Đọc truyện Honey Thật Vất Vả – Chương 7
Sáng sớm, thấy Thư Dĩnh ngồi ở đại sảnh miễn cưỡng đọc báo thì Đường Kính Giang có chút kinh ngạc. Thư Dĩnh từ trước đến giờ dậy trễ, hai người cơ hồ vào buổi tối mới ngẫu nhiên chạm mặt nhau. Lúc này gặp cô, anh khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Khó được hôm nay em dậy sớm.”
“Mười giờ hôm nay có chuyến bay, không thể làm gì khác hơn là dậy sớm.” Cô không nhìn anh cái nào, chỉ là lại lật một tờ báo.
“Em muốn đi đâu.” Anh sửng sốt.
“Đi Paris một chuyến, muốn xem mấy sân khấu thời trang.” Cô nhàn nhạt trả lời.
Thư Dĩnh tự mình kinh doanh công ty thời trang, quanh năm suốt tháng luôn đi nước ngoài vài chuyến, cho nên anh không cảm thấy có gì kỳ lạ.
“Lần này đi bao lâu?”
“Một tuần lễ!” Cô lười ngẩng đầu lên nhìn anh, hiển nhiên chồng cô đối với chuyện quốc gia đại sự càng quan tâm nhiều hơn.
“Anh sẽ nhớ em.” Anh thuần thục khom người muốn hôn cô thì cô lập tức nghiêng đầu, làm cho nụ hôn của anh chỉ có thể dùng lại trên tóc cô.
Bàn tay trắng nõn khẽ vung, ánh mắt cô vẫn còn chăm chú vào tờ báo: “Anh đi nhanh đi! Không phải muốn đi làm sao?”
Đối với sự nhiệt tình của anh cô thì có vẻ lạnh nhạt rất nhiều, làm cho anh ngửi ra một tia không bình thường.
Tháng này, anh vừa mới gặp lại bạn gái thời đại học, hai người đang lúc nhiệt tình mới từ Nhật Bản đi chơi về. Về nhà đối mặt với vợ không khỏi cảm thấy áy náy.
“Thế nào, không chào đón anh vậy sao?”
“Em trang điểm rồi, không muốn trang điểm lại.” Cô rốt cuộc ngẩng đầu ngước mắt nhìn anh: “Lại nói, người để ý anh nhiều như vậy, không thiếu một người như em.”
Cô đã biết cái gì sao? Kết hôn mười năm nay anh vẫn phong lưu không ngừng, không phải là không có các lời đồn đại truyền tới tai cô. Nhưng cô từ trước đến giờ thông minh, có đôi khi anh nhịn không được suy đoán có phải cô cái gì cũng biết.
Anh có chút xấu hổ: “Cũng là vợ chồng già rồi, em nói những lời này có phải là ghen hay không?”
Thư Dĩnh khẽ mỉm cười, cười đến phong tình vạn chủng: “Anh cảm thấy em giống như đang ghen sao?”
Không giống, cô cười đến quyến rũ động lòng người, đáy mắt đuôi mày đều không một chút để ý, không có một tia ghen tỵ. Điều này làm cho trong lòng anh không chút mùi vị, anh vừa hi vọng cô ghen, lại vừa hi vọng cô không để ý, thật là mâu thuẫn a!
“Linh~~linh~~”
Thư Dĩnh ngồi cạnh điện thoại, cô tự nhiên cầm lên điện thoại.
“Alo, đúng, tôi là Đường phu nhân đây.” Cô tà tà liếc nhìn Đường Kính Giang, vẻ mặt cười như không cười làm anh cả người cảnh giác.
“Cô họ gì…..Chu tiểu thư phải không? Ha ha! Thật có lỗi, tôi thật sự không nhớ nổi. Chồng của tôi thật sự rất có sức quyến rũ, ba ngày hai bữa luôn có người tìm anh ấy, trên phương diện làm ăn thì cô cùng anh ấy nói đi! Tôi cũng không thể giúp được gì.”
Tiếng nói của cô càng thêm thanh thúy dễ nghe, một bên ha ha cười duyên, cười đến như gió xuân lướt qua người nhưng anh vẫn như rơi vào hầm băng.
“Nếu như cô muốn khóc lóc ồn ào, vậy thì cô hãy đi tìm người có thể nghe cô khóc lóc kể lể đi….Nếu như cô muốn tìm truyền thông, vậy cô tìm tuần san X đi! Bọn họ đối với chuyện như vậy rất có hứng thú, ồn ào càng lớn càng tốt, tốt nhất là có thể làm cho cô nổi tiếng lên! Ha ha……A, cô mang thai à? Vậy thì càng tốt, dù sao Đường gia có nhiều con riêng như vậy cũng không thiếu một mình cô. Đúng rồi, đừng nói chị đây không nhắc nhở cô, cô cần phải giữ gìn thân thể đem con sinh ra, sau đó đi làm xét nghiệm DNA. Luật pháp sẽ bảo vệ cô, Đường gia rất giàu nuôi một đứa bé thì có là gì. Dù sao vợ nhỏ cũng đã nuôi mười mấy người rồi, nhiều thêm một người cũng không nghèo được…..”
“Ai, thôi đừng khóc! Phụ nữ hướng phụ nữ rơi nước mắt rất lãng phí, nên để dành cho đàn ông đi…..Ha ha, tôi là phụ nữ xấu? Lời nói nàythật hay, tôi làm phụ nữ tốt làm gì…..Tôi hiểu rất rõ cô không muốn nói chuyện với tôi, vậy cùng chồng tôi nói chuyện thì sao? Vừa hay anh ấy đang ở bên cạnh —” Giọng nói dừng lại.
“A! Tại sao lại cúp? Thật không có ý tứ.” Cô tự mình oán trách, đem điện thoại để xuống.
Đường Kính Giang sắc mặt đại biến, hô hấp cũng trầm trọng theo, mắt thấy cô bình tĩnh tiếp tục xem tập chí.
Người phụ nữ đáng chết kia, cư nhiên…..Lại dám gọi điện cho Thư Dĩnh! Họ không phải mỗi người đều nhu thuận nghe theo sao? Bọn họ dịu dàng như nước, giống như những con mèo nhỏ vậy.
Chỉ là, tại sao Thư Dĩnh lại không tức giận, không kêu to, không một chút nào oán hận? Thậm chí cô bình tĩnh ung dung, giống như đã luyện tập trăm ngàn lần rồi.
Khi cô lần đầu tiên phát hiện trên áo sơ mi của anh có vết son môi thì cô và anh chiến tranh lạnh 3 tháng, cho đến khi anh bày ra tư thế nhận lỗi hướng cô đau khổ cầu khẩn thì hai người mới nối lại tình xưa. Cô bây giờ cư nhiên luyện thành tấm lòng rộng lớn…….Không đúng, nhất định có vấn đè! Anh thấp thởm thầm nghĩ.
“Em thường nhận được loại điện thoại như thế này?” Anh lo lắng hỏi.
Những người phụ nữ kia cư nhiên ở sau lưng anh làm ra chuyện này, làm cho vợ anh khó chịu, cũng hại anh giờ này vừa chật vật vừa áy náy, quả thực là xấu hổ vô cùng.
“Năm năm gần đây dường như nhiều hơn một chút.” Cô nhàn nhạt nói, lại lật qua một tờ.
“Bọn họ……..Không có gì……..” Anh nói năng lộn xộn giải thích.
Vì sao cô không làm ầm ĩ lên? Tại sao cô không giống như trước kia hai mắt phun lửa, tức giận trừng mắt nhìn anh? Tại sao cô lại có bộ dạng không sao cả, dáng vẻ thờ ơ? Tại sao cô một câu chất vấn cũng không có?
“Về sau……Sẽ không có điện thoại như vầy nữa.” Anh vội vã bảo đảm.
Cô vẫn lạnh nhạt: “A! Gọi điện thoại cũng không sao, không tìm tới cửa là tốt rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt của anh lại thay đổi: “Họ còn tìm tới cửa?”
“Anh không biết sao?” Cô có chút kỳ quái nhìn anh: “Lần đầu tiên có người phụ nữ đến tìm em làm em sợ chết khiếp, cô ta hình như tên là….tên là Thiến Nhã, là một người mẫu, em không biết làm sao ngồi lại nghe cô ta khóc hơn hai tiếng. Nhưng mà giờ em đã có kinh nghiệm, không tới ba phút là có thể đuổi người đi.”
Anh đưa tay lau mặt một cái, trên khuôn mặt là một mảnh khó chịu: “Thật xin lỗi, anh không có….. Không có nghe em nói qua, nên không biết những chuyện này.” (Cầu mong sau này anh sẽ bị chị ngược cho chết đi sống lại, lại chết đi sống lại lần nữa)
Anh mở miệng xin lỗi làm Thư Dĩnh cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh một cái, chẳng hề để ý nhún vai một cái: “Em cảm thấy cuối cùng em cũng không làm tốt nhân vật Đường phu nhân này, em hẳn nên đi chào hỏi từng tình nhân của anh, dặn các cô ấy chăm sóc anh thật tốt. Nói cho họ biết bữa sáng anh thích uống một ly cà phê đen, bữa trưa thức ăn tương đối phong phú. Anh sợ nóng, Hạ Thiên (chắc là trợ lý hay gì đó, truyện này nhắc đến nhiều nhân vật không biết ai luôn) vừa đến lafanh liền kêu máy lạnh quá nóng. Anh ghét mùi tiêu, vì vậy cái gì cũng không thích thêm tiêu—”
Hô hấp của anh dồn dập, hoảng hốt cắt đứt lời cô: “Đây là châm chọc sao? Nếu vậy thì em thành công rồi, quả thật làm cho anh cảm thấy ác cảm.”
Cô giống như có cũng được mà không có cũng không sao nhướn mi một cái: “Không sao, không quan trọng.”
“Dĩnh, hôm nay anh về sớm chút, chúng ta cung nhau ăn bữa cơm được không? Chúng ta đã rất lâu không ăn cơm cùng nhau rồi.” Anh ôm cô, nghiêng người ngửi mùi hương trên tóc cô.
Cô không dấu vết tránh thoát, đem tạp chí bỏ lên bàn: “Em nói rồi, em đang chờ người đưa ra sân bay.”
“Phu nhân, đây là hành lý của cô, tài xế đang ở bên ngoài chờ cô.” Ngoài cửa có người thúc giục.
“Trước đem hành lý để lên xe đi, tôi sẽ ra ngay.” Cô sửa sang khăn lụa một chút, xoay người rời đi, bóng lưng xinh đẹp ưu nhã. Điều này làm trong lòng anh dâng lên lo lắng, bóng lưng của cô rất kiên quyết, hướng về mặt trời bước ra cửa, cô làm cho anh cảm thấy xa lạ.
“Dĩnh” Anh đuổi theo, gọi cô lại.
Cô khiêu nhẹ đôi mày thanh tú, bình tĩnh dừng lại, xoay người lại.
Anh bước lên bắt lấy tay cô, vội vàng nói nhỏ: “Chúng ta còn có cơ hội, phải không?”
Anh coi thường cô quá lâu, cho đến lúc này mới mơ hồ cảm giác được cô thay đổi, trở nên xa lạ, trở nên làm cho anh sợ hãi. Một cỗ ý lạnh bỗng chốc từ lòng bàn chân dâng lên.
Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt trong suốt lạnh lùng giống như nhìn người qua đường, làm cho lòng anh run rẩy.
“Phải không?” Anh khẩn cấp hỏi lại.