Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Chương 44: Ứng phó người phụ nữ tự nhiên nhảy ra bên cạnh anh này, khiến tâm tình anh thật không tốt


Đọc truyện Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận – Chương 44: Ứng phó người phụ nữ tự nhiên nhảy ra bên cạnh anh này, khiến tâm tình anh thật không tốt

Editor: Xiu Xiu

Trong mắt Tô Yểu, Lục Đông Đình là người đàn ông thâm trầm, cho dù lúc anh đang tức giận, cũng không cường ngạnh đến nông nỗi này.

Có lẽ là ở nước ngoài hơn mười hai năm, nội tâm thân sĩ phong độ khiến cho anh không thích làm khó phụ nữ, quá nhiều cùng với thói quen so đo.

Nhưng cô phát hiện, cái đó không có chân chính trêu tức đến anh.

Cô bị anh áp trụ, đẩy chân ra trong tích tắc đó, cả người vô cùng cứng ngắc, trong lúc này liền nóng nảy, vội vàng lấy tay đánh anh, miệng không quên uy hiếp nói: “Lục Đông Đình, nói chuyện thì nói, lấy chân ra, tôi muốn tố cáo anh…”

Không đề cập tới không tồi, nhắc tới việc này, nhất thời anh cười lạng một tiếng, không chút nào che giấu trào phúng trong đó.

Tiếng nói của anh trầm lặng lạnh lẽo, như là nặn ra từ giữa kẽ răng: “Quấy nhiễu? Lúc cô nằm dưới thân tôi quay video, khi đó sao không nói là quấy nhiễu? Hửm? Muốn tôi giúp cô có thêm một phần chứng cớ sao? Điện thoại đâu, nhanh lấy ra!”


Anh nói xong liền đưa tay dọc theo người cô phiêu du, sau đó mới vào dưới mông của cô.

Lúc ấy cô sợ tới mức liền kêu lên.

Mặc dù là đêm đó, cô cũng đã uống không ít rượu để lấy thêm can đảm, hiện giờ dưới tình huống đang tỉnh táo, không khí vốn là lạnh lẽo vô cùng, đột nhiên bị anh mang theo tính xâm lược khống chế, khiến tất cả các giác quan đều được phóng đại lên vô số lần.

Tựa như cuồng phong mưa rào mang một tiếng bình lôi, sợ tới mức khiến cô hãi hùng.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tô Yểu lớn tiếng chất vấn anh, trong lời nói mang theo run rẩy.

Lục Đông Đình chỉ cách chóp mũi cô chừng một xentimet, ngọn đèn ngay trên đầu, đều bị anh ngăn trở, gắn vào đỉnh đầu anh, rắc ảnh sáng xuống vai cổ gáy, chỉ riêng trước mặt cô là một mảng đen, vừa vặn chỉ thấy được đường cong trên mặt anh, tràn đầy ánh sáng yếu ớt và ngũ quan dung hợp.

“Thành thật trả lời câu hỏi của tôi, đừng tính toán lấy mấy cái cớ sứt sẹo để lấy lệ cho qua.”

Tô Yểu cắn môi.

“Nói hay không?” Trên tay anh dùng chút lực, Tô Yểu nhanh chóng đẩy anh: “Tôi nói, tôi nói!”

Cô hơi hổn hển nói: “Tôi… tôi mời luật sư, là nói về chuyện di sản của ông ngoại tôi!”


“Di sản nào?” Anh đưa tay từ trong váy cô ra ngoài.

Tô Yểu như trút được gánh nặng, lập tức trợn mắt nhìn anh: “Tôi biết anh tra xét tôi, anh sẽ không biết chắc?”

“Tôi muốn em tự nói.” Lục Đông Đình vén một nhánh tóc của cô lên, giọng nói mang theo chút lạnh bạc.

Tô Yểu nghĩ thầm rằng, thật sự là trời đất đảo lộn, cô ngày đó ý vào clip trong tay mà tác oai tác quái trước mặt anh, bây giờ lại bị anh gắt gao bức bách, chạy không khỏi ba chữ tự tác nghiệt.

Trong lòng cô căm giận, oán chính mình, lại mắng anh là cáo già ỷ thế hiếp người, trong miệng vẫn là ngoan ngoãn nói: “Ông có 15% cổ phần của Tô gia, lúc qua đời đã lập di chúc để lại cho tôi, nhưng là muốn lấy những cổ phần đó, có điều kiện…”

Câu nói kế tiếp không cần cô nhiều lời, Lục Đông Đình thông mình như thế, đã sớm rõ ràng.

Tô Yểu nói xong, mặt mày ủ rũ, giống như bị ai bắt nạt.

Lục Đông Đình nghe được đáp án mình muốn, tay chân buông lỏng, Tô Yểu cuối cùng cũng được tự do, chỉ là tay chân lại như nhũn ra.


Lục Đông Đình đứng tại chỗ, không biết đang tính toán gì, đánh giá cô rất lâu, vẻ mặt không rõ điều gì, lại quay về dáng vẻ thâm trầm đạm mạc hàng ngày, giống như người vừa rồi cưỡng ép cô không phải là anh.

Anh nói: “Lấy thân phân đại tiểu thư Tô gia của em, cũng quen biết không ít người quyền thế, như thế nào lại cứ bám lấy tôi?”

Thật ra ngẫm lại cũng rất đơn giản, Tô Yểu không có ông ngoại Tiêu gia này để dựa vào núi, thì ở Tô gia cũng hoàn toàn là một người con gái không được sủng ái, hiện giờ lại bị Tô Hoài Sinh uy hiếp, nếu như không tìm được một chỗ dựa vững chắc, đừng nói đến lấy đi cổ phẩn của công ty, Tô Hoài Sinh tức giận một cái, hai ngón tay là có thể bóp chết cô.

Chỉ là anh cảm thấy, ứng phó người phụ nữ tự nhiên xuất hiện bên cạnh anh thế này, khiến tâm tình anh thật không tốt.

“Thật sự là oan ức cho anh.” Tô Yểu vừa bực mình vừa buồn cười, kỳ quái nói một câu.

Sau đó lại bổ sung: “Nhưng dù sao tôi cũng đã kén chọn, anh Lục nhan sắc dáng người không tồi, so với anh có quyền thế đối với anh đẹp trai, lại so với anh đẹp trai đối với anh quyền thế, ở Thượng Thành quả thật không ai có thể thắng được anh, thế nên chọn anh là tốt nhất.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.