Đọc truyện Hồng Anh Ký – Chương 28: Lôi đài tỷ thí
Dịch giả: Tà Dương
A Phi không dám sơ suất, vung thương ngăn cản, hai thương va chạm vào nhau, vang lên một tiếng, rồi từng người lui lại một bước.
A Phi cảm giác được, hình như đối thủ cũng sử dụng thương thuật trung cấp, còn nội lực cũng là trung cấp, nếu tính ở trong người mới thì cũng coi như không tệ, sau đó gật gật đầu, rồi lần thứ hai đánh tới. Hai người, ngươi đến ta đi, thương pháp xuất ra liên tiếp, trong lúc nhất thời không phân cao thấp. Chẳng qua người chơi kia rất nhanh có chút mệt mỏi, bởi vì thương pháp hắn tuy là trung cấp, nội lực cũng là trung cấp, nhưng mà độ thuần thục đều không cao.
Ít nhất ở phương diện nội lực thì A Phi đã mạnh hơn hắn rất nhiều, trung cấp nội lực cấp 2, cả chất và lượng đã vượt qua người kia một bậc, cứ như vậy lấy cứng đối cứng, nội lực người chơi kia đã không còn, chuẩn bị dùng phương thức du đấu. Nhưng mà hiển nhiên chiến pháp này không phù hợp với người dùng thương, A Phi rèn sắt khi còn nóng, liên tục sử dụng Trung Bình Thương Pháp, cuối cùng thừa dịp đối phương không thể ngăn cản, cho hắn một thương kết liễu.
Hệ thống nhắc nhở hắn đã thắng, đạt được một số kinh nghiệm, người nọ rời khỏi. Một mình hắn lưu lại trên lôi đài. A Phi ngây người một chút, chợt tỉnh ngộ, nơi này là lôi đài, đã là lôi đài tất nhiên sẽ là đánh luân phiên không ngừng, người kia đã đi, giờ hắn thành lôi chủ. Hắn đứng ở đây một lúc, sau khi nội lực đã khôi phục, đối diện có một người chơi mới tiến vào.
– Làm sao lại toàn là tân thủ?
A Phi ngạc nhiên nói.
Người đối diện cũng ngây người một chút, nói:
– Đẳng cấp chúng ta chưa đến 30. Nơi này là lôi đài dành cho cấp 30 trở xuống, đương nhiên đều là tân thủ. Không phải ngươi không biết chứ?
A Phi nhất thời hiểu rõ. Người chơi luận bàn cũng phân cấp bậc, nếu không đệ nhất môn phái tọa trấn lôi đài tân thủ, chẳng phải là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ? Hiểu rõ điều này, cũng không nhì nhằng nữa, giơ thương lên nói:
– Đến đây đi!
Người chơi kia tiến đến, hắn dùng là một thanh đao. A Phi bình tĩnh đón nhận chiêu thức, hai chiêu qua đi, phát hiện ra đối phương rất yếu. Nội lực dường như là sơ cấp, đao pháp cũng không ra gì, coi bộ cũng giống như mình hồi mới vào trò chơi. Đối thủ như vậy khiến cho A Phi có cảm giác “Ta là cao thủ”, hắn đưa trường thương lên, thúc đẩy nội lực, đánh cho đối phương liên tục lùi về phía sau, sau mười chiêu là đã có kết quả, lại thắng một trận.
Hai trận thắng liên tiếp, A Phi có chút đắc ý. Chẳng qua khen thưởng của hệ thống lại không cao. Nghĩ đến chắc do chênh lệch đẳng cấp của hai người không lớn, dường như là đẳng cấp cùng võ công chênh lệch càng lớn, lấy yếu thắng mạnh thì khen thưởng lại càng cao. Sau khi A Phi chiến thắng ba người liên tục, đã hiểu ra điều này. Chẳng qua lấy võ công của hắn bây giờ, ở trong người chơi tân thủ thật khó có thể kiếm được một đối thủ, trung cấp võ công không nói, trong tay hắn còn một võ công cao cấp mà chưa sử dụng qua, điều này làm cho hắn rất không vừa lòng.
Chiến thắng tân thủ được kinh nghiệm như này, vậy ngươi chơi trung cấp thì sao?
A Phi suy nghĩ một lúc, quyết định là thử một chút. Vì thế hắn thoát ly khỏi lôi đài, đi vào khu trung cấp.
Trong trò chơi, người chơi trung cấp là chủ lưu, nhân số cũng nhiều nhất. Đẳng cấp thấp có thể đi đến khu cao cấp, nhưng mà đẳng cấp cao không thể đi đến khu đẳng cấp thấp. Hắn vừa đưa ra thỉnh cầu, lập tức bị hệ thống truyền tống vào một cái lôi đài. Nơi đó có một người chơi dùng đao đang đứng, dừng như đang đợi đối thủ đến. Chẳng qua hắn nhìn thấy A Phi, không nhịn được mà giật mình.
– Tân thủ?
Khuôn mặt hắn có chút do dự.
– Thì làm sao?
A Phi nghe vậy liền không vui, nói lại một câu.
– Tân thủ không thể đến hay sao?
Người kia lắc đầu bất đắc dĩ, nói:
– Tân thủ chẳng có ý tứ gì? Đánh thắng ngươi, khinh nghiệm ít, còn không đủ cho việc tốn sức.
Cảm giác bị khinh bỉ này khiến cho A Phi rất khó chịu, tốt xấu gì mình cũng là nhân vật năm trận toàn thắng ở khu tân thủ, làm sao lại chịu đãi ngộ như vậy? Vì thế hắn không nói nhảm, hét to một tiếng:
– Đến đây đi!
Người nọ chẳng có tinh thần, một đao liền bổ tới. A Phi không dám sơ xuất, vận dụng Trung Bình Thương Pháp. Hai người một thương một đao chạm vào nhau, người nọ “Ơ” một tiếng, sau đó lùi lại một bước.
– Không tệ, không trách được dám đến nơi này.
Người nọ khen một câu, chợi lấy lại tinh thần, tiếp tục bổ tới một đao. A Phi vung thương lên, cũng là nói:
– Khiến ngươi không dám xem thường.
Hai người giao thủ vài chiêu, người nọ tiếp tục nói:
– Trung cấp thương pháp, trung cấp nội lực, cũng coi như không tệ. Nội lực ngươi rất khá, vậy mà có thể chống đỡ thời gian dài như vậy, thật là khiến ta sửng sốt!
A Phi nói:
– Khiến ngươi sửng sốt vẫn ở phía sau.
Chẳng qua cầu này vừa nói xong, đội nhiên nội lực bị thoát ra ngoài, thiếu chút nữa bị một đao chém vào cổ, vội vàng im miệng. Người nọ cười nói:
– Nội lực không được thì đừng học người khác nói chuyện, nếu không sẽ phân tâm. Trong quá trình giao thủ, nói chuyện sẽ tiêu hao nội lực, đây là kinh nghiệm.
A Phi thầm nghĩ, vậy mà còn đạo lý này, quả thật giống hệt trong tiểu thuyết. Tức thì không dám nói nhảm nữa, nhớ ở trong lòng. Võ công hắn dù sao cũng kém người kia một chút, dần dần là công ít thủ nhiều, trường đao người nọ chớp sáng, thoáng cái đã hướng về phía A Phi mà chào hỏi.
A Phi dần dần trầy trật, cũng may đao pháp ngươi nọ tuy lợi hại, chẳng qua cũng chỉ là đao pháp trung cấp, có đẳng cấp cao một chút mà thôi, trong nhất thời cũng không phá nổi phòng ngự của A Phi. Trung Bình Thương Pháp bình thường không có gì lạ, nhưng mà chỉ thủ chứ không công cũng có thể bảo vệ nhất thời, đã qua mấy chục chiêu, người nọ nhất thời sốt ruột. Thời gian đã qua tám chín phút, nếu như mười năm phút mà không phân thắng bại, hệ thống sẽ phán định ngang tay, người nọ liền động, một chiêu ầm ầm chém qua, bạch quang xuất hiện vô cùng đẹp mắt.
– Đao pháp cao cấp?
A Phi hoảng sợ, vội vàng vận lực, luống cuống ngăn cản, nhưng mà ngăn cản có chút vội vàng, hắn bị dính một chút vết thương nhẹ. Người nọ cũng giật mình, khen:
– Ghê gớm a, một đao của ta như vậy mà không phá được phòng ngự của ngươi, lại đến!
Chợt lại có một đạo bạch quang đẹp mắt bổ tới, A Phi lần thứ hai vận khởi nội lực đỡ được, nhưng mà cao cấp đao pháp dù sao cũng là cao cấp đao pháp, ánh đánh kia theo khe hở trường thương chém đến. A Phi “A” một tiếng, rồi nhảy né, nhưng mà cánh tay vẫn bị một vết thương, vết thương nhẹ lại nghiêm trọng thêm một phần. Nếu người này bổ tiếp hai đao, vết thương nhẹ của hắn sẽ biến thành trọng thương.
Người nọ cười cười, tiếp tục vòng quanh A Phi. A Phi nhìn qua, nếu cứ như vậy, có thể mình sẽ thành quỷ dưới thanh đao kia. Vì thế tâm liền động, múa trường thương một cái, ép đối thủ bật ra, chợt đem tất cả nội lực đều sử dụng vào một chiêu Nhất Vãng Vô Tiền, đâm tới đối thủ.
Đối thủ thấy A Phi chủ động tấn công, cảm thấy đại hỉ. Vừa mới bước lên một bước, chưa từng nghĩ phía đối diện bùng phát ra một đoàn bạch quang, nghĩ thầm không hay rồi vội vàng trốn. Nhưng đã chậm, Nhất Vãng Vô Tiền mang theo uy lực đồ sộ, toàn bộ đều đánh vào thân hắn, người này chưa kịp nói thêm lời nào đã hóa thành bạch quang, đương nhiên là bị miểu sát tại chỗ.
Ngày trước, A Phi với nội lực cấp 1 đã có thể miểu sát một tên đệ tử Hoa Sơn, hiện tại nội lực đã cấp 2, cho dù không đầy, nhưng miểu sát một người chơi trung cấp thì vẫn có thể. Vì thế A Phi thành lấy yếu thắng mạnh, thuận lợi đánh bại đối thủ.
– Ha ha ha ha.
Hắn ngửa mặt lên trời, đắc ý cười to, hào hùng vạn trượng.
Chỉ là khi ngừng cười, bốn phía không người cổ vũ, cảm thấy không được thú vị lắm. Hắn tưởng tượng đối thủ kia sẽ rất buồn bực, chỉ là không nhìn thấy gương mặt của hắn, thật là khiến phần thắng lợi này thiếu đi chút màu sắc. Lúc này hệ thống thông báo, A Phi vừa mừng vừa sợ.
Nguyên lai trận thắng này, hắn đạt được không ít kinh nghiệm, hắn thăng lên cấp 20. Lôi đài luận võ này quả nhiên là đạt được kinh nghiệm phong phú, hơn nữa lấy yếu thắng mạnh, kinh nghiệm được tăng gấp đôi. A Phi tưởng tượng, cứ như vậy, lại thắng thêm mấy trận, chẳng phải là lập tức lên cấp 30, thuận lợi xuất sư?
Ta quả là thiên tài!
A Phi vô cùng đắc ý, nghĩ đến cảnh đẳng cấp của mình tăng như hỏa tiễn, không nhịn được mà cười to. Ngay lúc này, đối thủ mới xuất hiện, một người cầm bổng chợt xuất hiện tước mặt A Phi. Hắn nhìn thấy A Phi đang cười to, trong lòng rất ngạc nhiên, càng ngạc nhiên hơn là khi nhìn thấy trang phục của A Phi, rõ ràng là một tân thủ.
– Đánh hay không?
Hắn hỏi A Phi.
A Phi hăng hái nói:
– Đương nhiên là đánh!
Người nọ nghi hoặc, nói một tiếng tốt, rồi từ từ quét qua một bổng, hắn định thăm dò một chút. A Phi nâng thương đỡ, bỗng nhiên nhận ra mình đang vào thời kỳ delay của Nhất Vãng Vô Tiền, phòng ngự bằng 0, hắn không nhịn được mà “A” một tiếng, một bổng đập vào cổ tay hắn. A Phi cảm thấy thân thể bỗng nhẹ nhàng, hóa thành bạch quang bay đi.
Người nọ giật mình, ngây người nửa ngày mới nói:
– Như vậy đã chết rồi?