Đọc truyện Hôn – Chương 2
Chiến tranh lạnh kéo dài một tuần, Cố Diễn Sinh cũng không biết cô lấy đâu ra sức lực ra đòn với Diệp Túc Bắc như vậy. Diệp Túc Bắc tìm cô, cô cũng không để ý, chủ động làm lành cô cũng không cho anh có đường tiến. Cứ như vậy để Diệp Túc Bắc ngủ trong phòng làm việc đúng một tuần lễ, cũng không để ý xem anh cơm nước thế nào. Diệp Túc Bắc dù đã ăn cơm ở ngoài, nhưng gần như đêm nào cũng đói, lại dậy lục đục trong bếp. Cố Diễn Sinh cũng không đêm nào ngủ ngon, nghe thấy tiếng lục đục thì tỉnh dậy, lặng lẽ nghe cho đến khi Diệp Túc Bắc đi ngủ, cô mới lại ngủ tiếp.
Cô biết tại sao mình lại phải làm như vậy. Cảm giác trong lòng rối ren, nếu không làm gì thì không gỡ được cục tức đó.
Tiểu Kiều cũng đã quá quen với tính cách đó của Cố Diễn Sinh nên thường ấn trán cô và nói, “Mày chỉ toàn tự làm khổ mình, chẳng ra làm sao cả! Tình cảm của mày với Diệp Túc Bắc giống như tóc phía sau đầu, chỉ có mày là không nhìn thấy, còn lòng của người khác thì như một khu rừng lớn nhưng họ biết rõ khu rừng của mình có bao nhiêu cây.”
Mỗi lần nghe thấy Tiểu Kiều nói vậy, Cố Diễn Sinh lại cười nhạt.
Cô cũng chưa bao giờ phủ nhận. Cô yêu Diệp Túc Bắc, đó là điều mà cả thế giới đều biết.
Đêm ngủ cô gặp ác mộng, cô cũng không biết là mình mơ thấy gì, chỉ biết rất kinh khủng, sáng tỉnh dậy không thể nhớ ra nhưng toàn thân cô ướt sũng mồ hôi lạnh với nỗi ám ảnh khủng khiếp không thể diễn tả bằng lời. Mắt sưng to như đã khóc cả đêm, Cố Diễn Sinh đi lấy đá chườm hồi lâu mà cũng không thấy đỡ nên buộc phải quết lên một lớp phấn trang điểm để che đi.
Khi cô ra khỏi nhà không gặp Diệp Túc Bắc. Chắc có chuyện gì nên anh ta đi từ rất sớm. Trước đây Cố Diễn Sinh rất thích được chồng đưa đón, nhưng Diệp Túc Bắc công việc bận rộn, thời gian không cố định như người làm việc hành chính, anh thường về nhà vào lúc nửa đêm, ngày hôm sau phải ngủ tới lúc mặt trời lên cao mới tỉnh, hai người không cùng giờ, cũng chính vì lý do đó mà Diệp Túc Bắc đã mua xe cho cô.
Nhưng Diệp Túc Bắc không hiểu, Cố Diễn Sinh chỉ muốn được anh đưa đón, muốn được làm một người vợ bình thường, được làm nũng chồng, nhưng Diệp Túc Bắc đã mua xe cho cô, cô biết ý đó của anh nên đã thôi không nói. Sau đó cô không bao giờ mở lời nhờ chồng đưa đón nữa, vì cô sợ cảm giác bị từ chối.
Cô luôn cẩn thận nghiêm túc với chuyện tình cảm. Nhìn bề ngoài, cô là một cô gái mạnh mẽ, nhưng thực tế cô lại nhạy cảm và yếu đuối hơn bất kỳ ai.
* * *
Mới sáng sớm, tuyến đường chạy qua khu thương mại sầm uất đã tắc đường, Cố Diễn Sinh cảm thấy mệt mỏi.
Những chiếc xe nối đuôi nhau thành một hàng dài chen chúc chật kín, ấy thế nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng còi chói tai. Cô ôm lấy vô-lăng, khóc không ngừng. Đèn tín hiệu trước mặt vẫn chuyển động nhưng không thấy dòng xe có dấu hiệu di chuyển vì quá đông.
Một lúc lâu sau, xe dẹp đường tới, đường lúc này mới trở lại bình thường, nhưng khi Cố Diễn Sinh đến được cơ quan thì cô đã bị muộn nửa tiếng.
Bước vào phòng làm việc, Hạ Diên Kính, một đồng nghiệp vốn rất thân thiết, đem một cốc nước tới bàn làm việc của Cố Diễn Sinh và nói nhỏ với cô, “Chị thật may mắn, hôm nay các thầy cô đều đi họp rồi, không có ai bắt bớ chị đâu.”
Cố Diễn Sinh nhún vai, “Chuyện ngoài ý muốn, chị bị tắc đường.”
Hạ Diên Kính liếc mắt, “Em ghét cái bộ dạng dửng dưng lạnh nhạt của chị!”
Cố Diễn Sinh nhìn Hạ Diên Kính, mỉm cười và không nói thêm câu gì.
Cố Diễn Sinh là cô giáo dạy ngữ văn của một trường tiểu học, ngoài ra cô còn dạy thêm môn mỹ thuật. Một giáo viên tiểu học cũng không đòi hỏi phải nghiên cứu nhiều, một tuần chỉ dạy vài tiết học, không chịu nhiều áp lực, và cũng chẳng có thu nhập cao nhưng như thế cũng khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy mãn nguyện.
Một cô gái con nhà quyền quý như cô nếu không làm việc trong chính phủ cũng phải làm trong cơ quan nào đó, nhưng Cố Diễn Sinh ghét môi trường tranh giành lừa gạt nhau, vì vậy cô thấy vui khi được ở bên những đứa trẻ ngây thơ. Còn về gia thế của mình, cô chưa một lần nhắc đến.
Từ nhỏ tới lớn, vì Diễn Sinh là con gái nên không phải gánh vác nhiều việc gia đình. Sự yêu chiều của gia đình họ Cố đối với Diễn Sinh mọi người xung quanh ai cũng biết. So với những đứa trẻ khác được bố mẹ vạch rõ tiền đồ cho tương lai, Diễn Sinh có thể nói là rất mù mờ. Thời còn đi học, cô thích môn vẽ, bố mẹ cô luôn ủng hộ, khuyến khích cô theo học ngành mỹ thuật, trở thành học sinh mỹ thuật xuất sắc của một trường điểm. Sau đó vì muốn theo đuổi Diệp Túc Bắc, Cố Diễn Sinh đã cố ý chọn học chuyên văn, cố gắng miệt mài học tập, cộng thêm có chút năng khiếu trời phú đã giúp cô thi đỗ vào trường đại học số một toàn quốc và tiếp cận thành công Diệp Túc Bắc.
Sau khi tốt nghiệp, Diệp Túc Bắc là sinh viên xuất sắc được cử đi học nước ngoài, Diễn Sinh cuối cùng đã không theo đuổi nữa, cô muốn giữ lại chút tự trọng cuối cùng cho mình.
Cô hiểu rõ, Diệp Túc Bắc khi ấy là Diệp Túc Bắc của người khác, anh ấy là của Tô Nham chứ không phải là của Cố Diễn Sinh cô.
Duyên phận là thứ thật kỳ diệu, lòng vòng thế nào cuối cùng cô vẫn trở thành vợ Diệp Túc Bắc. Có thể đó là số mệnh, số mệnh khiến hai người họ có chết cũng phải vập vào nhau.
Trong cuộc họp vào buổi chiều, hiệu trưởng vui vẻ tuyên bố hội thao mùa xuân năm nay, nhà trường sẽ kết hợp tổ chức cùng một trường trung học trọng điểm, địa điểm tổ chức là sân vận động số một của thành phố. Thông tin này khiến các thầy cô giáo trẻ xôn xao bàn tán, vì đây chỉ là một ngày hội thể thao của trường, không cần thiết phải khoa trương như vậy.
Sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người vẫn tiếp tục bàn tán. Cố Diễn Sinh vốn không có ý kiến, lặng lẽ kẹp cuốn sổ ghi chép nghe Hạ Diên Kính nói linh tinh một hồi nhưng cũng không phản đối gì.
Hạ Diên Kính cho học sinh nghỉ học, còn Cố Diễn Sinh thì bị hiệu trưởng chặn đường.
Thầy Lăng hiệu trưởng là thầy giáo cũ của Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc, và cũng có chút thâm tình với bố mẹ của cô, nên Cố Diễn Sinh vẫn luôn kính trọng ông. Thầy cô giáo trong trường đến rồi lại đi cũng đã vài tốp rồi, biết được mối quan hệ giữa cô và Diệp Túc Bắc chỉ có những thầy cô giáo cũ, và hiệu trưởng là một trong số đó. Thầy Lăng cười hiền hậu, vỗ vai Cố Diễn Sinh và nói, “Em về cảm ơn Tiểu Bắc giúp thầy, thầy cũng sắp nghỉ hưu rồi, có thể tổ chức cho các em nhỏ tham gia một hoạt động lớn như lần này thầy rất mãn nguyện.”
Cố Diễn Sinh không hiểu chuyện gì, liền hỏi, “Nghĩa là sao ạ?”
“Tiểu Bắc không nói với em sao? Hội thao của chúng ta lần này là do cậu ấy tài trợ toàn bộ, cậu ấy còn nói nếu sắp xếp được nhất định sẽ đến.”
“…” Cố Diễn Sinh không biết trả lời ra sao. Cô thấy khó chịu trong lòng. Diệp Túc Bắc thật quá đáng, chuyện lớn như vậy cũng không nói với cô một câu.
Tất nhiên lúc này cô cũng quên mất cả tuần nay Diệp Túc Bắc phải tìm trăm phương nghìn kế hòa giải nhưng cô một mực không chịu.
Ngày diễn ra hội thao, các thầy cô giáo trẻ đều được phân công dẫn lớp đi tham gia, Cố Diễn Sinh được phân dẫn lớp 5. Cô mặc chiếc váy sườn xám hoa màu phấn, tay cầm biển của lớp. Hạ Diên Kính đứng cạnh cô hoạt náo liên hồi, kích động nắm lấy tay Cố Diễn Sinh khen không ngớt lời, “Chà, Diễn Sinh, chị có nhìn thấy Tổng giám đốc Diệp, người tài trợ cho hội thao lần này của chúng ta không? Wa, đẹp trai quá, em lớn bằng ngần này mà chưa thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy!”
Cố Diễn Sinh rút tay lại, cô không muốn vạch áo cho người xem lưng. Vừa rồi cô cũng tình cờ gặp ông chồng đáng chết Diệp Túc Bắc. Anh ta mặc một bộ com-lê trông rất phong nhã đứng cạnh hiệu trưởng, thấy cô mà không nói câu gì, chỉ nhìn cô từ đầu đến chân. Quan sát xong, anh ta nhíu mày và nở một nụ cười nham hiểm, nụ cười đó khiến Cố Diễn Sinh đến giờ vẫn rùng mình sợ hãi.
Con người Diệp Túc Bắc ở nhà có thể rất nhẫn nhịn, điềm đạm, nhìn mặt không có chút nham hiểm nào. Nhưng ra khỏi cửa lại là một người hoàn toàn khác, ngay cả khi cười cũng khiến người ta có cảm giác đáng sợ.
Cùng lúc Hạ Diên Kính không ngớt lời khen ngợi, mấy cô giáo trẻ phía sau cũng đột nhiên cất lên một tiếng đầy kinh ngạc. Cố Diễn Sinh nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên. Hàng ghế ban tổ chức vừa nãy vẫn còn trống thì nay đã ngồi kín. Diệp Túc Bắc ngồi bên cạnh hiệu trưởng, thần thái rất tự nhiên.
Cố Diễn Sinh chăm chăm nhìn Diệp Túc Bắc, đúng lúc ấy anh ta cũng quay mặt lại, cô không kịp quay đi, bốn mắt nhìn nhau. Anh cười mỉm để lộ đồng tiền nơi khóe miệng khiến cô bỗng bần thần như người mất hồn.
Mọi người xung quanh cũng đang dồn hết ánh mắt vào Diệp Túc Bắc, tình huống này Cố Diễn Sinh cũng quen từ lâu. Từ nhỏ tới lớn, Diệp Túc Bắc giống như một cục nam châm, đi đến đâu anh cũng luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Cố Diễn Sinh vẫn chưa hoàn hồn thì Diệp Túc Bắc quay đầu đi. Hạ Diên Kính bỗng nắm chặt lấy tay Cố Diễn Sinh, mở to mắt, “Diễn Sinh, anh ấy vừa nhìn em phải không? Chao ôi, có thật là anh ấy nhìn em không?”
Cố Diễn Sinh gỡ tay Hạ Diên Kính, “Nhìn em đấy, được chưa? Buông tay chị ra, đau chết đi được!”
Xoa xoa bàn tay đang đau, Cố Diễn Sinh không dám nhìn vào kẻ tội đồ kia. Cô chửi thầm trong lòng, Diệp Túc Bắc là một tên khốn! Mặt mũi cũng khốn, làm người cũng khốn, nói năng cũng khốn, ánh mắt cử chỉ cũng đều khốn!
Chửi xong cô thấy tinh thần sảng khoái hơn.
* * *
Chưa đến giờ thi đấu, mọi người vẫn đang ngồi đợi. Cố Diễn Sinh cầm chai nước suối uống, các cô giáo trẻ phía sau vẫn đang chuyện trò rôm rả. Mặc dù nói nhỏ nhưng cô vẫn nghe rất rõ.
Một cô giáo trẻ sau lưng Cố Diễn Sinh bỗng nhiên nói một câu khiến cô phải chú ý lắng nghe. Cố Diễn Sinh vừa uống nước vừa giả vờ tựa lưng về phía sau.
Cô ta nói, “Tổng giám đốc Diệp thật đẹp trai, cậu nhìn lông mi của anh ấy kìa, dài chưa? Tôi nhìn mà thấy chết mê!”
Cố Diễn Sinh nghe xong, lặng lẽ nhìn sang Diệp Túc Bắc, dù cách đó không xa, nhưng lông mi nhỏ như vậy mà cô ta cũng nhìn thấy, Cố Diễn Sinh chỉ có thể nói được một câu: bái phục!
Một cô giáo khác tiếp lời, “Đâu chỉ có vậy, cậu nhìn mũi anh ấy kìa, tôi mê nhất là cái mũi ấy.”
“Chao ôi”, một cô giáo khác bỗng nhiên than thở tiếng dài, “Tôi thật ngưỡng mộ cô vợ có người đàn ông hoàn hảo như vậy.”
“Phụt.” Cố Diễn Sinh phun ngụm nước đang uống. Mọi người ngồi xung quanh và ngay cả những người ngồi trên khán đài đều nhìn cô, cô trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Ánh mắt mọi người tập trung cả vào cô và tất nhiên trong đó có cả Diệp Túc Bắc…
Cố Diễn Sinh cắn môi, cô xấu hổ và không biết giấu mặt đi đâu…