô số ý niệm, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên như không. Nếu như không phải chết ngay, vậy thì vẫn còn cơ hội. Trước mắt cơ hội tuy rằng mỏng manh, nhưng ít nhất vẫn còn cơ hội, Hồng Điệp chính là loại người chỉ cần một tia hi vọng sẽ không dễ buông bỏ như thế!
Nam tử tóc đỏ từ từ hạ xuống đám xương cốt, trường bào bay bay, gương mặt nhìn kĩ lại phát hiện là một mỹ nam tử, phong thái khí độ thập phần tao nhã. Nếu không phải là do họa tiết đầu lâu ghê rợn trên trường bào, người ta còn tưởng hắn là thần tiên hạ phàm không biết chừng.
Tố chất tâm lý của Hồng Điệp từ khi ở chung với Sát Thiên Mạch đã cứng rắn hơn nhiều lắm. Cho dù người trước mắt có tuấn mỹ hơn nữa cũng không sánh được với Sát Thiên Mạch, đương nhiên là không có lực ảnh hưởng với nàng. Hồng Điệp bình thản mỉm cười bước lên một bước nói:
“Tiền bối, hôm nay có thể gặp được ngươi ở đây chúng ta thật có duyên phận.”
Tiểu Bạch liếc mắt nhìn nàng biến hóa trở lại thành nhân hình, vẻ mặt phức tạp nhưng cũng không lên tiếng.
“Không sai, ta và ngươi quả thật có duyên. Ta ẩn cư ở đây đã ngàn năm, không nghĩ tới lại gặp được đồng tộc. Đây không phải là duyên phận thì là gì?” Nam tử tóc đỏ tiếu ý như xuân thủy, thanh âm một mảng ôn hòa bình tĩnh không giống với vẻ âm trầm của hắn khi mới xuất hiện.
Hai chữ “đồng tộc” vang lên ong ong khiến đầu óc Hồng Điệp cực kì choáng váng. Không phải nói Tiên Linh tộc đã tuyệt diệt rồi sao, hiện tại sao lại xuất hiện thêm một tên rồi? Hồng Điệp than nhẹ, vẻ mặt có chút quẫn bách, ban đầu là chủ nhân của cơ thể này, sau là vị sư phụ thần bí của Yêu hậu, giờ lại thêm một kẻ tự nhận là người của Tiên Linh tộc. Thần tộc thượng cổ từ khi nào giống như rau cải bán ngoài chợ tùy tiện vơ được một nắm thế?
Nhìn biến hóa trên mặt nàng, nam tử tóc đỏ cười cười giơ ra một ngón tay. Tiểu Bạch chỉ cảm giác được mình toàn thân cứng ngắc không thể động đậy, giống như bị người hạ cấm chế, miệng hổ há ra muốn mắng tên mặt trắng này một trận lại ngơ ngác không thể nói gì.
“Làm như vậy có thể giúp chúng ta hảo hảo tâm sự. Thật lâu không có nhìn thấy người của Tiên Linh tộc, năm đó ta tuổi trẻ khinh cuồng còn cho rằng mình là thượng cổ thần tộc duy nhất còn sót lại đấy!” Nam tử tóc đỏ ôn hòa nói.
“Ta cũng tưởng vậy!” Hồng Điệp lẩm bẩm cúi đầu một lúc, bất đắc dĩ nói “Tiền bối có lời xin cứ nói. Chỉ hi vọng tiền bối không làm thương tổn đồng bạn của ta! Tuy rằng chúng ta là người đồng tộc, ta cũng không phải là đối thủ của tiền bối nhưng ta tuyệt đối sẽ không giương mắt nhìn đồng bạn của mình chịu thương tổn.”
“Cho dù ta thực sự luyện hóa linh hồn con hổ này ở đây thì ngươi cũng chẳng thể làm gì đâu. Ngươi quá yếu!” Nam tử tóc đỏ trào phúng nói.
Hồng Điệp coi như không, vẫn lễ độ nói:
“Ta tự biết bản thân không có tí uy hiếp nào với tiền bối. nhưng ta xem thư tịch cổ có nói thần tộc thượng cổ như Tiên Linh tộc không thể giết hại đồng tộc nếu không sẽ phải chịu thiên phạt. Ta mặc dù không rõ ràng lắm về cái gọi là thiên phạt ấy nhưng cho rằng nếu là trừng phạt tuyệt đối sẽ không dễ chịu. Nếu như tiền bối bức ta liều mạng… ta cũng không ngại được chứng kiến một lần thiên phạt đâu…”
Hồng Điệp ngẩng cao đầu, chậm rãi nói rõ những từ cuối, vẻ mặt không ngờ thay đổi trở nên cực kì kiêu ngạo, cuồng vọng không giống với vẻ thấu tình đạt lí thường ngày của nàng.
Nếu nói Sát Thiên Mạch là người đầu tiên nàng gặp, giống như chú gà con sinh ra từ trong trứng gặp ai đầu tiên sẽ cho rằng đó là mẹ mình mà dựa vào thì nàng cũng không khác. Nàng đối với Sát Thiên Mạch có ỷ lại dựa dẫm, có tôn trọng yêu quý, cảm giác thân thiết giống như người một nhà. Đối với Tiểu Bạch này tuy quen biết không lâu, những chuyện trong quá khứ còn chưa nhớ ra nhưng cảm giác cũng vô cùng thân thiết, đó là cảm giác tin cậy cùng hữu nghị. A Mạch là người thân của nàng, Tiểu Bạch là bạn bè của nàng, đổi lại là ai nàng cũng sẽ toàn lực bảo hộ bọn họ, không để bọn họ gặp nguy hiểm.
Hồng Điệp không phải là người không biết tự lượng sức, nàng có đủ thông minh cũng có đủ kiên trì nhẫn nại để cố chấp với điều mình cho là đúng. Có lẽ vì bản thân nàng là cùng một loại người với Bạch Tử Họa nên khi ở Man hoang, trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc, trong mộng cảnh nàng mới có thể chạm tới trái tim Bạch Tử Họa gần như thế. Chỉ bằng vào trực giác, nàng tin tưởng lời của Tiểu Bạch, bất chấp đối đầu với một kẻ cường đại đến không tưởng, vậy nếu như gặp lại Bạch Tử Họa, bằng vào cảm giác chưa từng sai của bản thân, nàng liệu có thể tìm lại thứ quý giá đã đánh mất không?