Đọc truyện Hôn – Chương 48
Cố Diễn Sinh bỗng rùng mình, mắt mở to kinh ngạc hỏi lại, “Anh vừa… vừa nói gì?”
Lộ Tùng Quang là em trai Diệp Túc Bắc? Đầu óc cô quay cuồng, bỗng nhớ
lại ý bố mình nói trước đây, “Đó là vấn đề của nhà họ Diệp, con nên đi
hỏi bố của Diệp Túc Bắc.” Hóa ra tất cả mọi người đều biết, chỉ có cô là không biết, nhưng cô không thể tin nổi, cô thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.
Diệp Túc Bắc cười cay đắng, không bất ngờ trước phản ứng của Cố Diễn Sinh. Anh mệt mỏi khom người xuống, dường như đang kể một
câu chuyện không liên quan đến mình. Giọng điệu hờ hững, “Mẹ anh chắc em không lạ. Từ khi anh bắt đầu biết chuyện tới nay vẫn như vậy…” Diệp Túc Bắc nhắm mắt mơ màng, nhớ lại, “Là một người phụ nữ… nho nhã, dịu
dàng quý phái. Khi còn nhỏ ông nội anh thường nói, mẹ anh là con dâu
biết điều nhất nhà.” Diệp Túc Bắc cười khẽ nhưng ánh mắt lại trở nên đăm chiêu hơn, “Lúc đó anh không hiểu hết ý trong câu nói của ông, chỉ cảm
thấy đó là một lời khen ngợi.” Anh vẫn cười, khuôn mặt căng thẳng như có một sợi dây vô hình khống chế biểu cảm, lúc nhăn mày lúc lại cười gượng khiến người ta cảm thấy rất cứng nhắc.
Cố Diễn Sinh không thể đoán được tâm trạng của anh qua nét mặt nhưng rõ ràng đó không phải là hồi ức tốt đẹp cho cả cô và anh.
Khuỷu tay Diệp Túc Bắc vẫn để trên mặt bàn nhưng hai bàn tay đã nắm chặt, những ngón tay dài của anh trở nên trắng bệch.
“Khi anh học tiểu học bà ngoại thường nói với anh, mẹ cháu là mẫu phụ
nữ khuê tú, buồn vui đều không thể hiện ra ngoài, luôn lấy chữ nhẫn làm
đầu. Lúc đó anh chỉ cảm thấy lời của bà ngoại nói rất đúng, mẹ anh đúng
là người tuyệt vời, bất luận việc gì đều giỏi. Mẹ không thích nói nhiều
nhưng lại rất có uy. Khi còn nhỏ anh không sợ tính nóng như lửa của bố
nhưng lại rất sợ chính sách nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc của mẹ.”
Nhớ lại chuyện cũ trong mắt Diệp Túc Bắc cũng có chút gì đó mơ hồ, năm
tháng thấm thoát qua đi, mọi người đều trưởng thành nhưng Diệp Túc Bắc
là người chín chắn từ rất sớm. Sống trong một gia tộc phức tạp như vậy
anh không biết nên cư xử thế nào mới phải, sống dưới cùng một mái nhà
nhưng không biết nên coi là người thân hay như người xa lạ.
Cố Diễn Sinh ngồi đối diện với anh, lặng im nghe anh nói. Bầu không khí có chút trầm lắng, Cố Diễn Sinh như dừng thở.
“Bố anh khác hẳn với mẹ, ông nóng tính lại rất ngoan cường. Ông nội anh thường nói nếu bố anh cùng ông đi đánh trận, ông sẽ dùng roi ngựa quật
chết bố. Khi bố anh còn trẻ rất ngang tàng phách lối, khiến ông giận bắt bố đi phong trào thanh niên trí thức về quê, lúc đó bố cũng kịp đi đợt
cuối cùng. Là một công tử con nhà giàu, dù bị bắt về quê nhưng vẫn không chịu làm việc mà cả ngày chỉ tụ tập gây sự, bố gặp mẹ Lộ Tùng Quang ở
đó.” Diệp Túc Bắc ngừng một lát rồi lại nói tiếp. “Mẹ của Lộ Tùng Quang
không phải phụ nữ nông thôn, bà ấy cũng là thanh niên trí thức như bố
anh. Bố bà ấy làm ở Cục quản lý đường bộ.”
“Vậy tại sao sau đó
họ không ở bên nhau?” Lần đầu tiên Cố Diễn Sinh hỏi điều nghi ngờ trong
lòng mình, hỏi xong cô lại cảm thấy mình thật vô duyên, ngại ngùng rụt
lưỡi lại.
Diệp Túc Bắc cười trừ, đưa tay véo mũi cô và nói.
“Nếu câu chuyện dừng ở đây thì còn có anh không?” Cô nhìn anh bằng ánh
mắt khó hiểu, giọng anh đầy ẩn ý, “Sau đó Cục đường bộ sát nhập với cơ
quan ông anh, khi đề bạt lãnh đạo mới ông nội không đề cử bố bà ấy mà đề cử người khác, khiến ông ta ôm hận, xin chuyển đi nơi khác. Khi ông nội dẫn bố tới nhà dạm hỏi, ông ấy trực tiếp đuổi ra ngoài, sau đó từ mặt,
nhốt con gái lại và cắt đứt liên lạc để tách họ ra.”
“Ông nội
chưa từng bị sỉ nhục như vậy bao giờ. Ông từng cưới năm vợ, trong những
năm chiến tranh lấy người nào chết người đó, họ để lại cho ông nhiều con cháu vậy mà ông vẫn vượt qua. Ông cảm thấy bố anh không có tiền đồ liền tìm cho bố một cô vợ, người đó chính là mẹ anh.”
Nói xong anh
lại cười gượng, “Mẹ anh đâu biết những chuyện này, nghe theo sự sắp xếp
của gia đình đi lấy chồng, lúc đó bà còn chưa tốt nghiệp đại học, gác
sách đi lấy bố anh. Dù trong lòng bố anh không có mẹ nhưng bà không vội, một lòng một dạ làm người vợ tốt. Sau đó bố anh bị cử đi làm công trình tại Thiên Sơn Tân Cương. Ở độ cao và trời lạnh như vậy nhưng mẹ cùng
một cô quản gia nữa vẫn trèo đèo lội suối để mang cho bố anh một giỏ
táo. Quãng đường đi mất mấy chục ngày trời, khi tới nơi táo đã khô hết.
Khi nhìn thấy mẹ vất vả vì mình, bố đã động lòng và ăn hết số táo khô
đó.”
Anh cứ mải mê nói và bỗng bật cười, xoa đầu Cố Diễn Sinh
nói, “Khi bà ngoại kể anh nghe những lời này bà cũng bật cười. Mẹ anh
khi đó vẫn là một cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện tình yêu, chỉ nghĩ đã lấy
ai thì một lòng với người đó.”
Cố Diễn Sinh gật đầu trả lời, “Bố mẹ em cũng không phải tự do yêu đương nhưng vẫn sống với nhau hạnh phúc suốt đời.”
“Sau đó mẹ mang thai anh, không thể tiếp tục ở Thiên Sơn nữa, đành phải trở về. Dần dần hai người cũng xích lại gần nhau, cứ tưởng như vậy là
ổn ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài dự đoán. Mẹ của Lộ Tùng Quang trốn
khỏi nhà, vượt đường xa ngàn dặm tìm bố. Bố cảm thấy mắc nợ bà ấy rồi
lén sống chung với nhau, sau đó sinh ra Lộ Tùng Quang.”
Diệp
Túc Bắc nhớ lại, “Thật ra khi còn nhỏ Lộ Tùng Quang lớn lên bên cạnh bố, anh sống cùng mẹ. Vài năm sau bố được điều trở lại, mới trở về bên cạnh anh. Khi đó anh còn nhỏ, không biết gì. Trước mặt bố mẹ vẫn vậy chỉ có
sau lưng là cảm thấy không vui. Sau đó bà ngoại dạy anh, ‘Túc Bắc, cuối
tuần con hãy nghĩ cách gì đó giữ bố con ở nhà, như vậy mẹ con sẽ vui.’
Anh nghe lời bà, cứ đến cuối tuần là giữ chân bố không cho ông ra ngoài, cứ như vậy đã được hơn mười năm. Tuy nhiên người lớn và trẻ con không
giống nhau. Sau đó bố anh có tới thăm hai mẹ con Lộ Tùng Quang hay không anh cũng không biết.”
“Bố…” Cố Diễn Sinh nói nhưng đầu lưỡi
bỗng cứng lại, cô cảm thấy không biết phải nói sao. Chuyện của người
lớn, cô không nên bình luận. Dù là bà Diệp hay bà Lộ thì họ cũng đâu có
lỗi gì, người có lỗi duy nhất là ông Diệp. Nhưng nghĩ lại khi đối diện
với tình thâm, một người nghĩa trọng, có mấy người đàn không có thể dứt
khoát rõ ràng. Nói cho cùng người đàn ông nào cũng muốn có cả vợ lớn lẫn vợ bé cho mình.
“Chuyện sau này em có thể thấy một phần, từ
khi anh hiểu được những chuyện này, quan hệ giữa anh và bố ngày một xấu. Người đàn ông như vậy không đáng được làm bố, không đáng mặt làm chồng. Ông nội cũng biết tất cả mọi chuyện, ngoài mặt thì nói không nhận đứa
trẻ đó nhưng khi bố đi thăm họ ông cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua, còn mẹ anh cũng giả như không hay biết. Sau này khi bọn anh lớn lên, để bù đắp lại, thời gian bố tới thăm họ cũng thưa dần. Vì danh tiếng và
tiền đồ, thật ra trong lòng ông chắc cũng có tính toán. Có lẽ vì thế mà
Lộ Tùng Quang hận cả nhà họ Diệp”, Diệp Túc Bắc thở dài ngừng nói, trong mắt anh cũng ánh lên quyết tâm, “Thật ra anh ta không hề biết, anh cũng rất hận anh ta.” Anh nghiến hai hàm răng lại với nhau, khiến mỗi từ
thốt ra như được chui qua từ kẽ răng, “Đặc biệt là sau khi em và anh ta
có tình cảm với nhau.”
Cố Diễn Sinh nhìn sâu vào mắt Diệp Túc
Bắc một hồi lâu. Trong ấn tượng của cô, Lộ Tùng Quang là người quân tử,
tính tình ôn hòa, không ngờ trong lòng lại cất giữ bí mật như vậy. Anh
ấy và Diệp Túc Bắc tuy là anh em cùng cha khác mẹ nhưng người thì lớn
lên trong một gia đình phức tạp còn người kia lại lớn lên trong ánh mắt
kỳ thị của người khác. Trong hai người họ ai may mắn hơn ai và ai bất
hạnh hơn ai?
“Hai người các anh không nên hận nhau, vì cả hai đều vô tội.”
Diệp Túc Bắc nghĩ lại tất cả những chuyện trước đây rồi cười nhạt, “Giờ anh đã hiểu ra một điều”, anh đưa tay nắm lấy ngón tay xanh xao của Cố
Diễn Sinh xoa nhẹ, “Anh may hơn anh ta vì anh tìm được thứ anh cần. Sự
hận thù được hình thành một cách vô thức. Anh và anh ta từ lúc chào đời
đã không cùng phe rồi, mỗi người do một mẹ sinh ra.”
“Giờ anh ấy muốn thế nào? Báo thù nhà họ Diệp?”
Diệp Túc Bắc gật đầu. “Có thể, hoặc anh ta muốn đạt được thứ gì đó.”
Cố Diễn Sinh lắc đầu, “Tuy em không biết rốt cuộc động cơ của anh ấy là gì, nhưng em cảm thấy anh ấy không phải hạng người đó.”
Cô vừa dứt lời, Diệp Túc Bắc liền nhíu mày. Anh nhếch mép cười một cách bí hiểm, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy cám dỗ, “Làm sao em tin chắc anh
ta không phải hạng người đó?”
Cố Diễn Sinh biết anh đang đố kỵ
liền cười hiền, “Thế nào! Anh ghen hả? Đâu nhất thiết em cũng phải nghi
ngờ nhân phẩm của anh ấy mới khiến anh vui?”
Diệp Túc Bắc định
phản bác thì Tích Triều đang ngủ ngoan trong phòng bỗng bật khóc. Hai vợ chồng Cố Diễn Sinh biết thời điểm khóc dạ đề hàng đêm của cu cậu đã
tới, thế là cả hai liền đứng dậy đi vào phòng.
Sau đó Diệp Túc
Bắc không bao giờ nhắc tới Lộ Tùng Quang và mẹ anh ấy trước mặt Cố Diễn
Sinh nữa, cô cũng không hỏi tiếp. Dù sao Diệp Túc Bắc chịu nói ra những
lời này đã là biến chuyển lớn trong bản tính của anh rồi, anh sẽ không
nói cho ai biết những khó khăn anh đang gặp phải. Hơn nữa Lộ Tùng Quang
lại là nguyên nhân khiến anh bị tổn thương và có cảm giác không an toàn
từ nhỏ tới khi lớn lên.
Giờ cô đã hiểu được phần nào lý do con
người Diệp Túc Bắc lại tự phụ như vậy, thực ra anh cũng như bao người
khác nhưng có lẽ cảm giác bất an kéo dài đã ảnh hưởng tới tâm tính anh.
Đặc biệt là khi chứng kiến mối quan hệ bất thường của bố mẹ, càng khiến
anh không tin tưởng tình cảm và không tự tin vào bản thân mình. Việc duy nhất cô có thể làm cho anh lúc này là im lặng giành cho anh tình yêu vô bờ.
Tiệc phục hôn của họ cũng diễn ra theo dự định. Vẫn là hội trường với đèn nến lung linh, vẫn là món ăn ngon và rượu quý, với cảnh
tượng hào nhoáng khắc sâu vào lòng người. Sớm đã quen với những bữa tiệc như thế này nên vợ chồng Cố Diễn Sinh phu xướng phụ tùy, ung dung tiếp
khách, mọi việc diễn ra rất thuận lợi. Bữa tiệc tối nay mời toàn những
nhân vật có địa vị trong thành phố và có quan hệ thân thiết với hai nhà
Diệp, Cố. Dù nhà họ Diệp có xảy ra vài chuyện thì vẫn có câu “lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo”, hơn nữa họ Diệp cũng vẫn còn người có chức vụ cao
nên hậu quả cũng không nghiêm trọng như dự đoán ban đầu của mọi người.
Ngoài chuyện của Diệp Túc Đông ra những chuyện khác đều nhỏ và đã giải
quyết tương đối ổn thỏa. Tổn thất về mặt danh tiếng là có nhưng mọi
người đều thừa hiểu nội tình, đây là chuyện riêng của nhà họ Diệp.
Họ Thẩm vốn định đá sau lưng nhưng không ngờ họ Diệp lại cao tay hơn,
tìm ra lỗi thực hiện sai chính sách lương thực của Trần Chi Ma. Giờ họ
Thẩm đến thân mình còn lo chưa xong, vì cũng bị lôi vào vũng bùn lầy.
Diệp Túc Đông không lấy việc này làm vui, cả bữa tiệc anh ta luôn nghĩ
đây là tiệc chuộc lỗi của mình. Anh ta uống nhiều tới mức hai mắt đỏ
hoe, say không còn biết gì nữa. Lục Giang Thần cũng được mời đến, nhưng
cô ngồi ở bàn tiệc cách xa nhà họ Diệp, cô cũng là nơi tập trung ánh mắt của Diệp Túc Đông.
Con người của Lục Giang Thần vốn nói và làm đều rất dứt khoát, dù là sai nhưng nếu cô ấy đã quyết định thì nhất
định sẽ cố gắng cho tới cùng.
Nhìn cặp đôi từng là vợ chồng
này, nhớ lại những năm tháng đã qua của Lục GiangThần, Cố Diễn Sinh chỉ
biết thở dài không biết tìm từ nào để diễn tả.
Bữa tiệc kết
thúc, Cố Diễn Sinh bế con đứng ở cửa bên của khách sạn chờ tài xế đi lấy xe, còn Diệp Túc Bắc vẫn đang chuyện trò với các bậc tiền bối. Cố Diễn
Sinh quấn chặt quần áo cho con, rồi một mình to nhỏ với đứa trẻ mới chỉ
biết i với a.
Phía xa có một chiếc xe lao tới, đèn xe nhấp nháy khiến Diễn Sinh hoa cả mắt, sau khi bình tĩnh lại cô đã nhìn thấy cái
bóng thanh tú của Lộ Tùng Quang và dáng người thướt tha của Tô Nham. Cô
đứng thẳng người, tay nắm chặt vào nhau, có chút lo lắng nuốt khan.
Khi Tô Nham tiến lại gần, chuẩn bị bước vào khách sạn, Cố Diễn Sinh
liền đổi hướng đứng chặn trước mặt cô ta. Diễn Sinh vốn cao hơn Tô nham
nên chiếm ưu thế.
“Cô tới đây làm gì?”
Tô Nham quay đầu lại, thoáng chút ngỡ ngàng nhìn Diễn Sinh một cái rồi ỏn ẻn trả lời, “Tôi và Lộ Tùng Quang đi ăn cơm.”
Cố Diễn Sinh lạnh lùng nói, “Hôm nay cả nhà hàng này đã bị chúng tôi bao rồi, cô chuẩn bị ăn ở đâu?”
Tô Nham không ngờ Cố Diễn Sinh lại trả lời thẳng như vậy, dù có chút
không tự tin những vẫn cố giữ bình tĩnh, “Tôi tới tìm Diệp Túc Đông
không được sao? Con gái chúng tôi muốn gặp bố nó!” Cô ta cố nhấn mạnh
hai từ “chúng tôi” nhưng vẫn không giấu nổi giọng điệu đang đuối dần của mình.
Cố Diễn Sinh không thèm liếc cô ta một cái. Đúng là đồ
ngốc, giở tiểu xảo nhưng cũng không biết cách, chỉ cần dọa một câu là đã khai tuốt rồi. Thật ra Diệp Túc Bắc chỉ bao tầng một và tầng hai, phía
trên vẫn kinh doanh bình thường, tiếc là cô ta thiếu tự tin nên đã khai
thật. Đối diện với đối thủ như vậy Cố Diễn Sinh bỗng dưng mất hứng thú.
Cô chớp mắt, cười tươi và nói, “Chẳng phải cô rất thạo tìm bạn trai sao? Cần gì phải ngồi mãi dưới một gốc cây đợi thỏ, tìm tạm cho con cô một
người bố là được rồi, sao phải cướp của người khác.”
Tô Nham
cười nhạt, “Bố đứa trẻ đồng ý nhận con tôi cần gì phải tìm người khác.
Hơn nữa Diệp Túc Đông và Lục Giang Thần đã ly hôn rồi, ai thắng ai thua
còn chưa biết đâu.”
“Ai thắng ai thua đúng là chưa biết nhưng
tôi tin cô không bao giờ thắng.” Cố Diễn Sinh nhìn Tô Nham, sẵn sàng đưa ra đòn cân não. Cô cũng không biết tại sao mình có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy, nhưng người con gái kia đã khiến tính xấu trong con người cô bộc phát.
Nhìn hai người phụ nữ khẩu chiến với nhau,
Lộ Tùng Quang không thể nhẫn nại hơn, cắt lời Cố Diễn Sinh và kéo Tô
Nham định lôi đi. Cố Diễn Sinh không bỏ qua, bước nhanh tới đứng trước
mặt anh. Lần này cô nghiêm mặt nhìn Lộ Tùng Quang, “Chúng ta là bạn đã
bao năm nay, em thực sự không muốn chúng ta trở thành kẻ thù của nhau.
Nếu giờ anh rời khỏi đây, em sẽ không nói cho mọi người biết chuyện hai
người đã tới.”
Lộ Tùng Quang đọc được sự quan tâm và thương hại trong mắt cô, liền cười hóm hỉnh nói, “Nhưng tôi lại muốn cả thế giới
này biết chúng tôi đã tới đây, vậy phải làm sao bây giờ?”
Cố
Diễn Sinh bỗng khựng lại trước những lời bất cần của anh, nghĩ lại những chuyện trước đây Diệp Túc Bắc kể, cô càng cảm thấy lo lắng hơn. Lúc này Tô Nham liền cười khẩy, “Chúng ta đi nào!”
Câu nói này đụng
vào họng súng của Cố Diễn Sinh, cô đang tức mà không có chỗ trút, liền
giơ tay hướng về phía cô ta, miệng dữ dằn tuôn ra mấy từ, “Cô câm miệng
ngay!”
Vài giây sau, cái tát không rơi xuống mặt của Tô Nham,
chân mày Cố Diễn Sinh dựng đứng nhìn chằm chằm vào Lộ Tùng Quang, không
chịu nhẫn nhịn, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Anh giúp cô ta?”
Lộ Tùng Quang cảm thấy nhói đau khi thấy cô nhìn mình như vậy. Anh quay đầu sang một bên lạnh lùng nói, “Em đứng trên lập trường gì? Dựa vào
đâu mà đánh cô ấy.”
Một tay Cố Diễn Sinh bị anh giữ chặt, tay
kia cô ôm chặt con, chỉ cảm thấy cánh tay bị anh giữ chặt giống như bị
lửa đốt, cô tức đến mức gần như không nói ra lời.
“Anh…”
“Bốp…”
Âm thanh của cái tát cắt ngang đối thoại giữa Cố Diễn Sinh và Lộ Tùng
Quang, quay đầu lại nhìn thấy Tô Nham đang ôm mặt mà không thể tin nổi.
Lục Giang Thần đứng cách cô không xa, làn gió đang vờn nhẹ tóc mai cô
ấy, khuôn mặt Lục Giang Thần trang điểm rất tinh tế, nghiêm túc nhưng
lại hài hòa. Cô ấy đứng thẳng người trông uy phong như một người lính,
Cố Diễn Sinh dường như nhìn thấy ống tay áo của Lục Giang Thần bay bay
trong tư thế oai hùng.
Lục Giang Thần nhìn Tô Nham bằng con mắt khinh thường, giọng điệu ôn tồn chứ không nóng nảy.
“Cô ấy không có tư cách, tôi có.” Cô bình tĩnh nói, “Thành thật một
chút đi! Muốn diễn hề trước mặt tôi để lấy lòng mọi người thì trước tiên phải xem mình có đủ tư cách không đã.”