Đọc truyện Hồng Bào Quái Nhân – Chương 73: Phải chăng tiền lão giết huyền thanh
Lão gục gặc cái đầu từ từ bước tới đống lửa, lấy thịt con thú nướng ở trên giá gỗ xuống. Mùi thịt thơm tỏa ra bốn phía.
Du Hữu Lượng ngửi thấy ruột gan sôi lên sùng sục.
Lão áo xanh nói:
– Thơm quá! Thơm quá! Thật là ngon lành!
Lão kề mũi ngửi hai cái nữa nói tiếp:
– Thịt hươu ngon miệng nhất. Ta thật là hên vận bắt được con hươu béo…
Lão xé miếng thịt hươu từ từ đưa lên miệng.
Du Hữu Lượng đứng trong bóng tối, bất giác trái tim đập thình thình như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Chàng suy tính chăng hiểu có nên cảnh cáo lão kia không?
Lão áo để miệng thịt kề vào môi, đột nhiên lại đưa tay ra khẽ nói:
– Ta hãy nướng một lúc nữa cho thịt vàng cháy mới ngon.
Du Hữu Lượng trong lòng nóng nảy bẻ một cành khô búng ra.
Vèo một tiếng! Khúc cành khô xuyên qua miếng thịt mà vẫn còn ở trong tay lão chứ chưa rớt xuống.
Du Hữu Lượng không ngờ công lực lão thâm hậu đến thế. Trong lúc cấp bách chàng phải lên tiếng:
– Thịt hươu đó không ăn được đâu.
Tiếng quát vừa dứt, đột nhiên sau lưng gió thổi mát lạnh. Chàng không kịp suy nghĩ gì nữa, xoay mình lại phóng chưởng đánh ra.
Binh một tiếng chấn động, Du Hữu Lượng không đứng vững loạng choạng lùi lại mấy bước. Chàng định thần nhìn ra nhưng người trong bóng tối đánh lén không chịu lộ diện. Du Hữu Lượng thấy hành tung mình đã bị bại lộ, chàng đánh bạo bước ra khỏi lùm cây rậm.
Lão áo xanh lạnh lùng nhìn chàng hỏi:
– Lão phu đã biết ngươi ẩn trong lùm cây từ trước. Ai mượn ngươi lắm miệng làm hư kế hoạch của lão phu.
Du Hữu Lượng thấy mình vì hảo ý khuyến cáo lại bị lão trách móc, chẳng hiểu ra làm sao, liền hỏi lại:
– Các hạ nói vậy là nghĩa làm sao?
Lão áo xanh giậm chân nói:
– Ngu quá! Làm gì lão phu chẳng hiểu trong thịt hươu có chất độc mà cần ngươi chỉ thị? Vừa rồi lão phu vào rừng ẩn trong bóng tối đã nhìn thấy gã thấp lùn hạ độc.
Du Hữu Lượng chợt tỉnh ngộ nghĩ thầm:
– Thảo nào lão này vừa rồi đã mượn cớ để hù mình chứ không ăn ngay, thì ra lão đã biết rồi.
Lão áo xanh lảm nhảm:
– Hạng tiểu bối chẳng biết chi hết! Hạng tiểu bối chẳng biết chi hết!
Du Hữu Lượng sắc mặt lúc xanh lè lúc đỏ hồng, ấp úng không nói nên lời.
Thanh âm trầm trầm ở trong rừng lại vang lên:
– Họ Tiền kia! Lão khám phá ra được kế này thật là giỏi!
Du Hữu Lượng đột nhiên trống ngực đánh thình thịch, tự hỏi:
– Họ Tiền ư?… Lão già trước mắt này họ Tiền ư?…
Lão áo xanh nhìn vào khu rừng tối om quát hỏi:
– Ông bạn đã biết họ của lão phu thì tất nhiên vì lão phu mà tới đây hay sao?
Người trong rừng trầm giọng đáp:
– Đúng thế!
Lão áo xanh trầm ngâm một chút rồi hỏi:
– Giữa ông bạn và lão phu có điều gì xích mích?
Người trong rừng hạ thấp giọng xuống đáp:
– Kể ra chẳng có chi đáng gọi là xích mích. Bọn ta vâng lệnh hạ sát lão mà thôi.
Lão áo xanh sửng sốt hỏi:
– Ông bạn vâng lệnh ai?
Thanh âm trầm trầm trong rừng đáp:
– Hà tất phải hỏi nữa? Chính lão Tiền đã hiểu rồi.
Lão áo xanh nói:
– Lão phu lâu nay không qua lại giang hồ, dường như chưa gây thù oán với ai mà có người chỉ chực giết lão phu mới thật là kỳ.
Người trong rừng hỏi:
– Con mẹ nó! Lão đừng giả vờ nữa. Hay là lão không nghĩ ra?
Lão áo xanh sa sầm nét mặt đáp:
– Lão phu chẳng thèm nói dối ai bao giờ.
Thanh âm trầm trầm trong rừng hỏi:
– Lão Tiền có nhớ một người bạn đã cùng ở với lão trong Lạc Anh Tháp tại Mạc Bắc năm năm trời không?
Lão áo xanh buột miệng hỏi lại:
– Họ Du phải không? Lão họ Du là chủ nhân của ông bạn ư?
Người trong rừng trầm giọng đáp:
– Chính là Du đại tiên sinh.
Lão áo xanh lẩm bẩm:
– Thế thì không trách được! Thế thì không trách được!…
Người trong rừng nói:
– Lão họ Tiền đã bội ước thì sẽ gặp hậu quả thế nào hẳn lão cũng biết rồi.
Lão áo xanh hỏi:
– Nói giỡn đấy chứ? Cái đó có đáng gọi là bội ước không?
Thanh âm trầm trầm trong rừng hỏi lại:
– Lão đã chịu lời Du đại tiên sinh chặn đường Thanh Ngưu Đồng Tử ở Thất trùng lâm rồi lão lại cho hắn đi để tới Côn Luân. Như vậy mà không bảo thất ước hay sao?
Du Hữu Lượng đứng một bên nghĩ thầm trong bụng:
– Đây đúng là lão họ Tiền mà Thanh Ngưu Đồng Tử đã nhắc tới nhưng không hiểu lão đã có dây dưa gì với Hồng Bào Nhân?…
Lão áo xanh hỏi:
– Lão phu chịu lời y bao giờ?…
Thanh âm trong rừng cất lên ngắt lời:
– Đáng tiếc lão có lên tiếng phủ nhận cũng bằng vô dụng.
Lão áo xanh cả giận hỏi:
– Ông bạn rườm lời nhiều quá rồi. Sao không xuất hiện cùng lão phu tương chiến?
Thanh âm trầm trầm trong rừng đáp:
– Hà hà! Lão đã nóng nảy như vậy thì bọn ta cho lão biết mùi Độc thanh tử.
Tiếng nói vừa dứt, trong khu rừng mé Đông đột nhiên quăng ra một đám Hoàng sa bao phủ chỗ lão áo xanh và Du Hữu Lượng đứng.
Chỉ trong chớp mắt, màn lưới cá hạ xuống đầu hai người còn cách không đầy năm thước.
Du Hữu Lượng coi lại thì toàn độc trùng bay đầy trời. Chàng kinh hãi không biết đến thế nào mà kể.
Chàng ngó lại lão áo xanh, thấy lão coi màn độc trùng như chẳng thấy gì, vẫn đứng nguyên chỗ.
Du Hữu Lượng đã lĩnh giáo nhiều thứ chất độc của Bách Độc Giáo, biết loại độc trùng này ghê gớm lắm, không thể phóng chưởng để quật đi được. Trong lúc cấp bách chàng lớn tiếng hô:
– Tránh cho mau! Tránh cho mau!
Du Hữu Lượng đang hô đột nhiên một luồng lực đạo nhu hòa từ mé bên xô lại. Chàng để hết tinh thần theo dõi bầy trùng sắp chụp xuống mình, luồng lực đạo này vừa xô tới nơi, cả người chàng liền bị xách lên đẩy qua mé tả. Chàng bị đưa ra xa đến tám trượng mới hạ xuống đất.
Lúc chàng nhìn lại thì thấy lão áo xanh, không hiểu lão đã đến bên chàng từ lúc nào.
Tấm lưới trùng từ trên không vèo vèo hạ xuống. Lão áo xanh quát:
– Lão phu đã biết rồi. Vậy xin nguyên cả hoàn lại. Ông bạn hãy đón lấy!
Lão xoay chưởng đánh ra. Một luồng gió ù ù nổi lên. Hàng ngàn con trùng độc chưa kịp rớt xuống liền bị luồng gió cuốn đưa vào khu rừng mé Đông Nam.
Bỗng những tiếng rú thê thảm vang lên. Một hán tử thấp lùn từ trong rừng chạy loạn như người điên. Gã mới chạy được mấy bước đã ngã lăn ra. Hai tay bưng mặt, lăn lộn dưới đất.
Du Hữu Lượng cất bước tiến lại ngó hán tử thì thấy mặt mũi và cánh tay gã bị thương hàng trăm chỗ. Vô số độc trùng bám vào da gã mà gặm sồn sột. Tình trạng cực kỳ kinh hãi.
Hán tử thấp lùn thét lên mấy tiếng rồi toàn thân co quắp, tắt thở chết liền.
Du Hữu Lượng hít một hơi khí lạnh lẩm bẩm:
– Độc thanh tử thật là ghê gớm!
Lão áo xanh từ từ tiến lại lạnh lùng nói:
– Gã này chết cũng không oan. Lão phu chỉ dùng cách gậy ông đập lưng ông.
Lúc nãy gã định hạ độc vào thịt hươu, thì bây giờ gã phải hứng lấy độc trùng.
Du Hữu Lượng thấy lão áo xanh phát huy thân pháp cùng chưởng lực cực kỳ thần diệu, không khỏi phục sát đất, kính cẩn nói:
– Thần công của lão tiền bối tuyệt thủ vô song. Tiểu tử nay mới được mở rộng tầm mắt.
Lão áo xanh trừng mắt đáp:
– Ngươi thì còn hiểu gì? Phi Tinh quyển bất quá là một chiêu thức bình thường, có chi đáng gọi là Thần công…?
Du Hữu Lượng tuy bị mắng nhiếc, nhưng cũng không lấy thế làm tức giận.
Lão áo xanh nói tiếp:
– Nơi đây không có chuyện gì đến ngươi. Vậy ngươi nên đi cho lẹ!
Du Hữu Lượng lẩm bẩm:
– Lão họ Tiền này ở một mình đã lâu, tính tình biến đổi thành người cô độc.
Lão đã không muốn ta đứng đây, ta đành lui ra xa rồi sẽ tính…
Chàng trở gót toan đi, bỗng nghe tiếng gió vù vù nổi lên. Năm bóng người mặc áo màu xám ở trên không từ nhiều phương vị vọt về phía lão áo xanh.
Du Hữu Lượng buột miệng la:
– Chúng lại tập kích!
Năm bóng xám xổ tới tốc độ cực kỳ mau lẹ, phạm vi lại rất rộng rãi, thật khiến cho người ta kinh hãi. Lão già đứng ngẩn người ra một chút rồi chấn động cánh tay hất ngược lên.
Nội lực lão chưa nhả ra, tay trái đã đưa tới. Năm người kia vừa lướt tới vừa thay đổi phương vị, cùng đánh ra mười hai chưởng.
Chưởng phong rít lên veo véo như xé tan bầu không khí.
Du Hữu Lượng thấy lão già áo xanh lâm vào tình trạng nguy hiểm, bầu nhiệt huyết sôi lên sùng sục, chàng vung chưởng đánh xéo vào mé bên để viện trợ lão áo xanh.
Không ngờ năm người còn chơi vơi trên không lại biến đổi phương vị, Du Hữu Lượng muốn thay đổi chiêu thức thì đã không kịp nữa.
Năm người kia vừa đánh ra mười lăm chưởng, lão áo xanh chí đầu ngón chân xuống nhoài người đi vòng quanh không ngớt. Lão liên tiếp né tránh những quyền chưởng dầy như tấm lưới. Chân không đứng vững, lão phải xông về phía hữu mấy bước mới dừng lại được.
Du Hữu Lượng trong lòng cực kỳ kinh hãi. Bọn địch thủ năm người lao nhau công kích không một khe hở. Chàng chẳng thể nào tin được lão áo xanh lại thoát khỏi kiếp nạn.
Năm người thu chưởng lại hạ mình xuống đất. Người đi đầu hít một hơi chân khí cất tiếng lạnh lùng nói:
– Họ Tiền kia! Lão ở Lạc Anh Tháp năm năm mà nắm xương già vẫn chưa rời rạc.
Lão áo xanh vẻ mặt lạnh lùng không đáp.
Du Hữu Lượng tiếng lên một bước trầm giọng nói:
– Bốn vị Đại thiên vương cùng sư gia ở Bách Độc Giáo đều đến đủ. Quả là một trường thịnh hội.
Người đứng đầu là Bách Vũ lịnh Công Tôn Phi hỏi:
– Tiểu tử! Ngươi muốn dấn thân vào chỗ nước đục này phải không?
Du Hữu Lượng nhún vai đáp:
– Đã có chuyện náo nhiệt khi nào bỏ qua được?
Người kia nói:
– Chỉ ở địa phủ mới náo nhiệt. Tiểu tử! Ngươi không ưa tịch mịch thì Tôn mỗ thành toàn cho…
Lão áo xanh ngửng đầu lên hỏi:
– Tôn Công Phi ư? Phải chăng là Bạch Vũ Linh Tôn Công Phi có chút tiếng tăm ở Giang Nam trước đây mười mấy năm.
Tôn Công Phi đáp:
– Cái ngoại hiệu Bạch Vũ Linh, Tôn mỗ đã bỏ không dùng từ lâu rồi.
Lão áo xanh nói:
– Nghĩ đến trước kia ngươi cũng là một trang hán tử, lão phu không cứu xét công việc bữa nay nữa. Vậy ngươi cút đi!
Tôn Công Phi chưa đáp thì Hà Tuyên Đình đứng ở đằng sau xen vào:
– Họ Tiền kia! Lão định nói hời hợt mấy câu là đủ phát lạc bọn ta ư?
Lão già áo xanh hỏi lại:
– Các ngươi còn muốn gì nữa?
Diêu Ưng đứng bên tả Hà Tuyên Đình đáp:
– Muốn chúng ta đi cũng được, chỉ cần có cái gì về phúc trình giáo chủ.
Lão áo xanh nói:
– Cái đó không can dự gì đến lão phu.
Diệp Ưng cất giọng âm trầm đáp:
– Bọn ta muốn mượn cái đầu treo trên cổ lão để sử dụng.
Du Hữu Lượng không nhịn được xen vào:
– Tứ đại thiên vương ở Bách Độc Giáo ngoại trừ việc hạ độc và đánh lén, còn bản lãnh gì mà dám nói khoác? Sao không biết thẹn mặt?
Diêu Ưng vẻ mặt âm trầm những muốn nổi nóng. Lão già áo xanh xua tay nói:
– Xem chừng hai bàn tay khó lòng tránh khỏi vấy máu. Cả năm người bọn ngươi xông vào đi.
Tôn Công Phi đáp:
– Thực ra bất tất phải như vậy. Để Tôn mỗ giới thiệu với Tiền lão một vị cừu gia…
Lão áo xanh sửng sốt. Tôn Công Phi nói tiếp:
– Người đó là Đoan Mộc Dũ. Ha ha! Chắc Tiền lão cũng vui lòng gặp mặt cố hữu.
Hắn nói tới đây bỗng nghe một tràng cười nổi lên. Một lão già khô gầy như que củi lại cao nghễu cao nghều từ trong rừng đi ra.
Lão cao gầy mắt lộ hàn quang hỏi lão áo xanh:
– Họ Tiền kia! Lão còn nhận ra được Đoan Mộc Dũ này không?
Du Hữu Lượng nghe lão báo danh tưởng chừng trước ngực bị đánh một đòn nặng. Chàng được sư phụ cho hay Đoan Mộc Dũ là một tay cự phách bậc nhất trong phe Hắc đạo miền Giang Bắc. Hắn được trời cho tư cách đặc biệt, luyện những môn võ tà dị, nhưng không ai biết rõ lai lịch. Hắn đã từng một mình tiến vào bảy mươi hai thủy trại sông Đại giang. Giữa lúc cười nói đánh chết tên đà chúa.
Rồi sau đó hắn gây ra nhiều án mạng, động một tý là giết người. Cách hạ thủ rất tàn độc, tàn độc hơn cả Huyết Lĩnh Thanh Lang. Những nhân sĩ chính phái trong võ lâm từng liên hiệp năm chục người ước hội chiến đấu với hắn trên đường Cổ Đạo thành Hàm Dương. Không ngờ sau một trận huyết chiến, bọn nhân sĩ chính phái bị tử thương quá nửa, lại để Đoan Mộc Dũ trốn thoát. Về sau người võ lâm tuy căm hận thấu xương mà không ai tính đến chuyện liên thủ trừ diệt hắn.
Sau cuộc huyết chiến ở Hàm Dương ba năm, Đoan Mộc Dũ đột nhiên biệt tích. Đến nay đã mấy chục năm, bây giờ hắn lại xuất hiện nơi đây. Du Hữu Lượng kinh hãi không bút nào tả xiết.
Lão áo xanh ngó thấy Đoan Mộc Dũ sửng sốt hỏi:
– Tiền mỗ bình sinh rất ưa cùng cố hữu hội tụ. Đoan Mộc huynh! Chúng ta chưa từng gặp nhau đến năm năm rồi nhỉ?
Đoan Mộc Dũ lạnh lùng đáp:
– Năm năm bảy mươi sáu ngày.
Lão áo xanh ngửa mặt lên trời cười hỏi:
– Trí nhớ của Đoan Mộc huynh hay quá!
Đoan Mộc Dũ nói:
– Từ ngày Tiền lão vào Lạc Anh Tháp, lão phu đếm từng ngày đã mấy phen không nhịn được muốn vào Lạc Anh Tháp để kiếm lão, nhưng ngại chạm mặt Tả lão nhi…
Lão áo xanh cười ha hả ngắt lời:
– Té ra Đoan Mộc huynh không biết sợ trời sợ đất mà lại úy kỵ Tả lão nhi mấy phần.
Đoan Mộc Dũ hỏi:
– Lão Tiền đừng cười nữa. Lão tưởng lão phu không dám vào Lạc Anh Tháp chăng?
Lão áo xanh đáp:
– Nếu quả Đoan Mộc huynh can đảm sấn vào tòa cổ tháp bí mật đó thì Tiền mỗ sẽ giao cho một vật cất dấu từ năm năm trước…
Đoan Mộc Dũ cười nói:
– Bây giờ há chẳng phải là lúc sắp giao vật đó.
Lão áo xanh ngạc nhiên hỏi:
– Đoan Mộc Dũ! Lão huynh định chuyện gì đâu?
Đoan Mộc Dũ đáp:
– Lão phu đang tìm cách đẩy lão vào tử địa.
Lão áo xanh lạnh lùng hỏi:
– Lão đã nghĩ được biện pháp nào chưa?
Đoan Mộc Dũ dằn từng tiếng:
– Bất luận là thủ đoạn gì cũng được.
Lão áo xanh lắc đầu nói:
– Câu đó từ miệng lão nói ra, lão phu không hiểu được.
Đoan Mộc Dũ hỏi:
– Họ Tiền kia! Chẳng lẽ nào quên vụ xảy ra trong một đêm ở Ngũ Lý đình sáu năm trước rồi?
Lão áo xanh trầm giọng đáp:
– Du Huyền Thanh chết chưa lạnh xác, lão phu quên thế nào được?
Du Hữu Lượng lòng như se lại, la thầm trong bụng:
– Bọn họ nhắc tới gia gia rồi! Bọn họ nhắc tới gia gia rồi!…
Đoan Mộc Dũ cất giọng âm trầm:
– Lão còn sống ngày nào chắc nhớ như chôn vụ này vào ruột.
Lão áo xanh gật đầu đáp:
– Lão phu muốn quên cũng không quên được, vì…
Đoan Mộc Dũ hỏi:
– Vì làm sao?
Lão áo xanh đáp:
– Vì vụ này dính líu đến nhiều người quá! Vả lại cái chết của vợ chồng Du Huyền Thanh chưa chắc đã giản dị như vậy. Có thể lão Đoan Mộc và họ Du không thể làm được. Vì thế lão Du nảy ra ý nghĩ khác…
Đoan Mộc Dũ hắng đặng một tiếng. Lão áo xanh nói tiếp:
– Lão phu đoán theo vật kiện dã lượm được thì vụ biến cố ở Ngũ Lý Đình và vụ âm mưu trọng đại kia tuy hai mà chỉ là một, một mà lại hóa hai.
Đoan Mộc Dũ khịt mũi hỏi:
– Lão Tiền đừng nói chuyện vu vơ. Lão nói cái gì âm mưu trọng đại có liên quan tới vụ đó?
Lão ái xanh nghiêm nghị đáp:
– Cuộc chiến ở Tát Nhỉ Hử.
Đoan Mộc Dũ loạng choạng lùi bước, ấp úng:
– Lão… lão đừng nói càn…
Lão áo xanh nói bằng một giọng nghiêm trọng:
– Tại sao lão phu nhắc đến cuộc chiến ở Tát Nhĩ Hử mà lão Đoan Mộc lại xúc động không thể tự chủ được?
Sầm một tiếng vang lên! Đoan Mộc Dũ phóng quyền đánh ra.
Lão áo xanh đã tiên liệu hai bên có thể xảy chuyện bất cứ lúc nào, liền nghiêng mình né tránh.
Lão áo xanh ngập ngừng nói:
– Chỉ vì lão phu biết nhiều quá mà lão Du cùng lão muốn giết đi để bịt miệng.
Đoan Mộc Dũ cười lạt hỏi:
– Họ Tiền kia! Ngươi dùng giọng lưỡi này để nghiễm nhiên đặt mình ra ngoài vòng thị phi phải không? Cuộc biến ở Ngũ Lý Đình liệu ngươi có thoát được mối liên can chăng?
Lão áo xanh lộ vẻ bâng khuâng, miệng lẩm bẩm:
– Hắn nói đúng. Lúc đó mình đã có mặt tại trường thì khi nào không liên quan đến trường kiếp hoạn này…?
Du Hữu Lượng đứng bên nghe, trống ngực đánh thình thình tự hỏi:
– Ngũ Lý Đình cách nhà ta không đầy mấy dặm. Chẳng lẽ song thân ta bị thảm họa nội vụ còn có điều khuất khúc…
Đoan Mộc Dũ lên giọng đanh ác:
– Há phải chỉ liên quan mà thôi. Họ Tiền kia! Lão phải nhận rõ điều này:
Chính lão đã ra tay đánh chết Du Huyền Thanh.
Câu này vừa nói ra, cả Du Hữu Lượng cất tiếng rung rung hỏi:
– Lão bảo… ai giết chết Du… Du Huyền Thanh?
Đoan Mộc Dũ liếc mắt nhìn Du Hữu Lượng thấy mặt chàng lộ vẻ oán độc, liền hỏi lại:
– Tiểu tử! Ngươi hỏi vụ này làm chi?