Hồng Bào Quái Nhân

Chương 64: Trón nghĩa bạn du lang mạo hiểm


Đọc truyện Hồng Bào Quái Nhân – Chương 64: Trón nghĩa bạn du lang mạo hiểm

Nhan Bách Ba lạng người tránh qua mé hữu, tiện tay phóng kiếm đâm ra.

Tấm lưới đen trước mặt mở tung ra rồi khép lại quấn lấy thanh kiếm của gã.

Nhan Bách Ba vận nội lực giật mạnh một cái mà lưỡi kiếm không làm đứt được tấm lưới, gã kinh hãi không biết thế nào mà kể.

Thanh kiếm bị quấn mỗi lúc một chặt thêm. Nhan Bách Ba thử giật mạnh mấy lần mà không sao rút ra được kiếm về. Gã tự nhủ:

– Bất luận trường hợp nào ta cũng không thể bỏ kiếm…

Tay trái gã liền phóng chưởng đánh ra cũng chẳng ăn thua gì. Gã cảm thấy thanh trường kiếm sắp bị tuột khỏi tay.

Giữa lúc ấy hai bên sườn núi lại có tiếng âm trầm nổi lên:

– Buông kiếm! Đi vào Quỷ Môn Quan.

Nhan Bách Ba nắm chặt chuôi kiếm không chịu buông tay, lại quát lớn:

– Quân tiểu bối ở đâu hý lộng quỷ thần?

Thanh âm trầm trầm vẫn tiếp tục réo bên tai:

– Buông kiếm ra! Đi xuống Quỷ Môn Quan…

Nhan Bách Ba trong lòng hoảng hốt. Bao nhiêu dũng khí đều mất hết. Tiếng réo như quỷ khốc thần gào vang dội cả hang núi.

Lúc này vành trăng lộ ra một nửa. Phía trước hang núi đã thấy làn ánh sáng huyền ảo, khiến cho Nhan Bách Ba mạnh dạn lên một chút. Tay trái gã toan phóng chưởng đánh ra.

Trên sườn núi đột nhiên lại quăng xuống ba tấm lưới đen bao trùm cả một vùng năm trượng vuông.

Trước tình thế này, nếu Nhan Bách Ba không chịu buông kiếm tất bị lưới đen chụp trúng. Gã nghiến răng nhảy vọt lên xông về phía trước.

Ba tấm lưới đen, một trước hai sau chụp lẹ xuống.

Trong lúc cấp bách, Nhan Bách Ba quát lên một tiếng, tay mặt vận kình đẩy ra. Tấm lưới trước đã rớt xuống đất lại bị tấm quấn thanh kiếm đẩy tung lên phát ra một luồng kình phong. Hai tấm lưới ở trên không đụng phải tung ra mấy trượng.

Nhan Bách Ba cảm thấy cổ tay tê chồn, phải buông kiếm. Thanh trường kiếm bị tấm lưới cuốn đi.

Giữa lúc ấy hai tấm lưới phía sau chụp tới. Nhan Bách Ba tung mình vọt đi lướt qua khe hai tấm lưới ra ngoài.

Ngờ đâu hai tấm lưới ở trên không co vào rồi lại mở ra bay ngược về sườn núi.

Đồng thời những tiếng hô hoán lại vang lên:

– Thiên la địa võng! Bó tay chịu trói! Thiên la địa võng! Bó tay chịu trói!

Chỉ trong nháy mắt lại thấy hai tấm lưới lớn từ phía sau chụp tới. Nhan Bách Ba người đang lơ lửng trên không, muốn tránh cũng không kịp. Gã thấy mắt hoa lên một cái. Tấm lưới đã chụp trúng người gã.

Miệng lưới thu vào Nhan Bách Ba vội vận nội lực cực mạnh một cái, nhưng tấm lưới rất bền chắc, dẫy dụa không thể làm cho đứt được chút nào.

Nhan Bách Ba chẳng khác gì tấm thân cá chậu chim lồng, gã tuyệt vọng nghĩ thầm:

– Chuyến này ta lên Côn Luân chỉ cốt để gặp người kia một lần. Ai ngờ chưa gặp được y thì đã gặp bọn phục kích ở đây. Mình bị bắt rồi còn mặt mũi nào trông thấy ai nữa?

Tâm thần hoảng hốt, gã đang phỏng đoán địch nhân trong bóng tối sẽ phát lạc mình cách nào? Đột nhiên thanh âm trầm trầm từ bên sườn núi vọng xuống.

– Hà hà! Mẻ lưới này thâu được kết quả rồi.

Giọng nói ấm ớ khác cất lên:

– Tấm Cổ Ty Ma Võng này nguyên là để đối phó với gã họ Du, ai ngờ lại bắt được tên đệ tử phái Võ Đương. Đó là gã bị vận xui…

Nhan Bách Ba nghe đến gã tiểu tử họ Du. Trống ngực đánh thình thình, tự hỏi:

– Chẳng lẽ y còn chưa qua đây. Thế là ta đi trước y rồi…

Thanh âm trầm trầm lại cất lên:

– Bóng trăng đã xế, gã tiểu tử họ Du tưởng cũng sắp đến.

Giọng nói ấm ớ đáp:

– Đại khái đoàn kiệu và tượng đá đến Côn Luân rồi. Chúng ta chỉ cần ở đây chờ gã họ Du, không nên để lỡ việc.

Thanh âm trầm trầm nói:

– Vạn nhất hà hà! Vạn nhất mà gã tiểu tử qua đây, ta tin rằng gã chẳng thể thoát được trạm này.

Giọng nói ấm ớ đáp:

– Chúng ta ở đây dĩ nhiên đã bố trí nghiêm mật, nhưng không thể coi thường gã tiểu tử họ Du. Ta nói vậy là mình chớ có lơ là.

Thanh âm trầm trầm hỏi:

– Còn mấy tấm Cổ Ty Ma Võng nữa?


Tiếng nói ấm ớ đáp:

– Chúng ta chuẩn bị tất cả mười tấm. Vừa rồi dùng vào gã đệ tử phái Võ Đương bốn tấm, vậy chỗ còn lại cũng dư để đối phó với gã tiểu tử kia.

Thanh âm trầm trầm nói:

– Ngoài sáu tấm ma võng còn bao nhiêu cao thủ mai phục ở bên kia. Ta nắm chắc gã họ Du chẳng thể nào qua nổi, trừ phi…

Người đó dừng lại một chút rồi tiếp:

– Trừ phi gã đã mọc ba đầu sáu tay.

Tiếng nói ấm ớ đáp:

– Dù sao cẩn thận vẫn hơn.

Thanh âm trầm trầm nói:

– Tới rồi đó! Chuẩn bị đi! Vừa rồi ta phái lão ngũ qua sườn núi bên kia quan sát một lượt thì cách bố trí cẩn mật không có chỗ nào sơ hở. Ha ha! Thử coi số mạng gã họ Du ra sao?

Giọng nói ấm ớ hỏi:

– Lão ngũ đã quan sát kỹ rồi chứ? Có chắc không còn sơ hở nửa chăng?

Một thanh âm thô bạo cất lên:

– Không thể sai lầm được.

Thanh âm trầm trầm hỏi:

– Nên xử trí với gã đệ tử Võ Đương bằng cách nào?

Giọng nói ấm ớ hỏi lại:

– Lão đã nhận định đúng là đệ tử phái Võ Đương chưa?

Thanh âm trầm trầm đáp:

– Vừa rồi gã chẳng đã tự báo danh là Nhan Bách Ba đấy ư? Trước kia ta đã gặp gã hai lần và biết gã là sư đệ của Thái Bình đạo trưởng. Ta còn… ta còn…

Giọng nói ấm ớ hỏi:

– Còn làm sao? Đừng dùng dằng nữa.

Thanh âm trầm trầm đáp:

– Ta còn biết một chuyện…

Giọng nói ấm ớ gay gắt:

– Nhưng là chuyện gì mới được?

Thanh âm trầm trầm thủng thẳng đáp:

– Gã họ Nhan dường như có mối thâm giao với gã họ Du…

Đột nhiên sườn núi bên kia có tiếng la:

– Tới rồi!

Nhan Bách Ba bị tấm lưới cột lại ở dưới chân núi nghe nói tới đây, lại càng khẩn trương, gã dương mắt nhìn ra xa thì dưới ánh sáng lờ mờ quả thấy bóng một người đang chạy như bay tới nơi.

Giọng nói ấm ớ khẽ hỏi:

– Lão nhị! Vừa rồi gã bảo gã họ Du có liên quan với tên đệ tử phái Võ Đương phải không?

Thanh âm trầm trầm đáp:

– Chính ta trông thấy hai gã dong cương sóng vai đi với nhau.

Tiếng nói ấm ớ ra chiều cấp bách:

– Kéo gã họ Nhan lên! Ta đã có chủ ý.

Thanh âm trầm trầm hỏi:

– Chủ ý gì?

Tiếng nói ấm ớ đáp:

– Đừng hỏi nhiều nữa. Lẹ lên!

Nhan Bách Ba la thầm:


– Nguy rồi!

Lập tức gã cảm thấy người mình kéo lên cao hơn đáy hang đến mấy chục trượng.

Thanh âm trầm trầm nói:

– Tốc độ của gã tiểu tử kia thật là ghê gớm! Gã đã vượt qua sườn núi rồi.

Sườn núi bên kia lại hô hoán:

– Tiếng gió mạnh quá!

Một bóng đen lướt đi như sao xa mỗi lúc một gần.

Thanh âm trầm trầm lại nói:

– Lão đại! Chúng ta còn sơ sót một việc.

Lão dại hỏi bằng một giọng sửng sốt:

– Việc gì?

Thanh âm trầm trầm đáp:

– Lát nữa gã họ Du tới đây, khó mà giữ được gã họ Nhan lên tiếng cảnh giác.

Lão đại nói:

– Phải đấy! Thủ pháp điểm huyệt cách không của lão nhị còn dùng được không?

Thanh âm trầm trầm đáp:

– Ai bảo không dùng được?

Nhan Bách Ba đang bị treo tòn teng bỗng cảm thấy dưới nách tê chồn, gã biết là bị người điểm vào á huyệt.

Bóng người gần tới hang núi dừng lại. Dường như hoàn cảnh hiểm ác khiến cho y hồi hộp.

Người này ngần ngừ một chút rồi rảo bước tiến vào hang núi.

Nhan Bách Ba lơ lửng trên không thấy vậy trong lòng ngấm ngầm hồi hộp những muốn la lên:

– Đại ca! Đừng tiến vào nữa! Quay trở lại thôi.

Người kia đi được mấy bước, bỗng nghe những tiếng ầm ầm. Một tảng đá lớn nặng ngàn cân từ sườn núi lăn xuống. Người kia tung mình nhảy vọt về phía trước mấy trượng. Y quay đầu nhìn lại thấy cửa hang đã bị tảng đá lớn vít chặt.

Người kia sửng sốt đảo mắt nhìn địa thế chung quanh, thấy hai bên vách núi dựng đứng. Mặt sau lại bị ngăn chặn. Hiển nhiên y bị hãm ở đây rồi.

Bất thình lình hai bên sườn núi có tiếng quát vang:

– Du Hữu Lượng mất mạng ở chốn này…

Người vừa vào núi quả nhiên là Du Hữu Lượng. Vì vụ phái Côn Luân sắp gặp kiếp nạn mà chàng đi suốt đêm ngày định tới đó trợ lực. Chàng đã liệu trước dọc đường tất gặp mai phục, nên trường hợp này chẳng làm cho chàng ngạc nhiên.

Du Hữu Lượng ngẫm nghĩ một chút rồi ngửng đầu lên hô hoán:

– Bằng hữu ở đâu đến đây chiếu cố Du mỗ? Sao không ra mặt diện kiến?

Trong bóng tối om không tiếng người đáp lại. Bầu không khí khẩn trương tựa hồ ngưng kết, tịch mịch đến phát sợ.

Trên sườn núi những tiếng “tùng tùng” như tiếng trống nổi lên khiến người nghe phải kinh tâm động phách.

Tiếp theo bốn mặt tám hướng ầm ầm dồn dập như thiên binh vạn mã khiến cho toàn thể hang núi tựa hồ bao phủ một làn không khí sát phạt.

Du Hữu Lượng hít một hơi khí lạnh, gắng gượng trấn tĩnh tinh thần từ từ cất bước.

Vèo! Vèo! Vèo! Đột nhiên tiếng tên nỏ vang lên. Mấy chục loạt vũ tiễn từ sườn núi bắn xuống.

Biến cố xẩy đột ngột, Du Hữu Lượng phải dừng bước, tung mình vọt lên không luồn vào một khe đá bên tả. Từng loạt tên tiếp tục rít lên trên đầu chàng.

Du Hữu Lượng vỗ tay đứng thẳng người lên quát hỏi:

– Các bằng hữu ẩn mình trên sườn núi xuống đây cùng Du mỗ hội kiến nên chăng?

Hai bên sườn núi chưa thấy người nào xuất hiện, chỉ nghe tiếng âm trầm kêu réo:

– Đồ đệ của Đại Thiền Tông hãy lên đây! Ha ha có giỏi thì lên đây!

Du Hữu Lượng vừa chú ý phòng bị vừa cất bước tiến về phía trước. Tiếng tên bắn vèo vèo xen lẫn tiếng trống vang lên không ngớt.


Giữa làn tên bắn như mưa, Du Hữu Lượng vọt người chênh chếch đi. Chàng phất tay áo một cái, một luồng kình phong xô ra ngăn cản làn mưa tên. Chân chàng vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Chàng lướt đi được vài trượng, loạn tiễn lại tiếp tục bắn tới hai ba loạt. Chàng hú lên một tiếng phất cả hai tay áo cho luồng kình phong chạy vòng tròn. Bao nhiêu tên bắn còn ở ngoài ba thước lả tả rớt xuống.

Lúc này Du Hữu Lượng vọt đi được ngoài năm trượng.

Những hồi trống càng cấp bách. Hàng ngàn khối đá đổ xuống ầm ầm, cát bụi mịt trời, tưởng chừng sập núi đến nơi.

Trong lúc muôn phần nguy cấp này, Du Hữu Lượng càng trổ tài khủng khiếp.

Chàng chí chân phải xuống vọt đến bên sườn núi, hít một hơi chân khí dán mình vào vách núi như con thằn lằn. Những tên đá tiếp tục đổ xuống.

Cát bụi mịt mờ khiến chàng không mở mắt ra được, nhưng chàng vẫn thi triển thân pháp “Thất khúc di hình” dán mình vào vách núi từ từ ngoi lên.

Khi cát bụi ngừng lại, người chàng đã lên đến lưng chừng vách núi.

Đột nhiên tiếng nói ấm ớ trên sườn núi lại vọng xuống:

– Họ Du kia! Ngươi hãy ngẩng đầu ngó qua mé tả…

Du Hữu Lượng liếc mắt nhìn qua thì quả nhiên thấy một tấm lưới đeo tòn teng. Trong lưới phảng phất có người bị cột. Vì trời tối mà khoảng cách khá xa nên chàng không nhìn rõ mặt người này.

Vừa rồi chàng lâm vào tình trạng nguy hiểm chưa kịp chú ý tới và không khỏi trách mình sơ ý đến thế.

Chàng lại lớn tiếng hỏi:

– Ông bạn có điều chi dạy bảo?

Tiếng nói ấm ớ trên sườn núi hỏi lại:

– Họ Du kia! Ngươi có nhận ra người bị hãm trong lưới là ai không?

Du Hữu Lượng đáp:

– Du mỗ không thể nhìn rõ được.

Tiếng nói ấm ớ lại cất lên:

– Ta nói ra là chắc ngươi nhận được ngay.

Du Hữu Lượng tự hỏi:

– Phải chăng đối phương lại dùng ngụy kế gì đây?

Chàng liền làm bộ hững hờ đáp:

– Du mỗ chẳng quan tâm chi hết.

Tiếng nói ấm ớ hỏi:

– Ngươi chẳng quan tâm thật không? Nếu vậy chúng ta đem gã ra xử tử. Lão nhị! Điểm vào tử huyệt gã đi rồi chặt đứt đầu dây.

Giọng nói trầm trầm “Dạ” một tiếng, tựa hồ sắp động thủ.

Du Hữu Lượng động tâm cất tiếng hỏi:

– Hãy khoan! Sao bằng hữu không nói tên họ người đó ra?

Tiếng nói ấm ớ đáp:

– Té ra ngươi khẩu thị tâm phi. Ha ha! Chúng ta bắt được tên tù binh này là một đồ đệ của phái Võ Đương, tên gọi là Nhan Bách Ba.

Du Hữu Lượng giật nảy mình lên, ấp úng hỏi:

– Này này…! Ông bạn nói đùa chăng?

Giong nói ấm ớ đáp:

– Tin hay không là tùy ở ngươi. Ngươi không tin, chúng ta cũng không bắt buộc được.

Du Hữu Lượng đã tin đến bảy, tám phần. Chàng tự hỏi:

– Tại sao Nhan huynh lại đến đây trước ta? Chẳng lẽ mục đích của y cũng ở núi Côn Luân?…

Phóng tầm mắt nhìn ra phía xa xa chỉ thấy tối om, chẳng thể nào nhìn rõ diện mạo người trong lưới treo lơ lửng trên không.

Chàng hỏi lại:

– Chỗ dụng tâm của các vị thế nào?

Tiếng nói ấm ớ đáp:

– Nghe nói tên đệ tử phái Võ Đương này có mối thâm giao với họ Du. Ha ha!…

Du Hữu Lượng trầm ngâm một chút đã đoán ra đối phương muốn dùng Nhan Bách Ba để uy hiếp mình, nhưng chàng chẳng thể không thừa nhận liền hỏi:

– Ông bạn đã biết y là chỗ cựu giao của Du mỗ, sao không thả ra?

Trên sườn núi nổi lên tràng cười rộ. Tiếp theo tiếng nói ấm ớ đáp:

– Họ Du kia! Ngươi nói nghe dễ dàng quá nhỉ? Ta cho ngươi hay, chính vì gã cùng ngươi có mối giao tình nên chúng ta không thể tha được…

Tới đây tiếng nói bỗng thành gay gắt:

– Nếu ngươi muốn cho tên đệ tử phái Võ Đương này khỏi uổng mạng, thì phải nghe theo mệnh lệnh của chúng ta.


Du Hữu Lượng lớn tiếng:

– Vừa rồi các vị đã mai phục trên sườn núi để ám toán Du mỗ, bây giờ còn đụng đến một sợi lông của Nhan huynh thì Du mỗ phải giết cho kỳ hết.

Tiếng cười hô hố vang lên. Giọng nói ấm ớ hỏi:

– Ngươi không dằn lòng được ư? Hừ hừ! Ta nghe nói ngươi là kẻ tâm cơ thâm trầm mà sao lại không bình tĩnh suy nghĩ coi hiện giờ ai làm chủ tình thế?

Du Hữu Lượng đáp:

-Hồi dùng thủ đoạn chẳng quang minh chút nào…

Tiếng nói ấm ớ ngắt lời:

– Họ Du kia! Ngươi khôn hồn hãy nghe lời chúng ta dạy bảo. Mau dời khỏi vách núi, tụt xuống đáy hang.

Lúc này Nhan Bách Ba đã ngấm ngầm vận động Nhu miên tâm pháp của phái Võ Đương phát huy luồng chân khí mười lăm vòng đả thông huyệt khí hải để tự giải khai rồi la lên:

– Du huynh! Du huynh bất tất phải quan tâm tới tiểu đệ. Chớ có xuống hang núi mà mắc vào Cổ Ty Ma Võng.

Gã chưa dứt lời, dưới nách bỗng đau nhói lên. Lão nhị lại điểm vào Á huyệt gã.

Du Hữu Lượng nghe thanh âm rất quen tai, bụng bảo dạ:

– Quả nhiên Nhan huynh mắc bẫy rồi. Lạ ở chỗ bản lãnh y không phải tầm thường mà sao để người ta bắt đem lên đây. Y vừa nhắc tới Cổ Ty Ma Võng, không hiểu là vật gì?

Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì âm thanh ấm ớ lại cất lên:

– Du Hữu Lượng! Sao ngươi còn chưa xuống đáy hang?

Du Hữu Lượng biết không thể dùng dằng được nữa, chàng tự nhủ:

– Hỏng rồi! Vì tính mạng của Nhan huynh, ta có phải chìm đắm theo cũng đành, không thể úy kỵ được nữa.

Du Hữu Lượng nghĩ vậy liền nhả hơi ra, tung mình nhảy xuống đáy hang.

Chân chàng vừa chấm đất, tiếng động lại vang dội. Tiếp theo tiếng người kêu réo:

– Thiên La Địa Võng! Bó tay chịu trói đi!

Đột nhiên nghe đánh “vèo” một tiếng. Du Hữu Lượng ngửng đầu trông thấy trên không tỏa ra một vùng đen sì chụp xuống đầu mình. Chàng nhìn kỹ lại thì đó là một tấm lưới đen rất rộng như quỷ mị sa xuống rất thần tốc. Chàng kinh hãi, toàn thân toán mồ hôi lạnh.

Tấm lưới gần chụp tới nơi, Du Hữu Lượng vội nghiêng mình đi, cả người chàng vọt tung lên không xoay chuyển mấy vòng.

Chàng chuyển đến vòng thứ tư, hai tay đột nhiên đẩy lại phía sau lao mình chênh chếch ra mé hữu về cách xa cái lưới chụp xuống đến ngoài mười trượng.

Ngờ đâu tấm lưới đen chưa rớt xuống đất lại chuyển hướng nhằm chỗ Du Hữu Lượng quét tới.

Du Hữu Lượng chưa hết kinh hãi, thấy thế vội điểm chân phải xuống. Người chàng như cây ngọc trước gió, hai tay vung múa một hồi để vọt về phía trước.

Tấm lưới đen đột nhiên xoay chuyển tới nơi.

Lúc này Du Hữu Lượng người đang chơi vơi trên không, chân khí không đủ để chuyển hướng.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, chàng vận dụng cơ trí tuyệt luân.

Miệng chàng thở luồng khí đục trong mình ra, người chàng thêm sức nặng, tốc độ xuống càng mau.

Du Hữu Lượng mình vừa chấm đất liền tràn người đi, di chuyển về mé trái hậu phương.

Bõm một tiếng. Tấm lưới đen chụp trúng chỗ người Du Hữu Lượng hạ xuống.

May chàng tràn người đi chỉ khe chừng sợi tóc là bị mắc nạn. Chàng sợ toát mồ hôi, vừa định thần vừa ngửa mặt lên nói:

– Mấy ông bạn còn kỹ thuật hạ lưu gì nữa thì trổ hết ra đi.

Bấy giờ chàng mới hiểu Cổ Ty Ma Võng là tấm lưới lợi hại này và Nhan Bách Ba bị bắt chẳng có chi kỳ lạ nữa. Sở dĩ bọn người ẩn trên sườn núi giục chàng dời khỏi vách núi lui xuống đáy hang là cốt để tiện việc quăng lưới bắt chàng.

Tiếng ấm ớ trên sườn núi lại nổi lên:

– Họ Du kia! Ngươi đã tránh được tấm Ma võng thứ nhất, bây giờ thử đối phó với tấm thứ hai…

Tiếng nói vừa dứt, tiếng không khí xoay chuyển lại rít lên. Du Hữu Lượng ngước mắt nhìn lên thấy tấm Ma võng đang xoay quanh trên không gian chứ không hạ thẳng xuống.

Tấm Ma võng này chập chờn không nhất định tựa hồ muốn chụp xuống chỗ nào cũng được.

Du Hữu Lượng hít một hơi khí lạnh. Bất luận là ai gặp trường hợp này cũng không biết né tránh về phương nào.

Du Hữu Lượng cố giữ trầm tĩnh. Chàng biết lúc này có bình tĩnh mới khắc chế được mọi loạn động. Chàng để ý coi tấm Ma võng hạ xuống chỗ nào rồi sẽ tính.

Tấm Ma võng xoay chuyển mấy vòng đột nhiên hạ xuống đánh “vù” một cái nhằm phía trước mé hữu Du Hữu Lượng chênh chếch tạt tới.

Tấm Cổ Ty Ma Võng hạ xuống rất cổ quái. Khi còn cách Du Hữu Lượng mấy trượng mới tới đất nó vẫn chuyển hướng.

Du Hữu Lượng đã tiên liệu điểm này. Chàng không tiến mà lại lộn ngược lùi về phía sau. Tiếp theo chàng đẩy song chưởng ra phía trước.

Tấm lưới đụng phải chưởng phong dừng lại một chút rồi đột nhiên hất tung lên khiến Du Hữu Lượng lâm vào tình thế toàn thân sắp bị tấm lưới úp xuống.

Năng lực ứng biến của Du Hữu Lượng dĩ nhiên rất chuẩn đích. Trong lúc chớp nhoáng này người chàng nằm ngã xuống. Tiện tay chàng chụp lấy mép lưới kéo vào rồi hất ra. Một luồng lực đạo kỳ dị xô đẩy tấm lưới ra xa bốn năm trượng.

Chàng dậm đầu ngón chân xuống đất nhảy vọt lên hỏi:

– Phải chăng đây là Thiên La địa võng của ông bạn?

Những người ẩn trên sườn núi dường như thấy Du Hữu Lượng tránh khỏi hai tấm lưới đâm ra hoang mang. Hồi lâu lão đại mới lên tiếng:

– Họ Du kia! Bọn ta không có thì giờ để tranh hơi với ngươi. Hãy coi tấm lưới thứ ba.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.