Đọc truyện Hôn – Chương 33
Báo chí đăng tin họ ly hôn vào ngày thứ Ba sau đó. Những lời bàn tán tràn ngập khắp nơi khiến Cố Diễn Sinh một lần nữa rơi vào cái mạng của lời đồn đại. Nhưng lần này và lần trước khác nhau ở chỗ, cảm giác của cô chỉ là giải thoát.
Cầm tờ báo trong tay, Cố Diễn Sinh chăm chú đọc đi đọc lại vài lần. Báo chí dám đăng tin vợ chồng cô ly hôn, cô biết chỉ có một người có thể làm được việc này, người đó chính là Diệp Túc Bắc. Xem ra không phải anh không hiểu tấm lòng cô. Chỉ có điều anh hiểu không đúng chỗ mà thôi.
Trên báo tìm thấy một bức ảnh chụp gần của cô là điều rất hiếm thấy. Đó là bức ảnh cô đang phát biểu trong lễ khai giảng, khoảng cách chụp không gần, nhưng cũng đủ để nhận ra đó là cô. Cô xem ảnh xong, cười nhạt rồi hài lòng gấp tờ báo lại.
Cô hẹn gặp Kiều Tịch Nhan. Hai người ngồi uống hồng trà ở quán cà phê Starbuck mới sửa lại trên đường Quang Minh. Lượng người qua lại trên đường Quang Minh không nhiều. Những kiến trúc kiểu Châu Âu từ thời Dân quốc để lại ở đây vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh. Vì được tu sửa nên đây cũng là một trong những khu thắng cảnh của thành phố. Hành lang của cả con phố đều có vẽ tranh, đậm chất nghệ thuật, yên tĩnh và tao nhã. Trong quán Starbuck thỉnh thoảng có hai, ba người khách. Ai làm việc của người đó, dường như mỗi người đều có một thế giới riêng của mình. Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Cố Diễn Sinh có vẻ không tập trung. Kiều Tịch Nhan gọi món bánh moufflet sô-cô-la mà cô thích. Nhưng vì bánh quá ngọt và béo khiến cô không muốn ăn, đặc biệt là khi cô nhìn thấy Kiều Tịch Nhan ăn bánh Tiramisu, một vị chua từ trong dạ dày trào lên, cô gần như không kìm được cảm giác muốn nôn.
Kiều Tịch Nhan cũng phát hiện ra sự khác thường của cô, trêu chọc nói, “Hay là có rồi, thứ thích ăn nhất mà cũng không ăn nữa!”
Cố Diễn Sinh nhấp một ngụm hồng trà lành lạnh để kìm vị chua trào lên trong cổ, liếc xéo Kiều Tịch Nhan, “Đừng rủa mình được không?” Cô nói nửa đùa nửa thật, và không hề muốn tiếp tục chủ đề này. Cô xoay xoay ly cà phê trong tay, thực chất trong lòng đều sáng tỏ.
Mang thai, chuyện này cô đã được chính bác sĩ xác nhận từ nửa tháng trước.
Đây là đứa con đến không đúng lúc, nhưng lại là mục tiêu duy nhất giúp cô thoát khỏi cuộc hôn nhân chẳng khác gì vũng lầy này.
Hàng ngàn hàng vạn sự thiệt thòi, Cố Diễn Sinh đều có thể chịu đựng được, nhưng con của cô không có lý do gì vừa sinh ra đã phải chịu thiệt thòi.
Thật kỳ lạ, cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ đứa bé. Rõ ràng cô rất sợ trẻ con, nhưng khi nó thực sự tồn tại trong bụng cô thì cảm giác về mối liên hệ máu thịt và sự duy trì huyết thống lại khiến cô yêu thương như vậy. Cảm giác này không liên quan đến Diệp Túc Bắc, chỉ là bản năng của người mẹ mà thôi.
Thấy cô không lên tiếng, Kiều Tịch Nhan mỉm cười. Là bạn của Cố Diễn Sinh, Kiều Tịch Nhan biết rất rõ bề ngoài cô có vẻ như không có chuyện gì, nhưng thực ra trong lòng lại suy nghĩ nhiều và phức tạp hơn bất cứ ai.
“Ly hôn thật à?”
Cố Diễn Sinh gật đầu.
Kiều Tịch Nhan có vẻ ức chế. Nhưng chỉ một lúc sau cô đã trấn tĩnh lại. Cô cười nói, “Đợi mình giới thiệu cho cậu người đàn ông tốt!”
“Thôi đi!” Cố Diễn Sinh chế nhạo, “Cậu mà có người đàn ông tốt thì đâu đến lượt mình, cậu đã xông lên rồi.”
“Chị là loại người đó sao? Hứ!”
Hai người cười đùa như vậy hết buổi chiều. Khoảng bốn, năm giờ chiều, Cố Diễn Sinh và Kiều Tịch Nhan lái xe đến chùa Quy Trình. Chùa Quy Trình cách đường Quang Minh không xa, cũng không phải là kiểu chùa thường được xây dựng trên những triền núi tĩnh mịch. Chùa Quy Trình nằm trong khu chợ đông đúc ở phía Bắc đường Quang Minh. Bức tường bao quanh làm cho chùa Quy Trình hoàn toàn tách biệt khỏi khu chợ xung quanh. Cửa không lớn, rộng đủ cho ba người vào. Mỗi người đi vào đều phải cúi mình biểu thị thành ý với vị hòa thượng gác cửa.
Đại đường rộng rãi, gió lùa hun hút khiến mọi người có cảm giác bức tượng Phật thân vàng phía trên trông vừa cô đơn vừa trang trọng. Ánh mặt trời còn sót lại của buổi xế chiều âm thầm rọi vào làm cho cả đại đường nửa như lộ ra dưới ánh mặt trời, nửa lại như ẩn mình trong bóng chiều lạnh lẽo. Cố Diễn Sinh thành kính quỳ xuống cái đệm trước mặt, nhận một nén hương đã thắp từ tay chú tiểu, thành kính khấn rồi thành tâm cúi lạy ba cái. Mỗi lần cúi xuống gần mặt đất lạnh giá, Cố Diễn Sinh lại thấy trong lòng trầm lặng hơn. Cuối cùng chú tiểu đỡ nén hương từ tay cô, cắm vào bát hương ở trước mặt. Cố Diễn Sinh đứng dậy để cho vị khách khác thay vào.
Khi ra về, Kiều Tịch Nhan cứ nói cô rằng cô không quyên góp vào hòm công đức thì Phật tổ sẽ không phù hộ cho cô. Cố Diễn Sinh cười đáp lại, “Phật pháp có câu ‘tùy hỉ công đức’. Chú trọng quá có khi lại không thành tâm.”
Kiều Tịch Nhan “xí” một tiếng, “Thế cậu nói xem, cậu thành tâm thế nào, cầu phúc cho ai?”
“Cho mình”, Cố Diễn Sinh thở dài, ánh mắt trống rỗng nhìn xa xăm, “Mình cầu xin không quay đầu lại.”
Kiều Tịch Nhan im lặng không nói gì.
* * *
Buổi tối Cố Diễn Sinh vẫn chuẩn bị về nhà họ Cố. Chuyện mà sớm muộn mọi người cũng biết thì đối mặt sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác biệt.
Một mình lái xe qua ba vành đai, trên đường cao tốc không có đến nửa bóng người. Bên tai chỉ có tiếng động cơ xe kêu u u. Những chiếc ô tô lao vút qua bên cạnh, nhìn vào gương chiếu hậu, trông giống như những cơn gió màu xám.
Về đến Đại viện đã là đêm muộn. Cố Diễn Sinh vẫn tắt điện thoại. Cô biết cả thế giới đang tìm cô. Nhưng cô lại không có đủ dũng khí để đối mặt với cả thế giới.
Cô mệt mỏi xách hành lý mở cửa. Ông Cố bà Cố đang ngồi trên ghế sofa nghiêm nghị, dường như đã đoán trước được sự việc. Ông Cố bao nhiêu năm theo quân đội đã thay đổi vẻ hiền từ hàng ngày, ông nhìn Cố Diễn Sinh nghiêm nghị. Cố Diễn Sinh đưa mắt nhìn khắp một lượt, cuối cùng dừng lại ở tờ báo và tập tài liệu trên bàn, tự cười nhạo trong lòng. Muốn giống như con đà điểu may mắn cúi đầu không nghe chuyện ngoài cửa sổ, nhưng tiếc là chuyện ngoài cửa sổ lại lan vào tận trong nhà.
Cô yên lặng đến ngồi bên cạnh ông Cố, “Muộn thế này rồi mà vẫn đợi con!” Cô dùng câu khẳng định.
Cái vẻ tỏ ra bất cần của cô làm bà Cố tức điên lên. Bà giận dữ mắt long lên, chỉ mặt Cố Diễn Sinh nói kích động, “Con có điên không hả? Việc ly hôn lớn như vậy mà không thèm nói với bố mẹ. Con có biết thân phận của con thế nào không hả? Ly hôn là chuyện có thể tùy tiện hay sao?”
Cô đã đoán trước được sự giận dữ của bà Cố, nhưng thật sự nói đến cùng nếu không nói ra thì khó chịu như mắc xương trong cổ họng, “Mẹ, con lớn rồi! Nếu chuyện ly hôn mà cũng không tự quyết định được thì con sống còn có ý nghĩa gì nữa!”
“Con này, mày thử nói lần nữa xem nào!”
“Con..”
“Bốp!”
Một tiếng tát vang lên cắt ngang cuộc tranh cãi giữa Cố Diễn Sinh và bà Cố. Cố Diễn Sinh ôm lấy bên má vừa bị tát đau đớn, ngạc nhiên nhìn ông Cố, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Trong đời Cố Diễn Sinh đã từng làm rất nhiều việc tùy ý, nhưng ông Cố chưa từng trách mắng cô. Sự cưng chiều ông dành cho cô chưa bao giờ có giới hạn, chưa bao giờ cần đúng lý, đến lớn giọng quát mắng cô, ông cũng chưa từng, chứ đừng nói gì đến động tay đánh cô. Cố Diễn Sinh thấy cay xè sống mũi, mắt ngấn đỏ. Cô cố nén sự đau xót, hằn học nhìn ông Cố, quay người chuẩn bị về phòng. Ông Cố tức giận ném tập tài liệu trước mặt xuống đất.
Tiếng “bịch” vang lên khiến động tác của Cố Diễn Sinh sững lại. Giấy tờ trong túi rơi ra, bức ảnh Cố Diễn Sinh và Lộ Tùng Quang ôm hôn nhau bỗng nhiên cũng ở trong đó.
Cố Diễn Sinh sững sờ nhìn ông Cố.
Ông Cố kiềm chế cơn thịnh nộ chực bùng ra. Sự nghiêm khắc hiện rõ trên khuôn mặt kiên cường và đã trải qua thử thách của năm tháng. Ông đứng thẳng lưng, thất vọng nhấn từng tiếng một, “Cố Thận Hành này không có đứa con gái ngốc như con.” Ngực ông phập phồng dữ dội vì tức giận, “Con làm như vậy là tự hủy hoại chính mình, con biết không hả? Bố dạy con thế nào? Từ nhỏ đến lớn bố nuông chiều con để bây giờ con chống lại chính mình như vậy à?”
Những giọt nước mắt cố kìm nén của Cố Diễn Sinh cứ thế trào ra, “Bố…” Cô nghẹn ngào trong cổ họng, hồi lâu không nói được một câu. Thấy cô khóc, bà Cố đứng bên cạnh cũng không kìm được nước mắt tuôn rơi. Bà cứ nhìn Cố Diễn Sinh, giọng khản đặc yếu ớt, “Bố không giận chuyện con bôi nhọ gia đình, bố giận con vì con không biết quý trọng chính bản thân mình!”
Cố Diễn Sinh thấy chua xót trong lòng, cô tiến lên trước ôm lấy mẹ, giống như một đứa trẻ mặc sức khóc trong lòng mẹ, miệng liên tục lẩm bẩm.” Không phải con như vậy, chỉ vì không thể lùi lại được nữa nên con mới dùng đến hạ sách đó…”
Cố Diễn Sinh khóc rất lâu. Những giọt nước mắt đau buồn của cô không biết là vì thương ông Cố bà Cố cao tuổi rồi mà vẫn phải đau lòng vì cô, hay là vì cô không cam tâm để mối tình si hai mươi mấy năm, cuộc hôn nhân ba năm của mình cứ thế mà bị hủy hoại đến cùng như vậy. Nước mắt cô tuôn trào không kìm lại được.
Rất lâu sau, Cố Diễn Sinh mới từ từ bình tĩnh lại được. Ông Cố nhìn con gái mắt đỏ mọng vốn định giáo huấn nữa nhưng cuối cùng lại nuốt hết lại. Con cái là món nợ từ kiếp trước của bố mẹ, ai nói là câu này không đúng?
Ông Cố thở dài một tiếng, ông ra một thông điệp cuối cùng với Cố Diễn Sinh, “Các nước Bắc Âu, con chọn một nước đi, tháng sau thì đi!”
“…”
Cùng lúc đó, còn có một người khác là Diệp Túc Bắc cũng vì chuyện đó mà bị gia đình trách móc và răn dạy.
Ông nội giận dữ ngồi tê dại trên ghế trong phòng đọc sách, dưới đất vương vãi mảnh sứ vỡ và vết nước trà chưa khô.
Diệp Túc Bắc im lặng và nhẫn nhịn quỳ trên mặt đất cách chỗ mảnh sứ vỡ không xa, lưng thẳng đứng. Một người đàn ông vốn quen kiêu ngạo, nổi trội, lúc này lại thảm hại đến mức không còn lời nào để nói.
Trong mắt ông nội ánh lên sự dữ dằn. Ông đứng bật dậy, đạp mạnh vào người Diệp Túc Bắc. Ông nội mặc dù tuổi đã cao nhưng sức vẫn khỏe. Cú đạp của ông khiến Diệp Túc Bắc loạng choạng, suýt nữa thì ngã. Ông Diệp, bà Diệp ở đằng sau không ngồi yên được nữa liền lao lên định đỡ Diệp Túc Bắc. Cuối cùng ánh mắt sắc như dao của ông nội lại khiến hai người phải lùi bước.
“Ta hỏi cháu một lần nữa, cháu có đi xin lỗi con bé nhà họ Cố không hả?” Giọng nói của ông nội cao gấp mấy lần. Diệp Túc Bắc thấy ông nội bước chân loạng choạng nên hơi lo lắng, ánh mắt càng thêm thâm trầm. Anh cắn chặt răng, vẫn không nói gì, chỉ cúi gầm.
Thái độ của anh khiến ông nội tức đến mức bước chân mềm nhũn, cả người tê liệt trên ghế.
“Bố!”
“Bố!”
“Ông!”
Ba tiếng kêu hốt hoảng cùng lúc vang lên, ông Diệp bà Diệp và Diệp Túc Bắc đều hoảng hồn, lập tức lao lên đỡ ông cụ. Ông cụ tức giận đến mức các cơ trên mặt rung cả lên. Ông hất mạnh tay của Diệp Túc Bắc, hét lên, “Mày cút đi cho tao! Nhà họ Diệp này không có đứa cháu bất hiếu như mày!” Nói xong ông lấy tay ôm ngực, cả người run rẩy.
Cả ba người trong phòng đọc sách đều biết đây là triệu chứng phát bệnh tim của ông cụ. Ông Diệp hằn học liếc xéo Diệp Túc Bắc, trầm giọng sai bà Diệp, “Gọi ngay bác sĩ Vương đến đây. Với cả gọi ngay lái xe đưa ông đi bệnh viện!” Nói rồi ông vuốt ngực giúp ông cụ.
Diệp Túc Bắc đứng bên cạnh, hai mày nhíu lại, không dám bước lên nửa bước. Ông Diệp giận dữ xỉ vả anh, “Còn không mau cút đi cho tao! Hay là phải làm cho bố mày tức chết mày mới cam tâm hả?”
Diệp Túc Bắc lo lắng nhìn ông nội. Hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm. Anh nắm chặt tới mức các khớp bắt đầu trắng nhợt. Những đường gân xanh trên mu bàn tay anh hằn lên, nhìn vô cùng đáng sợ.
Anh im lặng hai giây, cuối cùng vẫn nghe lời đi ra. Trên trán anh vẫn còn một vết máu nhỏ. Đó là do lúc nãy khi ông nội tức giận đập cái chén, mảnh vỡ bắn vào làm anh bị thương. Anh đưa tay lau bỏ vết máu, đứng ở ngoài cửa, không nói một lời.
Anh không muốn bất hiếu với ông nội, chỉ là mọi việc không như mọi người tưởng tượng. Vấn đề của anh và Cố Diễn Sinh cũng không phải chuyện chỉ cần xin lỗi là xong.
Anh đau khổ và mệt mỏi nhắm mắt lại, ký ức của tuần trước như thủy triều tràn về.
Đó là hôm trước khi Cố Diễn Sinh bỏ đi. Lúc đó cuộc chiến tranh lạnh giữa họ đã đến đỉnh điểm, ở trong cùng một nhà mà hai người giống như hai kẻ hoàn toàn xa lạ. Anh đau đầu nhức óc đối mặt với cục diện hỗn loạn mà mỗi người nhà họ Diệp để lại cho anh, không ngừng giải quyết nhưng lại vẫn không ngừng phát sinh. Anh gần như sắp suy sụp.
Ông nội gây áp lực với anh. Ông Diệp gây áp lực với anh. Tất cả mọi người đều thường xuyên nhắc nhở anh con cháu nhà họ Diệp phải làm thế nào. Nhưng chưa từng có ai nghĩ đến việc anh là chồng của Cố Diễn Sinh thì phải làm thế nào.
Khi anh nhận ra sự tổn thương mà những chuyện này gây ra cho Diễn Sinh đã đến mức không thể dung hòa được nữa thì anh mới bắt đầu ý thức được rằng không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được.
Trước đây khi anh và Cố Diễn Sinh có vấn đề cãi nhau, hai người thường quen dùng mảnh giấy để trao đổi, bởi vì có những lời không nói ra được nên anh muốn viết nó ra.
Anh lục tung khắp nhà mà không tìm được một tờ giấy trắng nào. Anh về phòng lôi các ngăn kéo ra tìm, cuối cùng anh tìm thấy ở ngăn kéo cuối cùng một thứ mà đáng lẽ anh không nên thấy – kết quả kiểm tra của Cố Diễn Sinh.
Cô có thai. Nhưng cô hoàn toàn không nói cho anh biết.
Anh tưởng rằng cô đang giận. Nhưng hai ngày trôi qua, cô vẫn không nói gì. Anh muốn hỏi, nhưng mấy lần đều không nói ra được. Anh sợ, sợ là sẽ nhận được câu trả lời trái với sự mong đợi của anh.
Đến ngày thứ ba, tờ kết quả kiểm tra đó đã biến mất khỏi ngăn kéo. Linh cảm không lành trong lòng Diệp Túc Bắc lại càng dữ dội hơn.
Khi anh túc trực ở bệnh viên, Lục Giang Thần cứ bắt anh về nhà, nhưng anh nhất quyết không muốn đi, bởi vì anh không biết phải đối mặt thế nào. Trong tiềm thức anh muốn trốn chạy.
Khi anh đau đầu nhức óc, mệt mỏi trở về nhà, Cố Diễn Sinh nói với anh, “Chúng ta ly hôn đi.”
Lúc đó, Diệp Túc Bắc không phải là không ngạc nhiên. Anh tức giận nổi nóng với cô. Có lúc gần như anh đã muốn nói ra tất cả để đổi lấy sự tha thứ của cô. Nhưng cuối cùng anh vẫn câm lặng.
Là con trai của nhà họ Diệp, từ nhỏ đến lớn anh đã học được một điều, đó là đặt lợi ích của nhà họ Diệp lên trên hết. Anh biết tất cả những việc mình đã làm là sai, nhưng anh cũng không biết nên dừng lại bằng cách nào. Đã đi một bước sai thì các bước còn lại đều sai, cả bàn cờ đều hỏng.
Hôm đó Cố Diễn Sinh đã đợi anh, trong mắt cô không có chút cảm xúc nào. Lúc đó anh biết anh không thể chống lại được sự kiên quyết của cô được nữa.
Là sự thù hận như thế nào mà có thể khiến cô vừa không cần đứa bé, vừa không cần cuộc hôn nhân này?
Cuối cùng anh đã hiểu, có rất nhiều thứ mà khi đã bỏ qua thì sẽ là mãi mãi.
Kể từ khi lấy anh, cô đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Đến giờ, điều duy nhất anh có thể làm là để cô được tự do.
Anh đã từng cho rằng Cố Diễn Sinh là một đường thẳng được gắn vào cuộc sống của anh, đem đến cho anh hy vọng. Nhưng không ngờ cuối cùng anh mới phát hiện ra rằng anh và cô chỉ là mối quan hệ giữa tiếp tuyến và đường tròn. Khi chúng gặp nhau ở tiếp điểm thì hai nửa hình tròn sẽ mãi xa rời nhau.