Đọc truyện Hồng Bào Quái Nhân – Chương 47: Hai cô mất tích lại xuất hiện
Người phú thương lùn mập túc Diêu Ưng ngửng đầu ngó thấy Du Hữu Lượng đứng dựa góc tường, lập tức sắc mặt biến đổi. Hắn lật đật đứng dậy lần vào đám đông.
Diêu Ưng ra khỏi nhà rạp, bên này Du Hữu Lượng cũng phát giác ngay.
Chàng vội vã cất bước theo dõi, nhưng làn sóng người đông quá, Diêu Ưng thoáng cái đã mất hút. Hiển nhiên hắn trà trộn vào đám đông chuồn đi rồi.
Du Hữu Lượng đầy dạ hoài nghi thả bước ngoài phố, đột nhiên phía sau có người đặt tay lên vai chàng rồi tiếng người reo:
– Ha ha! Nhân sinh hà xứ bất tương phùng. Không ngờ lại gặp lão huynh ở đây.
Du Hữu Lượng quay phắt lại thì nhìn thấy phía sau mình là một đại hán độ ba chục tuổi đang nhìn chàng mỉm cười. Chàng cũng ung dung cười nói:
– Té ra là Tô huynh, lâu nay chưa được gặp…
Lòng chàng không nhịn được tự hỏi:
– Sao lại có chuyện thế này? Tô Bạch Phong đến đây làm chi?
Đại hán đó chính là Tô Bạch Phong. Y gặp Du Hữu Lượng cũng rất đỗi ngạc nhiên:
– Huynh đài cũng đến đây coi miếu hội ư?
Du Hữu Lượng hơi động tâm đáp:
– Tại hạ ngẫu nhiên qua đây không ngờ lại gặp buổi thịnh hội. Còn Tô huynh…
Tô Bạch Phong ngập ngừng đáp:
– Việc này không dám dấu huynh đài… Tiểu đệ tới đây có việc.
Du Hữu Lượng không ngờ y nói trắng ra chẳng úy kị gì, chàng ngạc nhiên một chút rồi nói:
– Tiểu đệ vừa gặp Diêu Ưng lẩn vào đám đông. Xem chừng Tứ Đại Thiên Vương ở Bách Độc Giáo cũng tới rồi.
Tô Bạch Phong lại ngập ngừng:
– Bọn họ tới đây là phải… Tiểu đệ đã tiên liệu chắc chắn bọn họ phải tới.
Du Hữu Lượng không nhịn được hoi:
– Tô huynh bảo sao?
Tô Bạch Phong nhìn Du Hữu Lượng tự hỏi:
– Chẳng lẽ gã còn chưa hiểu vụ này? Thật khó mà đoán được anh chàng thiếu niên thâm trầm này nói thật hay nói dối?
Y liền nói:
– Không có chuyện gì cả, tiểu đệ chỉ đoán chắc bọn họ sẽ tới đây để coi nhiệt náo.
Y lại nhìn Du Hữu Lượng nói tiếp:
– Hội miếu là một việc lớn hàng trăm năm trong thị trấn này mới có một lần, nên nó hấp dẫn rất nhiều du khách ở khắp nơi. Tiểu đệ nghe nói đại điển tế thần do Nguyên tăng ở chùa Thanh Khâm chủ trương…
Du Hữu Lượng buột miệng hỏi:
– Nguyên Nguyên tăng ư? Phải chăng Tô huynh nói Nguyên Nguyên Tăng, một nhà sư đã bị chùa Thiếu Lâm trục xuất ra khỏi môn tường vì vụ lấy trộm hết kinh sách ở Tàng Kinh Các trong chùa Thiếu Lâm?
Tô Bạch Phong gật đầu đáp:
– Ngày nay phái Thiếu Lâm tan tác phần lớn cũng vì nhà sư này.
Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
– Vụ Nguyên Nguyên Tăng lấy trộm kinh sách khiến cho mười hai vị cao tăng vào hàng chữ Tuệ đi các ngả tìm kiếm khắp thiên hạ mà chẳng thấy đâu.
Chưởng môn phái Thiêu Lâm rất lấy làm hổ thẹn đã giải tán hết hơn ba trăm đệ tử. Từ đó uy danh phái Thiêu Lâm bị mai một không chấn hưng được nữa. Ai ngờ Nguyên Nguyên Tăng ẩn nấp bấy lâu, nay lã xuất hiện ở đây…
Tô Bạch Phong nói:
– Đại điển tế thần sắp khai diễn, chúng ta đi quanh đường phố này tới đó coi…
Hai người từ từ cất bước tiến về phía trước. Đến góc đường, miếu Thanh Phong cao ngất đã hiện ra trước mặt. Lúc này trong miếu rất náo nhiệt. Bỗng nghe thanh âm rất quen tai hô lên:
– Hại “yêu” thành thị. Ta gieo được chữ “yêu” thế là ăn hết.
Du Hữu Lượng dừng bước nhìn về phía phát ra thanh âm thì thấy một lão già xõa tóc mở sòng bạc đánh ngay bên trái ngôi chùa.
Du Hữu Lượng nói:
– Lão cũng đến rồi.
Tô Bạch Phong quay lại hỏi:
– Du huynh quen lão ư?
Du Hữu Lượng đáp:
– Tiểu đệ biết lắm, lão từ Tây Tạng tới đây, tên gọi Ôn Sĩ Đạt. Trong huyết hà đại trận, lão đã phô trương công lực ghê gớm. Cả Vân Long Ông tỷ đấu với lão cũng chưa chiếm được tiện nghi. Bây giờ lão mở sòng bạc ở đây chẳng hiểu có dụng ý gì?
Chàng tiến lại sòng bạc ngó hai cái rồi nói:
– Tiểu đệ có mấy đĩnh vàng muốn thử coi vận khí của mình hên hay xui. Nếu Tô huynh cao hứng thì cùng tiểu đệ qua đó chơi.
Tô Bạch Phong mỉm cười tỏ vẻ ưng thuận. Hai người kiền rẽ đám đông tiến về sòng bạc.
Du Hữu Lượng đến trước sòng nhà cái nhìn Ôn Sĩ Đạt nói:
– Lâu nay lại được gặp ông chủ.
Ôn Sĩ Đạt nhìn thấy hai người biến sắc một chút rồi trở lại vẻ mặt tươi cười đáp:
– Tiểu đài chủ? Muốn thua thì vào mà đánh.
Du Hữu Lượng cười nói:
– Thế thì hay quá rồi! Tại hạ đánh bạc ít khi thua lắm.
Chàng móc trong bọc ra một đĩnh vàng khá nặng đặt xuống rồi học giọng lưỡi bốn con bạc nói:
– Con mẹ nó! Tại hạ đặt một đĩnh để nhà cái phải giam năm đĩnh.
Tô Bạch Phong nghe chàng nói chỉ cười thầm.
Những con bạc ngồi xung quanh thấy Du Hữu Lượng đặt ngay một đĩnh vàng thì không khỏi kinh hãi, tới tấp rụt tay về để cho Du Hữu Lượng và nhà cái Ôn Sĩ Đạt đánh đôi.
Ôn Sĩ Đạt cười khằng khặc nói:
– Không ăn được lão gia đâu. Đĩnh vàng này đội nón ra đi. Liệt vị coi rõ tại hạ gieo nước “chí bảo” đây này…
Lão thò tay vào trong áo, lấy ra bộ thò lò, miệng lẩm nhẩm đọc:
– Ba hồn bảy vía con “yêu” ở đâu thì về. Yêu yêu đại thuận lợi…
Du Hữu Lượng mắng thầm trong bụng:
– Thằng cha này làm giống quá. Không hiểu hắn định giở trò quỷ gì?
Chàng bắt chước nhà đánh bạc sành sỏi lên tiếng:
– “Yêu yêu” mau chuồn vào động, để nhà cái giam tiền cho ta.
Mấy con thò lò quay tít đi rồi dừng lại. Nước bạc được ba con “yêu”, bao nhiêu người kinh hãi thán phục cho là nhà cái ăn đứt rồi.
Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
– Nhất định lão quỷ kia dùng nội lực để thao túng bộ thò lò. Cuộc đánh bạc này quả nhiên càng rõ chỗ dụng tâm của lão.
Chàng ngấm ngầm vận chân khí nắm lấy bộ thò lò gieo xuống.
Tô Bạch Phong đứng bên thấy Du Hữu Lượng và Ôn Sĩ Đạt cả hai người đều đỏ mặt. Y biết họ mượn bộ thò lò để tỷ thí nội lực.
Bỗng thấy ba con thò lò ngửa mặt “lục” lên nhưng không dừng, lại xoay đến mặt “yêu” vẫn chưa ngả xuống.
Quần chúng đứng vòng quanh nhìn bộ thò lò quay trên đĩa đều thộn mặt ra.
Đột nhiên Du Hữu Lượng bỗng đưa ngón trỏ lên. Con thò lò xoay ra sườn đĩa rồi rớt xuống. Chàng có ý nói:
– Đúng là tà ma! Trong bộ thò lò này của nhà cái dường như có quỷ ẩn nấp.
Ôn Sĩ Đạt xị mặt hỏi:
– Phải chằng các hạ có ý trêu ngươi?
Du Hữu Lượng gục gặc cái đầu hỏi lại:
– Phải chăng trong con thò lò có đổ chì? Lão muốn chơi cờ bạc bịp hay sao?
Ta phải điều tra vụ này.
Chàng nói rồi cầm con thò lò bỏ vào miệng, mấy tiếng “rắc rắc” vang lên.
Con thò lò bị bửa thành hai nửa.
Chàng cầm con thò lò vỡ đôi giơ cao lên cho mọi người coi rồi lớn tiếng.
– Quả nhiên lão hí lộng quỷ thần. Các vị hương thân coi rõ đi, trong con thò lò của hắn có đổ chì.
Ôn Sĩ Đạt giở cười giở khóc. Hai bàn tay lão để trước ngực khẽ vẫy tay một cái.
Du Hữu Lượng cảm thấy một luồng ám kình xô tới, nhưng chàng vẫn lờ đi như không có chuyện gì, cầm con thò lò bể liệng xuống bàn. Luồng chưởng lực của Ôn Sĩ Đạt lập tức phải dừng lại. Lão tăng gia kình lực vào bàn tay. Cả hai người cùng rúng lên một cái. Tô Bạch Phong đứng bên kinh hãi nghĩ thầm:
– Chàng thiếu niên này đấu nội lực với lão quái ở Tây Tạng mà ngang sức nhau. Mỗi lần ta gặp gã lại phát giác ra công lực gã dường như tăng tiến khá nhiều. Thật là con người cao thâm khôn lường.
Du Hữu Lượng nét mặt vẫn thản nhiên thu đĩnh vàng về rồi cùng Tô Bạch Phong ngất ngưởng bỏ đi.
Ôn Sĩ Đạt đằng sau nét mặt xám xanh, nghiến răng nói:
– Sẽ có một ngày lão phu phải giết mi…
Tô Bạch Phong cùng Du Hữu Lượng vào tới trước cửa miếu. Tô Bạch Phong cười nói:
– Lão quái kia bị lật tẩy. Đổ cục của lão chắc không thành được.
Du Hữu Lượng cười đáp:
– Tiểu đệ muốn làm như vậy mà chơi. Không phải lão kiếm ăn bằng nghề cờ bạc. Lão đến đây mở sòng tất có thâm ý.
Bỗng nghe hồi kèn dài nổi lên. Người đông như đàn ong ào ào kéo vào.
Tô Bạch Phong nói:
– Dường như cuộc khánh điển bắt đầu khai diễn.
Hai người ngửng đầu trông vào thấy cửa miếu Thanh Không mở rộng. Ba chục thiếu nữ nhỏ tuổi, mình khoác áo ngũ sắc, tay cầm đèn hồng nối đuôi nhau kéo ra.
Chuông trống vàng lừng. Quần nữ đứng trước miếu vây quanh một tấm vải đỏ rộng hai trượng dài tám thước.
Đột nhiên quần nữ giơ cao đèn hồng lên. Một vị hòa thượng đầu trọc mình mặc áo lam, đội khăn màu lam từ trong cửa miếu chậm chạp đi ra.
Quần nữ lập túc vây quanh nhà sư, rải ngũ sắc phấp phới, đèn hồng chuyển động nhịp nhàng theo điệu nhạc, dường như họ đã được huấn luyện thuần thục.
Một tiếng khánh vang lên. Tiếng hồ già im bặt. Quần chúng đều nín thở chờ xem biểu diễn.
Giữa lúc yên lặng như tờ, hai hàng hòa thượng mặc áo cà sa màu xám tiến ra.
Sau cùng là một nhà sư đầu đội mũ, mình khoác áo cà sa rộng thùng thình, chân đi giày vải.
Trong đám đông đột nhiên có tiếng người la:
– Nguyên Nguyên Tăng! Nguyên Nguyên Tăng Du Hữu Lượng dương mắt nhìn lên về phía phát thanh, bụng bảo dạ:
– Lão sư đó đã ra. Ngày trước ở thành Trường An tự nhiên vô cớ lão đã cản đường ta. Cả nhà sư ngâm hai câu mình chẳng hiểu tí gì cũng tới rồi.
Tô Bạch Phong cũng nhìn theo thanh âm thì thấy trong đám đông có một nhà sư cao lớn đang từ từ tiến về phía trước. Y quay lại nhìn Du Hữu Lượng khẽ nói:
– Quả nhiên Pháp Minh Thiền Sư ở chùa Thiếu Lâm cũng tới đây rồi.
Du Hữu Lượng ngạc nhiên hỏi:
– Tô huynh bảo “quả nhiên” có ý nghĩa là gì?
Tô Bạch Phong đáp:
– Nguyên Nguyên Tăng có mối can hệ rất lớn đến phải Thiếu Lâm. Cảnh suy vi của phái này cũng là do lão gây nên. Nay Nguyên Nguyên Tăng chủ trương cuộc hội miếu dĩ nhiên tin tức đồn ra ngoài giang hồ, có lý nào Pháp Minh lại không biết? Vì thế mà tiểu đệ nói quả nhiên lão lại tới đây.
Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
– Té ra vụ này đã truyền khắp võ lâm. Vậy ngày ta ở với Huyền Hồ Quận Chúa lại cứu thoát Thiệu Quyên chạy trốn mà bảo là không ai hay biết thì có khác gì ếch nằm đáy giếng.
Chàng nhìn mặt nhà sư sau cùng ở trong miếu Thanh Không đi ra, hỏi:
– Lão kia có phải là Nguyên Nguyên Tăng thất tích bấy lâu nay lại xuất hiện?
Tô Bạch Phong gật đầu đáp:
– Nghe đồn nhà sư này đã lãnh thọ được chân truyền của chùa Thiếu Lâm.
Công lực chẳng kém Phương trượng chùa này mấy tí. Ngày trước lão chưa rời khỏi khỏi môn tường bản tự từng đánh bại Tây Xuyên tứ lão tại Vân Mộng. Sau vì hành động sai quấy, lão bị Phương trượng đuổi đi. Lão đã lấy cắp kinh sách ở Tàng Kinh Các mà luyện được những môn võ công đặc biệt thì ra bản lãnh cao thâm đến độ khó mà tưởng tượng được.
Lúc này Pháp Minh Thiền Sư đã tới trước đám đông, chỉ đứng cách Nguyên Nguyên Tăng vài bước.
Nguyên Nguyên Tăng dương mắt lên nhìn. Nhãn quang hai người gặp nhau.
Pháp Minh Thiền Sư cặp mắt chiếu ra những tia thần quang chói lọi, miệng hô:
– Vô Lượng Thọ Phật! Tuệ Nguyên lâu nay vẫn bình yên chứ?
Nguyên Nguyên Tăng vẻ mặt thản nhiên tựa hồ như chưa nghe thấy câu hỏi cảu Pháp Minh. Lão giơ cánh tay lên. Hai tên đồng tử nhỏ tuổi từ trong Thần miếu lục tục bước ra.
Tô Bạch Phong chau màu quay lại nhìn Du Hữu Lượng hỏi:
– Nguyên Nguyên Tăng ngày ở chùa Thiếu Lâm mang pháp hiệu là Tuệ Nguyên. Không hiểu vì lẽ gì mà lão lại cố tình lờ đi không nghe thấy lời nói cảu Pháp Minh Thiền Sư?
Giữa lúc ấy trong đám đông có người hô thất thanh:
– Nhiếp Nãi Thần! Nhiếp Nãi Thần!
Hai người nghe tiếng trông ra thì thấy hai tên đồng tử vừa rồi khiêng một ngôi thần tượng quái dị nhe nanh múa vuốt. Hiển nhiên người ta vì thấy thần tượng này mà la lên.
Thanh Nguyên thần tăng phất tay áo một cái, giơ cao hai tay lên. Quần chúng liền im lặng.
Du Hữu Lượng nghĩ thầm:
– Xem chừng Nguyên Nguyên Tăng rất được những người ở đây trông cậy.
Nguyên Nguyên Tăng vỗ tay một cái, tiếng hồ già réo rắt lại nổi lên, mấy chục thiếu nữ vừa múa vừa hát. Bao nhiêu người đứng coi đều khen đây là một cảnh tượng lung linh vô cùng ngoạn mục.
Đoàn mỹ nữ mặc áo hồng múa hát một hồi rồi đặt đèn lồng xuống hướng về tượng thân uốn éo cất bước.
Tiếng hồ già đột nhiên đình chỉ. Một tên đồng tử đứng bên miếu mình mặc áo lam lớn tiếng hô:
– Tế nhân!
Quần chúng lại ồn ào nhìn về phía trước. Tô Bạch Phong nói:
– Bây giờ khai diễn màn áp trực.
Du Hữu Lượng chau mày hỏi:
– Khai diễn màn áp trực ư? Chẳng lẽ đem người sống giết chết làm vật tế thần?
Tô Bạch Phong gật đầu. Tên miếu đồng lại hô:
– Tế nhân…
Bỗng thấy hai tên đồng tử trước miếu khiêng thần tượng đi đến trước mặt Nguyên Nguyên Tăng. Nơi đây đã bày đàn từ trước.
Nguyên Nguyên Tăng phục lạy trước thần tượng một hồi. Trên bàn khói hương nghi ngút.
Lại có tiếng hô:
– Phụ tế nhân thượng.
Mười tên đồng tử từ trong miếu đi ra chia làm hai toán khiêng hai thiếu nữ mái tóc đen huyền từ từ tiến đến trước thần đàn.
Hai thiếu nữ này dung mạo xinh đẹp vừa lọt vào mắt Du Hữu Lượng đã khiến chàng toàn thân run lên. Chàng hốt hoảng la thầm:
– Bọn họ đây chăng? Đúng là Sính Đình Tiên Tử và Thiệu cô nương rồi.
Chàng vận hết mục lực nhìn kĩ lại thì không thể lầm được nữa. Chàng lẩm bẩm:
– Hai cô thất tung một cách thần bí, ai ngờ lại xuất hiện ở một nơi đông đúc thế này? Chẳng lẽ các cô bị dùng làm vật tế thần?
Trong lòng khích động quá chừng, chàng không nhịn được quát lên một tiếng toan rẽ đám đông chạy ra, nhưng Tô Bạch Phong đứng bên nắm tay áo chàng kéo lại khẽ nói:
– Du huynh nên thận trọng…
Du Hữu Lượng bật tiếng quát thất thanh khiến quần chúng xung quanh quay đầu lại. Hàng trăm hàng ngàn con mắt chăm chú nhìn chàng. Nguyên Nguyên Tăng cũng đảo mắt ngó về phía Du Hữu Lượng. Cặp mắt hắn lộ ra những tia kì lạ khôn tả.
Tô Bạch Phong vẫn nắm chặt tay áo Du Hữu Lượng khẽ nói:
– Hành tung chúng ta đã bị bại lộ. Du huynh chớ co hành động lỗ mãng.
Du Hữu Lượng cất tiếng run run hỏi:
– Tô huynh có nhìn thấy hai thiếu nữ đưa đến trước Thần đàn không?
Tô Bạch Phong đáp:
– Tiểu đệ nhìn thấy rồi. Một vị là Thiệu cô nương ở phái Hoa Sơn, còn cô đằng sau dường như là Sính Đình Tiên Tử. Cô này có mối quan hệ rất sâu xa với phái Võ Đương.
Tiếng hồ già lại nổi lên. Quần chúng ngó về phía Thần đàn. Thiệu Quyên cùng Sính Đình Tiên Tử sóng vai ngồi trên đàn. Nhãn quang hai cô trì trệ. Sắc mặt trơ trơ không lộ vẻ gì.
Tô Bạch Phong nhìn kĩ rồi nói:
– Hai cô kia thần trí hồ đồ, e rằng đã trúng phải thuốc mê…
Du Hữu Lượng nói:
– Đêm qua các cô ở trước mắt tiểu đệ rồi tự nhiên mất tích. Tiểu đệ đoán là hành vi của Bách Độc Giáo. Nhưng bây giờ hai cô xuất hiện nơi đây, khiến tiểu đệ rất đỗi ngạc nhiên.
Chàng vốn tâm cơ thâm trầm, lúc này đã trở lại bình tĩnh, liền thuật những chuyện đã trải qua cho Tô Bạch Phong nghe.
Tô Bạch Phong trầm ngâm hồi lâu nói:
– Vụ này không phải tầm thường. Chẳng lẽ Nguyên Nguyên Tăng…
Đột nhiên y dừng lại, Du Hữu Lượng không nhịn được hỏi ngay:
– Tô huynh có nhìn thấy trạng thái Nguyên Nguyên Tăng lộ vẻ khác lạ chăng?
Tô Bạch Phong vẫn nhìn về phía Thần đàn đáp:
– Diễn biến đêm nay cực kì ngoắt ngoéo, chẳng phải hành vi của một mình Nguyên Nguyên Tăng. Du huynh có nhìn thấy rõ những nhà sư bao quanh Thần đàn không?
Du Hữu Lượng vì trong lòng xúc động chưa kịp ngó xung quanh Thần đàn.
Bây giờ chàng nghe Tô Bạch Phong hỏi mới để ý thì bộ mặt mấy nhà sư đều ghê gớm khiến chàng không khỏi kinh hãi đến ngẩn người ra.
Tô Bạch Phong cười lạt nói tiếp:
– Tôn Công Phi và Hà Tuyên Đình là hai bộ mặt âm trầm không thì Tô mỗ cũng chẳng nhận ra. Xem chừng Bách Độc Giáo quả đã nhúng tay vào việc này.
Du Hữu Lượng hỏi:
– Vậy tăng lữ ở miếu Thanh Không này có mối liên quan đến Bách Độc Giáo chăng?
Tô Bạch Phong đáp:
– Tô mỗ cũng như người bị dội nước lạnh lên đầu. Theo thiển kiến của tiểu đệ thì nếu chúng ta hấp tấp động thủ tất hai cô gái kia phải chết ngay.
Du Hữu Lượng hít một hơi chân khí rồi nói:
– Tiểu đệ cũng nghĩ thế, chúng ta đành chờ thuận tiện sẽ giải cứu họ.
Bầu không khí trong trường nặng trịch. Những người đi coi đều nín thở ngưng thần.
Nguyên Nguyên Tăng hai tay để trước ngực, miệng lẩm nhẩm khấn khứa.
Du Hữu Lượng lấy làm kì hỏi:
– Nhà sư miệng ô lý ô lố nghĩa là làm sao?
Tô Bạch Phong lắc đầu đáp:
– Tiểu đệ cũng không hiểu, chắc là lão niệm chú…
Lại nghe Nguyên Nguyên Tăng tiếp tục niệm lớn hơn:
– Đáp mĩ phu hằng tuệ sán chi…
Nguyên Nguyên Tăng niệm chú mỗi lúc một mau. Du Hữu Lượng đột nhiên ngó thấy nét mặt của Thiệu Quyên và Sính Đình Tiên Tử ngồi trên thần đàn từ màu hồng biến sang màu xanh. Nguyên Nguyên Tăng niệm chú càng mau thì sắc mặt hai cô biến đổi càng lẹ.
Chỉ trong khoảnh khắc, lòng bàn tay Du Hữu Lượng đã ướt đầm mồ hôi.
Chàng ngẫu nhiên đảo mắt nhìn mọi người thì thấy thị tuyến của quần chúng đều chú ý vào Nguyên Nguyên Tăng chứ không ngó đến những biến hóa kì dị ở vật tế thần.
Nguyên Nguyên Tăng tiếng niệm dần dần trầm xuống. Đột nhiên Thiệu Quyên và Sính Đình Tiên Tử toàn thân run lên bần bật, cặp mắt lộ vẻ hoang mang…
Du Hữu Lượng la thầm:
– Nguy đến nơi rồi!
Bỗng chàng gầm lên một tiếng tung mình lên cao qua đầu mọi người vọt ra.
Trong quần chúng đột nhiên có tiếng la:
– Có chuyện! Có chuyện! Té xuống rồi!
Du Hữu Lượng người đang lơ lửng trên không mắt vẫn không dời bỏ Thần đàn. Chàng hạ mình xuống trước đàn vẫn thấy hai cô còn ngồi đó. Chàng ngạc nhiên tự hỏi:
– Có thấy ai té đâu? Hai cô vẫn còn đây.
Trong đám đông lại có tiếng la:
– Nguyên Nguyên Tăng té rồi… Nguyên Nguyên Tăng té xuống rồi!
Du Hữu Lượng giật mình kinh hãi đưa mắt nhìn ra thì Nguyên Nguyên Tăng vừa rồi con niệm chú mà bây giờ đã té xuống đất không một tiếng động.
Quần chúng hoang mang xô đẩy nhau mà chạy. Cuộc miếu hội rối loạn xà ngầu.
Du Hữu Lượng lòng dạ rối bời. Trong lúc nhất thời chàng nghĩ không ra chỗ ảo diệu bên trong.
Bỗng thấy Pháp Minh Thiền Sư ở chùa Thiếu Lâm từ từ bước đến bên Nguyên Nguyên Tăng cúi xuống nắn uyển mạch cho lão rồi đứng thẳng lên khẽ nói:
– Tam thập không môn sạch hết lòng trần. Tuệ Nguyên! Đạo hữu yên tĩnh đi.