Hôn

Chương 4


Đọc truyện Hôn – Chương 4

Diệp
Túc Bắc hôm đó đưa cô đi làm, trước khi cô xuống xe, anh không quên tặng cô một nụ hôn sớm mai. Nhưng Cố Diễn Sinh vẫn vờ như không hiểu tình ý
của chồng, cô cắn rất mạnh vào môi anh.

“Anh… Diệp Túc Bắc, sau này anh còn dám dắt tay người phụ nữ khác đi dạo phố, em sẽ mách bố, cho bố đánh anh!”

Diệp Túc Bắc một tay chống trên vô lăng, một tay che chiếc môi vừa bị
cắn chảy máu, dù rất đau, nhưng anh không muốn để vợ nhìn thấy mà hoảng
loạn. Anh vờ quay nhẹ sang phải, liếc mắt cười và nói, “Vợ yêu, em càng
ngày càng lợi hại, không dùng móng tay cào nữa mà dùng răng để cắn cơ
đấy!”

“Xì!” Cố Diễn Sinh cũng liếc mắt lườm anh, xuống xe không thèm quay đầu lại nhìn, đóng sầm cửa, âm thanh nghe đến rung cả trời
đất.

Cho đi đời con xe R8, trên đời này cô ghét nhất là R8!

Cố Diễn Sinh không thích ghim giận trong lòng, vì thường nếu cô ghét ai thì sẽ trả thù ngay.

Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng bị ai làm cho tổn thương, trừ Diệp Túc Bắc. Không biết có phải là khắc tinh không, nhưng ở bên Diệp Túc Bắc, cô
phải chịu nhiều uất ức.

Người mà cô hận nhất trên đời là anh, nhưng người mà cô yêu nhất cũng là anh.

Tối hôm đó Kiều Tịch Nhan gọi điện, cô đang đi trên đường, đúng giờ tan tầm nên người người đều tấp nập trở về nhà, dòng xe không thể lưu
thông.

“Tối có việc gì không? Chúng ta đi làm móng nhé!”

Bàn tay thuôn dài của Cố Diễn Sinh gõ nhẹ lên vô lăng.

“Không đi đâu.” Cố Diễn Sinh cúi xuống nhìn những chiếc móng tay đã bị
cắt ngắn tun ngủn, “Móng tay cắt cụt rồi, còn gì mà làm.”

“Không phải đấy chứ”, Kiều Tịch Nhan thảng thốt, “Cố Diễn Sinh, không
phải cậu vì đạo đức nghề giáo, vì lên lớp giảng bài mà cắt cụt móng tay
đấy chứ?”

“Đạo đức nghề giáo gì chứ”, Cố Diễn Sinh không để cho Kiều Tịch Nhan nói hết lời đã dập máy.

Ai quen Cố Diễn Sinh cũng đều biết, cô quan tâm và chăm sóc tóc và móng tay nhất, từ khi còn học đại học đến nay, tóc của cô luôn giữ ở mức dài vừa phải, rất mềm và óng ả, vừa đen vừa bóng như một dải lụa đen. Còn
móng tay thì được thay đổi nhiều hình vẽ khác nhau, các móng dài đều,

giơ bàn tay ra là biết con nhà quyền quý.

Vậy mà Diệp Túc Bắc đã cắt hết, nghĩ lại mà phát bực!

Trên đường đi cô rẽ qua mua một bó hồng vàng rất thơm, một mình đi vào bệnh viện.

Lục Giang Thần đang bận rộn trong phòng bệnh, không biết hộ lý đi đâu.
Bên cạnh giường bệnh là một chiếc bàn nhỏ, đồ dùng trên bàn đều được rửa sạch sẽ. Nhìn thấy Cố Diễn Sinh tới, Lục Giang Thần cũng chỉ quay lại
nhìn một cái rồi vẫy tay bảo Cố Diễn Sinh ngồi, rồi tiếp tục làm việc
của mình.

“Cậu và Túc Bắc hẹn nhau sao? Hôm nay anh ấy cũng vừa qua đây.”

“Thật à?” Cố Diễn Sinh cau mày, gã này đi đâu làm gì cũng chẳng ai
biết. Nhìn trong phòng không thấy Diệp Túc Bắc, Cố Diễn Sinh liền hỏi,
“Anh ấy đâu?”

Lục Giang Thần cười, “Ố ồ gì vậy? Vừa tỏ ra chán
ghét người ta lại vừa đi tìm người ta làm gì?” Giang Thần vắt khô khăn
mặt, rồi quay người ngồi cạnh cô.

“Anh ấy vừa ra ngoài rồi, tí nữa sẽ quay lại.” Lục Giang Thần hỏi thăm dò, “Sao vậy, hai người lại cãi nhau à?”

“Ừ”, Cố Diễn Sinh không giấu, “Nhưng cũng có thể nói là đã làm lành.”

Lục Giang Thần lắc đầu nói, “Hai người bao giờ mới lớn vậy?”

“Khi nào ly hôn thì may ra mới lớn.”

“Xì… Đừng có mà dại mồm.”

Cố Diễn Sinh cười, mặc dù bằng tuổi nhau, nhưng Lục Giang Thần tỏ ra như đàn chị, khiến Cố Diễn Sinh không nhịn được cười.

Lục Giang Thần là bạn cùng học đại học với Cố Diễn Sinh, và cũng là
hàng xóm trước đây của Diệp Túc Bắc, hai người lớn lên ở cùng một khu
phố, nhưng vì không học cùng trường nên cũng không quá thân thiết. Sau
này cùng học đại học một nơi, mới bắt đầu kết bè bốn năm. Sau khi tốt
nghiệp đại học, cô lấy Diệp Túc Đông, anh họ của Diệp Túc Bắc. Diệp Túc
Đông khi đó bị điều đến biên cương, không ngờ ba năm trước, anh ấy gặp
tai nạn trong một lần thực hiện nhiệm vụ, bị thương nặng và trở thành
người thực vật, ngủ suốt ba năm nay.


Lục Giang Thần là người
phụ nữ kiên cường nhất mà Cố Diễn Sinh từng gặp. Khi ấy họ mới kết hôn
chưa được bao lâu, Lục Giang Thần lại đang mang bầu. Đến ông của họ nhìn thấy Diệp Túc Đông như vậy cũng khóc thương, nhưng Lục Giang Thần chưa
một lần rơi lệ.

Cố Diễn Sinh đến giờ vẫn còn nhớ cuộc nói chuyện giữa ông và Lục Giang Thần.

Ông nói, “Tình trạng của thằng Đông bây giờ như vậy, Diệp gia cũng không có tư cách giữ con ở lại, đi hay ở là tùy ở con.”

Lục Giang Thần không khóc cũng không kêu than, cô vẫn kiên quyết, “Con
của con là con Diệp Túc Đông, con đã là vợ anh ấy, trừ khi anh ấy không
cần con nữa, nếu không con sẽ không bao giờ rời xa anh ấy.”

Khi ấy Lục Giang Thần đã khiến Cố Diễn Sinh xúc động không nói nên lời,
bình thường cô kiêu ngạo hơn Cố Diễn Sinh, vậy nhưng lúc quan trọng
nhất, cô lại lãnh đạm hơn bất cứ ai.

Ba năm qua, Lục Giang Thần không ngại khó ngại khổ chăm sóc Diệp Túc Đông và con của họ như lời đã nói, chưa một lần thấy cô than mệt.

Cố Diễn Sinh đang kể hết
chuyện này đến chuyện khác với Lục Giang Thần thì Diệp Túc Bắc đẩy cửa
vào. Cố Diễn Sinh theo phản xạ nhìn ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Cậu về rồi à?” Lục Giang Thần qua đỡ túi đồ Diệp Túc Bắc đang cầm trên tay, đặt lên bàn, rồi quay lại nói với Diệp Túc Bắc, “Tôi đi gọi bác
sĩ, sắp đến giờ khám rồi. Năm phút nữa cậu giúp tôi lật người anh ấy lại nhé.”

“Vâng.”

Sau khi Lục Giang Thần đi, trong phòng
bệnh chỉ còn lại Diệp Túc Bắc và Cố Diễn Sinh, hai người bốn mắt nhìn
nhau một hồi. Cố Diễn Sinh đứng dậy rót một cốc nước cho chồng, Diệp Túc Bắc liền đỡ lấy và ngồi bên Cố Diễn Sinh vẫn rất lạnh nhạt, “Sao em lại tới đây?”

“Em qua xem thế nào, mấy năm nay Giang Thần vất vả quá.”

Cánh tay rất dài của Diệp Túc Bắc liền kéo cô ôm chặt vào lòng, hôn lên trán cô và nói, “Nếu có một ngày người nằm ở đây là anh, em sẽ thế
nào?”

Cố Diễn Sinh ngẩng lên nhìn chăm chăm vào Diệp Túc Bắc,
vẻ mặt như không hiểu. Anh liền cười, nhìn xuống trầm tư, khiến không ai biết được anh đang nghĩ gì.


Thôi nào, Cố Diễn Sinh từ bỏ việc
đoán xem anh đang nghĩ gì. Mấy năm nay Cố Diễn Sinh thường phải chạy
theo đoán ý nghĩ của Diệp Túc Bắc, song đều thất bại. Nhìn bề ngoài Diệp Túc Bắc là người phong nhã, nhưng mấy năm qua, Cố Diễn Sinh thừa hiểu
những trò mánh khóe của anh. Nhìn dáng vẻ trầm tư đầy bí ẩn của anh thôi cũng đủ biết anh là người có chiều sâu. Nói gì thì điều ấy cũng dễ
hiểu, bởi một người trẻ tuổi như anh mà thành công như ngày hôm nay,
chắc chắn phải có những toan tính riêng.

Cố Diễn Sinh đã mở
lòng và tháo được chiếc gông với Diệp Túc Bắc, cô cười rất tươi, “Em á?
Chắc chắn em sẽ không vĩ đại như Lục Giang Thần đâu. Nếu có chuyện đó
xảy ra thật, em sẽ lập tức chuyển hết của cải, nhà cửa sang tên em, sau
đó ly hôn với anh!”

Diệp Túc Bắc không phản ứng lại mà chỉ cười, “Thế em không sợ ông sao?”

Cố Diễn Sinh tỏ vẻ giễu cợt, “Mấy đồng tiền rách đó của anh, ông không thèm đâu.”

“Ý của em là em thèm sao?”

“Tất nhiên”, Cố Diễn Sinh lên giọng, “Anh ngoài tiền ra thì còn có gì nữa chứ?”

Diệp Túc Bắc bình thản cười, chớp nhẹ đôi mắt lá dong rất dài, cười như giả vờ đáng thương, đôi tay dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc Cố Diễn Sinh,
nhìn cô say đắm. Ánh nắng chiếu trên mái tóc ngắn của anh và trong mắt
Cố Diễn Sinh, lúc này anh mới tuấn tú làm sao.

Giọng nói của anh sang sảng, “Đúng là bà xã của anh, rất thông minh.”

“…” Cố Diễn Sinh nhìn Diệp Túc Bắc run run toát mồ hôi lạnh.

Diệp Túc Bắc cũng nhận biết biểu hiện của cô nhưng vờ như không thấy,
anh vẫn ôm chặt lấy cô, hít hà tai cô và nói, “Tiếc là trong cuộc đời
anh không bao giờ có từ nếu như, để em thất vọng rồi.”

“…”

Những ngày sau đó diễn ra bình lặng, việc nhà, việc cơ quan, cả hai đều không có gì khiến Cố Diễn Sinh phải phiền muộn. Thỉnh thoảng cô lôi
Kiều Tịch Nhan đi mua sắm, nhưng chỉ nhìn mà không mua, khiến Kiều Tịch
Nhan cũng thấy khó hiểu.

“Cố Diễn Sinh, cậu làm sao vậy? Gọi
chị này chỉ để đi xem cùng mà không mua. Lẽ nào công ty của Diệp Túc Bắc sắp sập tiệm rồi sao?”

Cố Diễn Sinh mặt tiu ngỉu nói, “Không, anh ấy rất bận.”

Kiều Tịch Nhan vẫn vẻ mặt tò mò thăm dò, cười nói, “Hay lại có chuyện gì bên ngoài?”

“Anh ta dám”, Cố Diễn Sinh lập tức đổi ngay thái độ rất hung dữ, “Người ta có ông nội trấn thủ rồi, thách anh ta luôn.”


“Vậy sao không mua gì hết? Chẳng giống cậu mọi khi gì cả.”

Cố Diễn Sinh buộc phải nói “Có hôm tớ hỏi anh ấy ‘Tại sao ngày nào anh
cũng phải làm tăng ca, anh ra sức kiếm tiền làm gì?’ thì anh ấy trả lời, ‘Cố gắng kiếm cho đủ tiền chu cấp. Người phụ nữ thích tiêu tiền như em
nếu ly hôn chắc chắn anh sẽ phải chu cấp không ít’.”

Kiều Tịch
Nhan cười ngặt nghẽo, “Thật đúng là, Diệp Túc Bắc quả là một nhân tài,
lời anh ta nói cũng như vàng ngọc, dùng từ đắt thật đấy.”

Cố
Diễn Sinh lạnh lùng nói, “Tớ sẽ chứng minh cho anh ta xem, muốn ly hôn
lúc nào cũng được, Cố Diễn Sinh tớ có thể không đi mua sắm, cũng có thể
tự nuôi sống mình.”

“Đấy là cậu giận quá đấy thôi, nghĩ mà xem, động một cái là cậu tùy tiện đòi ly hôn, còn Diệp Túc Bắc nói đùa một
câu cũng không được, đúng là cái kiểu chỉ cho quan huyện đốt lửa, không
cho dân chúng thắp đèn mà.”

Sau đó Cố Diễn Sinh cũng nghĩ rất lâu, có thể Kiều Tịch Nhan nói đúng, cô thấy mình cũng khá độc tài.

Tình cảm là thứ khiến con người ta trở nên như vậy, những gì cô muốn,
cô sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để giữ bằng được bên mình.

* * *

Khi Lục Giang Thần hẹn Cố Diễn Sinh đi ăn cơm đúng lúc Cố Diễn Sinh vừa bị Diệp Túc Bắc cho leo cây. Diệp Túc Bắc chết tiệt, đã nói là đưa cô
đi xem phim, vậy mà gần đến giờ lại hủy vì bận việc. Chuyện này đã quá
quen với Cố Diễn Sinh. Vừa nhận được điện thoại của Lục Giang Thần, cô
liền đi ngay.

Không ngờ buổi hẹn hôm đó, Lục Giang Thần còn hẹn thêm một người khác, và người này khiến cô cảm thấy rất lúng túng, khó xử.

Cố Diễn Sinh véo tay Lục Giang Thần và nhìn cô, “Được lắm Lục Giang
Thần, làm chị dâu là có thể trêu chọc tôi sao? Đã hẹn anh ta lại còn gọi tôi đến, cậu bảo tôi phải trốn đi đâu đây?”

Lục Giang Thần bị
véo đau đến điếng người, vội vàng bỏ tay của Cố Diễn Sinh ra, cười nói,
“Cố Diễn Sinh, cậu đúng là ích kỉ. Đã kết hôn rồi, cậu còn mong người ta đối với cậu tình cũ khó quên sao, người ta có thể tự nhiên, còn cậu thì cứ e dè. Hơn nữa, anh ấy vừa từ nước ngoài trở về, là bạn cùng học và
cũng là bạn gái cũ, cậu cũng nên mở tiệc mừng cho anh ấy chứ.”

Cố Diễn Sinh hậm hực nhìn Lục Giang Thần, mặt tối sầm, “Nếu để Diệp Túc
Bắc biết, chắc chắn tôi không được yên thân cho mà xem, rõ ràng cậu biết Diệp Túc Bắc không hoan nghênh anh ta mà.”

“Diệp Túc Bắc Diệp
Túc Bắc, câu nào của cậu cũng không thể rời anh ta. Hôm nay cậu cứ tự
nhiên đi, có bất cứ hậu quả gì, chị dâu tôi đây sẽ chịu trách nhiệm cho, như vậy được chưa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.