Đọc truyện Hôn Ước Tuổi 16! – Chương 30: Sự trở lại không báo trước
——– 5h:45 AM Tại một cách rừng cách xa nơi khách sạn mà bọn hắn đang ở ———
” Chị ơi, chị làm sao vậy? ” – Tiếng nói trong trẻo của một cô bé chạy tới bên một cô gái đang nằm dưới đất, cô gái ấy không ai khác chính là An Vy. Tay chân nó bây giờ mỏi rã rời vì bị trói. Đêm qua nó đã liều mạng cố gắng đưa dây trói cà vào cục đá, đến khoảng 3 giờ AM. Nhân lúc kẻ bịt mặt ngủ quên, nó mới dùng hết sức cởi dây trói ở chân và chạy đi, nó cứ chạy mãi, chạy mãi, không giám nhìn lại, chạy được một lúc lâu thì nó mệt mỏi ngã xuống, nó không còn chút sức lực nào để chạy tiếp nữa.
An Vy nghe tiếng cô bé, nó cố gắng mở mắt ra nhìn, cùng lúc đó tiếng bọn bịt mặt phía sau đang ngày một tiến lại gần, dùng hết sức bình sinh An Vy chống tay ngồi dậy, kéo tay cô bé lại gần, nói với cô bé:
” Em hãy tới khách sạn khu nghỉ dưỡng Fusion, tìm chị Vương Thái Điệp đang ở phòng 206 báo với chị ấy, An Vy đang ở ngôi nhà hoang ở đường XXX, đi về hướng tây có một khu rừng. Em nhớ chưa? ” – An Vy khuôn mặt tái nhợt nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé dặn dò, đợi cô bé gật đầu An Vy mới dùng hết sức đẩy cô bé đi.
Cô bé nhìn lại An Vy rồi nhìn lại phía sau, một đám người bịt mặt đang tới gần. An Vy cố đứng dậy đẩy cô bé đi:
” Đừng nhìn nữa, chạy đi. Nếu không em cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy “
An Vy đợi cô bé chạy đi rồi mới chuyển hướng cố chạy nhanh để đánh lạc hướng bọn chúng, chạy được một lúc thì nó quỵ xuống không thể cố gắng thêm nữa:
” Chắc có lẽ cô bé đã an toàn rồi “
Nó lẩm bẩm rồi đôi mắt nó không tự chủ mà nhắm mắt lại. Đám người bịt mặt chạy đến và đưa cô về. Một người trong số đó đã rút máy ra gọi cho ai đó:
” Đã tìm thấy cô ta rồi, thưa cô chủ “
“…”
” Vâng. Chúng tôi trở về ngay đây “
Nói xong, người đó tắt máy rồi nhìn xung quanh một lượt mới quay đi.
———————————–
Thái Điệp mở rộng cửa phòng bước vào rồi đẩy cửa lại đi đến bên giường cởi áo ra rồi ném chiếc áo và điện thoại xuống giường. Cô ngồi xuống rồi nhìn ra phía cửa sổ. Hình ảnh An Vy lúc đùa giỡn với mưa, nụ cười hồn nhiên của nó lại xuất hiện trong đầu Thái Điệp. Bây giờ không biết sống chết như thế nào. Cô lại khóc, nước mắt cô lại lăn dài. Ngồi xuống dưới sàn, cô ôm lấy chân gục đầu khóc nức nở. Cô sợ, sợ chuyện năm xưa sẽ tái diễn một lần nữa.
~~~~~~~~ Hồi ức ~~~~~~~~~
” Nè, cái này mới ngon ” – Thái Điệp đưa cho Bảo Nam một trái ổi bé tí rồi lấy trái ổi bự trên tay Bảo Nam đưa vào miệng cắn một miếng thật to rồi nhe răng cười nhìn Bảo Nam đang tức xì khói
” Mày muốn chết đó hả? ” – Bảo Nam mặt hằm hằm nhìn Thái Điệp như muốn cướp lại trái ổi
” Không được, của tao mà ” – Thái Điệp chạy đi không để cho Bảo Nam có cơ hội cướp lại
” Đứng lại, đứng lại đó cho tao ” – Bảo Nam vừa lớn tiếng nói vừa cố tình giậm chân thật mạnh làm Thái Điệp hốt hoảng chạy nhanh hơn. Vì đường trên núi trơn, còn đá nhiều, địa hình lại khó đi, Thái Điệp vấp đá té nhào xuống
” Ây zaaa ” – Thái Điệp té nằm sập xuống đất, cô mếu máo ngẩng đầu dậy thì bóng dáng của Hải My đang nắm tay Camella đi đang chuẩn bị rẽ hướng. Cô chống tay ngồi dậy cũng là lúc Bảo Nam chạy tới
” Mày không sao chứ? ” – Bảo Nam lo lắng cầm hai tay Thái Điệp lên thổi thổi vào tay khi thấy tay nó bị chầy xước – ” Cho chừa cái thói tham ăn “
” Mày còn nói nữa hả? ” – Thái Điệp bặm môi nhìn Bảo Nam rồi xô Bảo Nam té rồi giận dỗi đứng dậy cà nhắc đi về hướng cũ
” Thôi mà, tao xin lỗi mà ” – Bảo Nam đi theo nài nỉ
” Dẫn tao đi biển ” – Thái Điệp đột nhiên dừng lại quay đầu chu mỏ nhìn Bảo Nam
” Lúc nãy thì đòi lên rừng, giờ lại đòi đi biển ” – Bảo Nam nhăn nhó nhìn Thái Điệp
” Mày không thấy biển à? ” – Thái Điệp chỉ tay ra phía xa, ở đây nhìn xuống biển thật thích, đẹp thật. Thái Điệp cười rồi quay sang Bảo Nam nhíu mày – ” Không thì thôi ” – Thái Điệp bước đi trước
” Được rồi, được rồi ” – Bảo Nam giữ tay Thái Điệp lại rồi quỳ một chân trước mặt cô – ” Với một điều kiện để tao cõng mày “
Thái Điệp vui vẻ leo lên lưng Bảo Nam rồi cả hai cùng đi xuống biển. Đến chập choạng tối, Thái Điệp và Bảo Nam vui vẻ trở về Khách sạn đã gặp ông bà nội của hắn, Hải My, Khánh Anh và chị Ngọc Ngân nhưng không thấy Camella đâu.
” Có chuyện gì thế? ” – Thái Điệp cùng Bảo Nam đi tới khi nhìn thấy gương mặt ai cũng đang lo lắng
” Tao để lạc mất Camella rồi ” – Khánh Anh thất thần, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm – ” Camella muốn tao bắt con bươm bướm cho nó, tao đã để con bé một mình ở đó và cầm vợt đi theo. Một lát sau quay lại thì không thấy đâu nữa, tao đã tìm xung quanh đó nhưng không có dấu vết nào “
” Chắc có sự nhầm lẫn ở đây. Tao thấy Anna ở cùng Camella mà? ” – Thái Điệp chỉ vào Hải My, ánh mắt lo lắng nhìn Hải My chờ đợi một thứ gì đó
” Cậu nói gì vậy? Lúc Ken, Camella và hai người lên rừng tôi vẫn còn ở trong phòng mà, chị Linda cũng ở đó mà ” – Hải My cũng bộ dạng lo lắng nói
” Không thể nào, tôi không thể nhìn lầm được ” – Thái Điệp nhìn Hải My nghi ngờ
” Thôi nào, ông đã báo công an nhờ họ giúp đỡ rồi. Các cháu bình tĩnh lại đi ” – ông nội hắn ngăn
” Trời sắp tối rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì của con bé chứ? ” – bà nội hắn đưa đôi mắt đỏ hoe sang nhìn ông nội hắn, hai tay run run cố giữ chặt thành ghế
” Không đợi được đâu, mọi người tản ra đi tìm đi ” – Ngọc Ngân gạt nước mắt rồi đứng dậy không đợi ai lên tiếng cô vội chạy đi, lần lượt Thái Điệp, Bảo Nam, Khánh Anh, Hải My cũng chạy theo đi tìm. Bây giờ trên rừng, tất cả mọi người đều tản ra tìm kiếm Camella nhưng giống như cô bé không hề tồn tại vậy. Tìm kiếm cả đêm nhưng không có chút manh mối nào!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quay lại với thực tại, Thái Điệp co chân lại, siết bàn tay ôm chặt lấy cơ thể. Người cô đang run lên vì đói, vì mệt và vì sợ. Nỗi ám ảnh năm xưa chưa dứt, Camella chưa trở về, bây giờ lại đến An Vy, người bạn thân chỉ mới quen nhưng hiểu cô và luôn làm cho cô vui vẻ. Candy ngước khuôn mặt giàn giụa nước mắt nhìn lên chiếc áo khoác của An Vy, tay vịn lên giường đứng dậy đi tới lấy áo An Vy xuống áp vào má mình, giọng nói yếu ớt:
” Rain, cậu đang ở đâu? Camella, tại sao bây giờ em vẫn chưa quay về? ”
Thái Điệp ngồi xuống giường ôm lấy áo An Vy khóc lên thành tiếng:
” Trở về đi mà. Làm ơn “
Càng nghĩ cô lại càng khóc lớn hơn. Bảo Nam đứng ở ngoài cửa nhìn vào, xót xa nhìn cô rồi đi ra đóng nhẹ cửa lại, cậu khẽ thở dài rồi trở về phòng, nhìn thấy Khánh Anh vẫn đang ngồi làm gì đó trên máy tính, Bảo Nam mệt mỏi ngả người xuống giường, mệt mỏi nói:
” Bây giờ làm sao? Đã báo với nhà trường chưa? “
” Bây giờ chúng vẫn chưa hành động, trước mắt hãy giữ kín chuyện này ” – Khánh Anh vẫn chăm chú nhìn vào máy tính
” Nói vậy là mày đã biết ai bắt cóc Rain? ” – Bảo Nam bật dậy nhìn Khánh Anh
” Đấy cũng là điều tao muốn biết ” – Khánh Anh cất máy tính đi rồi nhìn Bảo Nam – ” An Vy vẫn đang an toàn, đừng lo lắng. Nghỉ ngơi đi, tối nay tao và mày còn có việc để làm ” – Khánh Anh vỗ vỗ vai Bảo Nam rồi đi vào phòng tắm. Bảo Nam ngả người xuống giường thở dài nhẹ nhõm.
Bên ngoài, trời đã tạnh mưa nhưng mây đen vẫn chưa tản ra, Hải Minh khoanh tay trước ngực đứng trước cửa sổ nhìn ra xa. Hơn một ngày rồi cậu đã không nhìn thấy Rain. Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi lấy điện thoại trong túi ra cậu bấm gọi cho Dĩ Mai
” Alo, ai vậy? ” – giọng Dĩ Mai vang lên từ đầu giây bên kia
” Alo, ai vậy? ” – Không nhận được câu trả lời Dĩ Mai lên tiếng hỏi lại
” Là… Tôi ” – Hải Minh lên tiếng
” Có chuyện gì không? ” – Dĩ Mai trả lời
” Gặp nhau chút đi” – Hải Minh
” Sân thượng khách sạn ” – Dĩ Mai nói rồi tắt máy.
Hải Minh cũng tắt máy rồi khoác chiếc áo đi đến chỗ hẹn. Dĩ Mai đang gọi cho ai đó, thấy Hải Minh đi tới, Dĩ Mai tắt máy rồi nhìn theo bước chân cậu.
” Đã lâu chúng ta không gặp riêng như thế này. Cậu vẫn khỏe chứ? ” – Dĩ Mai đứng trước mặt Hải Minh nhìn cậu cười nhẹ
” Một năm qua cậu sống thế nào? ” – Hải Minh đút tay vào túi cúi đầu rồi ngẩng mặt nhìn cô
” Rất tốt. ” – Dĩ Mai quay lưng lại bước lên trước tựa vào lan can chống cằm nhìn xuống. Nhìn từ trên cao có thể nhìn hết khuôn viên khách sạn, nhìn ra biển xa xanh rộng lớn. Thật đẹp, đẹp giống như một bức họa không tỳ vết.
” Tại sao một năm trước cậu lại bỏ đi? ” – Hải Minh cũng bước lên tựa vào lan can nhìn ra biển cả
” Fin này ” – Dĩ Mai chần chừ một lúc rồi quay sang Hải Minh nói – ” Cảm ơn cậu hai năm trước đã cho tôi những hồi ức đẹp đẽ. Nhưng xin lỗi, tình cảm tôi dành cho cậu chị là cảm mến chứ chưa phải là tình yêu. Người tôi yêu từ trước tới giờ là anh Key. Anh ấy luôn từ chối tôi. Mặc dù tôi biết anh đã có người khác nhưng tôi vẫn không thể nào quên được. Lúc bắt đầu với cậu, thực lòng tôi muốn làm lại từ đầu, nhưng không thể… Tôi xin lỗi “
Hải Minh quay đầu nhìn Dĩ Mai rồi lại hướng mắt nhìn ra xa:
” Cảm ơn cậu đã thật lòng nói hết những gì tôi thắc mắc bao năm qua. Vì câu trả lời này tôi đã luôn đóng cửa lòng mình. Đến lúc tìm được cô gái tôi muốn bảo vệ lại không giám theo đuổi tới cùng, hoài nghi chính bản thân “
Hải Minh nói xong thì chạy đi, bây giờ cậu đã có câu trả lời của mình, cậu khẽ cười rồi chạy xuống phòng 206. Cậu nhấn chuông mãi nhưng không ai trả lời, gọi cho Rain và Candy đều không ai nghe máy.
” Bọn họ đi đâu được nhỉ? Hay là đã ra biển chơi rồi? ” – Hải Minh lẩm bẩm rồi tiếp tục chạy đi tìm nó
Ở trong phòng 207, Bảo Nam và Khánh Anh đang ăn cơm thì tiếng chuông điện thoại của Khánh Anh vang lên, Khánh Anh nhấc máy nghe rồi đập mạnh tay đang cầm đũa xuống bàn làm Bảo Nam giật mình hóc, ho sặc sụa:
” Mày điên à? “
” Không đợi đến tối được đâu, có lẽ Candy cũng là mục tiêu của bọn chúng. Đi thôi “
” Là…là sao? ” – Bảo Nam ngơ ngác nhìn Khánh Anh đứng dậy đi tới tủ lấy quần áo – ” Giải thích cho tao hiểu đi? “
” Tao nhận thấy sự sơ hở của bọn chúng trong tin nhắn giả mạo An Vy gửi cho Candy. Candy ốm chỉ có những người ở trong bàn ăn trưa hôm chúng ta thực hiện trò chơi ở trên núi. Tao đã đi xem lại camera và đúng như tao nghĩ, có một người lạ mặt tới làm An Vy ngất xỉu rồi mang đi. Tao đã dò theo camera tìm ra biển số xe của hắn và cho người tìm kiếm. Vì muốn đợi kẻ chủ mưu xuất hiện nên tao định tối nay mới hành động, nhưng vừa rồi người của tao báo Candy đã bắt taxi đi đâu đó và có người đang theo dõi nó. Khả năng lớn là Candy đã được thông báo tin tức của An Vy để dụ nó vào bẫy ” – Khánh Anh cầm bộ quần áo trên tay nhìn Bảo Nam nói một hơi
” Còn đứng đó làm gì, nhanh lên ” – Bảo Nam nghe xong thì đẩy Khánh Anh vào phòng tắm rồi hớt hải ngồi dậy đi lại tủ lấy đồ. Cả hai thay đồ xong thì đã có một chiếc xe đợi bọn hắn sẵn ở đó. Bọn hắn lên xe rồi xe bắt đầu lăn bánh. Phía sau chiếc taxi của Vũ Phong cũng vừa lúc về tới, nhìn thấy sự bất thường của hai người Vũ Phong cho bác tài đuổi theo.
Lúc này, Ngọc Ngân vẫn còn nằm ở trong phòng, trong tim cứ nhảy nhộn nhịp như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
” Mày dậy ăn chút cháo đi ” – Minh Thiên bước đến ngồi xuống giường đặt tô cháo lên tủ cạnh đầu giường
” Có tin tức gì của Rain không? ” – Ngọc Ngân quay sang nhìn Minh Thiên
” Vẫn chưa. Bây giờ điều mày nên làm là ăn chút gì đi. Nếu lỡ mày lại ngất xỉu đi như lúc nãy thì lại càng khiến Ken lo lắng hơn, sao có thể yên tâm đi tìm Rain ” – Minh Thiên dỗ ngọt Ngọc Ngân rồi cúi người về phía trước đỡ Ngọc Ngân ngồi dậy rồi cầm tô cháo lên thổi
” Tại sao Ken lại không cho thông báo với ai? Nó đang làm trò gì thế? Nếu lỡ Rain xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào? ” – Ngọc Ngân tức giận nói, khuôn mặt cô cũng không khá hơn lúc nãy là bao nhiêu
” Ken không phải là người bồng bột. Nó làm thế chắc là có lí do. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa ” – Minh Thiên an ủi Ngọc Ngân
” Nhưng sao tao lại cảm giác sắp có chuyện gì đó. Tim tao đập liên hồi. Cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Không được, mày dẫn tao qua phòng Ken đi ” – Ngọc Ngân kéo chăn ra rồi đặt chân xuống sàn
” Nhưng mà… “
” Tao có cảm giác gì đó lạ lắm. Đưa tao đi đi nếu không tao sẽ không an tâm. ” – Ngọc Ngân nói rồi đứng dậy đi, Minh Thiên vội đỡ rồi rồi đành chấp nhận đưa cô qua phòng Khánh Anh, đến trước phòng 207, Minh Thiên nhấn chuông hoài nhưng không có ai trả lời. Cậu liền lấy điện thoại ra gọi nhưng cũng không nhận lại được câu trả lời nào. Cậu quay sang nhìn Ngọc Ngân lắc đầu ý bảo không có ai ở trong này, điện thoại cũng không ai nghe, Ngọc Ngân ôm lấy ngực tựa vào tường.
” Linda, Linda ” – Minh Thiên vội đỡ Ngọc Ngân đứng dậy cho cô dựa vào người
Hải Minh chạy tới trước hai người lo lắng hỏi:
” Chị Linda sao vậy? “
” Chị không sao, chị chỉ hơi mệt thôi ” – giọng nói yếu ớt của Ngọc Ngân lại càng làm cho hai người lo lắng hơn. Đúng lúc đó tiếng một cô bé phát ra làm cả ba đều hướng ánh mắt quay lại nhìn. Một cô bé chừng ba tuổi có khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu đang ngước mặt lên nhìn ba người, bên cạnh là một cô gái chạc tuổi bọn hắn cũng đang nhìn ngược lại bọn họ.
” Anh chị cho em hỏi chị Thái Điệp là ai ạ? ” – Cô bé cất giọng trong vắt nhẹ nhàng hỏi
Cả ba bất động nhìn cô bé rồi lại nhìn nhau rồi lại nhìn cô bé…
” Camella… Là em thật sao? “