Đọc truyện Hồng Điệp – Chương 10: Bi kịch sư đồ luyến kinh điển – Nữ nhân điên cuồng
Hồng Điệp nhân lúc Bạch Tử Họa đang dưỡng thương không chú ý liền ôm thú Hanh Tức kêu nó chỉ đường cho nàng tới con suối gần nhất. Mệt mỏi cả một ngày trời, Hồng Điệp từ sau lần bị lạc trong Thần Ma bí cảnh kia thì bắt đầu sợ hãi ba thứ: sợ bẩn, sợ đói và sợ cô đơn vì thế việc đầu tiên nàng nghĩ đến sau khi làm ấm cái bụng chính là tìm nơi để tắm rửa.
“Cái gì thế nhỉ?” Khi Hồng Điệp đang lau mặt thì cảm thấy một mảnh vải mắc vào tay, liền chuyển thân nắm lấy xem xét.
“Khăn tay của nữ nhân?”
Hồng Điệp xem xét một lúc rồi kinh ngạc thốt lên. Lẽ nào ở đầu nguồn có người làm rơi khăn tay? Hồng Điệp phất phất khăn tay, tưởng tượng ở đầu nguồn là một mỹ nữ yêu tộc hoặc một đọa tiên kiều diễm đang tắm nhịn không được cười hắc hắc hai tiếng xấu hổ, lòng thầm than “sắc tức thị không, không tức thị sắc”. Sắc nữ Hồng Điệp còn đang tự kiểm điểm bản thân, đột nhiên biến sắc nhìn về đám hắc khí chẳng biết từ lúc nào tụ tập phía trước.
“Khặc khặc… Mỹ vị thật ngon! Không ngờ tự động tìm tới cửa!” Một tiếng cười quái dị từ trong hắc khí truyền ra, còn có cả thanh âm thèm chảy nước miếng, nói: “Không tệ không tệ, vận khí bản cung quả nhiên không tệ. Tại chỗ rác rưởi này cũng có thể gặp được Tiên Linh tộc hậu nhân trong truyền thuyết! Đáng tiếc bản cung bị vây tại nơi này, nếu là ở bên ngoài, bản cung nắm chắc sau khi làm thịt nha đầu này, tu vi đại tăng. Đáng tiếc… đáng tiếc…”
Thanh âm vừa vang lên, một cỗ áp lực khủng bố âm trầm trước nay chưa từng có đã theo thanh âm mà tràn ra. Trong phút chốc đã phô thiên cái địa, bao trùm tứ phía.
Hồng Điệp và thú Hanh Tức liếc nhìn nhau một cái, kẻ này cường đại vượt qua dự liệu rồi. Có điều Hồng Điệp cũng không phải người cam lòng chịu yếu thế, tuy rằng nàng với thú Hanh Tức cộng lại không phải đối thủ của kẻ này, đánh không lại chạy không thoát, chẳng thà thống khoái đấu võ mồm cho kẻ này tức chết, ít nhất mình cũng không bị thiệt.
Nghĩ là làm, Hồng Điệp tiến lên một bước, mày liễu nhíu lại, hai tay chống hông, nói: “Tà ma ngoại đạo nơi nào, không ngờ dám giả thần giả quỷ trước mặt bản cô nương, giấu đầu lòi đuôi, còn không mau lăn ra, tham kiến bản cô nương.”
Kẻ mới đến nghe vậy liền cười quái dị, hắc khí như mực đột nhiên quay cuồng, một mỹ nữ mặc trường bào tử bạch sắc đột nhiên xuất hiện, đi tới trước mặt Hồng Điệp, híp mắt, liếm liếm môi, nói: “Nha đầu, ngươi có biết bản cung là ai không? Không ngờ dám hỗn láo với bản cung?”
Hồng Điệp nhếch miệng cười, nói: “Đồ nhi ngoan, ta là sư nương của ngươi đấy!”
Nàng kia lập tức giận tím mặt, phẫn nộ quát: “Hỗn xược! Tuy ngươi và sư phụ ta đều là người của Tiên Linh tộc, nhưng sư phụ ta thế nào lại thèm để ý đến nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi! Giữa người và ngươi sao có thể…”
Ồ, sư phụ của nàng ta lại là người của Tiên Linh tộc, quá thú vị!
Hồng Điệp trong lòng cười thầm nhưng bề ngoài vẫn làm bộ cả giận nói: “Ngươi không biết Tiên Linh tộc chúng ta quy định phải kết hôn với đồng tộc sao? Ngoại trừ sư phụ ngươi và ta, ngươi nghĩ xem trên thế gian này còn được bao nhiêu tộc nhân Tiên Linh tộc còn sống sót, hắn không lấy ta thì lấy ai! Ngươi ngay cả sư nương của mình cũng dám vũ nhục, có phải trong mắt ngươi không có sư phụ không?”
Nàng kia mặt tái mét kêu lớn: “Ngươi nói bây, ta trước giờ đều chưa từng có ý bất kính với sư phụ!”
Nữ nhân tự xưng là “bản cung” này xem ra thực lực cường đại nhưng đầu óc lại có vấn đề, hơn nữa cô ta rất để ý đến sư phụ mình, chậc, sẽ không phải là một tiểu đồ đệ trót si mê sư phụ mình, phiên bản khác của Hoa Thiên Cốt và Trọng Tử đấy chứ? Hồng Điệp tà ác nghĩ, đột nhiên cảm thấy nàng này đã không còn đáng sợ như trước, liền muốn trêu chọc nàng:
“Ngươi bất kính với ta có khác gì bất kính với sư phụ ngươi đâu! Mà thôi, xét thấy ngươi tội ác tày trời mới bị đưa vào Man hoang, chuyện nhỏ như chuyện bất kính với sư phụ, ngươi chẳng lẽ không dám làm sao?
“Không phải, ta không có, ta không làm chuyện gì có lỗi với sư phụ hết…” Nàng ta vẻ mặt trắng bệch ôm đầu ngồi thụp xuống, hắc khí tán loạn xung quanh “Không phải ta, thực sự không phải ta, ta cái gì cũng không làm…”
“Này, ngươi…” Hồng Điệp vốn muốn hỏi nàng ta có sao không, dù sao nàng ta ngoại trừ miệng lưỡi ác độc lúc ban đầu thì cũng chưa từng làm tổn hại gì đến mình nào ngờ nữ nhân này đột nhiên giống như phát điên, kích động nhào đến nắm chặt vai nàng, ánh mắt điên cuồng nói.
“Bọn chúng đều cho rằng bản cung là tội đồ, nhưng bản cung yêu thích sư phụ mình thì có gì sai? Yêu một người là sai sao? Bản cung yêu chàng như thế, bản cung sao có thể hạ độc chàng? Thực sự không phải là bản cung, ngươi nói cho bọn chúng, không phải là bản cung! Đợi đến khi bản cung thoát ra khỏi đây, bản cung nhất định sẽ nghĩ cách cứu sư phụ, tất cả những kẻ có ý định hãm hại chàng bản cung nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt, không trừ một ai!”
Nàng ta khuôn mặt dữ tợn giật lấy chiếc khăn còn đang nằm trên tay Hồng Điệp, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn nó, chẳng quản đến chuyện gì nữa, áp mặt vào chiếc khăn thì thầm:
“Ngươi là do bọn chúng phái đến để lừa bổn cung đúng không? Bổn cung không mắc lừa đâu, sư phụ chỉ yêu mình ta, sao chàng có thể lấy người khác… Chàng chỉ có mình ta thôi… Chàng nói ta là đồ đệ duy nhất của chàng…”
WTF? Hồng Điệp mở to mắt, cũng không biết phải làm sao. Mặc dù mắt nàng không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
Bi kịch sư đồ luyến kinh điển!
Nữ nhân này cường đại đến mức khiến người ta giận sôi máu, thế nhưng chỉ trong phút chốc lại trở nên điên cuồng như thế. Tất cả chỉ vì một người, người nàng ta yêu – sư phụ của mình!
Nhớ tới lúc nãy mình còn trêu chọc nàng ta, nói mình là sư nương của nàng ta. Căn cứ vào độ điên cuồng cùng với thực lực của nữ nhân này, mình vẫn còn sống ở đây quả là may mắn. Nghĩ thế liền đảo mắt ra hiệu cho thú Hanh Tức vẫn đề phòng một bên nãy giờ, lặng lẽ lui lại.
Nữ nhân điên cuồng kia thực lực vô cùng cường đại, vừa phát hiện Hồng Điệp có ý lui, lập tức bám theo như hình với bóng, cười khặc khặc quái dị: “Nha đầu, ngươi nói sư phụ đã cưới ngươi. Ta không tin chàng đã quên ta, càng không tin chàng có thể lấy người con gái khác. Lại đây, đừng chạy, cùng ta phân cao thấp mới là chính đạo.”
Hồng Điệp ngồi trên lưng thú Hanh Tức đã biến thành chân thân phóng đi như bay, cảm nhận được nữ nhân điên cuồng kia vẫn đang theo sát phía sau, không nhịn được quay đầu hô lớn.
“Ngươi là nữ nhân điên cuồng! Sư phụ ngươi lấy ai là việc của hắn, ngươi tưởng rằng phân cao thấp với người ta là có thể khiến sư phụ ngươi thay đổi quyết định sao?”
“Bản cung mặc kệ, bản cung không tin bản cung kém nha đầu ngươi!”
What the hợi? Cô ta thực sự nghĩ mình là sư nương của cô ta sao? Quả nhiên đầu óc có vấn đề rất nghiêm trọng!
Hồng Điệp vừa nghĩ tới đây, phát hiện nữ nhân điên cuồng bay vụt tới trước mặt, lập tức trầm giọng hét lớn: “Chậm đã! Ta có chuyện muốn nói!”
Nữ nhân điên cuồng quả nhiên thu tay lại, nghi hoặc nói: “Cái gì, ngươi có gì để nói?”
Hồng Điệp thở dốc hai hơi, điều hòa hô hấp, nói: “Để công bằng… ngươi trước tiên lui lại ba bước!”
Nữ nhân điên cuồng nghi hoặc khó hiểu: “Vì sao?”
Hồng Điệp cả giận nói: “Vậy có lùi hay không? Cmn, sao nói chuyện với ngươi thôi cũng vất vả như vậy?”
Nàng kia hừ lạnh một tiếng: “Lùi thì lùi, coi ngươi có thể làm gì?”
Hồng Điệp đề khí, đột nhiễn ưỡn ngực, hướng về phía nàng kia mà quát lớn một tiếng: “A!!!’
Thanh âm như trong veo như tiếng chuông bạc, chấn động tứ phía.
Nữ nhân điên cuồng nghe vậy, không hiểu sao lại lui một bước, nói: “Ngươi muốn…”
Nàng ta còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy Hồng Điệp đề khí, dốc hết lực lượng toàn thân, rống lên như điên: “Help me!’
Nữ nhân điên lập tức ngạc nhiên, quả thật không thể tin vào lỗ tai của mình, kinh ngạc vạn phần hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Hồng Điệp làm sao còn quản nàng ta hỏi cái gì? Chỉ liên thanh rống lên: “Hanh Tức chạy mau! Bạch Tử Họa cứu mạng…. Đồ củ cải trắng nhà ngươi… Ngươi không tới ta liền xong đời… Cứu mạng!”
Nữ nhân điên giận tím mặt: “Thì ra là ngươi đang cầu cứu, không ngờ ngươi còn há miệng cầu cứu!”
“Đồ thiếu muối! Không ngờ bây giờ mới nhìn ra là ta đang cầu cứu! Đụng phải người xấu, đánh không lại, chẳng lẽ ta không được hét cứu sao? Đây là cái logic chó má gì?”