Hồng Bào Quái Nhân

Chương 37: Dưới nhà hầm chạm trán hồng bào


Đọc truyện Hồng Bào Quái Nhân – Chương 37: Dưới nhà hầm chạm trán hồng bào

Lão quái lại nói:

– Chờ lát nữa trăng tỏ rồi sẽ động thủ.

Sau một lúc trầm lặng khá lâu, lão họ Ôn dường như không nhẫn nại được cất tiếng hỏi:

– Tiểu đệ đoán câu này hơi khó nghe. Nếu người đả thương Thiết Khoái Tử là họ Du thì làm thế nào?

Du Hữu Lượng chấn động tâm thần. Lão quái lạnh lùng đáp:

– Chúng ta chờ ở đây. Nếu trường hợp đó xảy ra thì phải dùng sức mạnh.

Lão họ Ôn nói:

– Nếu họ Du được uống Quỳnh Phủ ngọc dịch rồi thì khó mà biết trước ai thắng ai bại.

Lão quái ủa một tiếng, tựa hồ chưa nghĩ đến điểm này. Du Hữu Lượng nghĩ thầm trong bụng:

– Lão họ Ôn có vẻ là người suy nghĩ sâu xa, còn lão quái ra chiều nóng nảy chứ không thâm trầm.

Bỗng lão quái cất giọng kiên quyết nói:

– Trong thiên hạ chỉ có một mình ta biết chỗ huyền diệu bí mật này. Họ Du làm sao mà hiểu được?

Lão họ Ôn nói:

– Ôn mỗ cũng chỉ mong như vậy.

Lão quái nóng nảy, miệng càu nhàu:

– Con mẹ nó! Trăng tỏ đi đâu mất rồi? Đến bây giờ vẫn còn lẩn trong đám mây. Lão gia hận mình không rút xương lột da nó ra được.

Lão họ Ôn hỏi:

– Lão quái! Lão định xử trị ai vậy?

Lão quái đáp:

– Đến ông trời mà không chịu thì lão gia cũng chỉnh lý.

Lão buột miệng nói giọng hoang đường thật khiến cho người nghe phải cười đến trẹo quai hàm. Lão họ Ôn đã biết là lão quái nên không dám cười, chỉ hỏi:

– Lão quái! Ánh trăng tỏ quan trọng đến thế ư? Tiểu đệ đốt mồi lửa lên cho sáng được không?

Lão quái bật cười đáp:

– Lão Ôn! Lão nói như vậy thì ra chẳng có chút kiến thức nào hết. Nếu cần lửa thì hà tất phải dùng mồi? Lão trông rõ rồi chứ?

Du Hữu Lượng bổng nghe một tiếng nổ như sét đánh. Lão họ Ôn bẽn lẽn nói:

– Lão quái! Công lực của lão tiến bộ nhiều lắm rồi. Thứ Tam Muội Chân Hỏa này đốt cháy được cành cây, tiểu đệ không sao bì kịp. Cả họ Du cũng chẳng làm được.

Lão quái nói:

– Cái đó chưa chắc. Hay lắm! Vừng trăng tỏ con mẹ nó sắp lòi ra rồi.

Du Hữu Lượng lắng tai nghe một lúc lâu không thấy gì. Sau lão quái cất giọng chán nản:

– Lão Ôn! Chúng ta đành chờ một tháng nữa.

Lão họ Ôn kinh ngạc hỏi:

– Sao?

Lão quái đáp:

– Bây giờ đã quá nửa đêm, ánh trăng không soi được đến chỗ mấu chốt cơ quan. Con mẹ nó! Đến chậm một bước thành ra lở việc.

Lão họ Ôn là người rất tinh tế. Lão tỉnh ngộ ngay, nên cũng ra chiều thất vọng hỏi:

– Chúng ta cứ chờ ở đây thì trong thiên hạ còn ai vượt qua được nửa bước?


Lão quái bực dọc đáp:

– Con mẹ nó! Cũng đành thế vậy!

Du Hữu Lượng khấp khởi mừng thầm tự nhủ:

– Thật là phúc tinh chiếu mạng. Ánh trăng chỉ soi vào chỗ mấu chốt trong chớp mắt khiến cho bao nhiêu người võ lâm thèm nhỏ nước miếng những đồ chí bảo mà khó lòng lấy được.

Lão họ Ôn càu nhàu:

– Họ Du muốn liên hiệp với chúng ta mà hắn đã thành sự thì chẳng cần đến đây. Cử động này tất có thâm ý gì?

Lão quái hậm hực đáp:

– Thâm ý con bà nó gì cũng không cần. Hắn đã nhận lời giúp ta khôi phục lại bản giáo. Đến lúc đó mà hắn chối cãi thì lão quái này không vừa đâu.

Lão họ Ôn nói:

– Dĩ nhiên họ Du không dám cải lời, nhưng theo nhận xét của tiểu đệ thì cử động của y không những chỉ nhằm vào võ lâm trung nguyên mà còn có chí nuốt cả giang sơn cẩm tú.

Lão quái hắng dặng một tiếng chứ không trả lời. Du Hữu Lượng sửng sốt tự hỏi:

– Họ Du kia là ai mà có dã tâm như vậy?

Lão họ Ôn nói:

– Ở trung nguyên từ ngày Triệu Phụng Hào tức giận đánh nhau với bọn Thất Kỳ rồi, những cao thủ chết hết, họ Du càng dễ hạ thủ.

Lão quái hỏi:

– Triệu Phụng Hào chết thật rồi ư?

Lão họ Ôn đáp:

– Họ Du nói chính mắt hắn trông thấy công lực của Triệu Phụng Hào hoàn toàn tiêu tan. Trước đây chưa lâu, lão phái đại biểu đến tham dự cuộc ước hội lần thứ hai, đủ tỏ lời họ Du nói đúng.

Lão quái hỏi:

– Họ Du quả là tay có thủ đoạn. Sao hắn biết cuộc ước hội lần thứ hai Triệu Phụng Hào không tới?

Lão họ Ôn đáp:

– Họ Du trà trộn vào trong đám Thất Kỳ. Trong bọn này có một người chết.

Lão quái dường như giật mình kinh hãi nói:

– Té ra là thế! Té ra là thế!

Lão chưa dứt lời, bỗng từ đàng xa có thanh âm cất lên:

– Bàn chuyện người ta trong lúc vắng mặt đâu phải là hảo hán!

Lão quái lạnh lùng đáp:

– Họ Du kia! Ta biết đã có chuyện nhiệt náo là không thiếu mặt lão.

Thanh âm kia nói:

– Ha ha lão quái! Ôn huynh nói chuyện với lão dưới trăng thật là phương ngoại cao nhân.

Lão dứt câu sau thì thân ảnh đã đến bên. Du Hữu Lượng xuýt bật tiếng la.

Chàng lẩm bẩm:

– Đúng hắn rồi! Té ra lão họ Du chính là Hồng Bào Quái Nhân Du Nhất Kỳ.

Lão quái lạnh lùng nói:

– Du Nhất Kỳ! Người ta thường nói:


Ai đến trước thì được hưởng trước. Lão dừng hòng dây máu ăn phần vào chỗ Quỳnh Phủ tiên dịch.

Lão họ Ôn nói:

– Tiểu đệ cũng đồng ý với lão quái.

Du Nhất Kỳ cười khanh khách hỏi:

– Đúng lý ra thì ai thấy cũng có phần, lão quái tính sao?

Lão quái cất giọng lạnh lẽo đáp:

– Qui cũ đó lão đem về mà nói với bọn đồ tử, đồ tôn của lão, chứ lão gia không nghe đâu.

Du Nhất Kỳ nói:

– Lão quái cứ yên tâm. Du mỗ chẳng lấy làm bực mình mà cũng không tranh đoạt tiên dịch gì của lão đâu. Du mỗ chẳng cần mượn tiên thảo tiên đan mới luyện được công phu. Ha ha!

Lão quái đã biết Du Nhất Kỳ tuy tội ác ngập đầu, nhưng nói sao làm vậy nên cũng yên tâm. Lão còn hiểu Du Nhất Kỳ chưa tới đây trước. Còn người đã vào thạch thất đánh ngã Thiết Khoái Tử, chắc hắn thấy khó mà rút lui. Hắn đã lấy được Bắc Đẩu thần binh cũng thỏa mãn rồi.

Lão nghĩ vậy liên đáp:

– Vậy chúng ta cứ thế. Lời họ Du có thể tin cậy được.

Lão nói câu này đành chịu lép vế, đủ tỏ lão chỉ kỳ vọng ở báu vật kia.

Du Nhất Kỳ hỏi:

– Sao lão quái lại càng ngày càng nhụt nhuệ khí? Oai danh Kỳ Bàn thần ma của lão ở đâu?

Lão quái chưng hửng. Tính lão vốn thẳng thắn, lão liền tự biết lời nói của mình làm mất địa vị một bậc tông chủ, nên không khỏi bẽn lẽn, miệng ấp úng:

– Cái đó… cái đó thì làm quái gì! Du huynh ở đâu đến?

Du Nhất Kỳ thấy lão lúng túng hỏi cho có chuyện liền cười đáp:

– Tiểu đệ ngẫu nhiên qua đây, không ngờ lão huynh có tính đa nghi. Vậy xin cáo từ.

Lão quái ngập ngừng nói:

– Chúng ta… chúng ta cứ nói chuyện một lúc rồi hãy đi.

Du Nhất Kỳ nói móc:

– Tiểu đệ coi chừng Kỳ Bàn lão huynh còn ngồi ở đây hàng tháng nữa.

Kỳ Bàn Lão Quái ngấm ngầm kinh ngạc, hững hờ đáp:

– Chỉ mong Du huynh đừng làm khó dễ, tiểu đệ nghĩ rằng thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng chưa chắc có ai dám đến quấy nhiễu.

Du Nhất Kỳ nói:

– Nếu gã Tô Bạch Phong tới đây thì e rằng vụ này rắc rối đó.

Kỳ Bàn Lão Quái hỏi:

– Tô Bạch Phong nào? Lão phu chưa nghe nói tới.

Du Nhất Kỳ thủng thẳng đáp:

– Tô Bạch Phong là truyền nhân của Triệu Phụng Hào. Bản lãnh gã rất cao cường, chẳng kém gì sư phụ.

Kỳ Bàn Lão Quái nói:

– Tiểu đệ có cách chống địch. Du huynh bất tất phải quan tâm.

Du Nhất Kỳ nói:


– Cuộc ước hội vào ngày Trung Thu, tiểu đệ sẽ đến Côn Luân trợ quyền. Khi đó sẽ thấy lão quái lừng lẫy uy danh, chấn hưng Ma Giáo, đồng thời rửa hận giùm cho bọn già.

Hắn nói bằng một giọng rất thành khẩn khiến người nghe tưởng hắn là một hảo hán đầy nghĩa khí.

Lão quái cảm kích đáp:

– Chỉ mong được Du huynh trợ quyền là phái Côn Luân phải tan tành trong nháy mắt. Chưởng môn bốn phái lớn trong thiên hạ đều bị hủy diệt về tay lão huynh, kỳ dư chẳng có chi đáng kể.

Du Nhất Kỳ nói:

– Lão quái quá khen mà thôi. Tiểu đệ còn có việc gấp, vậy xin cáo từ.

Hắn nói rồi trở gót đi ngay. Lão họ Ôn trầm mặt hồi lâu không nói gì. Bây giờ thấy Du Nhất Kỳ đi rồi mới hỏi:

– Quái huynh! Quái huynh coi Du Nhất Kỳ có phải là con người khẳng khái không?

Kỳ Bàn Lão Quái đáp:

– Hắn có việc muốn lợi dụng chúng ta, dĩ nhiên chúng ta không thể từ khước.

Lão họ Ôn nói:

– Tiểu đệ coi vụ này không phải giản dị như vậy đâu.

Kỳ Bàn Lão Quái hững hờ đáp:

– Lão huynh bản tính đa nghi đến già cũng không đổi được. Chúng ta quen biết nhau từ thuở nhỏ mà e rằng chưa có một ngày nào lão chịu tín nhiệm ta.

Lão họ Ôn cười khanh khách ra chiều khoan khoái nói:

– Chúng ta kết bạn với nhau hơn năm chục năm không phải là chưa lâu sao!

Ôn mỗ không tin hết mọi người thiên hạ thì thôi, nếu còn tin được ai thì người đó phải là lão huynh.

Kỳ Bàn Lão Quái nổi lên tràng cười hô hố. Hai lão này tuy đều là người tàn ác, nhưng mối giao tình thân mật. Lão Ôn việc gì cũng hoài nghi, tâm địa hiểm sâu, man trá, nhưng Kỳ Bàn Lão Quái thẳng thắn nóng nảy. Tuy tính cách khác nhau mà chơi được với nhau đã mấy chục năm, thật là có duyên kiếp trước.

Kỳ Bàn Lão Quái thở dài nói:

– Lão Ôn đa nghi từ thuở nhỏ. Chỉ vì nghe lỏm một câu khả nghi mà thành ra cả nhà Bá Nương bị hại. Lão có hối hận không?

Lão Ôn lạnh lùng đáp:

– Hạ thủ trước là hơn. Bá Nương muốn chiếm đoạt tài sản của đứa con côi, sớm muộn gì cũng gia hại tiểu đệ, việc gì tiểu đệ phải hối hận?

Kỳ Bàn Lão Quái thở dài nói:

– Màn kịch ngày trước còn như ở trước mắt. Anh em ta cùng đi coi trâu. Đến tối về nhà, trăng chưa lên tới ngọn cây, lão Ôn đã lén đến bảo ta là giết xong năm người lớn rồi. Hỡi ơi! Thời gian trôi qua thật là mau lẹ!

Lão Ôn tỏ vẻ khó chịu:

– Lão quái nói chuyện đường dài làm gì lắm thế? Thật khiến cho người nghe phải chán tai.

Kỳ Bàn Lão Quái nói:

– Lão Ôn phiêu bạt chân trời rồi học được võ công tối thượng, nhưng tính đa nghi vẫn giống hồi thuở năm chục năm trước.

Họ Ôn đáp:

– Ôn mỗ lưu lạc giang hồ, có ai giúp cho chút gì đâu? Lại chẳng ai thật lòng với Ôn mỗ. Chỗ nào cũng phải đề phòng, không thì liệu sống được đến ngày nay chăng?

Thanh âm lão mỗi lúc một lên cao, lão nghĩ đến những ngày lưu lạc giang hồ, nhân tình ấm lạnh, thế thái viêm lương đều nếm đủ.

Du Hữu Lượng nghe nói không khỏi động tâm nghĩ bụng:

– Lão họ Ôn cùng Kỳ Bàn Lão Quái nguyên trước là hai tên mục đồng mà bản lãnh thành tựu được đến như ngày nay, thật đáng khâm phục.

Chàng nghĩ mãi mà không hiểu tại sao tiếng nói hai người kia tựa hồ ngay ở bên cạnh. Bên ngoài yên lặng hồi lâu, bỗng nghe tiếng gió thổi ào ào dường như từ trong động thổi ra. Du Hữu Lượng ngẩng đầu nhìn bốn mặt thì thấy trên nóc nhà đã xuyên thủng rất nhiều lỗ nhỏ. Những lỗ thủng này nhỏ quá, chàng chưa từng lưu ý đến.

Du Hữu Lượng liền nảy vọt lên gián mình vào góc động thì thấy có đề bốn chữ nhỏ “Lỗ hổng truyền âm”.

Chàng liền nghĩ ngay đến cách bố trí vi diệu của Lỗ tiền bối, trong lòng rất lấy làm cảm khái. Sau một lúc chàng cảm thấy chân khí trong mình nhộn nhạo, toàn thân nóng nảy như lửa đốt. Chàng biết là chất thuốc phát tác, liền nhảy xuống ngồi điều hòa hơi thở.

Chàng điều tức hết một vòng, chân khí trong người lại càng rạo rực, tưởng chừng muốn căng rách da thịt để bay ra. Nhiệt độ cũng mỗi lúc một lên cao. Du Hữu Lượng biết là đã đến lúc khẩn yếu, vội phát huy công phu tọa định của Đại Thiền Tông. Công phu này nguyên là một tâm pháp tối thượng nơi cửa phật. Người luyện võ học tâm pháp đó rồi thì lúc vận công, những ảo tượng, ma quỉ không xâm nhập vào, lại có thể luyện những công phu khác khó khăn hơn. Chàng thi triển thiền công rồi, khí nóng bớt dần. Sau một lúc đột nhiên trong người tiết ra luồng khí lạnh. Luồng khí lạnh này phát huy rất mau, chỉ trong khoảng khắc đã đông lại làm cho toàn thân rét run, da thịt xám lại.

Du Hữu Lượng là truyền nhân của Đại Thiền Tông, chàng hiểu ngay khí nóng và khí lạnh đều do dược lực phát huy, chứ không phải là ảo tượng. Chàng liền cẩn thận vận công để chống chọi. Một lúc sau hết lạnh, người chàng ấm áp trở lại.

Trong nhà đá có ánh sáng, không biết bên ngoài lúc này là mấy giờ. Du Hữu Lượng hít một hơi chân khí, trong người cảm thấy khoan khoái, thân thể nhẹ nhàng. Chàng biết là chân khí âm dương đã hòa hợp biến thành một thể. Trong cương có nhu, trong nhu có cương. Công việc luyện khí đã đến chỗ thành tựu lớn lao.

Du Hữu Lượng từ từ đứng dậy, nghĩ thầm trong bụng:

– Kỳ Bàn Lão Quái và họ Ôn ở Tây Tạng đang canh giữ ngoài cửa động. Nếu ta ra thì khó lòng tránh khỏi một cuộc ác đấu với họ. Bây giờ chẳng gì bằng ta nhân cơ hội này mà rèn luyện võ công.


Đã hơn mười giờ chàng không uống một giọt nước mà cũng không thấy khát.

Chàng đã học rất nhiều võ công thượng thặng. Trong lúc nhất thời, chàng không quyết định được nên luyện môn nào trước.

Chàng ngẫm nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm:

– Chiêu thứ tám Quan Âm Tam Hiện trong Thiên Thủ kiếm Pháp của Lâm lão gia là một môn cần rất nhiều khí lực. Hư chiêu có chân chiêu, chân chiêu có hư, chẳng khác gì Thiên Thủ Thiên Cước trong tượng Phật Đại Sĩ Kim Thân. Ta thi triển môn này chưa được thành thuộc, chi bằng ta bắt đầu rèn luyện môn đó.

Chàng giơ thanh Bắc Đẩu thần binh lên. Trong lòng đang suy nghĩ, tay mặt chàng tự nhiên chuyển động và thi triển chiêu thức rất hoàn bị. Lúc thi triển xong, chàng tựa hồ như người trong mộng tỉnh giấc, đứng ngẩn ra.

Chàng không ngớt suy luận:

– Trước ta luyện chiêu này, cứ tưởng lấy cái ngoạn mục làm cho người phải mờ mắt, ròi tấn công địch bằng cách mau lẹ. Nhưng ra chiêu càng mau lẹ, uy lực càng không phát huy được kịp thời. Bây giờ trong lòng ta nghĩ thế nào, tự nhiên kiếm chiêu lộ ra đúng tinh thần như vậy. Có thế mới thuận theo tự nhiên, còn cách ra chiêu cho ngoạn mục đều là hạng hạ thừa. Chỗ cao thâm về võ học là giản dị chất phác mà thôi.

Đầu óc chàng lúc này rất sáng sủa, bao nhiêu đều sở học về võ công lần lượt hiện ra. Các phái Võ Đương, Điểm Thương, Côn Luân, Thiên Sơn đều có môn võ công thượng thừa không ai đánh vào được mà nguyên nhân chẳng phải vì chiêu thức hoa mỹ.

Chàng nghĩ tới đây, tựu nhủ:

– Những công phu của Võ Đương, Côn Luân, Điểm Thương… giản dị như vậy mà thật ra các vị tiền bối phải phí bao nhiêu tâm huyết lâu ngày mới sáng chế ra được. Một kẻ hậu sinh như ta đâu có thể nhìn thấu chỗ ảo diệu! Bất quá ta mới học được chút vỏ ngoài mà thôi.

Du Hữu Lượng từ từ nghĩ tiếp thì phát giác võ công các phái đều có mạch lạc hẳn hoi, tuy đường lối khác nhau nhưng cùng một mục đích. Ai luyện tới chỗ tối cao đều là những tay lợi hại phi thường.

Chàng nghĩ rồi lại luyện, luyện rồi lại nghĩ, tận tâm kiệt lực không biết đã bao nhiêu ngày. Một hôm, chàng luyện một chiêu vận khí ngược đường về môn Chấn Thiên Công, đột nhiên mắt tối sầm lại, ngã lăn ra chết giấc.

Chàng lao tâm, kiệt lực ròng rã ba ngày ba đêm. Nếu chàng không học được môn nội gia công phu vào hạng thượng thừa từ thuở nhỏ và liên tiếp uống những linh dược tuyệt thế thì e rằng đã phải thổ huyết chết từ trước rồi.

Du Hữu Lượng hôn mê suốt hai ngày hai đêm. Đến ngày thứ ba, chàng mới hồi tỉnh, đảo mắt nhìn quanh thì vật gì cũng rõ ràng. Chỉ trong nháy mắt, lòng chàng trở lại trầm tĩnh.

Du Hữu Lượng nghĩ thầm:

– Không hiểu từ hôm ta vào thạch thất tới nay đã mấy ngày rồi? Kỳ Bàn Lão Quái bản tính gan lì, e rằng hiện giờ lão còn chờ ở ngoài kia. Xem chừng ta phải xông ra. Nếu chờ họ tiến vào thì khó lòng tránh khỏi một cuộc ác đấu.

Chàng nghĩ ngợi bâng khuâng, trong lòng lại thấy hơi đói. Chàng đã biết thời gian mình ở trong thạch thất khá lâu rồi, chợt nhơ tới một vấn đề đơn giản:

– Bốn mặt thạch thất đều là đá xanh dày đến hơn một trượng, lại ở dưới lòng đất mà sao ta ở trong nhà không thấy bực bội khó chịu? Không khí từ đâu lọt vào?

Chẳng lẽ thạch động này còn có đường nào khác thông ra ngoài?

Chàng nghĩ tới đây, lập tức đứng dậy tìm kiếm. Tay cầm thanh Bắc Đẩu thần binh hết gõ lại đâm, tai chú ý lắng nghe mà chẳng thấy điều chi khác lạ. Đột nhiên từ đầu thạch thất đàng kia có tiếng thiết khí đạp đá vọng lại. Chàng chấn động tâm thần, ngưng thần chú ý thì thanh âm kia lúc dứt lúc nối, nhưng dường như chuyển dần về phía thạch thất.

Du Hữu Lượng trầm ngâm một lúc không sao đoán ra được là chuyện gì.

Thanh âm kia tiếp tục chừng một giờ nghe rất nhịp nhàng, mỗi lúc một gần lại. Bất thình lình phía dưới chân chàng bật lên một tiếng vang. Vách đá bốn mặt kiên cố đột nhiên rung động.

Du Hữu Lượng ngưng thần cầm kiếm đứng yên. Sau một lúc lại có tiềng ầm ầm. Trong nền thạch thất đã vụn tung bay tới tấp. Dưới đáy bị nổ thành một lổ hổng lớn. Bụi đá từ từ lắng xuống. Mắt mũi Du Hữu Lượng toàn là thạch vôi.

Chàng không dám lơ đãng, bình tâm tĩnh trí để chờ biến diễn, nhưng sau một lúc lâu chẳng thấy động tĩnh gì.

Du Hữu Lượng rất lấy làm kỳ. Đột nhiên, có tiếng bước chân từ phía dưới vọng lên. Du Hữu Lượng vừa nghe đã biết ngay thanh âm do cao thủ phát ra.

Chàng rất đỗi khẩn trương. Lại nghe tiếng bước chân chợt ở bên này, chợt ở bên kia, dường như lén lút né tránh cừu địch.

Đột nhiên tiếng gió nổi lên. Du Hữu Lượng bỗng thấy một bóng hồng từ lòng đất chui lên. Thân pháp cực kỳ mau lẹ. Người này vọt lên thạch thất rồi chợt ngó thấy Du Hữu Lượng chống kiếm đứng đó không khỏi hoảng hồn. Hắn là con người có nhiều lại lịch trên chốn giang hồ, dường như chưa bao giờ phải sợ hãi như lúc này.

Người mặc áo hồng bào cất tiếng hỏi:

– Tiểu tử! Mi làm thế nào mà vào được đây?

Du Hữu Lượng nhìn hắn thấy hai mắt đỏ như lửa thì huyết dịch trong người chạy rần rần. Chàng cất giọng trầm trầm:

– Ái chà! Té ra là Hồng Bào lão tổ, giáo chủ Bách Độc Giáo, Du Nhất Kỳ lão gia. Du giáo chủ sát hại chưởng môn các phái lớn rồi tưởng chẳng một ai hay. Ngờ đâu tại hạ có mặt ngay đương trường. Giáo chủ thật khéo hý lộng quỉ thần. Ha ha!

Hồng Y nhân! Bách Độc Giáo chủ! Té ra là một mình các hạ. Các hạ hỏi tại hạ sao vào được đây ư? Tại hạ đã uống Quỳnh Phủ tiên dịch rồi!

Du Nhất Kỳ nghe tới câu cuối cùng, mắt chiếu ra những tia hàn quang. Hắn nhìn chằm chặp Du Hữu Lượng cười khanh khách hỏi:

– Tiểu tử! Bản lãnh ngươi giỏi lắm! Ngươi lừa gạt cả lão phu, bị kiếm đâm vẫn giả vờ chết. Ba năm trời lão phu đào hầm và đặt chất nổ mở một đường thông đạo khác vào thạch thất không ngờ lại bị ngươi lanh chân hơn đến trước. Tiểu tử!

Tên họ ngươi là chi?

Du Hữu Lượng tuy cực kỳ bi phẫn, nhưng đã biết bản lãnh người đứng trước mặt, phải cố nén xúc động, trầm tĩnh coi diễn biến. Hồng Bào Giáo Chủ Du Nhất Kỳ thấy Du Hữu Lượng không trả lời câu hỏi, hắn xẵng giọng:

– Ngươi không lý gì lời nói của lão phu. Thực ra gần ba mươi năm nay, ta chưa gặp người nào như vậy. Lần trước ngươi bị trúng kiếm rất nặng mà cũng chữa khỏi được. Tiểu tử! Sư phụ ngươi là ai?

Du Hữu Lượng đáp:

– Gia sư là cao nhân ngoài đời. Chẳng nói đến là xong.

Hồng Bào Giáo Chủ nói:

– Tiểu tử! Ngươi làm hư việc lớn của ta mà miệng còn nói cứng chẳng khác gì một lão oan gia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.