Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 25: Phong thủy luân chuyển (1)


Bạn đang đọc Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite – Chương 25: Phong thủy luân chuyển (1)

.

Quyển I: Khởi nghĩa Hồng Bàng

Chương 25: Phong thủy luân chuyển(1)

Chu Xuân Đạo đã về tới bản doanh an toàn, lúc này toàn bộ các tướng lĩnh cao cấp nhất của quân Chiêm đều đang tụ lại ở trong trướng của Masa Katrawa.

– Quân sư, tình hình thế nào rồi!

– Dù chậm mất mấy ngày, nhưng quân ta thắng chắc rồi.- Chu Xuân Đạo nén hết tâm trạng hưng phấn xuống, bình tĩnh trả lời. Kế hoạch ban đầu của Chu Xuân Đạo khi đến chỗ của Nguyễn Vĩnh thì mưu mô hơn, để buộc Nguyễn Vĩnh bằng mọi giá phải đánh tiêu hao với quân của Hoàng Anh Kiệt. Nhưng việc Hoàng Anh Kiệt đã tự thân dẫn quân lên đánh Động Thạch Hổ, giúp cho Chu Xuân Đạo vạch ra kế hoạch khiến thủ lĩnh hai bên là Nguyễn Vĩnh và Hoàng Anh Kiệt

– Tinh binh từ Jivara sáng mai sẽ xuất phát! Lần này đại vương muốn lấy lại uy thế, nên đã diều tổng cộng 6000 bộ binh, 50 voi chiến, 10 000 dân phu đi mở đường Chưa kể, còn có thủy binh sẽ đến tiếp ứng cho ta, tổng cộng là 40 thuyền chiến và 3000 thủy binh. Tinh binh hành quân gấp, nên chừng một hai tuần là sẽ đến nơi- Phó tướng Chiêm Thành Kaja đọc tiệp báo vừa nhận được

– Ha ha, hơn một vạn đại quan ta áp quan, e rằng không chỉ lấy hết mạn nam Châu Nam Bình này, mà sợ rằng đấy nốt phía bắc cũng được nữa là.- Phó Tướng Indravan hồ hởi

– Sự tình có thể thuận lợi, nhưng lòng phòng địch không thể không có!- Kawatra hơi bóp trán, quân dưới trướng ông ta đang kiêu ngạo vì số lượng áp đảo. Xưa nay kiêu binh tất bại, ông ta rất sợ gần thành công thì bại trận.


– Chủ công đang lo lắng về điều chi!- Chu Xuân Đạo nhìn mặt đoán ý

– Ta vẫn có chút lo lắng, quân ta đánh trận quyết định, sĩ khi có cao, nhưng dễ biến thành kiêu. Một khi đã kiêu, thì sẽ khó mà bình tĩnh nhìn nhận thế trận biến hóa.

– Tướng quân chớ lo, biến hóa của thế cục, chúng ta đều đã nắm trong tay, dù chỉ vài sai lệch nhỏ cũng khó mà làm khó được. Thậm chí không cần tới đạo quân chi viện tới nơi cũng có thể lấy được mạn nam Châu Nam Bình này vào túi.- Bhadara, một Phó Tướng khác cũng góp ý.

– Xin chủ công chớ quá lo, tôi tin là không bao lâu nữa tin tốt sẽ đến với chúng ta thôi.

– Tiên sinh nói là tin gì?

Chu Xuân Đạo chưa có kịp nói, thì đột nhiên ngoài doanh có tiếng xôn xao, y khẽ cười một cái. Việc lớn có lẽ đã thành.

– Động Thạch Hổ xin dâng đầu của Hoàng Anh Kiệt làm quà ra mắt đại tướng quân.- Trần Thanh Toàn cắp tráp đi vào. Trong chiếc tráp đựng một cái thủ cấp, giờ đây do biến dạng nên trông không rõ lắm, nhưng cũng khác Hoàng Anh Kiệt bao nhiêu, dù hơi khó nhìn.


– Không biết Nguyễn Vĩnh sao rồi?- Chu Xuân Đạo bình thản hỏi, lúc này y không cần phải tỏ vẻ nữa, kế hoạch quá hoàn hảo của y vừa làm quân Động Thạch Hổ bị thiệt hại cực nặng, lại lấy mất chỉ huy quân làng Bàng.

– Thủ lĩnh của chúng tôi đã bị thương khá nặng, tuy nhiên quân đội của Hoàng Anh Kiệt không có chỉ huy đang loạn lên. Giờ đây, dù chúng tôi bị thiệt hại rất nặng thì chúng cũng không tài nào đánh lên chúng tôi được nữa. Tuy nhiên tướng lĩnh bên đó còn nhiều, nếu như chúng ổn định được tinh hình thì…

– Quân sư nghĩ sao?

– Thì hồ! Thì hồ! Bát tái lai! ( Thời cơ ơi thời cơ! Một đi không trở lại!)

– Nhưng đại quân chưa tới, sao có thể liều lĩnh…

– Chủ công, xin hỏi ngài một câu, quân tiếp viện khi đến thì ai mới là chỉ huy chân chính, công lao này ai được tính nhiều hơn…

– Tướng quân tất nhiên sẽ được vinh danh rồi, quân ta đã đóng quân ở đây bao lâu, không cho quân làng Bàng đánh tan…- Càng nói, mấy viên phó tướng càng thấy không ổn. Quân làng Bàng rõ ràng ít hơn, Tổng Chỉ Huy của chúng đã chết, nên chúng tất nhiên sẽ bị đánh tan như tro bụi. Và như thế, liệu đại vương có còn cảm thấy công lao của họ là đáng giá nữa hay không.


– Quân sư hãy chỉ dạy!

– Tướng quân hãy treo đầu của Hoàng Anh Kiệt lên để quân của Hoàng Mạnh Hưng hoảng loạn, rồi tung quân ra đánh. Nếu quân chúng đã mất tinh thần, ta sẽ đánh một trận dứt điểm, nhưng nếu chúng còn chống cự được, ta sẽ bao vây chúng lại, buộc quân chúng phải co cụm phòng thủ. Nhân cơ hội đó, tôi xin cùng một vị phó tướng vòng ra sau lưng, lấy huyện Hồng và mạn nam Châu Nam Bình.

– Nhưng chia quân ra thì quân ta sẽ mỏng đi, không tài nào kiểm soát nổi bọn chúng, thậm chí không tiêu diệt được cái gai Hoàng Mạnh Hưng.

– Xin chủ công hãy nghĩ một chút, cuộc chiến này không phải để tiêu diệt một đạo quân của Hoàng Anh Kiệt hay làng Bàng, mà là để thu lương thực, cướp bóc vùng đất này làm quân lương dự trữ. Tuy ý nghĩa đó từ lâu đã mất, nhưng thay vì hao binh đánh trận lấy quân công, chiếm đất đai có khi còn mang lại khen ngợi lớn hơn. Chưa hết, khi thấy chủ công chỉ lấy chút quân mà vây căn cứ này, thì khi đã trải nghiệm qua sức mạnh của nó, liệu bọn viện quân còn dám coi thường chủ công nữa hay không?

– Hay, quân sư quả nhiên là cái túi khôn của ta. Bao lâu nay, ta không thành đại sự có lẽ chính bởi thiếu một người như quân sư bên cạnh.

————

Sáng hôm sau, cái thủ cấp mà Trần Thanh Toàn dâng lên đã được treo lên trên cột cờ, cốt để cho toàn quân của hai phe đều nhìn thấy. Đối với quân Chiêm, cảnh tượng đó thật quá phấn khích, nhất là khi thấy đối thủ của họ tỏ ra hoảng loạn.

– Cái đầu kia vừa được treo lên, liệu có phải…

– Phải thì sao? Mi định hàng hay định chạy?

– Thưa, không phải! Nhưng quân sĩ đang có dao động. Thuộc hạ nghĩ ta phải trấn an anh em, khiến họ không bị dao động trước tin thất thiệt


– Đã biết là tin đồn thất thiệt, sao còn phải nghi ngại!

– Nhưng quân không thể nào có chủ tướng, nếu Tổng Chỉ Huy Hoàng Anh Kiệt đã…

– Binh sĩ có quyền nghe lời thất thiệt, nói lời thất thiệt vì chúng là lính, là kẻ thừa hành mệnh lệnh, là kẻ bỏ mạng sống ra để đổi lấy tiền của về nuôi vợ con. Còn các ngươi là Chỉ Huy, dù chỉ là một Chỉ Huy Tiểu Đội, thì vẫn được ăn trên ngồi chóc, có đặc quyền đặc lợi và chịu ơn rất lớn từ cháu ta. Nếu nó còn sống, bọn mi định rủa nó ư? Còn nếu nó đã chết, thì trách nhiệm của bọn mi không gì ngoài tử chiến báo thù, hiểu chứ!

– Vâng!- Các Chỉ Huy đồng loạt lên tiếng.

Ngay ngày hôm sau, quân đội Chiêm bắt đầu tấn công mạnh vào doanh trại của quân làng Bàng. Trận đánh diễn ra rất quyết liệt, không ai dành được lợi thế cụ thể nào: nếu bên Hoàng Mạnh Hưng đang có tinh thần chiến đấu rất thấp sau khi cái đầu trông rất giống Hoàng Anh Kiệt được treo lên, thì bù lại hệ thống công sự của họ lại khá tốt. Việc quân Chiêm không giao chiến với họ những trận lớn trong suốt mấy tháng đã cho phép họ xây dựng các hầm hào, lô cốt vững chắc, biến trận địa bên họ trở nên dễ thủ khó công. Sơ đồ công sự này Kiệt đã tham khảo từ mấy hình ảnh hay xem trên phim về Khe Sanh và Điện Biên Phủ, cộng thêm việc tự kiểm nghiệm thực tế.

Các công sự này được xây dựng sao cho có thể tối đa hỏa lực – dù lúc này chỉ là cung tên thôi, từ trong bắn ra, hạn chế uy hiếp đến từ những mũi tên bắn vào. Voi chiến cũng được bố trí tại các chốt quan trọng, ở khu chật hẹp này thì một voi chiến không khác gì mãy ủi, quét tan những đạo quân đang xung phong. Trong các công sự này, do có bố trí kín mặt ngoài, hở mặt trong nên các cuộc tấn công từ bên ngoài sẽ rất vất vả nếu muốn chiếm được cứ điểm nào đó, nhưng nếu từ bên trong đánh ra chiếm lại với voi chiến thì rất dễ dàng. Tuy nhiên, khuyết điểm của loại công sự liên hoàn này cũng rất rõ ràng, binh sĩ không thể cơ động chiến đấu mà chỉ có thể ở yên trong khu căn cứ, nếu hai bên xêm xêm, có thể thủ được thì còn dễ nói, nếu hoàn toàn bị áp đảo thì không có đường thoát, chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ cả. Chưa hết, việc đánh ra quá xa khu căn cứ, còn làm chi viện đến từ các xạ thủ và voi chiến cũng kém đi rất nhiều, khiến quân đội trừ khi hoàn toàn áp đảo nếu không sẽ không dám ra ngoài.

Cũng vì thế, Chu Xuân Đạo mới dám đề nghị bản kế sách đánh không được thì vây. Nếu ngay khi quân của Hoàng Mạnh Hưng đang xuống sĩ khí mà chưa thể nhất cổ tác khí phá tan thì chia quân làm hai. Đạo đông hơn thì đi đánh huyện Hồng và mạn nam Châu Nam Bình, còn đạo ít quân để vây hãm, đợi khi viện quân đến thì có thể đánh tan căn cứ của Hoàng Mạnh Hưng.

Quân Chiêm tổ chức tấn công rất bài bải, họ cho voi chiến lên trước, trên có cung thủ để nhắm bắn xuống các chiến hào một cách hiệu quả. Vì vậy trừ các lô cốt có mái ra, quân làng Bàng hầu như phải chịu trận mưa tên rất rát từ voi chiến bắn xuống, không tài nào đủ khả năng xoay sở để bảo vệ chiến hào. Quân Chiêm nhanh chóng lao tới trước, mang giáo xóc mạnh vào. Quân làng Bàng đang phải giơ khiên che mưa tê, không thể chống nổi đợt tấn công bằng giáo, nên bị thương khá nhiều. Trước tình hình này, Hoàng Mạnh Hưng lệnh rút quân khẩn cấp về sau để kết trận phòng ngự.

Quân làng Bàng trật tự lui binh, cung thủ vốn lui ra các công sự đằng sau liền bắn cầu vồng đáp trả, không cho lính Chiêm có cơ hội đánh thọc sâu. Quân Chiêm chiếm được lớp chiến lũy đầu tiên liền ra sức đánh thọc sâu, hòng một trận định càn khôn, giết cho quân làng Bàng tan tác. Nhưng khi đã vọt vào sâu, yểm trợ từ cung thủ trên lưng voi không hiệu quả, xạ thủ của làng Bàng nhanh chóng bắn tên áp chế, lần này thì quân Chiêm chịu trận y hệt quân làng Bàng khi trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.