Đọc truyện Hôn – Chương 40
Có lần đứa bé trong bụng đạp rất mạnh, cô cười thích chí, khiến bà Cố chạy lại nghe, còn gọi cả Vương Lệnh Văn đến nghe. Diệp Túc Bắc đứng ở chỗ xa nhất, ánh mắt đầy chờ đợi và hạnh phúc. Cố Diễn Sinh nhìn vào mắt anh, thăm dò hỏi, “Anh có muốn nghe thử không?”
Diệp Túc Bắc không ngờ cô lại hỏi câu đó, hai mắt tròn xoe nhìn, đứng ngây ra, cuối cùng bà Cố đẩy lưng anh, anh mới tiến lên.
Đó là lúc cả hai đều rất tỉnh táo và thân mật nhất. Diệp Túc Bắc cẩn thận ghé sát vào bụng Cố Diễn Sinh, hơi thở ấm áp thổi vào da bụng khiến cô hơi nhột, tay không biết để vào đâu, chỉ biết chống ra sau một cách ngượng nghịu. Diệp Túc Bắc cảm nhận được cử động của sinh linh bé nhỏ, phấn chấn ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Cố Diễn Sinh, đôi mắt đen láy của anh ánh lên cảm giác tự mãn như một đứa trẻ, như thể cả thế giới này chỉ mình anh mới có con, khuôn mặt anh thỏa mãn như bất cứ người đàn ông nào sắp được làm bố. Cố Diễn Sinh nhìn vào mắt anh, hơi ái ngại, thời khắc đó, cả cơ thể như mềm nhũn, cô ngây ra, không có bất cứ phản ứng nào. Diệp Túc Bắc định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Ngượng ngùng ngồi sang một bên, tiếp tục im lặng.
Tất cả mọi người trong phòng đều vui vì hành động bất thường đó của họ. Bà Cố nén cười kéo Vương Lệnh Văn vào bếp, Vương Lệnh Văn nhún vai, liếc nhìn Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng, chẳng quan tâm đến mọi người nữa, một mình quay về phòng. Trước khi về phòng, cô cố tình quay đầu lại nhìn Diệp Túc Bắc, Diệp Túc Bắc không ngờ cô còn quay đầu lại, cười một cách ngượng nghịu, Cố Diễn Sinh thấy hơi buồn, đảo mắt rồi quay đi.
Lúc khám thai, bà Cố đưa Cố Diễn Sinh vào trong, Diệp Túc Bắc ngồi một mình đợi bên ngoài.
Cố Diễn Sinh nhìn thấy hình ảnh con trên màn hình, lần nào cô cũng cười và nói con giống người ngoài hành tinh, cái gì cũng nhăn, trông rất xấu. Nhưng cô lại thích, có lẽ đúng như mọi người nói, mẹ và con luôn tương thông với nhau, đứa bé trong bụng luôn đem lại cho cô cảm giác thành công tuyệt vời, cô luôn cảm thấy may mắn.
Khám thai xong, bà Cố đi vào phòng vệ sinh, lúc Cố Diễn Sinh bước ra từ phòng khám, Diệp Túc Bắc đang ngồi ở ghế đợi của bệnh viện, áo choàng bên ngoài mở khuy, để lộ áo sơ mi trắng bên trong, ánh nắng nhè nhẹ, chiếc áo trông như tuyết trắng vĩnh cửu, rất đẹp. Hai tay của Diệp Túc Bắc đặt trên đùi, đan vào nhau một cách tự nhiên, vẻ mặt như đang chú tâm vào việc gì đó, khuôn mặt thanh tú, cương nghị, khiến người khác không thể rời mắt. Cố Diễn Sinh vịn vào khung cửa do dự không dám tiến đến, cô không biết phải phá vỡ cảnh tượng đó như thế nào.
Dường như có linh cảm, đột nhiên Diệp Túc Bắc ngước lên, ánh mắt anh trìu mến, lần đầu tiên Cố Diễn Sinh không quay mặt đi, chỉ nhìn anh một cách lạnh lùng, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau trong ánh chiều tà. Cố Diễn Sinh bước về phía anh, lúc bước đến gần, anh đã đứng lên. Đột nhiên Cố Diễn Sinh chuyển từ góc nhìn xuống thành nhìn lên. Cô đưa hình siêu âm thai nhi cho Diệp Túc Bắc.
“Bác sĩ nói bé rất khỏe.”
Diệp Túc Bắc vui mừng nhận bức ảnh, nâng niu trên tay, nhìn hình đứa bé giống người ngoài hành tinh, cười ngây ngô, “Giống em thế.”
Cố Diễn Sinh cười hì hì, “Đã chào đời đâu mà anh thấy thế?”
Diệp Túc Bắc cười thỏa mãn. Chẳng nói gì, nhét bức hình vào túi áo.
“Em vào tìm mẹ đây, anh ngồi đây đợi nhé.” Cố Diễn Sinh vừa quay người, chưa kịp nhấc chân, Diệp Túc Bắc đã kéo tay cô lại.
Cố Diễn Sinh quay đầu lại hỏi một cách khó hiểu, “Sao vậy?” Cô mở tròn mắt, hàng mi dài rợp mắt, ngay ngắn. Giọng của cô vừa phải và dễ nghe, khích lệ Diệp Túc Bắc rất nhiều.
Dọc hành lang bệnh viện thỉnh thoảng lại có một đôi vợ chồng đi qua, mùi thuốc khử trùng cũng không quá hắc, tiết trời tháng Ba vẫn hơi lạnh, nhưng ánh nắng vàng rất ấm, chiếu vào từng góc của bệnh viện, những hạt bụi bay trong không trung như những thiên thần màu vàng đang bay lượn, đẹp mê hồn.
Bàn tay to dày của Diệp Túc Bắc nắm chặt tay Cố Diễn Sinh, ánh mắt anh trìu mến nhìn xuống cô, giọng nói không to, rất trầm tĩnh, “Diễn Sinh, chúng mình bắt đầu lại từ đầu, có được không?”
Nụ cười lạnh nhạt của Cố Diễn Sinh vẫn đọng trên môi. Cô trân trân đứng nhìn Diệp Túc Bắc, rồi nhìn vào bàn tay đang bị anh nắm chặt, hơi ấm từ bàn tay anh truyền từng đợt, từng đợt lên cơ thể cô, cô còn cảm thấy bàn tay đang được anh nắm như tê dại đi.
Tình cảm của cô dành cho anh lên men dần, như một bình rượu chôn lâu ngày dưới đất, cuối cùng mùi cũng tỏa ra, khó có thể che đậy. Ánh nắng thật đẹp, Cố Diễn Sinh hơi hoảng, mắt cô như mờ đi, như chuếnh choáng, cổ họng nghẹn lại, hình như cô không thể kiểm soát được chính mình, muốn bật tất cả tình cảm bị chôn vùi tự sâu trong lòng, nhưng đúng vào thời khắc cuối cùng, bỗng Cố Diễn Sinh bừng tỉnh. Cô liếm đôi môi nứt nẻ, dùng giọng nói trầm ấm, khẽ hỏi, “Anh nói gì cơ?”
Diệp Túc Bắc cười nhẹ, nhìn ánh mắt đầy bình tĩnh của cô, anh lại hơi nghiêng người, gây ấn tượng khác lạ và khiến người khác yên bình, Cố Diễn Sinh thở một cách bị động.
Diệp Túc Bắc dùng tay còn lại vén mái tóc rối của Cố Diễn Sinh, hơi thở mát lạnh của anh thoảng qua tai cô. Những hạt bụi màu vàng trong không trung vẫn bay lơ lửng.
Nụ cười của Diệp Túc Bắc như tia nắng đầu tiên trong buổi bình minh, Cố Diễn Sinh cảm thấy thật khó cưỡng, anh chớp chớp mắt, từ tốn hỏi. “Nhiều lúc, anh có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng đến nửa chừng thì lại không nói được nữa. Trước khi kết hôn, anh luôn coi em là một phần của cuộc đời mình. Cho đến khi chúng mình kết hôn, anh vẫn chưa ý thức được rằng Cố Diễn Sinh đã chuyển từ ‘em của mình’ thành ‘vợ của mình’. Có lẽ do anh không quen, lúc đó anh chỉ muốn chống lại sự sắp xếp ấy, gia đình luôn áp đặt cuộc sống của anh theo ý họ, anh chỉ biết phản kháng hết lần này đến lần khác. Nhưng anh không hiểu rằng, em sẽ buồn đến nhường nào.”
Anh tự cười nhạo, “Giá anh có thể coi em chỉ là một vụ làm ăn, hoặc một bài toán, có lẽ anh sẽ phân tích được rõ ràng mọi thứ, nhưng đáng tiếc em không phải như vậy, em giống như con nòng nọc trong chiếc ao mà ngày bé anh không tài nào bắt được, anh càng muốn giữ chặt, lại càng không thể. Có lẽ em không biết rằng, anh luôn là kẻ rất nhỏ nhen. Lúc học đại học, trước mặt sáu người bạn, em giới thiệu anh là ‘anh trai của em’. Mà anh thì thực sự không muốn nghe em giới thiệu anh như vậy.”
Anh quay đầu lại, cười hì hì với cô, “Có phải nhỏ nhen lắm không? Thực ra anh cũng không biết tại sao lại phải tính toán như vậy. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại nhỏ nhen đến thế. Cho đến khi anh tìm được ‘bạn gái’.” Anh bặm bặm môi, như thể đang hạ quyết tâm.
“Tô Nham nói cô ấy rất thích anh, nhưng anh không thích cô ấy, anh cũng không hiểu sao mình lại có thể ở cùng cô ấy, có lẽ vì giận em? Hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần là vì cô đơn.” Diệp Túc Bắc quay lại, điềm tĩnh nhìn cô, “Nhưng khi ở bên cô ấy, anh mới biết người duy nhất mà anh khát khao, chỉ có một người, đó chính là em.”
“Lúc anh biết em hẹn hò với Lộ Tùng Quang, anh rất hối hận, thậm chí anh còn muốn chia tay với cô ấy. Nhưng trên đời đâu có ai có thể ích kỷ như thế? Tô Nham đã lợi dụng lúc anh say để đưa anh về nhà cô ấy. Ngày hôm sau cô ấy nói với anh rằng trong cơn say anh đã gây chuyện, thực ra anh cũng không say bí tỉ, nhưng một người con gái đã dám lấy danh tiết và tự trọng ra để trói buộc anh, lúc đó anh nghĩ, có lẽ cô ấy thực lòng yêu mình.”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm nghĩ về những chuyện đã qua, anh thuật lại với cô một cách hờ hững, Cố Diễn Sinh cũng bị cuốn theo dòng thời gian của Diệp Túc Bắc, nhớ lại từng chuyện từng chuyện trong quá khứ. Từng mảng hồi ức chắp nối, ghép thành một bức tranh đầy thương tích. Cô khẽ thở dài. Cũng nhìn ra phía cửa sổ theo anh. Một thảm cỏ xanh biếc bên ngoài cửa sổ, những đứa trẻ nô đùa trên cỏ, ghế trường kỷ ở tứ phía đều có bệnh nhân đeo số hiệu đang ngồi, vài chiếc có người thân ngồi cùng. Ánh nắng vàng chiếu khắp thảm cỏ thanh bình, tạo cảm giác như chẳng ai có thể phá vỡ sự thanh bình đó.
Cô cũng không hiểu tại sao mình có thể bình tĩnh nghe Diệp Túc Bắc kể về quá khứ như vậy, một quá khứ cô khó có thể nhìn lại và kinh khủng đến thế. Rõ ràng đó là những ký ức khiến người ta đau lòng, nhưng không hiểu tại sao khi nhìn lại ở góc độ khác, mọi thứ lại đều khác đi.
Anh không hề biết rằng cô yêu anh, cũng như cô chưa bao giờ biết rằng, khi cô giới thiệu anh là “anh trai”, anh lại thấy buồn.
Diệp Túc Bắc tiếp tục nói, “Sau đó anh đi du học, một năm liền, đến một cuộc điện thoại em cũng chẳng thèm gọi cho anh, anh vẫn luôn chờ đợi điện thoại của em, cho dù coi anh là ‘anh trai’ thì em cũng phải gọi điện cho anh chứ, nhưng hai năm liền, em chẳng thèm gọi điện cho anh. Tô Nham thì vẫn luôn đợi chờ anh, nhưng anh biết mình không nên làm cô ấy hiểu lầm nữa, quay trở về nước, anh đề nghị chia tay, nhưng cô ấy không đồng ý, chuyện sau đó thế nào thì em cũng biết rồi. Anh họ nhìn thấy Tô Nham trong quán bar, cả hai đều say. Chuyện của họ anh không thể bình luận, nhưng anh thật ác khi thấy lòng thanh thản, vì cuối cùng anh đã có thể danh chính ngôn thuận chia tay cô ấy.”
“Sau đó, lần đầu tiên sau một năm chúng ta gặp lại nhau, đó là theo đề nghị của gia đình hai bên, để cưới nhau. Anh vẫn còn nhớ mãi hôm đó.” Khuôn mặt Diệp Túc Bắc không còn linh hoạt như ngày thường, ánh nắng như rửa sạch khuôn mặt và cảm xúc của anh, trông thật tinh khôi, khuôn mặt tràn đầy sức trẻ. Anh khẽ cười, “Hôm đó em mặc một chiếc váy màu trắng, eo thắt dây đai màu hồng phấn, tóc rất dài. Vẫn chưa đến giờ hẹn, mẹ đã gọi em ra ngoài giáo huấn, bảo em phải chú ý hành vi, cử chỉ, không được ăn nói lung tung, không được làm ầm ỹ lên. Em giống như một đứa trẻ, gật đầu lia lịa. Cuối cùng em nói một câu, câu đó đến giờ anh vẫn nhớ.”
Cố Diễn Sinh thấy vẫn nhớ lơ mơ về cảnh cô nói với Diệp Túc Bắc, cô ngẩng cao đầu nghe anh kể tiếp, “Em nói, ‘Mẹ, con nghĩ con và Diệp Túc Bắc chắc chắn sẽ không bao giờ hạnh phúc đâu’.” Diệp Túc Bắc nói nhẹ như bay, như thể rất thờ ơ, nhưng anh khẽ chau mày, điều đó thể hiện những ưu tư trong lòng anh.
Cố Diễn Sinh chẳng khác nào bị sét đánh ngang tai, toàn thân đờ đẫn, đầu óc cô quay cuồng, có cố thế nào cũng không thể nhớ nổi mình đã từng nói thế. Nhưng đúng là câu này nghe rất quen.
Lúc Cố Diễn Sinh bị sắp xếp phải “thành thân” với Diệp Túc Bắc, trong đầu cô chỉ nghĩ đến những chuyện liên quan đến Diệp Túc Bắc với Tô Nham. Một mặt, cô mẫu thuẫn khi muốn giữ anh cho riêng mình, một mặt lại sợ hãi. Cô vẫn luôn cho rằng Diệp Túc Bắc không yêu mình, cô luôn tự đẩy mình vào vị thế là cái đích của trăm mũi tên, cưỡi trên lưng hổ khó mà xuống được, có lẽ, trong khoảng thời gian hỗn loạn đó, cô muốn nói những điều này cũng không nói được. Bỗng cô thấy có chút day dứt, áy náy.
“Lúc đó…” Cô chưa kịp nói, Diệp Túc Bắc đã nhẹ nhàng giữ miệng cô lại.
“Để anh nói nốt, nếu không anh sợ lần sau sẽ không có đủ dũng khí.”
Cố Diễn Sinh nghe xong ngoan ngoãn không nói gì. Trong lòng dịu xuống như nước bồng bềnh.
“Câu nói khi đó của em, khiến mâu thuẫn trong anh càng mạnh mẽ. Nhưng sau đó, lúc anh uống say, vẫn gọi điện cho em. Em toàn bảo anh say nói linh tinh, nhưng anh lại luôn cảm thấy khi đó mình mới có đủ dũng khí. Nếu không, làm sao anh dám nói lời đó với em?” Có lần Diệp Túc Bắc tự cười nhạo mình, “Thực ra Diệp Túc Bắc mà em bảo máu lạnh vô tình, lại là một kẻ hèn nhát. Người thực sự không dám tới gần không phải là em, mà là anh.” Diệp Túc Bắc nhìn cô đầy nghi hoặc, hỏi, “Có phải rất khó tin không?“
Cố Diễn Sinh lắc đầu. Chưa bao giờ cô thấy Diệp Túc Bắc nói nhiều như thế với mình, từ nhỏ đến lớn, cô luôn xem anh như thánh, anh chính là chàng hoàng tử dám vượt mọi chông gai trong truyện cổ tích, nhưng lúc này, chàng hoàng tử lại dùng cách cực đoan này để bộc bạch, cô chỉ có thể lúng túng, chẳng biết làm sao.
“Khi chúng ta kết hôn, chưa lúc nào anh suy nghĩ thật kỹ về quá khứ. Lúc anh trai xảy ra chuyện, anh rất sợ, sợ tất cả những rối ren đó sẽ bị em phát hiện. Đó là trải nghiệm khó khăn nhất trong đời anh, anh không muốn bị em nhìn thấy. Vì thế phản ứng đầu tiên của anh là để em lại. Sau đó quay về nước anh mới thấy hối hận. Nhưng mọi chuyện bung bét. Anh không còn tâm trí để đi giải thích với em từng chuyện, từng chuyện nữa. Còn em, hình như cũng không để ý.”
Cố Diễn Sinh nhớ lại lúc cô quay về, cô đã “diễn” một cách nực cười với Diệp Túc Bắc vì quá đau khổ, nhưng cô không ngờ, có kẻ còn ngốc hơn mình, vẫn tin vào cách diễn vụng về nực cười đó.
“Tại sao?” Giọng của Cố Diễn Sinh hơi chút gượng gạo, “Tại sao chưa bao giờ anh nói với em?”
Diệp Túc Bắc cười, “Thì em cũng có bao giờ nói cho anh biết tất cả mọi thứ em nghĩ trong lòng đâu.”
Cố Diễn Sinh lặng im không nói. Đúng vậy, chẳng phải cô cũng chưa bao giờ nói ra đó sao?
“Diễn Sinh”, ánh mắt Diệp Túc Bắc rất kiên định, giọng nói chắc nịch đáng tin cậy, trầm sâu và êm ái, “Chúng mình bắt đầu lại nhé. Từ thời khắc này, hãy để anh được chăm sóc em, nửa trước cuộc đời, anh đã quá ngốc, anh đã phạm sai lầm, hãy để cho anh dùng nửa còn lại cuộc đời để đền đáp lại tất cả cho em.”
“Diễn Sinh, chúng mình bắt đầu lại từ đầu nhé.”
Cố Diễn Sinh ngây dại nhìn anh, lúc này, khuôn mặt anh trông quá thành thật. Nghe nhiều như vậy, tim Cố Diễn Sinh đã tan chảy, tất cả mọi lời nói lúc này đều trở thành câm lặng, cô không biết phải nói sao?
Cố Diễn Sinh suy nghĩ rất nhiều, nhưng chẳng ra đầu ra đũa. Bỗng cô bật cười khó hiểu, không sao nín được.
Cô nhắm mắt lại, “Những gì anh nói, thực ra cũng đã làm em xao động. Cũng giải tỏa được rất nhiều điều trong lòng em, nhưng mùi nước hoa trên người anh thì sao? Những cuộc điện thoại của những người phụ nữ khác thì sao? Còn nữa, tại sao phụ nữ toàn yêu anh mê mệt? Trên đời này nhiều đàn ông như vậy, tại sao lại đều lao vào yêu anh?”
Diệp Túc Bắc bình thản như không, dường như anh đã đoán trước cô sẽ hỏi những câu như vậy, anh cũng nheo mắt, cười cười, trả lời, “Đáp án của câu này rất đơn giản. Chúng mình đổi cho nhau đi, lần sau em đi xã giao một lần, em sẽ hiểu.”
Cố Diễn Sinh đã quá quen với cách “bầy mưu tính kế” đó của anh, nhưng trong lòng vẫn tức, quyết không để cho anh đắc ý như vậy.
Cô nghiêm mặt, nói một cách lạnh lùng, “Anh đã nói rất nhiều, nhưng biết phải làm thế nào? Trái tim em đã bị anh làm tổn thương, trái tim em, đã học cách không biết hạnh phúc nữa rồi.”
Câu nói lạnh lùng của Cố Diễn Sinh khiến sự ấm áp đang truyền đi giữa hai người chợt tắt. Sự chân thành và tình cảm trên khuôn mặt Diệp Túc Bắc bỗng khựng lại. Khuôn mặt kiên nghị lúc đó bỗng đanh như thép. Đôi mắt anh buồn thăm thẳm. Đôi mắt đen láy của anh chẳng khác nào thảm sao trong đêm bị mây che lấp, sự mạnh mẽ và dũng khí của anh dần chuyển thành thất vọng và thất bại.
Nhìn vẻ thất trận của Diệp Túc Bắc, đột nhiên cảm giác đắc thắng trỗi dậy trong lòng Cố Diễn Sinh.
Cô hắng hắng, nói với giọng rất trầm và từ tốn, “Trái tim em đã học cách không còn biết hạnh phúc, có lẽ, em nên chuyển đến trái tim anh.”
“…”
Cố Diễn Sinh mỉm cười nhìn Diệp Túc Bắc. Diệp Túc Bắc cũng nhìn cô chằm chằm. Con ngươi vẫn thường khó dò bỗng thay đổi, ngay lập tức, một ánh sáng lóe lên từ đáy mắt anh, khóe miệng anh xuất hiện nụ cười trìu mến, cả người anh rạng rỡ trông thật đẹp. Anh chỉ thoáng cười, nhưng sự chân thành trong đôi mắt dường như có sức lan tỏa, như thể muốn hút Cố Diễn Sinh vào.
Rõ ràng đã qua cái tuổi bồng bột, nhưng lúc này anh vẫn không kìm được sự vui mừng, anh thấy chân tay mình trở nên thừa thãi, nếu không phải vì Cố Diễn Sinh đang mang thai, chắc có khi anh đã nhấc bổng cô lên.
Diệp Túc Bắc vẫn chưa tin lắm, giọng anh nghe có vẻ gượng gạo và thăm dò, vừa không che giấu được sự sung sướng, vui mừng, anh hỏi đi hỏi lại để chắc chắn, “Diễn Sinh, em… Em đồng ý thật chứ?”
Cố Diễn Sinh nhìn cái vẻ vừa trẻ con lại vừa cẩn thận thăm dò của anh, không nhịn được cười, “Chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần em phát hiện ở trong trái tim anh không thoải mái, là em sẽ dọn ngay đi đấy.”
Cuối cùng, Diệp Túc Bắc đã cười rạng rỡ, đôi mắt anh lại xuất hiện sắc tự tin như trước đây.
“Tiền phòng đắt lắm, cứ ở nguyên một chỗ, chuyển làm gì.”
Cố Diễn Sinh lắc lắc đầu, cười phá lên, “Em không sợ, bố em có tiền.”
Cố Diễn Sinh đã đi một bước mà trước đây vẫn luôn nghĩ rằng đó là quyết định không thể xảy ra. Nhưng khi cô thực sự đi đến bước này, mới đột nhiên nhận ra rằng, thực ra nó cũng không khó đến mức đó. Thậm chí còn cảm thấy được giải thoát.
Ngày trước, cả cô và Diệp Túc Bắc đều phạm phải cùng một sai lầm, họ đều như con ốc sên, giấu kín tất cả mọi tâm sự trong lòng, tự đeo trên lưng, cuối cùng tự đè nặng lên mình. Nhưng bây giờ, cô đã học được cách tự giải tỏa cho bản thân.
Cô không dám nói mình là người quá bao dung, độ lượng, thậm chí nhiều lúc cô thấy mình vẫn chưa thực sự chín chắn, nhưng không bao giờ cô làm trái với con tim mình, hận một người quá mệt mỏi, cô thà dùng mọi sinh lực để yêu. Cô vẫn luôn tin rằng tình cảm đều có báo ứng, cô dùng cả trái tim đi yêu một người, đến một ngày nào đó, sẽ có người yêu cô bằng cả trái tim. Cô không sợ phải trả giá, vì trả giá không phải là điều đáng xấu hổ.
Giống Diệp Túc Bắc từng nói, họ bắt đầu lại từ đầu, quay trở lại thời khắc hai người mới quen nhau, như bất cứ đôi tình nhân nào khác, bắt đầu từ cuộc gặp gỡ đầu tiên. Giống Kiều Tịch Nham từng nói, nếu sánh vai cùng một người đàn ông, chỉ cần địa vị của mình khác với mọi người trong trái tim của anh ta là được.
Và cô, muốn khác với mọi người trong trái tim anh.
Cô nhớ lại cái buổi cô cùng Diệp Túc Bắc đến tòa án làm thủ tục ly hôn. Ngày hôm đó bầu trời thật u ám, không mưa nhưng oi bức lạ thường. Cô lái xe đến gần như cùng lúc với Diệp Túc Bắc. Cô bước xuống xe trước. Còn Diệp Túc Bắc vốn rất nhanh nhẹn, bình tĩnh lại tỏ ra chần chừ.
Lúc anh bước xuống xe, đôi giày da dẫm phải cành cây bị rụng xuống đường. Đó là cành cây chưa chết hẳn, dẫm lên vẫn còn phát ra âm thanh. Cố Diễn Sinh hai tay khoanh trước ngực, mặt lạnh lùng nhìn Diệp Túc Bắc. Anh ngừng lại một lúc nhìn xuống chân, rồi bước luôn về phía trước. Mỗi bước đi của anh đều rất vững chãi, cơn gió nóng của mùa hè thổi vạt áo anh. Rõ ràng là thời tiết rất khó chịu, vậy mà nhìn anh vẫn thật thoải mái, tự tin. Hình ảnh đó sao thật quen thuộc. Khiến Cố Diễn Sinh xao xuyến, xúc động.
Người làm thủ tục cho họ là một cô gái trẻ mặc đồng phục có khuôn mặt khá ưa nhìn. Cô ta nhìn Diệp Túc Bắc chằm chằm. Sau đó lại nhìn Cố Diễn Sinh sửng sốt như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh, như thể khó có thể tin rằng cô lại dám ly hôn với người đàn ông như vậy.
Cô ngồi trên chiếc ghế đệm cũng thấy hơi hoang đường, đúng vậy, đến cô còn không dám tin rằng mình sẽ ly hôn với Diệp Túc Bắc.
Cô gái đó nhận của hai người rất nhiều giấy tờ, và đưa cho họ ký rất nhiều giấy tờ.
Lúc ký đến trang thứ ba, Cố Diễn Sinh không thể ung dung được nữa, cô lén ngẩng đầu lên nhìn Diệp Túc Bắc. Anh cúi thẳng đầu, dường như cô nhìn thấy những vằn đỏ trong đôi mắt anh, nhưng chỉ một loáng cô đã quay đầu đi. Vì cô hiểu rằng, anh đã không muốn làm cô đau lòng nữa.
Giống với tất cả các cặp vợ chồng ly hôn khác, cuối cùng, họ đã biến giấy đăng ký kết hôn thành giấy ly hôn, cả quá trình diễn ra thuận lợi, hai người cũng không nói chuyện nhiều với nhau. Chỉ có duy nhất một điều bất ngờ phát sinh, đó là lúc Diệp Túc Bắc ký, do ấn tay quá mạnh nên đã làm gãy ngòi bút của tòa án. Một âm thanh lanh lảnh vang lên. Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc đều lặng người. Cố Diễn Sinh nhìn Diệp Túc Bắc với tâm trạng hỗn độn. Trong giây lát, cô thấy hối hận.
Ngây ra một lúc, cô gái đó cũng thoáng do dự, sau đó đưa cho anh chiếc bút mới. Cuối cùng, Cố Diễn Sinh cũng bình tĩnh trở lại. Khi đó, cô nghĩ rằng hai người đã chia ly mãi mãi. Ai ngờ, lại có ngày sum vầy.
Ngày dự sinh càng tới gần, Cố Diễn Sinh càng cảm thấy thoải mái. Ngày nào sau khi ăn xong cũng đi dạo một hồi khá lâu, để chuẩn bị cho lúc sinh. Bà Cố rất lo lắng, lúc nào cũng nói chuyện mổ đẻ với Cố Diễn Sinh. Cố Diễn Sinh trông có vẻ không vừa ý lắm, đây lại là có thai lần đầu. Bà Cố thực sự thấy không yên tâm, nhưng Cố Diễn Sinh chẳng có tâm trí để nghĩ đến việc đó, cô một mực muốn sinh tự nhiên. Theo lời cô nói thì cô cũng muốn thử xem cảm giác đau đớn đến mức độ nào, sau đó con và cô mới nhớ.
Ngày nào Cố Diễn Sinh cũng tập hít thở theo hướng dẫn của bác sĩ. Tập xong cô lại thấy buồn chán. Rõ ràng bụng to như thế, vậy mà cô lại không giống các thai phụ khác, động tác vẫn thoăn thoắt, lúc nào cũng thích hoạt động. Bà Cố thấy cái kiểu thiếu chín chắn của cô, chẳng lúc nào dám rời mắt nhìn cô.
Cách ngày dự sinh hai mươi hai ngày, Diệp Túc Bắc lo lắng không yên đã thuyết phục bà Cố, chuẩn bị hôm sau đưa cô vào viện. Cố Diễn Sinh rất bực bội, cho rằng hai người họ cả già cả trẻ đều lo lắng thái quá.
Tối qua Vương Lệnh Văn đến ăn cơm, Cố Diễn Sinh thao thao bất tuyệt kể chuyện với anh. Diệp Túc Bắc không tức cũng không buồn, cũng hùa theo. Cô bảo Diệp Túc Bắc là lợn Sô-vanh[1], anh cũng nhận mình là lợn Sô-vanh, cô nói anh thuộc chủ nghĩa độc tài, anh cũng nhận mình là người theo chủ nghĩa độc tài.
[1] Chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan.
Cuối cùng Vương Lệnh Văn thấy không chịu nổi nữa, “trách móc” Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc cứ tình tứ với nhau trước mắt kẻ “cô quả” như anh, thì cô mới chịu thôi.
Sau khi ăn tối, Cố Diễn Sinh lấy tú lơ khơ ra chơi. Thêm một người, Cố Diễn Sinh lanh chanh đòi chơi một chân. Diệp Túc Bắc thành ra phải ngồi chầu rìa. Lúc đầu Diệp Túc Bắc ngồi cạnh cô để giúp cô chơi, nhưng sau đó càng chơi cô càng thắng, chơi đến mức quên hết cả mọi thứ, đến nỗi Diệp Túc Bắc rời đi mà cô cũng không hề hay biết.
Bà Cố cười ha ha nhìn Cố Diễn Sinh, cười nhạo cô, “Xem con kìa, ‘làm gương’ cho con trai đấy.”
Cố Diễn Sinh không để tâm, bất chợt nhìn sang bên cạnh không có người, buột miệng hỏi, “Diệp Túc Bắc đâu?”
Bà Cố cũng phản ứng lại, “Vừa nãy vẫn còn ở đây cơ mà.”
“Đi nghe điện thoại rồi. Lúc nãy anh ấy nói với em, em còn gật mà.” Vương Lệnh Văn nhắc lại.
Cố Diễn Sinh ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, “Đợi em một lát, em đi gọi anh ấy, tiện thể đi vệ sinh luôn.”
Cô đứng dậy, mỉm cười đi về phía phòng. Nhưng thấy rất lạ vì Diệp Túc Bắc không có ở đó. Cô lại tìm một vòng, nhưng vẫn không thấy anh đâu. Đến khi bước vào phòng cuối cùng, cô lại loáng thoáng nghe thấy giọng của Diệp Túc Bắc. Hóa ra anh đang ở ngoài ban công.
Cố Diễn Sinh đẩy cửa định gọi anh thì tiếng còi xe rất to từ ngoài vọng lại. Cô biết đó là xe chở hàng ở cửa hàng bánh mỳ bên cạnh. Cô mím môi, rón rén tiến lại gần, định dọa Diệp Túc Bắc. Không ngờ bước chân của cô đứng khựng ngay sau khi chiếc xe chở hàng đỗ lại.
Lưng của Diệp Túc Bắc thẳng và dài, như những người đàn ông khác, lúc đó khắp người anh đang căng ra, người anh run lên vì kích động, Cố Diễn Sinh nín thở đứng đằng sau, giọng nói đầy ức chế và kích động của Diệp Túc Bắc vang lên, “Con nói rồi, con không thể làm thế được.”
“Diễn Sinh sắp sinh rồi mà bố lại bắt con về nước?! Con không quay về được, bố tự giải quyết đi!”
“Đừng lấy ông ra để ép con! Bố hỏi con làm con trai kiểu gì, còn bố làm con kiểu gì?”
…
“Giờ bố cũng sắp làm ông rồi, bố có thể đứng ở góc độ của con cháu để suy nghĩ không? Bố cứ nhất định muốn Cố Diễn Sinh hận con suốt đời thì mới mãn nguyện phải không?”
“Không thể!”
“Không thể!”
“Không thể!”
Sau ba câu “Không thể!” liên tiếp, Diệp Túc Bắc dần trấn tĩnh. Cố Diễn Sinh không nhìn được vẻ mặt của anh, nhưng đoán chắc giờ anh đang chau mày, khuôn mặt thì đanh lên.
Đột nhiên cô không muốn dọa anh nữa. Nhưng chân cô như bị đổ chì. Rất mạnh, Cố Diễn Sinh cảm nhận thứ gì đó âm ấm chảy từ đùi xuống. Một linh cảm không lành chạy từ lòng bàn chân ngược lên não cô.
Từng dòng nước âm ấm chảy ào ào từ cơ thể cô. Hẳn cô bị vỡ ối rồi. Thực lòng cô rất muốn gọi Diệp Túc Bắc, nhưng khi cô còn chưa kịp mở miệng, Diệp Túc Bắc sau một hồi lâu yên lặng lại cất tiếng nói tiếp.
“Đợi Diễn Sinh mẹ tròn con vuông rồi con sẽ về. Đây là thời hạn cuối của con.”
“Mọi người đừng âm mưu lôi kéo Diễn Sinh, cô ấy không có nghĩa vụ tham gia vào chuyện này!”
“Thôi được rồi! Đừng nói gì nữa! Đợi Diễn Sinh sinh xong rồi nói tiếp!”
…
Từng cơn đau quặn lên ở phần bụng dưới. Cố Diễn Sinh ôm bụng theo bản năng. Tim cô nghẹn lại thành từng đợt, từng đợt.
Tối hôm kia, Diệp Túc Bắc còn cầm tay cô, trìu mến nói với cô, chỉ cần cô không muốn quay về, anh sẽ không bao giờ rời xa cô. Mặc dù lúc đó cô biết rằng khó mà không thể rời xa nhau cả đời, nhưng cô vẫn vô cùng cảm động.
Nhưng lúc này, khi cô lại thấy Diệp Túc Bắc đầu hàng, thỏa hiệp với người nhà, lòng cô chỉ thấy thất vọng. Cô không muốn tranh giành tình cảm với nhà họ Diệp, nhưng cô không thể không hoài nghi, người đàn ông này, rốt cuộc anh đến vì mình? Hay đến vì đứa bé?
Hay biết đâu, từ đầu đến cuối, anh cũng chỉ vì “đứa con trai” trong bụng cô mà thôi?
Cố Diễn Sinh càng nghĩ càng thấy lạnh người.
Cô không muốn đôi co xem trong điện thoại họ đã nói chuyện gì. Cô chỉ biết, Diệp Túc Bắc lại một lần nữa lừa dối cô.
Những cơn đau ngày một dữ dội hơn, dòng nước ối ấm nóng vẫn tiếp tục chảy xuống. Ánh mắt Cố Diễn Sinh trống rỗng, cô ôm bụng một cách khó khăn, dưới chân như có hàng nghìn cân. Mỗi một bước đi đều rời xa Diệp Túc Bắc.
Đến lúc đau nhất, cô ngẩng mái đầu sũng mồ hôi, cố hết sức gọi một tiếng, “Mẹ…”
Chỉ năm phút sau, xe cấp cứu đã đến nơi. Cố Diễn Sinh vẫn rất tỉnh táo. Cô cắn chặt răng. Lúc đó cô đã gọi bà Cố, chứ không gọi Diệp Túc Bắc đang đứng ở rất gần.
Trong suy nghĩ, cô muốn rời xa anh hơn nữa.
Khi Diệp Túc Bắc nghe thấy tiếng gọi quay người lại, Cố Diễn Sinh đã đau đến mức ngã ra nền nhà. Diệp Túc Bắc vội vàng lao đến, chẳng nói lời nào vội bế cô lên, Cố Diễn Sinh muốn đẩy anh ra, nhưng cô không còn nhiều sức để kháng cự. Cô biết mình cần phải giữ sức.
Vào bệnh viện, bà Cố đi làm thủ tục theo hướng dẫn của y tá. Cố Diễn Sinh không buồn nhìn Diệp Túc Bắc dù chỉ một lần, sắc mặt Diệp Túc Bắc trắng bệch, hai mắt ngầu đỏ. Lúc vào phòng khám, Cố Diễn Sinh kiên quyết không cho Diệp Túc Bắc vào cùng. Cô cố chịu đau nói với bác sĩ có lẽ mình đã bị vỡ ối. Bác sĩ cầm một tờ khám thai lên, Cố Diễn Sinh thấy tờ giấy trắng đó biến thành màu xanh đen. Bác sĩ nhìn bệnh án một cách nghiêm túc, nói với Cố Diễn Sinh, “Thời gian dự sinh vẫn chưa đến, nhưng đúng là vỡ ối rồi, cơn đau đến quá sớm, giờ tử cung của cô vẫn chưa mở hết.” Một y tá tiến vào, ghé tai nói thầm với bác sĩ, vị bác sĩ quay lại, “Chồng và mẹ cô đều muốn sinh mổ, giờ chúng tôi sẽ đưa cô vào phòng sinh.”
“Không sinh thường được ạ?”
Bác sĩ nghiêm túc nhìn cô, “Thai không to lắm, sinh thường chắc không sao.”
“Bác sĩ, tôi muốn sinh thường.” Cố Diễn Sinh nói lúc được lúc đứt quãng, bác sĩ suy nghĩ một lát, quay lại nói với y tá, “Chồng cô không muốn để cô bị đau như vậy, nhưng chúng tôi hoàn toàn tôn trọng ý nguyện của sản phụ, nhưng giờ vẫn phải đưa cô vào phòng sinh, không nên lo lắng quá, cứ thả lỏng.”
Cố Diễn Sinh cảm thấy mồ hôi lạnh vẫn đổ, tóc dính hết lên mặt, cô cắn răng gật đầu.
Lúc đẩy xe vào phòng sinh, bà Cố và Diệp Túc Bắc đứng ở xung quanh. Cố Diễn Sinh nắm chặt tay vào thành giường, chiếc gối bên dưới đã ướt sũng mồ hôi. Cô mở mắt nhìn Diệp Túc Bắc.
“Đừng có bước vào, anh không đủ tư cách nhìn đứa bé chào đời.” Cố Diễn Sinh cắn răng nói đứt quãng.
Diệp Túc Bắc mở to mắt nhìn chẳng khác nào hóa đá, nhưng chỉ một giây sau anh đã phản ứng trở lại.
“Đừng cố chịu đựng. Có gì đợi em ra, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Cố Diễn Sinh cũng không biết tính trẻ con, cố chấp của mình từ đâu ra, nói một cách quả quyết và dứt khoát, “Tôi không muốn nghe, không phải nói nữa, không cần!” Nói xong, cô tháo nhẫn cưới.
Sau khi mang thai, ngón tay cô to ra rất nhiều, chiếc nhẫn tháo mãi vẫn không được. Cô cố dùng sức, cuối cùng chiếc nhẫn cũng tuột khỏi ngón tay. Cô ném chiếc nhẫn về phía Diệp Túc Bắc một cách căm hận, “Tôi bị điên mới tin những lời nhảm nhí đó của anh.”