Bạn đang đọc Hôn Ước Quý Tộc: Chương 53: KHÔNG MUỐN YÊU HẢI NAM
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, tâm Hải Nghi không kìm chế được mãnh liệt rung động, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Hải Nghi vẫn không quay đầu lại.
Cô lạnh lùng nhìn Hà Hiểu Lam ngã ngồi dưới sàn gạch bóng loáng, hai mắt không chút dao động, lưỡi dao sắt bén cắt ngang lòng bàn tay, máu chảy ra thật nhiều nhưng không một ai tiến lên giúp đỡ cô ta, bộ dạng chật vật không chịu nổi.
Lục Đại Mĩ Nam cùng lúc tiến vào, khiến mọi người có chút kinh ngạc, tự động tách làm hai phía nhường đường cho bọn họ.
Hải Nam bước nhanh lên phía trước mắt lạnh nhìn tất cả, ánh mắt thật nhanh thấy đươc cánh tay đang chảy máu của Hiểu Lam hắn bước nhanh tới ngồi xổm bên cạnh cô ta, không nói không rằng bế cô ta lên lạnh lùng nói.
-Tôi đưa cô đi phòng y tế.
Hà Hiểu Lam nằm trong lòng Hải Nam không biết là vì đau đớn hay là cảm động mà nước mắt chảy ra không ngừng. Lúc đi ngang qua Hải Nghi, bước chân Hải Nam có chút do dự dừng bước.
Hải Nghi lạnh nhạt nhìn hết thảy, từ lúc Hải Nam bước vào tim cô giống như bị ai đó bóp chật chặt, thật đau đớn nhưng cô vẫn một mực kiên trì đứng ở đây nhìn hắn bế người con gái khác đi qua trước mặt cô.
Rốt cuộc cô cũng làm được, cô vẫn giữ được tự tôn của riêng mình, có thể lạnh lùng nhìn bọn họ. Khóe miệng Hải Nam nhấc lên muốn giải thích gì đó nhưng Hà Hiểu Lam trong lòng bỗng rên nhẹ một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn Hải Nghi một cái, rồi nhanh chóng hướng phòng y tế rời đi.
Lúc Hải Nam lướt qua người cô, cũng là lúc cô xoay người rời đi. Giọt nước mắt không chịu sự khống chế của cô bất chấp rơi xuống.
Hoàng Tử Minh nhìn bóng cô rời đi, hắn đau lòng nhìn giọt nước mắt vỡ tung tóe trên nên gạch giống như cánh hoa nằm yên lặng trên đó.
-Chuyện gì xảy ra?
Hải Phong vừa nghe tin cũng vội vã chạy tới, nhìn máu vương vãi trên sàn nhà có chút kinh hãi. Nghe nói chuyện này có liên quan đến tiểu gia hỏa nhà hắn. Hắn lập tức cấp tốc chạy tới đây, bất quá nhân vật chính giờ này cũng không còn ở đây.
Điều hắn lo là máu này là của ai? Ngàn vạn lần đừng nói cho hắn biết, cô em gái thích gây chuyện kia bị thương.
Nếu Hải Nghi có chuyện gì, hắn thề ngôi nhà kia hắn không dám bước vào nửa bước.
Nhìn gương mặt hoảng hốt của Hải Phong, Hải Duy không nhịn được nhắc nhở hắn.
-Hiệu trưởng, không phải máu của Hải Nghi.
Lúc này nội tâm đang treo ngược của Hải Phong cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút…
Phòng y tế.
Hải Nam đứng xoay người về phía cửa sổ sát đất, từng luồng sáng thẳng tấp xuyên qua hắn, khiến Hà Hiểu Lam ngồi phía sau có chút nhìn không rõ sắc mặt của hắn, nên không biết trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Người này luôn luôn đứng ở trên cao, khiến người khác không khỏi ngước nhìn, nhưng dù có cố gắng thế nào hắn cũng sẽ không quan tâm cô có mỏi cổ hay không vì hắn chưa bao giờ nhìn cô lấy một lần.
-Hải Nam, anh…
-Lần này là lần cuối cùng tôi giúp cô, hi vọng cô sẽ không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Sắc mặt Hà Hiểu Lam tái xanh, thật không nghĩ ra hắn sẽ nói lời tàn nhẫn như vậy, nước mắt trong suốt lần nữa rơi xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu chọc người ta thương tiếc, đáng tiếc người trước mặt cô vẫn lạnh lùng như vậy.
Có lẽ hắn chỉ biểu hiện tính cách khác trước mặt của Hải Nghi mà thôi, nhìn bóng lưng cao lớn cùng nửa gương mặt lạnh lùng của hắn, tim cô như chết lặng.
Hải Nam vẫn đứng đó, giọng nói không cảm xúc lần nữa như vết dao cắt sâu vào tim cô.
-Hải Phong sẽ giúp cô chuyển trường, tôi không hi vọng cô sẽ lần nữa tổn thương cô ấy. Tôi mặc kệ trước kia cô đối xử với các nữ sinh khác như thế nào, nhưng cô không có quyền tổn thương cô ấy, vì Hải Nghi là ngoại lệ. Lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô… Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô.
“Phịch”
Hà Hiểu Lam không thể tin nhìn hắn, hai chân không đứng vững trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
-Không thể nào, anh không nên đối xử với em như vậy. Không phải anh đã hứa với chị là sẽ bảo vệ em sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy?
Bóng lứng Hải Nam trong nháy mắt cứng đờ, nhưng bất quá chỉ là trong nháy mắt. Rất nhanh sau đó hắn chậm rãi xoay người lại, lần đầu tiên nhìn cô thật lâu, giọng nói nhu hòa rất nhiều.
-Bởi vì, cô ấy là người duy nhất tôi yêu.
Nghĩ tới cô nhóc kia có lẽ bây giờ rất tức giận đi, trong lòng hắn không khỏi vui lên, nghĩ cách làm thế nào để dỗ dành hổ con, bất tri bất giác nở nụ cười. Nhưng nụ cười này lại như ngàn vạn mũi kim đâm vào mắt Hà Hiểu Lam. Đau nhói!
Để mặc Hà Hiểu Lam thất thần ngồi ở đó, Hải Nam bước nhanh ra ngoài, bây giờ hắn rất nóng lòng muốn gặp Hải Nghi giải thích, hắn biết cô đã hiểu lầm hắn, cho nên hắn muốn gặp cô để nói rõ. Nghĩ vậy, bước chân không khỏi nhanh hơn.
Bar The Night.
Những âm thanh xập xình vẫn vang lên như một đặc trưng của nó. Gương mặt ông quản lí hôm nay có vẻ phá lệ vui vẻ vì sự xuất hiện của cô gái kia khiến không ít người chú ý. Cho nên mang đến không ít khách cho Bar bọn họ.
-Hải Nghi, cậu tưởng cậu đang uống nước trái cây sao?
Như Băng nhíu mày nhìn người này, từ sau khi ra khỏi trường thì một mực ngồi ở đây, đã uống rất nhiều rượu rồi, không biết cô ấy còn chống đỡ tới bao lâu.
Cô đánh ánh mắt nhìn sang Dương Thế Hy, hiểu ý, Dương Thế Hy ra hiệu cho phục vụ không rót rượu cho Hải Nghi nữa.
-Cái tên Hải Nam chết tiệt, em nhất định sẽ không tha cho hắn.
Máu anh hùng của Bảo Phi nổi lên, tức giận đùng đùng nghiến răng nghiến lợi nói. Bộ dạng hùng hổ cứ như rằng nếu Hải Nam dám xuất hiện trước mặt cô nàng thì cô sẽ không nương tay mà cắn cho hắn một phát nhớ đời.
-Như Băng, rót rượu cho tớ.
Vẻ mặt Hải Nghi ửng đỏ, hai mắt mê ly quyến rũ, có chút ướt át, nhìn Như Băng nói. Nhưng khi ngẩng mặt lên thì trước xuất hiện một thân hình cao lớn, chắn ngang tầm mắt cô.
Hải Nghi nửa say nửa tỉnh, hai mắt híp lại, cố gắng nhìn người nào to gan dám đứng trước mặt cô.
-Tránh ra, không thấy tiểu thư đây đang uống rượu hay sao?
Hoàng Tử Minh bất đắc dĩ nhìn cô, hai tay chống đỡ thân hình lung lay sắp ngã của cô, kéo cô đứng lên, thở dài nói.
-Hải Nghi, đủ rồi, anh đưa em về nhà.
Nhìn rõ người tới là ai, khóe miệng Hải Nghi không tự chủ giương lên, người giống như không có chút sức lực toàn bộ dựa vào người Hoàng Tử Minh, ngây ngốc cười nói.
-Anh à… Ực… anh tới rồi. Em muốn… về nhà… Ực… em muốn nói với… Ực… gia gia. Ực… em muốn… giải trừ… Ực… hôn ước.
Sắc mặt mọi người nhất thời cứng nhắc, Hoàng Tử Minh cười khổ, cố gắng giúp cô đứng vững, dịu dáng nói.
-Ngoan nào, anh đưa em về, em say rồi.
-Ực… không có, em muốn hủy hôn ước. Em không muốn… yêu Hải Nam nữa.
Hải Nghi vung tay lên, lớn tiếng nói. Từ cuối cùng nói ra cũng là lúc nước mắt trong hốc mắt lặng yên rơi xuống. Bước chân lảo đảo suýt ngã, cả thân mình bất chợt rơi vào trong lòng ngực rộng lớn. Hương trà xanh xộc vào mũi, bên tai đồng thời truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc.
-Hải Nghi, em dám lập lại lần nữa xem.
Chỉ là người gây họa lúc này đã yên ổn ngủ say…