Hồng Bào Quái Nhân

Chương 50: Du lang dụng kế cứu thiền sư


Đọc truyện Hồng Bào Quái Nhân – Chương 50: Du lang dụng kế cứu thiền sư

Trong lầu văng vẳng có tiếng người vọng ra. Du Hữu Lượng nhảy vọt lên mái hiên, móc chân vào xà nhà lộn đầu xuống. Chàng nín thở nhìn qua khe cửa sổ vào trong thì thấy một người mặc áo hồng bào đứng xoay lưng ra cửa sổ.

Dưới ánh sáng vàng khè, mầu áo đỏ như máu khiến người ta có cảm giác ghê sợ.

Trước mặt người mặc áo hồng bào là cái bàn vuông. Một nhà sư áo xám đứng ở bên trái bàn. Lại một nửa thân hình mập ú đứng ở bên kia. Hiển nhiên là Tôn Công Phi, một tên sư gia của Bách Độc Giáo.

Bỗng nghe Tôn Công Phi lên tiếng:

– Đêm nay bọn ta dốc toàn lực lượng mà chưa được việc gì đã phải rút lui.

Cục diện biến ảo này khiến anh em bản giáo thì thầm phiền não…

Hắn chưa dứt lời thì người mặc áo hồng bào cất tiếng âm trầm hỏi:

– Ai dám buông lời oán than? Lệ luật Bách Độc Giáo có một không hai. Tôn Công Phi sao ngươi lại không chấp pháp cho nghiêm chỉnh?

Tôn Công Phi hít một hơi chân khí rồi đáp:

– Luật lệ có một không hai! Vì thế mà ty chức đã bắt lầm tên trọng phạm giam lại để sáng sớm mai đem ra xử tử.

Người mặc áo hồng bào hắng giọng một tiếng rồi nói:

– Ngươi làm gia sư mà năng lực ứng biến kém cỏi như vậy thật khiến cho lão phu phải thất vọng.

Tôn Công Phi đáp:

– Dù ty chức có điều lầm lỗi cũng chỉ vì cục diện hồ đồ, khiến người ta không thể suy nghĩ sâu xa…

Hắn nuốt nước miếng nói tiếp:

– Vả lại chúng ta sắp đắc thủ, không ngờ giáo chủ đột nhiên thay đổi chủ ý lại thả hổ về rừng.

Người mặc hồng bào đập tay xuống bàn đánh binh một tiếng, ra chiều phẫn nộ ngắt lời.

– Ngươi thật là ngu ngốc. Lão phu đã có cách đối phó với đồ đệ ba môn phái đó. Chẳng sớm thì muộn chúng sẽ bị hủy diệt về tay lão phu. Ai bảo lão phu thả hổ về rừng?

Nhà sư áo xám lặng yên từ nãy tới giờ đột nhiên xen vào:

– Theo ý kiến của giáo chủ thì sẽ dùng đến những thạch tượng kia chăng?

Du Hữu Lượng ở bên ngoài nghe lén bất giác chấn động tâm thần. Nhà sư nói câu này làm cho chàng nhớ lại Thừa Thiên Tam Tượng bị cầm tù trong thạch cốc đã ủy thác cho chàng một cái hộp gỗ đen để đưa đến Thừa Thiên ở Ngân Xuyên, mà cơ hồ quên khuấy đi mất.

Chàng tự mắng thầm:

– Thế có chết không?

Hồng bào quái nhân đáp:

– Những pho thạch tượng đó chỉ thêm một lớp sơn là như long điểm nhãn.

Nhưng ba tên thợ kia biết là bị gạt, thà chịu chết không chịu theo mình…

Lão hằn học nói tiếp:

– Đêm hôm trước trong Thạch cốc ta đã đánh lén gã tiểu tử họ Du một chưởng, tưởng gã chết rồi. Ai ngờ đêm nay lại thấy gã xuất hiện ở trước miếu.

Chắc là…

Nhà sư áo xám nói theo:

– Phải chăng Tam Tượng đã giúp gã trốn thoát?

Hồng bào quái nhân gật đầu đáp:

– Nếu đúng như mình nghĩ thì Tam Tượng tất ký thác khẩu tín hoặc vật gì cho gã. Vì thế mà lão phu thấy gã chưa chết, liền lập tức thay đổi kế hoạch…

Du Hữu Lượng nghe nói trống ngực đánh hơn trống làng, tự hỏi:

– Té ra người mặc áo hồng bào đã đánh lén ta một chưởng ở trong Thạch cốc.

Hiển nhiên lão không phải là Du Nhất Kỳ, nhưng sao Tôn Công Phi lại kêu lão bằng giáo chủ? Còn nhà sư áo xám này quay vào phía trong, mình không nhìn rõ mặt chẳng hiểu là nhân vật nào?

Nhà sư áo xám lại hỏi:

– Theo lời giáo chủ thì gã tiểu tử họ Du đã phá hoại công cuộc của giáo chủ hay sao?

Hồng Bào Nhân đáp:


– Thế cũng chưa hết. Lão họ Du chưa chết khiến lão phu nẩy ra ý nghĩ lợi dụng gã một phen rồi hãy trừ khử. Pho Kim Cương kinh kia…

Nhà sư áo xám nghe tới câu sau cùng không nhịn được quay đầu nhìn ra. Du Hữu Lượng ngó thấy rõ ràng. Trái tim chàng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chàng la thầm:

– Nguyên Nguyên Tăng! Người này đúng là Nguyên Nguyên Tăng chết rồi sống lại.

Chàng tưởng mình mắt hoa, nhưng nhà sư áo xám hiển nhiên đã lọt vào mắt chàng không thể sai được.

Bỗng nghe Nguyên Nguyên Tăng nói dằn từng tiếng:

– Giáo chủ nhắc đến Kim Cương kinh ư?

Hồng Bào Nhân đáp:

– Hòa thượng bất tất phải hoang mang. Lão phu đã bảo hòa thượng uống Hải tiền tán giả chết ở trước ngoài đại đình trước mặt bao nhiêu người. Vụ này đồn đại ra ngoài võ lâm, tất không ai truy cứu đến pho kinh đó nữa.

Giữa lúc ấy cửa lầu kẹt mở. Hai hán tử ăn mặc dị dạng tiếng vào đứng ở trước án đối diện với Hồng Bào Nhân nhưng không nói nửa lời.

Hồng Bào Nhân nói mấy câu rất khẽ, Du Hữu Lượng ở bên ngoài chưa nghe rõ thì thấy hán tử ăn mặc dị dạng ú ớ mấy tiếng chứ không trả lời.

Du Hữu Lượng đang bồn chồn trong dạ, bỗng thấy Hồng Bào Nhân từ từ bước tới trước mặt hán tử ăn mặc kỳ dị. Lão giơ tay lên thủ thế. Ánh đèn lửa chiếu vào áo hồng bào lúc xoay mình tiết ra khí lạnh lạ thường.

Hán tử y phục kỳ dị mé hữu ú ớ một tiếng rồi ngửng đầu ngó quanh bốn mặt, đoạn nhìn Hồng Bào Nhân gật đầu.

Nguyên Nguyên Tăng và Tôn Công Phi đứng một bên, hai mắt nhắm lại, bất động thanh sắc.

Hồng Bào Nhân làm thủ thế xong trở về nguyên vị rồi giơ tay lên dốc nước miếng viết ra một chữ lớn.

Du Hữu Lượng vận hết mục lực nhìn vào thấy chữ “Du” theo lối thảo. Nét chữ bằng nước chỉ trong nháy mắt là khô ngay.

Hai hán tử y phục kỳ dị bước ra đến trước cửa rồi sóng vai rời khỏi kỵ lâu.

Tiếng bước chân mỗi lúc một xa.

Hai hán tử đi khỏi, Nguyên Nguyên Tăng và Tôn Công Phi mới từ từ mở mắt ra. Bốn tia mục quang chăm chú nhìn Hồng Bào Nhân.

– Lão phu còn phải đến Phi Diệp Thạch bên kia coi.

Nguyên Nguyên Tăng lộ vẻ xúc động. Hồng Bào Nhân lại nói:

– Lá vàng bay, hoa tươi rụng. Ban đêm ra ải xa vời… việc này nếu không mau kết liễu thì lão phu tưởng chừng khối đá nặng đè trên lưng.

Lão nói rồi đột nhiên bật tiếng cười âm trầm quát hỏi:

– Ông bạn ẩn mình nghe đã đủ chưa?

Du Hữu Lượng giật bắn người lên, vội rụt đầu lại.

Hồng Bào Nhân xoay tay phóng ra một chưởng đánh gãy cửa sổ. Thế chưởng này mau lẹ phi thường lại vô cùng cổ quái. Nó tựa hồ núi lở tuyết tan xô ra như từng đợt sóng. Đồng thời hai bên cũng có hai luồng ám kình xô tới.

Du Hữu Lượng còn đang ngơ ngác thì người đã bị nắm chặt, không nhúc nhích được.

Du Hữu Lượng đi khắp thiên hạ mà chưa gặp môn võ công nào kỳ dị như vậy.

Nhưng chàng chẳng cam tâm bó tay chờ chết. Chàng ngấm ngầm vận động chân khí ra toàn thân toan phản kháng thì đột nhiên góc hiên mé tả có tiếng người niệm Phật hiệu:

– A Di Đà Phật! Bần tăng tới đây có điều lỗ mãng.

Hồng Bào Nhân giật mình “úi” lên một tiếng, thu chưởng về.

Du Hữu Lượng cảm thấy luồng lực đạo bao vây toàn thân được cởi mở, bất giác thở phào một cái.

Trong nháy mắt này, một bóng đen từ góc hiên vọt lên bay ra rồi hạ mình xuống sân.

Du Hữu Lượng nhìn trong bóng tối cũng nhận ra được người này. Chàng reo thầm:

– Té ra Pháp Minh Thiền Sư đã tới đây.

Nguyên Nguyên Tăng ở trong kỵ lâu biến đổi sắc mặt, toan lên tiếng thì Tôn Công Phi đã vọt ra quát lớn:

– Nhà sư này giỏi thật! Lão đã già mà còn ngông cuồng, phải chăng lão muốn chết?

Pháp Minh đáp:

– Hay ở chỗ đã già mà còn ngông cuồng. Ha ha! Cuộc đi đêm nay thế là không uổng.


Tôn Công Phi trầm giọng hỏi:

– Lão định đánh nhau ư? Phải chăng lão không muốn sống dời khỏi nơi đây?

Hồng Bào Nhân lúc này cũng từ từ quay đầu lại. Du Hữu Lượng ở trong bóng tối nhìn lão thấy mặt xám như tro tàn không lộ vẻ gì. Lòng chàng khiếp sợ nghĩ thầm:

– Du Nhất Kỳ trước nay không đeo mặt nạ. Người mặc hồng bào này quyết không phải hắn… Nếu ta không đoán lầm thì Pháp Minh Thiền Sư tất gặp nguy hiểm. Chẳng hiểu ta có nên xuất hiện không?

Nguyên Nguyên Tăng vẫn nhìn chằm chặp vào mặt Pháp Minh ở ngoài sân, bỗng quay lại nói với Hồng Bào Nhân:

– Phải trừ khử đi mới được!

Hồng Bào Nhân đằng hắng một tiếng. Chưa ai nhìn thấy lão thủ thế mà phá cửa sổ vọt ra ngoài, đứng cách Pháp Minh chừng năm bước. Khinh công của lão khiến cho Pháp Minh cũng phải lè lưỡi.

Pháp Minh định thần nói:

– Nếu bần tăng nhớ không lầm thì thí chủ đây đã chạm trán bần tăng rồi.

Hồng Bào Nhân chưa đáp, bỗng nghe đánh vèo một tiếng, Nguyên Nguyên Tăng cũng ra khỏi tòa lầu.

Pháp Minh nhìn thẳng vào Nguyên Nguyên Tăng. Lão bước lui bước tới ba vòng rồi nói:

– Thiện tai! Thiện tai! Mấy chục năm thấm thoắt chẳng là bao. May lại gặp được cố nhân bình yên vô sự.

Nguyên Nguyên Tăng lạnh lùng hỏi:

– Đừng khách sáo làm gì nữa. Pháp Minh! Ngươi tới đây làm chi?

Pháp Minh đáp:

– Tuệ Nguyên! Ngày trước khi bần tăng mới nhập môn phái Thiếu Lâm thì các vị ở hàng chữ Thiên nói một câu, đến nay bần tăng vẫn nhớ như in trong óc.

Câu đó là “Tâm là vết mà Pháp là bụi”.

Pháp Minh dừng lại một chút, Nguyên Nguyên Tăng không nhịn được nói ngay:

– Hai cái đó còn giống như vết tích trên gương.

Pháp Minh gật đầu đáp:

– Đúng thế. Lại còn câu “Lau hết bụi mới thấy” á. Tâm pháp quên hết, bản tính mới chân thực. Tuệ Nguyên! Nay là lúc đạo hữu nên lau hết bụi trên gương.

Nguyên Nguyên Tăng hỏi:

– Lau hết bụi thì nên làm thế nào? Xin hỏi chùa Thiếu Lâm từ ngày khai sơn đã mấy trăm năm, có vị hòa thượng nào thành chánh quả chưa?

Pháp Minh đáp:

– Đạo hữu nói thế là sai. Tâm hết vết tích thì tâm mới chính. Các vị tổ sư chân tu đắc đạo chúng ta biết thế nào được? Tuệ Nguyên! Đạo hữu đang đứng trước làn bể khổ mông mênh, nên quay đầu lại…

Lão chưa dứt lời, Tôn Công Phi đã xen vào:

– Đừng rườm lời vô ích. Lão đã tới đây để truy tầm những kinh sách của chùa Thiếu Lâm đã bị thất lạc thì còn nói chi những chuyện vu vơ nữa?

Pháp Minh gầm lên một tiếng thật to như sấm dậy đất bằng hồi lâu không dứt, rồi lão hỏi:

– Tuệ Nguyên! Đạo hữu còn chưa tỉnh ngộ ư?

Nguyên Nguyên Tăng chỉ cười nhạt chứ không nói gì.

Hồng Bào Nhân trầm giọng:

– Đại sư đã tinh thâm môn Sư Tử hống của nhà Phật, vậy chính lão phu phải động thủ.

Lão liền phất tay áo một cái quạt về phía Pháp Minh coi hời hợt như không.

Pháp Minh xoay mình đi tránh khỏi chiêu thức của đối phương. Lão quét cây thiền trượng rồi nói:

– Thí chủ đã muốn động thủ xin tha thứ cho bần tăng vô lễ.

Lão vung cây thiền trượng vù vù dáng xuống đầu đối phương. Thế trượng mãnh liệt vô cùng, nếu đánh trúng tất đối phương phải vỡ đầu.

Hồng Bào Nhân thấy bóng trượng sắp tới vẫn không né tránh, hắn vung chưởng từ mé tả đánh ra, khiến đối phương phải thu trượng về để tự bảo vệ.


Pháp Minh đang ở thế công quay về thế thủ bị mất tiên cơ. Lão hết sức quát lên tiếng mong vãn hồi liệt thế. Đồng thời lão vận kình lực ra tay mặt phóng thiền trượng vào mấy chỗ đại huyệt của đối phương.

Chiêu thức đó là tuyệt kỹ độc môn trong Phách sơn thập nhị trượng. Năm trước phương trượng chùa Thiếu Lâm đã nhờ trường pháp này đánh bại Vũ Quan Cửu Quái đến gây hấn ở núi Tung Sơn. Bây giờ Pháp Minh lại sử dụng tất nhiên khí thế mãnh liệt phi thường.

Hồng Bào Nhân lúc thấp người xuống, tay mặt phóng chỉ điểm tới rít lên những tiếng ve ve.

Pháp Minh thấy đối phương phóng chỉ di động luôn luôn không nhất định, dường như nhằm chỗ sơ hở để đánh vào. Lão đành thu trượng về, lùi lại.

Thiền trượng thu về rồi lập tức phóng ra. Lão sử môn Phách Sơn thất thập nhị trượng theo thế liên hoàn đánh liền mười mấy chiêu trong nháy mắt.

Du Hữu Lượng đứng trong bóng tối thấy Pháp Minh dùng trượng pháp ghê gớm, khí thế khủng khiếp, trong lòng khâm phục vô cùng miệng lẩm bẩm:

– Môn tuyệt học của phái Thiếu Lâm quả nhiên không phải tầm thường.

Hồng Bào Nhân ở giữa đám bóng trượng rợp trời, vung tay phải lên, chuyển động thân hình, bước chân kỳ diệu, chẳng những hắn tránh được thế trượng của đối phương mà còn tiến gần lại phóng chưởng đánh vào cạnh sườn bên trái Pháp Minh.

Động tác của hắn đi liền một dây, coi bề ngoài rất tầm thường chẳng có chi kỳ dị mà thực ra nguy hiểm khôn lường.

Pháp Minh quát lên một tiếng, vung cây thiền trượng quét ngang về phía trước. Nếu địch thủ tiếp tục thế chưởng đánh tới, nhất định sẽ đụng đầu trượng.

Quả nhiên Hồng Bào Nhân phải thu chưởng về, lớn tiếng quát:

– Chiêu “Thiên quân tích dịch” này tuy tuyệt diệu, nhưng lão phu chẳng coi vào đâu.

Hắn giơ tay cao lên đỉnh đầu rồi khoanh một vòng tròn ở trước ngực, đoạn đẩy ra một cách thần tốc. Tay trái giữ nguyên phương vị, từ từ hạ xuống.

Hồng Bào Nhân lại phóng cả hai chưởng ra, thế mạnh như vũ bão xô tới.

Trong trường chỉ thấy một màu tối đen, Pháp Minh Thiền Sư kinh hãi rú lên một tiếng, lùi lại năm bước. Người lão loạng choạng ọe lên một tiếng rồi miệng phun máu tươi ra như bắn.

Du Hữu Lượng ở trong bóng tối ngó thấy hoảng hồn nghĩ bụng:

– Bản lãnh của Pháp Minh hiển nhiên không thể địch lại võ công quái dị của Hồng Bào Nhân. Ta phải nghĩ cách nào giúp lão mới được…

Hồng Bào Nhân vận nội lực phóng chưởng ra. Hạ bàn của Pháp Minh không đứng vững cơ hồ té xuống, nhưng lão vẫn nắm chặt cây thiền trượng không chịu buông ra.

Đột nhiên ở mé tả kỵ lâu có tiếng đằng hắng vọng lại, rồi tiếng người ấm ớ hỏi:

– Cửa Phật là chốn thanh tu, ai dám tới đây làm huyên náo?

Mọi người trong sân sửng sốt nhìn về phía phát ra thanh âm thì thấy một bóng đen lơ lửng trên không, tà áo gió thổi phành phạch. Trong bóng đêm mờ mịt không sao nhìn rõ được tướng mạo.

Người kia lạnh lùng hỏi:

– Sao còn chưa dừng tay?

Hồng Bào Nhân lạnh lùng ngó người kia một lúc, bất giác thu tay về quát hỏi:

– Các hạ là ai?

Người kia không đáp vọt mình lên không tiến về phía trước mấy bước rồi dừng lại.

Mọi người nhìn thấy tình trạng này đều kinh hãi. Ai cũng nghĩ bụng:

– Người này chân không chấm đất, đề khí giữ cho thân hình lơ lửng hồi lâu không rớt xuống, lại còn cất bước trên không thì thật là một công phu chẳng những chưa được nhìn thấy mà cũng không nghe ai nói tới…

Người kia hỏi:

– Các hạ là ai? Tại sao phải mang mặt nạ? Chẳng lẽ không dám nhìn thấy người đời?

Hồng Bào Nhân cặp mắt xanh lè đột nhiên giơ chưởng lên vận nội công vào, làn hắc khí từ cườm tay tiết ra, lão muốn phóng chưởng đánh tới người kia, bỗng nhiên nghe người kia đằng hắng một tiếng, Hồng Bào Nhân ngần ngừ một chút rồi buông thõng tay xuống.

Người kia lạnh lùng nói:

– May mà lão sớm tri cơ, nếu lão động thủ thì… Hừ…

Nguyên Nguyên Tăng bước đến Hồng Bào Nhân khẽ hỏi:

– Người kia đứng lơ lửng trên không… Giáo chủ đã nghe ai nói tới thứ công phu này chưa?

Hồng Bào Nhân lắc đầu đáp:

– Chưa.

Người kia dừng lại một chút rồi tiếp:

– Để ta coi lại. Trừ lão mang mặt nạ, bên phải dường như là Bạch Vũ Linh Tôn Công Phi, một nhân vật có chút tiếng tăm ở Giang Nam. Người đứng đằng sau là Tuệ Nguyên, xuất thân ở chùa Thiếu Lâm. Ô hay! Pháp Minh cũng đến đây ư?…

Mọi người đều kinh hãi vì trong đêm tối sương mù mờ mịt mà người kia lại đứng khá xa cũng trông rõ hết. Trái lại quần hào trong trường vận hết mục lực cũng không nhìn rõ người kia, trách nào quần hùng không bở vía.

Hồng Bào Nhân hít một hơi chân khí, hỏi lại:

– Các hạ là ai?

Người kia gạt đi:

– Đừng hỏi nữa! Đừng hỏi nữa!

Hồng Bào Nhân lại hỏi:


– Các hạ đã không muốn cho biết danh hiệu thì xin xuống đây để gặp nhau được chăng?

Người kia hỏi:

– Lão thích thế ư?

Hồng Bào Nhân bước đi vòng quanh toan nhún mình nhảy vọt lên, thì người kia ở trên không đột nhiên cong mình đi như cánh cung. Hai tay chắp lại từ từ giơ cao lên.

Mọi người coi tư thế này đều sợ hãi đến thộn mặt ra.

Nguyên Nguyên Tăng buột miệng hô:

– Hàng Ma Thất Khúc! Đại Thiền Tông ở Tây Vực.

Hồng Bào Nhân không nói gì nữa. Hắn cất bước đi vào kỵ lâu không ngoảnh cổ lại.

Tôn Công Phi và Nguyên Nguyên Tăng cũng đi theo.

Trong kỵ lâu, Tôn Công Phi đừng trước án hằn học nói:

– Thế là đem phần tiện nghi cho Pháp Minh hòa thượng.

Nguyên Nguyên Tăng nói:

– Pháp Minh đi thoát rồi thì vụ bần tăng giả chết sẽ đồn đại ra ngoài giang hồ, e rằng lại nổi một phen sóng gió.

Lão cúi đầu hạ giọng xuống hỏi:

– Đại Thiền Tông ư? Đại Thiền Tông ư? Lão luyện được công phu đứng trên không lâu thế thì thật là kỳ!…

Lão chưa dứt lời, Hồng Bào Nhân đột nhiên vỗ án la lên:

– Chúng ta bị gạt rồi!

Nguyên Nguyên Tăng cùng Tôn Công Phi ngạc nhiên đồng thanh hỏi:

– Bị gạt thế nào?

Hồng Bào Nhân đáp:

– Vừa rồi hòa thượng hỏi lão phu đã nghe nói tới công phu này bao giờ chưa? Bây giờ lão phu có thể trả lời dứt khoát là trên đời vốn không có công phu này.

Nguyên Nguyên Tăng trợn mắt lên hỏi:

– Không có công phu này ư? Thế thì…

Hồng Bào Nhân ngắt lời:

– Chúng ta thử nghĩ coi? Đại Thiền Tông là bậc cao tăng đắc đạo, có lý nào lại ăn nói hách dịch thế? Hơn nữa lão phu suy đi nghĩ lại thật không thể tin được Đại Thiền Tông luyện công phu được đến trình độ này…

Hắn chưa dứt lời đã hấp tấp đề khí vọt qua cửa sổ.

Nguyên Nguyên Tăng và Tôn Công Phi đưa mắt nhìn nhau rồi cũng ra theo.

Mọi người ra đến ngoài sân thì đã lặng ngắt như tờ, chẳng còn một ai. Hồng Bào Nhân giậm chân nói:

– Hỏng rồi! Hỏng rồi! Chúng ta bị vố này cay quá!

Hắn lắc mình một cái, nhảy lên nóc nhà đảo mắt nhìn bốn phía một lượt rồi lại nhảy xuống sân. Tay cầm một cành liễu lá nhỏ như sợi tơ.

Hồng Bào Nhân trầm giọng nói:

– Lão phu tìm thấy cành liễu này trên mái hiên.

Nguyên Nguyên Tăng và Tôn Công Phi ngơ ngác nhìn nhau.

Nguyên Nguyên Tăng hỏi:

– Thế thì người đó là ai?

Hồng Bào Nhân không trả lời. Hắn ngẩng đầu lên tự nói một mình:

– Thằng lỏi con đó quả đáng sợ! Lão phu phải đấu trí với gã một phen…

Đột nhiên lão giơ tay mặt lên. Một cây lớn cách xa chừng ba trượng đổ xuống đánh sầm một tiếng. Trong sân cát bụi mịt trời…

Trăng khuất rồi, trên đám mây chiếu ra một tia sáng lu mờ. Bầu trời tinh tú thưa thớt lộ ra như để cười thầm.

Ngoài hoang dã cách tiểu trấn chừng vài dặm, hai người đang sóng vai chạy nhanh.

Người mé hữu đột nhiên dừng bước ngó người bên cạnh hỏi:

– Du thí chủ! Cười gì vậy?

Người hỏi câu đó chính là Pháp Minh Thiền Sư. Thiếu niên bên cạnh dĩ nhiên là Du Hữu Lượng.

Du Hữu Lượng đáp:

– Sau khi Hồng Bào Nhân phát giác ra bị lừa, chẳng hiểu hắn tức lồng tức lộn đến thế nào? Vãn bối nghĩ tới đây không nhị cười được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.