Đọc truyện Hôn Ước Tuổi 16! – Chương 56: Lời cảnh cáo?
Thời gian một tuần cuối nhanh chóng trôi qua. Điều gì đến cũng phải đến. Ba ngày thi áp lực cũng đã tới. Thi xong môn này, mọi người lại bỏ qua để chuẩn bị tốt cho môn thi mới. Còn riêng An Vy, nó chưa kịp buồn thì đã tới môn thi khác rồi, phải thi liên tục và nhiều môn như vậy nó đã phải chạy đua với thời gian. Thi xong môn này nó lại phải lục lại môn tiếp để học. Cứ như thế ba ngày liên tục nó chỉ biết học, học và học! Còn hắn thì để tinh thần thoải mái và chỉ ngắm nhìn nó mà thôi!
Bước chân ra khỏi phòng thi, An Vy thẫn thờ ngước đầu nhìn lên trời cao. Cuối cùng cũng đã thi xong, bầu trời tươi đẹp của nó lại quay trở về. Mặc kệ kết quả thế nào thì cuối cùng thi xong vẫn là thi xong!
” Aaaaaaaaa ” – Nó hét to một cái, mọi người đều quay lại nhìn nó, còn nó thì chẳng quan tâm mà vui sướng nhảy cẫng lên. Ngày thi bọn nó sẽ vào phòng thi theo số báo danh. Nó đang tính chạy đi tìm hắn thì Hải Minh cùng Hải My đi ngang qua đó dừng lại trước mặt nó.
” Cậu làm được bài không? ” – Hải Minh lên tiếng làm nó bất ngờ há hốc miệng nhìn cậu. Hải Minh nhìn nó rồi cũng cụp mắt xuống. Đã lâu rồi cậu không đối mặt với nó. Cậu không muốn chấp nhận sự thật. Nó dường như không muốn cậu hi vọng thêm nên cũng đã không chủ động tìm cậu để nói chuyện.
” Hai người có chuyện gì sao? ” – Hải My hết nhìn An Vy rồi lại quay sang Hải Minh nhìn lên tiếng.
” À cũng tạm ” – Câu hỏi của Hải My đã kéo nó về thực tại, nó vội lên tiếng nhìn Hải Minh rồi lại nói tiếp – ” Chuyện hôm đó… “
” Không sao. Tôi hiểu ” – Hải Minh ngước đầu lên nhìn nó rồi cắt ngang lời nó sau đó nở một nụ cười nhẹ.
” Vậy… Vậy chúng ta có thể là bạn tốt của nhau nữa không? ” – An Vy đảo mắt rồi chớp nhẹ một cái nhìn Hải Minh
” Tất nhiên ” – Hải Minh cười nhẹ gật đầu. Thời gian không thể làm cậu quên nó mà thời gian làm cậu nhận ra chỉ cần nó có thể vui vẻ, cậu sẽ chỉ đứng sau lưng nó và yêu nó trong thầm lặng!
Nó vui vẻ cười tươi nhìn cậu. Nó cảm giác như bản thân vừa trút được một gánh nặng. Bây giờ có thể thoải mái rồi. Hôm nay quả là một vui mà!
” Á “
Một cậu bạn gấp gáp chạy từ trong lớp ra đụng trúng người nó làm nó ngã nhào về phía trước.
” Cẩn thận ” – Hải My vội vàng đỡ lấy nó làm nó một lần nữa há hốc miệng
” Tôi xin lỗi, tôi có việc gấp ” – Người con trai đụng trúng nó vừa quay người nói vừa gấp gáp chạy đi.
” Cậu không sao chứ? ” – Hải My nhìn nó lên tiếng.
” À ừ, tôi không sao, cảm ơn cậu ” – An Vy ngước đầu nhìn Hải My
Khánh Anh cùng Bảo Nam và Thái Điệp cũng vừa lúc đi tới, Thái Điệp liếc nhìn Hải My rồi quay sang nó:
” Có chuyện gì sao? “
Nó lắc đầu nguầy nguậy. Hải My khẽ liếc nhìn Khánh Anh rồi quay vội đi. Hải Minh lên tiếng:
” Vậy bọn tôi về trước, hẹn gặp mọi người sau “
Hải Minh và Hải My quay người đi, Thái Điệp khoanh tay nhìn theo bữu môi một cái.
” Thôi đi ” – Khánh Anh chẳng quan tâm đến sự hiện diện của hai người đó khoác lấy vai An Vy rồi đi về phía nhà xe.
Lúc này cũng đã sáu giờ kém tối rồi. Bảo Nam và Thái Điệp đã đi lẻ hẹn hò sau một thời gian bù đầu bù cổ vào học. Còn bọn hắn thì trở về nhà Kevin.
Vừa thấy Kevin đi từ trong nhà ra cửa, nó đã buông tay hắn chạy đến ôm chầm lấy Kevin:
” A Hai ơi. Em nhớ hai “
Kevin bật cười xoa đầu nó rồi khẽ liếc nhìn sang Khánh Anh đang cười khổ:
” Thật không đây? Hai còn tưởng em đã có ai kia thì quên mất người anh trai này rồi. Giờ với em ai kia còn quan trọng hơn hai cơ mà” – Kevin nhéo má An Vy giả vờ giận dỗi. Lúc này Khánh Anh cũng đã bước tới gần bọn nó
” Đâu có đâu ” – An Vy cười híp mắt nhìn Kevin rồi quay sang Khánh Anh nói nhỏ rồi nháy mắt với hắn – ” Hai nói đúng đấy “
Khánh Anh bật cười hài lòng nhìn nó, bây giờ lại tới Kevin cười khổ. Anh đúng là đã giao trứng cho ác mà. Để hắn bảo vệ em gái xong ” cướp ” luôn em gái của anh. Kevin gõ nhẹ lên đầu nó vẻ không hài lòng. Còn nó vẫn cười khì xoa xoa đầu chỗ anh hai vừa đánh. Đúng lúc đó thì Leo chạy vào ôm lấy nó xoay vòng vòng:
” Nhớ em chết mất. Cái đồ vô lương tâm. Sao không mảy may về hỏi thăm hai ông anh già này một chút chứ? ” – Leo ôm lấy người hắn xoay không biết bao nhiêu vòng sau đó giở giọng người lớn trách móc nó
An Vy một tay vịn cánh tay hắn một tay day day trán chóng mặt lắc lắc đầu. Một lúc hết chóng mặt, An Vy dơ chân lên đạp Leo một cái làm bọn hắn và cả người hầu đều bịt miệng cười.
” Anh già, anh muốn ám sát em sao? ” – An Vy chu mỏ nói rồi ôm chầm cổ Leo lúc mặt anh còn méo xệch – ” Nhưng mà em cũng nhớ hai người mà “
Leo nhăn nhó một lúc sau đó cười nhẹ rồi ôm chặt nó vỗ lưng.
” Thôi nào. Mọi người mau vào dùng bữa đi ” – Ngọc Ngân đi ra trên người vẫn mặc chiếc tạp dề, một tay cầm dĩa thức ăn, tay kia cầm đũa nhìn mọi người cười tươi
” Woa. Em đói bụng lắm rồi ” – An Vy hít một hơi thật sâu hương thơm thức ăn vào bụng rồi buông vội Leo chạy tới ôm lấy cánh tay Ngọc Ngân kéo vào phòng bếp.
” Cậu bỏ đói nó? ” – Leo quay sang nhìn Khánh Anh vẻ mặt bất lực
Khánh Anh nhún vai một cái cười nhẹ rồi đi vào cùng nó. Kevin thì đã theo hai người vào từ lúc nào. Mọi người cùng nhau dùng bữa tối vui vẻ và tràn ngập tiếng cười.
Một lúc sau, dùng bữa xong, trời có vẻ đang nổi gió, hình như sắp có mưa, nó và hắn ra về. Cùng lúc Ngọc Ngân nhận được điện thoại ai đó và vội vã rời đi.
” Chán vậy. Lại đi hết rồi ” – Leo hậm hực ngồi trên ghế sofa bắt chéo chân dựa lưng vào thành ghế nhìn Kevin phàn nàn
” Cậu có thấy Linda dạo này có vẻ khác không? ” – Kevin đưa ánh mắt trầm tư nhìn Leo
Leo đưa chân xuống nghiêm túc ngồi thẳng dậy nhìn Kevin:
” Cậu cũng nghĩ vậy sao? “
Leo nói xong, hai người nhìn nhau trầm ngâm một lúc rồi quay lên phòng làm việc tiếp tục xử lý công việc.
————————————-
Vừa về đến nhà, trời cũng bắt đầu đổ mưa, gió mỗi lúc một lớn. Bọn nó đi vào sảnh lớn, Khánh An đã chạy tới ôm chầm lấy chân nó ngước lên nhìn nó cười tươi:
” Ba nói sắp có bão nên chị sẽ ở nhà chơi với Camella, phải không? “
An Vy nhìn xuống cười nhẹ rồi bế Khánh An lên. Khánh Anh lúc này đang khoác lên vai nó cũng thả xuống nhéo mũi Khánh An:
” Camella bây giờ chỉ biết mỗi chị Rain? “
” Hai đứa đã về rồi đấy à? ” – Bà Nội quay ra nhìn bọn nó cười hiền.
” Dạ. Mọi người đã ăn chưa? Bọn con dùng bữa ở nhà hai rồi ” – An Vy bế Khánh An đi lại ngồi bên cạnh bà nội. Khánh Anh thì ngồi bên cạnh mẹ. Lúc nãy bọn nó quên mất không gọi về nhà.
” Lúc nãy Linda đã gọi cho mọi người rồi ” – Mẹ hắn nói rồi nhìn bọn hắn – ” Hôm nay các con thi cử mệt rồi. Mẹ đã dặn người làm pha cho hai đứa ly sữa. Hai đứa uống rồi nghỉ ngơi sớm đi “
” Dạ ” – bọn nó đồng thanh rồi đứng dậy đi vào phòng bếp. Khánh An nhìn theo bọn nó rồi bò tới xà vào lòng bà nội
” Bên ngoài trời đang nổi gió, con đã bảo với quản gia kiểm tra lại khu vườn chưa? ” – Bà nội vừa vuốt ve Khánh An vừa nhìn ba hắn đang tập trung xem tin tức
” Rồi ạ ” – Ba hắn quay qua nhìn mẹ mình nói.
Người làm đã đóng chặt hết các cửa lại. Hôm nay bọn nó đều thấm mệt. An Vy bước ra khỏi nhà tắm mệt mỏi xoa bóp chiếc cổ.
” Thi cử tốt không? ” – Khánh Anh ngồi trên ghế sofa một tay cầm sách một tay đang cầm máy điện thoại xem tin nhắn vừa gửi đến, ánh mắt hắn tối lại cau mày vừa nhìn thấy nó đã thả cuốn sách xuống, tắt điện thoại bỉ vào túi rồi đi tới bóp vai cho nó.
” Sao anh tắm nhanh vậy? ” – Nó đi tới ngả lưng vào ghế sofa ngồi yên cho hắn bóp vai.
” Chứ không phải em tắm lâu? ” – Hắn nhíu mày nhìn nó.
Nó ngước lên bĩu môi nhìn hắn. Sau đó quay người lại quỳ gối cao trên ghế ôm chầm lấy cổ hắn:
” Chúng ta về nhà mẹ được không? Em nhớ nhà rồi ” – Nó nói như sắp khóc nhìn hắn. Đã mấy tháng xa nhà, nó rất nhớ mọi người. Công ty của Kevin cũng đã tạm thời ổn định dù bây giờ anh vẫn còn đang phải bù đầu vào công việc nhưng đi một vài ngày chắc cũng không sao.
Hắn cũng dự tính sau khi thi xong sẽ đưa nó về nhà nhưng nó lại lên tiếng trước, hắn bật cười, bao giờ nó mới lớn đây? Hắn muốn trêu nó nhưng nhìn khuôn mặt đáng thương của nó thì không đành lòng. Hắn vòng tay ôm ngang eo nó kéo lại rồi chỉ vào má hắn:
” Anh sẽ suy nghĩ “
Nó hôn vào má hắn rồi nhanh nhảu nói:
” Anh đồng ý rồi nhé? “
” Bao giờ? “
” Bây giờ ” – nó nói xong thì cúi đầu xuống đặt lên môi hắn một nụ hôn làm hắn bất giác đứng hình. Nó nhớ nhà đến mức lấy thân trao đổi sao? Hắn bật cười trong bụng rồi gật đầu cười nhìn nó:
” Nhưng phải đợi qua bão đã ” – Hắn nói rồi bế nó đi tới cửa sổ ngồi lên thành cửa sổ – ” Bây giờ thì sấy tóc và ngoan ngoãn đi ngủ đi “
Hắn nói rồi đi vào nhà tắm lấy máy sấy còn nó nhìn theo hắn nở một nụ cười hạnh phúc rồi nhìn ra bên ngoài trời. Thành phố về đêm thật đẹp. Ánh đèn mờ ảo trong màn mưa lại càng thêm lung linh.
Ở một nơi khác trong một căn phòng ở một khách sạn năm sao, có hai cô gái đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
” Người đàn ông này là người biết rõ mọi chuyện. Tìm ông ta có lẽ sẽ dễ dàng hơn ” – Maris vừa nói vừa chỉ vào khuôn mặt một người đàn ông trong một bức ảnh tập thể.
Ngọc Ngân quan sát một lúc rồi nói:
” Không có ảnh chân dung sao ạ? “
” Đây ” – Maris cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính rồi di chuột bấm vào hình ảnh một người đàn ông – ” Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra ông ta trước khi người đàn bà ấy tìm thấy ông ta ” – Maris tiếp lời rồi với tay lấy điện thoại mở tin nhắn ra đưa cho Ngọc Ngân, trong đó có nội dung:
” Hãy dừng tay lại trước khi mọi chuyện đi quá xa và lời cảnh cáo ấy sẽ sớm được đặt lên bất cứ người nào trong số chúng mày “
” Lời cảnh cáo? ” – Ngọc Ngân đọc đến đây thì rùng mình nhìn Maris
” Đây là tin nhắn chị nhận được từ một tuần trước, em có nghe thấy tin tức gì không? “
” Không ạ ” – Ngọc Ngân hoang mang nhìn Maris
” Tạm thời không nên kinh động mọi người. Bây giờ em hãy gọi cho Ken và Kin tới, chị sẽ gọi cho Fin tới, để xem rốt cuộc tin nhắn đó là có ý gì “
” Vâng ạ ” – Ngọc Ngân gật nhẹ đầu rồi nhanh chóng rút máy điện thoại ra gọi cho hắn.
Tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, hắn giật mình tỉnh dậy nhanh chóng bấm nghe vì nó đang ngủ bên cạnh hắn. Hôm nay cả hai đều mệt nên đi ngủ sớm. Nghe xong điện thoại, hắn nhanh chóng để máy xuống rồi đưa tay còn lại nâng đầu nó lên rút tay ra đặt nó nằm ngay ngắn rồi đắp chăn cẩn thận cho nó sau đó rời đi.
Hắn vừa đi ra khỏi cửa một lúc thì nó mơ màng tỉnh dậy nhìn sang bên cạnh không thấy hắn nó ngồi dậy dụi mắt rồi đi tới nhà tắm gõ cửa nhưng không có phản ứng gì, nó liền mở cửa ra, hắn không có ở trong này. Nó vươn vai ngáp rồi đưa tay che ngang miệng sau đó đi về phía cửa để qua phòng hắn.
Lúc đi ngang qua cửa sổ, nó nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đi dưới trời mưa, nó dụi dụi mắt thật mạnh rồi căng mắt ra nhìn.
” Ken? “
Trong ánh đèn mờ ảo ở khuôn viên trước nhà, trời lại mưa lớn nó chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng người đó nhưng nó khẳng định là hắn. Nó với tay lấy chiếc áo rồi chạy nhanh ra khỏi phòng. Cầm vội chiếc ô rồi xỏ nhanh chiếc dày ở kệ, nó chạy nhanh ra bên ngoài đuổi theo hắn. Bên ngoài gió thổi lớn làm nó nhíu mày. Vừa chạy ra khỏi cổng, chiếc taxi lăn bánh chạy đi. Nó vừa gọi vừa chạy theo nhưng vô ích, trời đang mưa lớn, chiếc taxi lại đi nhanh. Nó dừng lại tìm chiếc điện thoại trong túi để gọi cho hắn thì mới sực nhớ ra không mang theo. Nó đành phải quay về phòng nhưng vừa xoay người lại, một người mặc một bộ áo mưa màu đen bịt mặt đã đứng trước mặt nó. Nó sợ hãi cầm chặt chiếc ô lùi về phía sau:
” Anh… Anh là ai? Sao anh… “
Chưa kịp nói hết câu một bàn tay đã bịt lấy miệng nó, một chiếc ô tô đi tới. Bọn họ nhanh chóng đưa nó lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh ngay sau đó.