Đọc truyện Hôn – Chương 31
Lời nói không khách sáo gì của Cố Diễn Sinh khiến Tô Nham thật sự sững sờ. Khi cô còn đang sững sờ thì Cố Diễn Sinh đột nhiên mỉm cười. Nụ cười của cô vô cùng kỳ lạ, khiến Tô Nham nổi da gà. Không biết có phải vì hai người ở cùng nhau quá lâu rồi không mà cô cảm thấy Cố Diễn Sinh lúc này có phần hơi giống Diệp Túc Bắc.
“Thực ra tôi không muốn chào hỏi gì cô, tôi cũng không biết mục đích hôm nay cô đến đây là gì, chắc chắn không phải là tình cờ đúng không?” Cô nhấc ly cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó lại tao nhã đặt xuống, “Cô và anh ấy không giống như người ta đồn đại bên ngoài, vậy thì như thế nào? Cô Tô, con người có thể vô liêm sỉ, nhưng cũng không thể không có một chút giới hạn nào. Lúc con gái cô sắp chết, cô gọi cho chồng tôi làm gì? Cô không thấy lời cô nói rất mâu thuẫn sao?”
Cố Diễn Sinh nói vậy làm Tô Nhan sững lại, cô bé trước đây lặng lẽ gạt nước mắt trong rạp chiếu phim bây giờ đột nhiên lại bức hiếp người quá đáng. Cô cảm thấy run cả người.
Cố Diễn Sinh thấy cô ta không nói gì, hỉ mũi giễu cợt, rồi tiếp tục, “Tôi thành thật khuyên cô, tránh xa chồng của người khác ra. Cô và Diệp Túc Bắc trước đây thế nào, tôi căn bản không muốn tính toán nữa. Nếu cô muốn thì đáng lẽ cô nên giữ chặt từ đầu. Cô đã nhường anh ấy cho tôi thì đừng đòi lại nữa. Cô phải biết rằng Cố Diễn Sinh này tuyệt đối không nhận ‘sự thương hại’ của người khác. Thứ đã cho tôi rồi mà muốn lấy lại, điều đó là không thể được!”
Cô nói một mạch, gần như không nghỉ, khiến cho Tô Nham ngồi bên cạnh im bặt. Cả đời này, Cố Diễn Sinh này ghét nhất là làm hại người khác rồi lại nói, “Tôi thật sự không cố ý, thực ra sự thật không phải như vậy”. Cái kiểu giả vờ đáng thương không quan tâm gì đến mọi chuyện đó thật đáng ghét. Việc làm hại là sự thật rồi. Cố ý hay vô ý thì có gì khác nhau đâu? Đối với người bị hại mà nói thì việc giải thích chẳng khác gì xát thêm muối vào vết thương, làm hại lần thứ hai.
Cố Diễn Sinh không ngờ người phụ nữ này chẳng qua cũng chỉ như vậy. Cô liếc xéo cô ta rồi ấn chuông gọi phục vụ. Nhân viên phục vụ đến rất nhanh. Cố Diễn Sinh nói rất lịch sự với nhân viên phục vụ, “Xin hãy đưa chị này đi tìm con của chị ấy, chắc hẳn chị ấy có việc gấp phải đi.”
Tô Nham không ngờ lại bị đuổi đi như thế, rõ ràng là bị cô chiếm thế thượng phong. Cô ta uất hận nhìn Cố Diễn Sinh, nói từng từ một, “Hy vọng cô mãi mãi giữ được sự tự tin như thế này.”
Rồi cô ta quay người đi cùng nhân viên phục vụ.
Cố Diễn Sinh quay đầu đi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô vô thức chạm vào chiếc hoa tai đang đeo. Ánh mắt nhìn ra bên ngoài, còn tâm trí không biết đã theo gió bay đi đâu. Vắng đi một kẻ chướng mắt, cô bỗng thấy không khí tươi mới hơn rất nhiều. Thực ra cô không yếu mềm như mình nghĩ. Hóa ra cô vẫn có chút tố chất mạnh mẽ tiềm ẩn. Nghĩ vậy, Cố Diễn Sinh nở nụ cười.
Tự tin sao?
Cô không tự tin. Tình cảm của Diệp Túc Bắc đối với cô thế nào, cô thật sự không biết. Tiếc là từ trước đến nay cô không chịu buông tha thứ gì. Người làm cho cô khó chịu thì cô thường trả lại gấp bội.
Tính cách của Cố Diễn Sinh là như vậy. Cô không bao giờ chịu mang thù hận, bởi vì có thù thì cô phải trả ngay lập tức.
* * *
Một tiếng sau, Diệp Túc Bắc đến rất đúng giờ. Anh mặc bộ lễ phục màu đen, đeo thêm chiếc cà vạt màu tím sậm. Chiếc kẹp cà vạt và măng sét áo đều cùng nạm đá màu bạc. Rõ ràng là cách ăn mặc quá trau chuốt, mặc lên người anh lại hài hòa.
Nghĩ đến chuyện lúc nãy, Cố Diễn Sinh bất giác lắc đầu khó hiểu. Đây rốt cuộc là người đàn ông ong bướm thế nào mà khiến cô phải lưu luyến đập rồi giết, giết rồi đập lũ ong bướm trong bụi hoa?
Anh đương nhiên là tìm thấy cô. Anh xách túi của cô lên, nhân tiện hỏi vài câu lúc nãy cô đi đâu. Hình ảnh người đàn ông đẹp đẽ này khiến cô suýt tưởng rằng mình đã vượt qua được. Đây không phải người chồng mà cô sắp ly hôn.
Cô cùng anh rời đi. Hai người mặc trông rất tương xứng. Nhìn thấy cái cà vạt màu tím sậm của anh, Cố Diễn Sinh không kìm được hỏi một câu, “Chẳng phải ghét nhất là cái này sao? Sao lại đeo cái này?”
Diệp Túc Bắc không quay đầu lại, anh trả lời, “Em vẫn nói chúng ta bên ngoài hợp nhưng trong lòng lại xa cách còn gì? Thế này chẳng phải là rất đúng với câu đó sao?”
Cố Diễn Sinh nghẹn họng. Một lúc sau, cô hậm hực liếc xéo anh một cái.
Khi đến hội trường, Diệp Túc Bắc bắt đầu nhắc nhở công việc với các anh em cùng vai vế trong gia đình. Cố Diễn Sinh là phụ nữ nên cũng không xen vào được. Lễ mừng đại thọ của ông nội được tổ chức rất xa hoa, đặt tại sảnh lớn nhất của khách sạn lớn Hoa Mỹ trong thành phố. Đặc điểm lớn nhất của khách sạn Hoa Mỹ này là sự đắt đỏ, còn những điều khác thì đến giờ Cố Diễn Sinh vẫn chưa nhận ra. Để có được sự riêng tư, nhà tư bản Diệp Túc Bắc đã bao hết cả ba tầng một, hai, ba và đóng cửa bốn thang máy của Đại sảnh, để những người không phải là khách đến dự đại thọ đi một đường khác. Có lúc Cố Diễn Sinh thấy Diệp Túc Bắc làm việc rất biết chừng mực, nhưng hễ có liên quan đến người nhà họ Diệp thì tất cả các nguyên tắc của anh đều biến mất. Thói quen ăn chơi của công tử nhà giàu thể hiện rõ nét.
Thực ra Cố Diễn Sinh không xót tiền hộ anh. Khi họ ly hôn, Cố Diễn Sinh chưa từng nghĩ đến xu nào của anh. Cô chỉ nghĩ rằng làm phô trương thế này thì có vẻ không thỏa đáng.
Cô ngồi ở bàn gia đình vẫn chưa bắt đầu ăn, ngẩn người nhìn ly rượu pha lê trên bàn. Lúc đó Diệp Túc Bắc bước đến, nhẹ nhàng dặn cô, “Ở đây sắp xếp cũng xong hết rồi. Bây giờ anh đi đón bố mẹ. Em ở đây đợi nhé.” Cuối cùng anh còn nói thêm một câu đầy ẩn ý, “Nói năng chú ý một chút. Chuyện của chúng ta để sau hôm nay rồi nói.”
Cố Diễn Sinh nhìn anh thắc mắc, “Chẳng phải nói là tám giờ mới bắt đầu sao, anh đón bố mẹ đến đây sớm làm gì?” Bố mẹ là thông gia, nên đến cùng với bố mẹ của Giang Thần. Anh đi đón sớm như vậy làm gì?
“Đón đến đây nói chuyện với em. Em còn phải ngồi đây bốn tiếng nữa cơ mà. Chẳng phải ghét nhất là ngồi một góc không ai hỏi đến sao?”
“Anh đi mau đi.” Câu nói sau cùng của anh khiến Cố Diễn Sinh mềm lòng. Đây có thể là dấu hiệu không tốt, vì vậy cô vội đuổi anh đi.
* * *
Ông Cố bà Cố khi đến nơi phải dẫn Cố Diễn Sinh đi chào hỏi cô bác. Những người hàng ngày mặc quân phục hôm nay đều mặc đồ tây, đặc biệt có mấy bác hàng ngày rất hùng hổ nhưng hôm nay trông lại khá rụt rè. Cố Diễn Sinh cố nhịn cười, khéo léo, lễ phép chào hỏi họ.
Sau khi đã chịu xong “hình phạt”, cuối cùng Cố Diễn Sinh cũng coi như được đặc xá ngồi xuống. Ông Cố ngồi đối diện, vui vẻ nói cười với cô. Chỉ có bà Cố sắc mặt buồn rầu.
Bà hạ thấp giọng hỏi Cố Diễn Sinh, “Chuyện của Túc Bắc rốt cuộc là thế nào?”
“Thì là thế đó! Dù sao cũng không phải là con của anh ấy.” Cố Diễn Sinh nói rất bâng quơ, hờ hững.
Mẹ cô vẫn tiếp tục thì thầm, “Thế thì tốt rồi, hai hôm trước mẹ còn nói với bố con là con gái nhà họ Cố không thể chịu tội ở nhà họ Diệp được.”
“Mẹ!” Cố Diễn Sinh kêu lên, “Con muốn ly hôn.”
Câu nói này chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Bà Cố trợn tròn mắt, cố nén sự kinh ngạc và tức giận, thì thầm nói, “Cố Diễn Sinh, mẹ cảnh cáo con, con đừng làm mẹ điên lên. Đây không phải là chuyện đùa đâu.”
Ông Cố ngăn không cho bà Cố nói tiếp. Ông quay sang hiền từ nói với Diễn Sinh, “Đừng nói chuyện trẻ con thế, chuyện lần này bố sẽ nói chuyện với Túc Bắc. Con đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Nghe ông Cố nói vậy, Cố Diễn Sinh xị mặt không nói gì nữa. Thực ra phản ứng này cô đã đoán trước được.
Người đến dự tiệc càng lúc càng đông. Bên cạnh ông Cố bà Cố đã đầy người. Cố Diễn Sinh lấy cớ đi vệ sinh để trốn khỏi chỗ ông bà Cố.
Cả hội trường rực rỡ sắc màu. Chiếc đèn treo bằng pha lê giống bầu trời đầy sao. Góc nào cũng tưng bừng, lấp lánh khiến Cố Diễn Sinh hơi chóng mặt. Cô đang chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí trong lành thì nhìn thấy một bóng dáng đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây. Nhưng vào lúc này thì sự xuất hiện của người đó lại khiến cô vô cùng vui mừng. Cô vẫy tay, khẽ gọi, “Lộ Tùng Quang, bên này!”
Lộ Tùng Quang nghe thấy có người gọi mình, theo bản năng tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng thì anh cũng bắt gặp ánh mắt của Cố Diễn Sinh. Anh mỉm cười dịu dàng.
Cố Diễn Sinh kéo Lộ Tùng Quang ra ngoài hít thở không khí. Cô luôn mồm kêu ca ở bên trong quá ngột ngạt. Cô hoàn toàn quên mất trước đó không lâu họ đã cãi nhau và khó chịu với nhau như thế nào.
Cô nhìn Lộ Tùng Quang mặc bộ vest lịch sự, nghiêm túc là biết anh đến dự lễ mừng thọ. Nhưng đại thọ ông nội nhà họ Diệp, người đến dự nếu không phải là người cao sang, giàu có thì cũng phải là người đang muốn được tiến thân. Người đàn ông này sao lại vào được đây?
“Anh đến đây làm gì? Mà sao anh vào được đây?”
Lộ Tùng Quang cười nhạt. Anh chỉ về chỗ cửa thoát hiểm tối om ở cách đó không xa, “À, lẻn vào từ chỗ đó. Cửa đó thông thẳng đến ngõ sau.”
Cố Diễn Sinh bật cười vì câu nói của anh. Cô vỗ vào người anh, “Nói năng khổ sở vậy. Chủ nghĩa tư bản ăn mòn người ta vậy sao!” Cô cười nói, tay bất giác chạm vào tai. Đột nhiên phát hiện chiếc hoa tai không còn nữa, cô giật thót mình, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô sờ lại lần nữa. Một đôi hoa tai, đúng là chỉ còn lại có một chiếc!
Cô hoảng hốt một cách khó hiểu, trong phút chốc bỗng như nghẹt thở, máu dồn lên đầu. Cô ngơ ngẩn nhìn Lộ Tùng Quang. Sắc mặt trắng bệch của cô khiến Lộ Tùng Quang nhận ra ngay là có chuyện.
“Sao vậy?” Mặt Lộ Tùng Quang cũng tái đi. Anh bất an nhìn Cố Diễn Sinh, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Rơi mất rồi, hoa tai rơi mất một chiếc.” Cố Diễn Sinh đột nhiên quay người, “Em đi tìm đây.”
Lộ Tùng Quang bất giác giữ chặt lấy tay cô, “quan trọng lắm sao?”
“Rất quan trọng.” Cố Diễn Sinh gật đầu.
Bản thân cô cũng không biết lý do. Chỉ thấy bàng hoàng và khó xử. Trong đầu cô tràn ngập sự dịu dàng từ những ngón tay của Diệp Túc Bắc. Giây phút đó giống như bị giật điện, tất cả các giác quan của cơ thể đều ngừng lại. Những điều đáng lẽ nên quên đi đó sao lại cứ ùa về như vậy? Cô không muốn nghĩ đến nữa. Lúc này cô chỉ muốn tìm thấy chiếc hoa tai. Trong cuộc hôn nhân này, cô không dám kỳ vọng vào mặt trời, cũng không dám giữ chặt lấy những ngôi sao. Chẳng nhẽ đến một chút kiên trì cuối cùng cũng không được sao? Cô đột nhiên không cam tâm nữa. Cô cũng không biết tại sao lại sốt sắng đi tìm như vậy, rốt cuộc là vì chiếc hoa tai hay là vì cuộc hôn nhân đang đổ vỡ của cô.
Đôi hoa tai vốn ghép lại với nhau là một con bướm hai cánh. Bây giờ chỉ còn lại một cánh đung đưa bất an trên tai cô, như một dự báo không lời về điều gì đó. Nó làm cho lòng cô gợn lên từng đợt sóng.
Cô đi tìm dọc theo các lối đi. Lộ Tùng Quang đi cách cô hai bước cũng chú ý tìm giúp cô. Khi vừa đi đến góc rẽ, cô hơi quỳ xuống, tóc bị mắc vào một cái cây không rõ là cây gì đặt ở góc rẽ. Cô luống cuống gỡ tóc ra, tim đập càng lúc càng nhanh. Cô gỡ mãi mà không gỡ được, trong lúc vội vàng cô giật mạnh, giật ra cả vài sợi tóc. Coi như cũng thoát được ra. Cô thở phù, tiếp tục đi về phía trước.
Khi vẫn chưa chuyển hướng, cô nhìn thấy một người đáng lẽ cô không nên thấy.
Ở đầu hành lang bên ngoài, cách đó vài mét, Diệp Túc Bắc và Tô Nham đang nói chuyện. Họ đứng quay lưng về phía cô. Vẻ mặt của Tô Nham rất xúc động, cô khóc thút thít. Diệp Túc Bắc cũng đứng quay lưng về cô nên cô không nhìn rõ nét mặt của anh. Và cô cũng không muốn nhìn thấy.
Cố Diễn Sinh đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng trào lên đủ thứ cảm xúc lẫn lộn. Cảnh tượng này thật mỉa mai, giống như một quả đấm cứng như sắt đấm vào mặt cô. Trong đôi mắt vốn dâng đầy sóng nước giờ chỉ còn lại một vùng khô cạn.
Lộ Tùng Quang đuổi theo cô, tay anh cầm chiếc hoa tai kia của cô, hết sức vui mừng kể công, “Tìm thấy rồi, thấy mắt anh tinh không!” Anh nói rồi đưa nó cho Cố Diễn Sinh.
Cố Diễn Sinh lạnh nhạt nhận lấy nó. Cô nắm cái hoa tai trong lòng bàn tay, thở dài buồn bã, “Cuối cùng thì cũng vẫn không thể bay nổi, chỉ là tự mình lừa dối mình thôi.”
“Sao vậy?” Lộ Tùng Quang nhận ra vẻ khác thường của cô.
Chưa đợi Cố Diễn Sinh trả lời, từ xa đã thấy hai phóng viên đeo máy ảnh chậm rãi bước tới, nói cười vui vẻ.
Cố Diễn Sinh ánh mắt lạnh lùng, trong lòng trống trải. Sự đau khổ khiến cô thấy toàn thân tê liệt.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt cầu khẩn nhìn Lộ Tùng Quang, “Lộ Tùng Quang, anh có thể hôn em không?”
Câu nói đó khiến sắc mặt của Lộ Tùng Quang bỗng nhiên sầm xuống, “Tại sao?”
“Em muốn ly hôn.” Cô muốn ly hôn, cô không cần cuộc hôn nhân đó nữa, cô không cần người đàn ông đó nữa, cô không cần những ký ức ngốc ngếch đến đáng thương đó nữa.
Cứ coi như là lỗi của cô, tất cả cứ để cô hứng chịu thay anh.
Đó là tình yêu cuối cùng và sự dịu dàng cuối cùng của cô.
Trái tim Lộ Tùng Quang đau đớn. Mặt anh hiện rõ những biểu hiện đau thương. Anh thở dài, “Nếu em cần, anh sẽ giúp em.” Nói rồi, anh vòng tay qua eo cô, cúi xuống hôn cô…