Đọc truyện Hôn – Chương 26
Cô vẫn yêu Diệp Túc Bắc tha thiết. Điều này cô không hề nghi ngờ. Bởi khi nào Diệp Túc Bắc không về nhà, cô lại mất ngủ triền miên. Dù muộn thế nào, chỉ cần Diệp Túc Bắc về là cô có thể ngủ thiếp đi. Mùi của Diệp Túc Bắc còn hiệu quả và tác dụng nhanh hơn cả thuốc an thần.
Cô rõ ràng đã chán ngấy kiểu dựa vào người khác để tồn tại. Nhưng cô lại hoàn toàn không thể kiểm soát được mình. Yêu một người đến mức việc hít thở của mình mà dường như không phải là vì mình nữa. Có lẽ cô không bao giờ thắng được Diệp Túc Bắc. Bởi vì chỉ cần anh không chịu được nữa thì có thể nói một câu “chia tay” nhẹ như không, còn Cố Diễn Sinh thì vĩnh viễn không bao giờ có được sự quyết đoán đó. Dù cô có nói ra từ chia tay thì trong tiềm thức vẫn hy vọng anh ở lại. Cô biết mình như vậy người khác nhìn vào sẽ thấy không ra làm sao.
Quá yêu một người thì đến cuối cùng tình yêu đến tận xương tủy đó chỉ có thể trở thành sợi dây trói buộc. Cố Diễn Sinh không thoát ra được bởi vì cô không thể loại bỏ Diệp Túc Bắc khỏi trái tim mình.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, tất cả các giáo viên được gọi đến trường để họp. Hạ Diên Kính lâu không gặp cũng đã xuất viện, chỉ có điều trong chân vẫn còn một cái đinh, đi lại vẫn chưa được nhanh nhẹn.
Nhìn thấy Cố Diễn Sinh, cô ấy rất phấn khởi, cứ kéo Cố Diễn Sinh đi dạo. Nhìn Hạ Diên Kính bước đi khập khiễng, Cố Diễn Sinh dở khóc dở cười, cô đành phải thoái thác là mình đã có hẹn. Không ngờ Hạ Diên Kính vốn dễ bị lừa vậy mà lại nằng nặc đòi cô phải nói ra người đó là ai. Khi đang bị quấy nhiễu không có cách nào thoát thì chuông điện thoại của Cố Diễn Sinh reo lên như cứu mạng.
Chưa kịp nghe rõ ai hẹn gặp, cũng chưa kịp nghe rõ là phải làm việc gì, Cố Diễn Sinh đã thoải mái trả lời: được, được, được.
Hạ Diên Kính ngồi bên cạnh đành phải xị mặt bỏ qua.
Họp xong, cô vừa ra khỏi cửa đã giật mình khi thấy Lộ Tùng Quang đang đứng dựa vào chiếc Land Rover ở cổng trường. Lúc đó não cô mới bắt đầu hoạt động. Hóa ra cuộc điện thoại cứu mạng lúc nãy chính là do anh gọi. Nếu sớm biết lại là củ khoai lang nóng bỏng tay này thì cô đi cùng Hạ Diên Kính còn hơn, quá lắm cũng chỉ là phải phục vụ cô ấy. Bây giờ thì lại càng tồi tệ hơn. Ngồi trong xe của Lộ Tùng Quang, Cố Diễn Sinh cứ để hồn lang thang mãi tận đâu.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Lộ Tùng Quang ngồi ghế lái xe im lặng từ nãy đến giờ bất ngờ hỏi, “Từ lúc lên xe tới giờ không thấy nói câu gì?”
Cố Diễn Sinh tỉnh người lại, liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của Lộ Tùng Quang đang tập trung lái xe. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt tươi cười giống hệt như trước đây vậy mà Cố Diễn Sinh lại cảm thấy có gì đó hơi khác.
Không khí đặc quánh trong xe khiến cô hơi bối rối, cô trả lời có vẻ gượng gạo, “Sắp hết kỳ nghỉ hè rồi, lại phải đi làm nên hơi chán.”
“Em chắc là lý do đó chứ?”
Cố Diễn Sinh biết anh định nói gì, bỗng nhiên muốn cãi lại, cô lạnh lùng, “Nếu không thì anh nghĩ là gì? Lộ Tùng Quang, anh thích chĩa mũi vào chuyện của người khác từ lúc nào vậy?”
Lộ Tùng Quang quay đầu sang, chau mày, “Cố Diễn Sinh, anh quan tâm đến em. Em và Diệp Túc Bắc.”
Chưa đợi anh nói hết câu, Cố Diễn Sinh lạnh lùng ngắt lời, “Lộ Tùng Quang, liên quan gì đến anh.” Đầu cô nóng bừng, cảm giác khó chịu về những chuyện gần đây bỗng trào hết ra, cô khó chịu, “Anh đến xem chuyện cười của em à? Bây giờ anh rất vui đúng không? Hồi đó em bất chấp tất cả chia tay với anh, làm anh mất mặt. Có phải bây giờ anh thấy em đang bị báo ứng đúng không?” Cô trợn mắt, mày chau lại. Trong lúc không kiểm soát, giọng nói của cô cũng cao gấp mấy lần.
Lộ Tùng Quang không phản bác gì. Anh tỏ ra lạnh lùng, cố bình tĩnh. Anh hất mạnh vô lăng, cua gấp, lái xe vào lề đường. Theo quán tính người Cố Diễn Sinh lao mạnh về phía trước. Tim cô đập mạnh, hơi thở lúc đó như ngừng lại, tất cả các giác quan đều mất phản ứng. Chỉ thấy sự đau đớn trong cổ họng và mắt là rõ rệt.
Gió đêm thổi tung những chiếc lá rụng, lúc này xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Sự yên tĩnh bất ngờ này khiến cho tất cả ý thức của con người trở nên lờ mờ. Toàn thân Cố Diễn Sinh co cứng lại vì sợ.
“Kít!” Một tiếng phanh xe vọng lại từ con đường ngoại ô trống trải. Khi tất cả trở lại yên tĩnh. Cố Diễn Sinh không kiềm chế được sự nóng giận nữa, cô ngẩng cao đầu tức giận, tay kéo mạnh dây an toàn ra, không thể kiểm soát được cơn cuồng nộ, “Lộ Tùng Quang, anh định làm gì? Anh điên rồi à?” cô dứt được dây an toàn ra, hằm hằm mở cửa xe. Không ngờ Lộ Tùng Quang lại khóa cửa xe “cạch” một tiếng. Anh rút từ cốp đựng đồ ra một tờ giấy ném vào trước mặt Cố Diễn Sinh, “Em muốn nghĩ anh là người thế nào cũng được! Chỉ có điều đến anh cũng lấy được tờ giám định này! Em còn định tự lừa dối mình đến bao giờ nữa?”
Cố Diễn Sinh khựng lại, đôi mắt xinh đẹp mở to, cô chưa bao giờ thấy Lộ Tùng Quang tức giận. Anh là người đến cả lúc đau buồn cũng vẫn cười, vậy mà lúc này lại đang giận dữ đến run cả người.
Cố Diễn Sinh bắt đầu hối hận vì đã trút giận lên anh. Rõ ràng là mọi chuyện không liên quan gì đến anh. Mãi hồi lâu cô mới định thần lại, cầm lấy tờ giấy mà anh ném cho cô. Cô không mở ra mà chỉ hỏi, “Đây là cái gì?”
“Giám định ADN.”
Cố Diễn Sinh như bị sét đánh ngang tai, mất hết cả khả năng suy nghĩ. Cô chỉ nhìm chằm chằm vào tờ giấy. Rất lâu sau cô mới gượng trấn tĩnh, “Em không đọc thứ này.” Nói xong, cô xé nát tờ giấy. Tiếng xé giấy trên con đường vắng vẻ nghe đến chói tai. Cố Diễn Sinh xé nát tờ giấy xong ấn cửa kính ô tô, tung hết vụn giấy ra ngoài. Mặt cô không thể hiện cảm xúc nào, chỉ có điều giọng nói thì run rẩy, “Những thứ này em sẽ không xem, em đã nhận lời với Diệp Túc Bắc là tin anh ấy rồi, sau này đừng cho em xem những thứ này nữa!”
Lộ Tùng Quang cuối cùng cũng quay đầu lại, đôi mắt màu nâu sậm lúc này cũng trở nên sâu thẳm không đáy, “Nếu em thật sự tin thì em hãy giả vờ hạnh phúc một chút, hãy cười lên, nếu không anh sẽ bất chấp tất cả để chia rẽ bọn em.”
Sự mất kiểm soát của Lộ Tùng Quang lại khiến tâm trạng như tê dại của Cố Diễn Sinh trở nên bình tĩnh.
Cô nhìn Lộ Tùng Quang chằm chằm, gằn từng tiếng một, “Lộ Tùng Quang, em không có nghĩa vụ phải cười với bất kỳ ai. Dù cho Diệp Túc Bắc làm việc gì sai, dù cuộc hôn nhân của bọn em có vấn đề thì cũng không cần anh phải nhúng tay vào. Em cũng không vì lý do đó mà buông thả bản thân mình.” Cô thở dài, “Em sẽ không trả thù anh ấy, cũng không giả vờ hạnh phúc. Anh biết đấy, em không bao giờ đem sai lầm của người khác ra để trừng phạt chính mình.”
“Vậy sao?” Lộ Tùng Quang làm như đã hiểu. Khóe miệng anh toát lên một nụ cười đầy ẩn ý, “Vậy thì anh sẽ chờ xem.”
“Chẳng phải anh muốn xem chuyện cười sao?”
“Sao anh lại thế được chứ?” Sắc mặt của Lộ Tùng Quang lạnh như băng, biểu hiện trên mặt không còn trấn tĩnh như thường nữa. Tay anh nắm chặt vô lăng, những đường gân xanh trên mu bàn tay hằn lên.
“Cố Diễn Sinh, em đừng tưởng là đã hiểu anh.”
Câu nói đó như một cái gai chặn ngay cổ họng Cố Diễn Sinh. Cô thấy hơi khó tin là Lộ Tùng Quang lại nói ra những lời đó. Mãi lâu sau cô mới định thần lại, lạnh lùng thốt ra hai tiếng, “Mở cửa.”
Lộ Tùng Quang không quay đầu lại, nổ máy, “Để anh đưa em về.”
* * *
Trên đường đi, hai người không nói thêm gì nữa. Trong xe trở lại yên lặng như lúc đầu. Cả hai đều muốn ép người khác, họ cũng rất biết kiềm chế cảm xúc.
Cố Diễn Sinh hơi áy náy và cảm kích Lộ Tùng Quang. Vào lúc u ám nhất của cuộc đời cô, nếu không nhờ Lộ Tùng Quang ở bên quan tâm chăm sóc, che chở cho cô từng li từng tí thì có lẽ cô đã không được thanh thản như bây giờ.
Sắc màu rực rỡ duy nhất trong quãng thời gian khó khăn nhất thời đại học của cô có lẽ là do Lộ Tùng Quang vẽ nên. Nói Lộ Tùng Quang là bạn tâm giao của cô thì đúng hơn là người yêu.
Lộ Tùng Quang hiểu cô thích gì, hiểu cô ghét gì nhưng chỉ duy nhất không hiểu sự cố chấp của cô. Vì vậy anh chỉ có thể vẽ ra những sự rực rỡ chứ không thể nào che đi được sự ảm đạm đó.
* * *
Cố Diễn Sinh về nhà không bật đèn, cô mệt mỏi rã rời, ngồi tựa lưng vào sofa. Diệp Túc Bắc vẫn chưa về, xung quanh vô cùng vắng lặng. Trong ngôi nhà trống rỗng không hề có chút sinh khí nào. Trong bóng tối, tất cả các vật dụng lặng yên nằm ở vị trí cũ. Ánh trăng sáng vằng vặc bên ngoài cửa sổ rọi vào phòng. Đúng là một bức tranh khiến lòng người tĩnh lặng, nhưng Cố Diễn Sinh lại cảm thấy sợ hãi.
Trên tủ đứng có lọ hoa lưu ly. Vì không được chăm chút nên hoa đã bắt đầu héo. Cố Diễn Sinh nhấc hoa ra ném vào thùng rác. Giọt nước giá lạnh ở cuối bình rơi vào chân. Cảm giác lành lạnh khiến toàn thân cô run lên. Mãi sau, cô lại nhặt hoa từ trong thùng rác ra, cắm lại vào lọ.
Cô cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, rõ ràng là hoa đã tàn rồi, vậy mà cô còn không chịu vứt đi.
Những người đi học cắm hoa đều là những quý bà giàu có thuộc tầng lớp trên của xã hội. Ai cũng muốn chứng minh mình có thẩm mỹ cao nên rất chú tâm học. Chỉ có Cố Diễn Sinh là chẳng có hứng thú gì nên thường buồn ngủ. Khi cô ôm một bó hoa cắt tỉa lung tung, cô nghe giáo viên dạy cắm hoa nhã nhặn giảng, “Hoa lưu ly còn gọi là hoa xin đừng quên em, ý nghĩa của hoa rất đẹp, nghĩa là trái tim vĩnh viễn không thay đổi.”
Lúc đó trong tay Cố Diễn Sinh đang cầm cả một bó hoa nhỏ màu tím, mùi không thơm mấy, bông hoa cũng bình thường. Nhưng vì ý nghĩa của loài hoa này mà cô có cảm tình với nó. Hóa ra bó hoa nhỏ màu tím này lại có ngụ ý cố chấp như vậy, “vĩnh viễn” là từ mà người ta luôn hướng về. Kể từ đó, ba năm qua Cố Diễn Sinh luôn cắm loại hoa này trong nhà.
Diệp Túc Bắc chưa bao giờ nhận ra suy nghĩ này của cô. Có lần thấy cô ôm bó hoa về, anh nói, “Hóa ra em thích màu tím à? Anh lại cứ tưởng em thích màu xanh.”
Cố Diễn Sinh cười cười, không thừa nhận mà cũng không phản đối. Sau đó cô có rất nhiều đồ màu tím: quần áo, giày dép, túi xách. Nhưng cô chưa bao giờ cho Diệp Túc Bắc biết cô chỉ thích ý nghĩa của hoa lưu ly mà thôi.
Trên đời này làm gì có cái gì vĩnh viễn không thay đổi? Tình yêu cũng thường hết thịnh lại suy. Cố Diễn Sinh cứ cố chấp không chịu tỉnh lại, nên cuối cùng chỉ như con tằm tự trói mình.
* * *
Tối hôm đó, Diệp Túc Bắc cả đêm không về, Cố Diễn Sinh mất ngủ cả đêm.
Cô không gọi điện cho Diệp Túc Bắc, Diệp Túc Bắc cũng không gọi cho cô. Giống như một cuộc giằng co thầm lặng, ai lao vào quan tâm trước thì người đó thua.
Hôm sau, trời chưa sáng rõ, Cố Diễn Sinh đã bắt đầu tập yoga. Kể từ khi bắt đầu mất ngủ, cô đã học rất nhiều thứ để giết thời gian. Đêm dài lê thê, cô không thể cứ trằn trọc mãi trên giường.
Tập Yoga xong, Cố Diễn Sinh cảm thấy chán nản liền xách túi ra khỏi nhà.
Đi dạo suốt mấy giờ đồng hồ bên ngoài, Cố Diễn Sinh cũng không biết là mình đã đi những đâu. Cuối cùng cô dừng bước ở trước cửa hàng bán báo.
Trên tay vẫn cầm cốc cà phê Latte mua ở cửa hàng Starbucks, Cố Diễn Sinh chăm chú xem những tờ báo thuộc thể loại văn hóa.
Đá trong cốc đã tan chảy, hơi nước lạnh thấm qua cốc làm ướt đôi tay Cố Diễn Sinh.
“Ấy, cô gái, nước sắp nhỏ vào sách của tôi rồi, mua đi, nếu không thì cầm xa ra.” Ông già bán báo sốt ruột nhìn Diễn Sinh. Ông sợ cô gái trông có vẻ ngơ ngẩn này làm bẩn sách.
Cố Diễn Sinh không để ý gì đến vẻ khinh thường của ông ta.
“Tôi mua cái này.” Cô chỉ vào tờ báo.
* * *
Ngồi trên cái ghế dài dành cho người đi bộ ngồi nghỉ xung quanh quảng trường, Cố Diễn Sinh chăm chú giở xem tờ tạp chí.
Ở trang nhất có một bức ảnh của Diệp Túc Bắc. Ảnh không lớn nhưng rất dễ thấy. Trong bức ảnh, anh chải kiểu đầu rất cầu kỳ, mặt cười theo kiểu xã giao, nốt ruồi nhỏ ở cạnh chân mày bị xóa đi mất. Cấu trúc cả bức ảnh rất hoàn hảo nhưng lại khiến Cố Diễn Sinh bỗng chốc cảm thấy người này sao mà xa lạ.
Giở vào trong, có cả một trang nói đến Diệp Túc Bắc. Cố Diễn Sinh đọc rất kỹ.
Người cả đêm không về, hóa ra là vào bệnh viện.
Con của Tô Nham cấp cứu vào bệnh viện, Diệp Túc Bắc sau đó cũng theo vào ngay. Anh bị người phóng viên đang phỏng vấn công nhân bị thương ở công trường bắt gặp.
Cả bài báo là những gì mà phóng viên đó “mắt thấy tai nghe” ví dụ như Diệp Túc Bắc “khuôn mặt lo lắng”, Tô Nham nước mắt lưng tròng, dựa đầu vào vai của anh nức nở.
Bên dưới còn có phả hệ gia đình Diệp Túc Bắc, đến cô là vợ của anh cũng không thể may mắn thoát khỏi. Báo còn đăng cả bức ảnh tốt nghiệp trung học của cô. Cô mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt cười trong sáng.
Tiêu đề khá nổi bật, những chữ in to màu đỏ tươi giống như máu, nhe nanh múa vuốt như trực tấn công cô.
“Cháu út của Diệp soái có con riêng bị bại lộ!”
* * *
Cô nhẹ nhàng gấp tờ tạp chí lại. Cuối cùng cô đã biết sự lạ lẫm cực độ này là từ đâu mà có. Rõ ràng là đôi mắt mà cô nhớ rõ. Những ký ức sáng rực như que hàn đỏ lửa lúc này đã nguội lạnh chẳng khác gì tro tàn.
Giống như mối quan hệ của họ.
Lúc đó chuông điện thoại vang lên, Diễn Sinh tê dại rút điện thoại từ trong túi ra.
“Cố Diễn Sinh, cậu đang ở đâu vậy?” Giọng Kiều Tịch Nhan vang lên gấp gáp trong điện thoại.
“Ở ngoài, đang đi dạo.” Diễn Sinh trầm giọng xuống để che giấu sự rầu rĩ trong giọng nói.
“Cậu đọc báo hôm nay chưa?”
Cố Diễn Sinh hờ hững trả lời, “Đọc rồi!”
Thái độ của Kiều Tịch Nhan còn kích động hơn cả Cố Diễn Sinh. Cô ấy gào lên trong điện thoại, “Bây giờ cậu đang ở đâu? Mình đến đón cậu! Chúng ta đi tìm tên Diệp Túc Bắc đê tiện đó.”
“Tiểu Kiều, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng việc này cậu cứ mặc kệ mình.” Nói xong, cô tắt máy, hít sâu, ném tờ tạp chí vừa xem vào thùng rác. Sau đó cô đứng dậy rời đi.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng lung linh rực rỡ, không khí có vẻ lãng đãng, khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy mơ màng.
* * *
Mười phút sau, đột nhiên cô nhận ra mình đã bỏ qua thứ gì đó.
Trái tim cô bỗng chốc nhảy lên tận cổ họng. Cô lập tức gọi lại cho Kiều Tịch Nhan, giọng phụ nữ trong ống nghe vang lên, “Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi đã tắt máy.” Cố Diễn Xinh, “Xì”, một tiếng thật mạnh rồi lập tức gọi điện cho Vu Hân Lan, chưa đợi cô ấy nói, Cố Diễn Sinh đã gào lên
“Địa chỉ bệnh viện! Nhanh lên!”.
“…”
Tắt điện thoại xong, cô không bỏ lỡ giây nào lên ngay taxi, vội vội vàng vàng vào bệnh viện.
Tính tình của Kiều Tịch Nhan không phải là cô không biết. Cô ấy vốn rất căm ghét cái xấu. Bản thân cô thua thiệt thì được, nhưng cô không chấp nhận cho người mình quan tâm phải chịu khổ. Càng chưa nói quan hệ giữa cô và Cố Diễn Sinh. Với thân phận lần này của Tô Nham thì Kiều Tịch Nhan sẽ hận cô ta đến tận xương tủy.
Vì bị Cố Diễn Sinh liên tục giục giã, người lái xe vượt đèn đỏ hai lần, chưa đến mười phút sau đã đến bệnh viện. Cố Diễn Sinh không quay đầu lại, ném một nắm tiền cho lái xe rồi vội vàng đi vào viện.
May mà cô đi nhanh, đúng lúc chặn được Kiều Tịch Nhan ở cổng viện.
* * *
Cô thở hổn hển, gào lên với Kiều Tịch Nhan, “Cậu có điên không? Đến đây làm gì?”
Kiều Tịch Nhan đột nhiên nhìn thấy cô nên rất bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng trấn tĩnh như thường, “Đến bệnh viện thăm Tô Nham, cô ấy cũng là đàn chị khóa trên mà.”
“Cậu tưởng mình ngốc à? Cậu đến thăm cô ta sao? Cậu ghét nhất là cô ta mà lại đến thăm cô ta sao?” Cố Diễn Sinh trợn tròn hai mắt. Kiều Tịch Nhan đúng là đồ ngốc, cô làm sao mà không hiểu? Càng vào lúc này thì Cố Diễn Sinh lại càng không manh động, làm gì cũng chỉ khiến cô mãi mãi hối hận.
“Cố Diễn Sinh, cậu nói rõ cho mình đi!” Kiều Tịch Nhan bị Cố Diễn Sinh quát nên cũng tức giận. Giọng nói của cô cũng cao lên gấp mấy lần. Cô chỉ thẳng vào mặt Cố Diễn Sinh nói từng từ một, “Mình đến không phải chỉ vì cậu, cả đời này mình ghét nhất là kẻ thứ ba! Con riêng! Mình không thể để cô ta hung hăng làm bậy như vậy! Mình muốn cho cô ta biết cái gì là công lý! Cái gì là luân thường! cái gì là pháp luật! Mình rất muốn gặp cô ta, mình không những rất muốn gặp cô ta mà còn muốn cho cô ta một sợi dây thừng và một lọ thuốc trừ sâu.” Kiều Tịch Nhan càng nói càng nóng giận, “Cậu muốn làm Đức Mẹ thì cậu đến Vatican cho mình nhờ! Cậu muốn hành hương thì tùy, mình không cản! Mình không thể ngồi nhìn được!”
Kiều Tịch Nhan trước đây chưa bao giờ tức giận với Cố Diễn Sinh như vậy. Mặt cô đỏ lên vì tức giận. Cố Diễn Sinh đáng lẽ phải tức giận thì lại không hề xúc động, cũng không còn mất kiểm soát. Cô nhìn chằm chằm Kiều Tịch Nhan, hít sâu, “Cậu có quát mình thế nào đi nữa thì mình cũng biết là cậu đến đây vì mình.” Cô nói đứt quãng, giọng nói trầm xuống nghe lại càng rõ trong dòng âm thanh ồn ào, “Mình không phải là đức mẹ, cũng không phải là độ lượng, mình chỉ không muốn biến mình thành bị động.”
Kiều Tịch Nhan hất hàm, hai tay khoanh trước ngực, khó chịu nói, “Không muốn bị động thì bây giờ nên theo mình vào trong!”
“Tiểu Kiều, cậu thừa biết là bây giờ dù mình có vào trong đó giết chết cô ấy và đứa con thì cũng không giải quyết được vấn đề.” Trong giọng nói của Cố Diễn Sinh chứa đầy sự bất lực và mỉa mai. Giống như cô nói, vấn đề là ở Diệp Túc Bắc, Tô Nham thì có gì sai đâu chứ?
“Tô Nham chưa bao giờ là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba thực sự là mình, là Cố Diễn Sinh này, họ mới thực sự là tâm đầu ý hợp.” Cố Diễn Sinh nói mà trái tim như thắt lại.
Kiều Tịch Nhan dần dần bình tĩnh lại, cô nhìn đôi mắt dường như vô hồn của Cố Diễn Sinh, thở dài. Giống như trước đây đã từng an ủi Cố Diễn Sinh bao nhiêu lần, cô dang tay ôm lấy Cố Diễn Sinh, “Cố Diễn Sinh, cậu quên rồi sao, chúng ta đã giao hẹn với nhau rồi mà.”
“Mình không quên, không giây nào quên.” Trong giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, cô nghẹn lời đau đớn, “mãi mãi giả vờ ngây thơ, mãi mãi hung hăng, mãi mãi không biết điều, mãi mãi thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh.”
Kiều Tịch Nhan ôm chặt cô, sống mũi cay xè, giọng cô bất giác cũng run lên, “Mình mãi mãi ở bên cậu. Không có đàn ông chúng ta vẫn sống tốt mà.”
“Mình biết, mình biết thật mà.”
“…”
* * *
Hôm đó Cố Diễn Sinh và Kiều Tịch Nhan rốt cuộc không vào trong viện. Chỉ cách một bước là đến gần với sự thật nhưng Cố Diễn Sinh lại một lần nữa yếu hèn. Cô và Kiều Tịch Nhan ôm nhau khóc tức tưởi, không chỉ bởi vì cuộc hôn nhân đang rơi vào chỗ không lối thoát mà còn vì trái tim cô đã vỡ tan thành nhiều mảnh.
Cuộc hôn nhân có vẻ ngoài hào nhoáng này cắn lại cô bằng chính bản chất xấu xa của nó. Cô không dám động đậy, bởi vì nếu cô mà động đậy thì sẽ đau đớn đến tận cõi lòng.
Nhẫn nại đến kiệt sức hóa ra lại là chuyện của từng phút.