Bạn đang đọc Hôn Ước Quý Tộc: Chương 6: BỊ BẮT
Hộc… hộc… hộc…
Sau khi đánh bọn người áo đen kia, Hải Nghi kéo cái tên ngốc đẹp trai chạy một mạch. Đến một nơi được cho là an toàn, Hải Nghi buông tay, chóng tay lên gối thở hồng hộc.
Haizzz… mệt chết cô.
Quay lại định mắng cho tên kia một trận nữa thì thấy hắn khoanh tay, nhởn nhơ trơ mắt nhìn mình, trên mặt không có một giọt mồ hôi cứ như không biết mệt vậy.
Khoan đã! Ánh mắt hắn nhìn cô, cứ như nhìn cái kẻ vô duyên thích lo chuyện bao đồng vậy. Nếu biết trước như thế cô cũng chẳng chuốc họa vào thân làm gì.
Đứng dậy nhìn xung quanh một lúc, thấy hình như đã thoát được thì Hải Nghi đứng dậy định bỏ đi, dù sao cô cũng giúp hắn rồi, bây giờ an toàn, coi như “sugar you, sugar me”, đường ai nấy đi, dù sao cũng chẳng quen biết gì. Việc gì phải lo cho hắn.
Nghĩ vậy, Hải Nghi đứng dậy nhấc chân bỏ đi, nhưng không ngờ tay lại bị người khác túm lấy.
– Này, nhóc định bỏ đi như vậy à.
Nhíu mày, nhìn cái tên ngốc không biết sống chết này, dám cả gan nắm tay cô, Hải Nghi phát hiện lúc này đây gương mặt hắn thật xảo trá.
– Không cần cảm ơn. Bye bye
– Ai nói tôi muốn cảm ơn
– Thế anh muốn gì. Tôi giúp anh chạy thoát khỏi đám người kia, không đòi cảm ơn thì thôi đi. Anh nói cái giọng đó là sao hả? Khi không kéo tôi chạy theo anh làm gì? Tại ai mà giờ này tôi chưa được về nhà nữa hả…
– Mặc kệ, lúc trước tôi kéo nhóc đi là tôi bất đắt dĩ, còn bây giờ là nhóc lôi tôi tới đây, nhóc phải có trách nhiệm với tôi.
– CÁI GÌ??? Trách nhiệm á???
– Phải, vì tôi không rành đường xá nơi đây, nên nhóc kéo tôi tới nới này làm sao tôi trở về.
Sao cái tên này lại mặt dày thế chứ, hôm nay là ngày gì vậy chứ, khi không lại vướng vào của nợ này. Xui chết cô.
– Thế anh muốn gì?
– Làm ơn cho tôi mượn điện thoại đi.
Cái tên này sao lại biến hóa khôn lường như Tôn Ngộ Không vậy chứ. Vừa nãy còn vẻ mặt xảo trá, bây gờ lại bày ra vẻ mặt đáng thương như cún con vậy chứ. Gặp đối thủ thật rồi, ngay cả cô còn xuýt bị hắn lừa nữa. Người ta không biết có khi nghĩ cô là người xấu cũng nên.
Miễn cưỡng rút chiếc dế yêu quý đời mới nhất cho hắn mượn, Hải Nghi nhìn chằm chằm hắn ta như sợ hắn “quen tay” cướp mất của cô.
– Đây này, nói ít thôi nhé, tốn tiền lắm đấy.
Hải Nghi nhà ta đáng thương nhắc nhở, ai bảo cô là ngưới tốt cơ chứ.
Trần Vũ Hải Nam liếc mắt nhìn cô tỏ ý xem thường, nhanh tay bấm một dãy số. Điện thoại rất nhanh đã nối máy. Bên kia đầu dây là một giọng nói lười biếng của một chàng trai, hẳn là đang ngủ đi.
– Aloooooo
– Cậu mau dậy ngay cho tớ, cho người tới đây nhanh lên, ông nội đích thân bắt tớ rồi, cho cậu 5 phút.
Đủ nhanh, đủ ngắn gọn đi. Nói xong, không để cho người kia có thời gian “tiêu hóa”, liền cúp điện thoại, đưa cho Hải Nghi.
Hải Nghi xấu xa hài lòng mỉm cười coi như tên này thức thời.
– Ok, tôi đi đây.
Dứt lời thẳng tiến mà bước đi, không quan tâm người kia nghĩ gì.
Nhìn bóng lưng cậu nhóc điển trai kì lạ, Trần Vũ Hải Nam nghĩ đến từ “Black Rose” trên màn hình điện thoại lúc nãy có phần hiếu kì. Đang miên man suy nghĩ, phía trước có một chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng lại. Hải Nam nhanh chóng tiến lại trong lòng thầm nghĩ “tên nhóc này coi như biết điều, chưa đầy 5 phút đã có mặt, không tồi”.
– Mạnh Quân cậu…
Vừa mở cửa định nói gì đó với thằng bạn tốt, Hải Nam liền đứng bất động vài giây, nhìn thấy người bên trong liền méo mó gọi một tiếng “Ông nội”.
Sau đó đánh mắt lên chỗ tài xế, thấy người bạn tốt khổ sở nhìn hắn, bên cạnh còn có người cha đẹp trai nhìn hắn cười hiền, sau cặp kính công sở mạ vàng là đôi mắt dịu dàng đúng chuẩn một người cha tuyệt vời, nhưng chỉ có hắn mới biết được trong đó ẩn chứa sự xảo trá. Không sai chút nào, lúc nãy hắn rõ ràng nhìn thấy nụ cười đắc thắng trên mặt ông ấy như kiểu “Con trốn không thoát rồi con trai à”.
Tội nghiệp Hải Nam, không chạy được nữa rồi, nhìn xung quanh mới biết toàn là vệ sĩ của ông, hết đường chạy rồi. Ngậm ngùi bước lên xe, ngồi bên cạnh người đàn ông cao quý nhưng lạnh lùng nảy giờ không lên tiếng. Lần này, cậu tiêu rồi.
Chiếc xe rất nhanh mất hút trong đêm tối…