Hôn Ước Quý Tộc

Chương 77: HẢI NAM, ANH ĐÃ VỀ!


Bạn đang đọc Hôn Ước Quý Tộc: Chương 77: HẢI NAM, ANH ĐÃ VỀ!

Hải Nghi lúc này mới chậm rãi đứng dậy đi tới, cô dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Đỗ Nhật Minh, vô cùng “nhẹ nhàng” hỏi:
-Thật sự mặc vừa sao?
Trước cái nhìn đầy “thiện cảm” của Hải Nghi, người mà hắn vô cùng thần tượng trong những năm qua. Khi ở Pháp hắn đã thích cô nhưng cô lại chỉ xem hắn như một thằng nhóc, một đứa em trai không hơn không kém.
Hải Nghi vẫn một mực nhìn chằm chằm Đỗ Nhật Minh. Cái tên nhóc chết tiệt này nếu dám nói “vừa” xem, cô sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh đem cho cá ăn.
-Tôi…
-Không vừa. Bị rách rồi kia kìa!
Đúng lúc Đỗ Nhật Minh vận hết dũng khí từ trước đến giờ để nói thì Hải Lâm rất hợp thời mà thốt lên, khiến mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
Phía sau áo khoác da hoàn hảo kia không biết từ lúc nào mà đã có một vết rách dài. Trong lúc mọi người đều chú ý nhìn Đỗ Nhật Minh thì Hải Lâm nhanh nhẹn mà vứt một vật thì đấy ra ngoài.
Hải Duy nhìn hắn mỉm cười cỗ vũ, còn Hải Phong thì thở “phù” một hơi. Thật là vừa rồi hù chết hắn.

-Làm sao có thể?
Đỗ Nhật Minh khó hiểu nói, hắn không biết tại sao chỗ này lại có một vết rách lớn như vậy.
-Không mặc được thì nhanh cởi ra đi. Cởi ra…
Minh Quân nhìn anh em Hải Phong rất phối hợp mà nhanh chóng cởi áo khoác trên người của Đỗ Nhật Minh. Vẻ mặt rất đáng đánh đòn nhìn anh chàng trêu tức, đồng thời cũng nhanh tay đưa cái áo cho người phục vụ phòng ngừa trường hợp tươn tự xảy ra.
Đỗ Nhật Minh nhìn thấy ánh mắt có chút vui mừng của Hải Nghi, trong lòng giống như có thứ gì đó rầm rầm đổ nát, ánh mắt hắn ảm đạm nhìn cô không nói một lời.
-Vợ à, áo rách rồi chơi đến đây thôi!
Một giọng nói trầm thấp từ bên dưới truyền đến. Từ trong đám đông mọi người nghe giọng nói mà tự động tách ra làm hai, nhường ra một lối đi. Mọi người tò mò nhìn người vừa mới nói. Người có thể gọi vị công chúa lạnh lùng kiêu ngạo kia là “vợ” thì chỉ có một mà thôi.
Hải Nghi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì có chút ngốc lăng, chăm chăm nhìn chàng trai mặc bộ vest màu bạc, một tay bỏ trong túi quần, còn tay kia tùy ý mà cầm một đóa hồng màu đỏ vừa mới hái, giống như hoàng tử trong truyện tranh từ trong đám đông đi ra. Gương mặt đẹp trai mê người, hai mắt quyến rũ nhìn Hải Nghi mỉm cười, bộ dạng yêu nghiệt này khiến người ta lóa mắt.
Đã năm năm cô mới được gặp hắn, cô biết hắn không chết mà! Hắn làm sao có thể chết được. Cái tên này, còn dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt cô sao!
Trong nháy mắt kể từ khi Kai xuất hiện thì không khí dường như ngưng trọng hẳn lên. Dương Vỹ lần đầu tiên thấy bộ dạng khó hiểu này của Hải Nghi, cho đến khi hắn nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt chậm rãi di chuyển trên gương mặt xinh đẹp của cô thì hắn mới biết, cô… vốn dĩ không thuộc về hắn.
Đỗ Nhật Minh cũng đồng dạng như vậy, hắn cảm thấy người trước mắt này quá xuất sắc, khí thế của hắn tạo ra khiến người khác cảm thấy không sánh bằng. Đứng trước người này hắn cảm thấy chính mình ngay cả một cơ hội cũng không có, cái danh xưng thiên tài mà hắn cố gắng bấy lâu cũng hóa thành vô dụng. Đỗ Nhật Minh nhìn Hải Nghi thật lâu, nới lặng lẽ đi xuống nhường lại sân khấu cho hai nhân vật chính.
Đám người Hải Phong thấy Hải Nam xuất hiện thì mới thả lỏng tinh thần. Ánh mắt nhìn Hải Nam cũng không còn thù địch nữa, thay vào đó là chúc phúc. Bọn hắn thực sự cảm thấy vui mừng khi hai con người phúc hắn này ở chung một chỗ.
-Vợ à, em đừng nhìn anh ngạc nhiên như vậy chứ! Anh có thiệp mời.
Hải Nam giống như không có chuyện gì xảy ra, rất lịch sự mà cầm cái thiệp mời màu vàng kim phe phẩy, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười dụ dỗ chúng sinh. Trước cái nhìn của mọi người hắn như một vương tử xuất sắc nhất từng bước bước lên đài cao, hai mắt thâm tình chăm chăm nhìn cô không chớp.
Đi đến trước mặt Hải Nghi, ngửi thấy hương hoa hồng rất riêng của cô, Hải Nam cúi xuống thật gần mặt cô, hít sâu một hơi, cười rất vô lại nói.
-Vợ à, em thật thơm.

Giọng nói rất nhỏ rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe. Nếu là lúc bình thường Hải Nghi nhà ta sẽ đá cho hắn một phát lăn quay nhưng mà Hải Nghi lúc này chỉ biết ngốc lăng nhìn người trước mặt. Nước mắt trong veo cứ lặng yên rơi xuống.
Là hắn sao? Là vị hôn phu trời đánh của cô sao? Hắn thật sự là Hải Nam sao?
Hải Nghi suốt năm năm qua rất hi vọng được nhìn thấy Hải Nam dù chỉ một ngày. Đến khi cô biết được hắn vẫn sống khỏe mạnh trong khi cô đau khổ vì hắn quá nhiều, thì cô thể khi gặp lại cô sẽ trừng trị hắn thật tốt. Những hình phạt xấu xa nhất mà cô từng nghĩ ra bây giờ rất không có sĩ diện mà trốn mất, khiến cô bây giờ không biết phải làm gì.
Bất giác, Hải Nghi chậm rãi vương tay chạm vào đôi má mềm như con gái của Hải Nam, nhẹ nhàng vuốt ve.
-Á. Đau. Vợ à, em muốn sát phu sao?
Hải Nam đột ngột hét lên, vô tội xoa xoa gò má đã ửng đỏ, hai mắt ươn ướt vô tội nhìn cô. Hắn vốn đang rất hưởng thụ sự dịu dàng của cô nha, ai biết được cô lại ra tay véo hắn không thương tiếc cơ chứ.
Nhưng mà như vậy mới lại Hải Nghi mà hắn yêu sâu đậm. Nhìn nước mắt lắn dài trên mặt cô, Hải Nam lúc này mới vứt bỏ bộ dạng vô lại vừa rồi, hắn thương tiếc nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, in một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô thì thầm nói.
-Vợ à, không phải mơ đâu! Anh đã về.
Một câu “anh đã về” đã đánh thức Hải Nghi, ánh mắt cô sáng lên nhìn gương mặt đẹp trai của Hải Nam đang kề sát gương mặt mình. Lúc này cô mới để ý rằng đôi mắt hắn không còn là đôi mắt màu hổ phách mà cô biết. Đó là một đôi mắt màu khói, ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng che dấu một nỗi đau nào đó ẩn chứa dưới cái vẻ mặt hề hề vô số tội của hắn.
Hải Nghi cảm thấy năm năm qua hắn đã trải qua một số chuyện mà cô không biết. Nhất định hắn còn có chuyện gì đó mà cô không biết. Hải Nghi đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Hải Nam, lùi hai bước, ánh mắt thẳng tắp đối mặt với Hải Nam, mỉm cười lạnh lùng như thường ngày, cao ngạo như công chúa quý tộc nói.
-Thiếu gia, hình như anh còn quên quà thì phải? Anh không biết tối nay là sinh nhật tôi hay sao?

Hải Nghi tỏ vẻ rất uất ức khi người khác quên ngày sinh nhật của mình, bộ dạng yếu đuối đáng yêu chọc người thương tiếc. Lời này nói ra, trong phút chốc mọi người đều nhìn Hải Nam với ánh mắt rất đồng tình. Người như vậy mà một món quà cũng không chuẩn bị được là sao?
Hải Nam nhìn ánh mắt lém lỉnh của cô lúc này thì không khỏi nghĩ đến năm năm trước, vì câu nói này mà hắn đã trao ra trái tim mình. Hải Nam mỉm cười nhìn cô, từ từ bước đến hai bước hai tay choàng ôm lấy cô nói.
-Thật đáng yêu. Anh ôm em một cái vậy.
Hải Nghi bất ngờ trước hành động này của Hải Nam nên có chút thích ứng không kịp, cảm thấy trên cổ chợt lạnh, có cái gì đó được đeo vào cổ cô. Bên tai vang lên giọng nói của Hải Nam.
-Như thế này mới xinh đẹp được.
Hải Nam buông cô ra, hài lòng nhìn sợi dây chuyền với 12 viên kim cương nhỏ tinh xảo lấp lánh trên cổ cô. Hải Nghi quả thật không nói nên lời, lần thứ hai trì trệ động tác. Cứ tưởng đã đánh mất thì sẽ không bao giờ tim được nhưng không ngờ thứ này lại trở về bên cô.
Hải Nghi bất ngờ ngẩng đầu nhìn Hải Nam, rồi ôm choàng lấy hắn thật chặt, vòng tay nhỏ bé ôm lấy thân hình cao lớn của hắn cứ như sợ nếu buông ra thì sẽ không được nhìn thấy hắn nữa.
-Hải Nam, anh đã về! Em sẽ không đánh mất nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.