Hôn Ước Quý Tộc

Chương 46: TẠI SAO?


Bạn đang đọc Hôn Ước Quý Tộc: Chương 46: TẠI SAO?

Vút… Vụt… Vút… Vút…
100… 140… 180… 200… 240… 240km/h!!!
-Hải Nghi, anh ra lệnh cho em dừng lại ngay!-Hải Nam cơ hồ là gầm lên giận dữ.
Mồ hôi lạnh nổi lên tầng tầng, Hải Nam nhìn không rõ cảnh vật trước mắt, sốt ruột nhìn Hải Nghi đang mặt lạnh lái xe, trong lòng lửa giận bùng lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái này.
Hắn không sợ chết, chỉ sợ vạn nhất cô có việc gì thì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Nếu biết trước như vậy hắn sẽ không bao giờ đưa chìa khóa xe cho cô.
Hắn thề đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng!
-Dừng xe, dừng xe. Em điên rồi hay sao?
Không biết đây là lần thứ mấy, Hải Nam lập lại câu nói này nhưng Hải Nghi vẫn làm bộ mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm chạy đua với tử thần bộ dáng còn tỏ ra rất thích thú với tốc độ như thế này.
Xe đã chạy đến một con đường vắng, hai bên là đồng cỏ lau mênh mông, lung lay uyển chuyển trước gió. Hải Nam nhân cơ hội lao tới bẻ ngoặt tay lái, Hải Nghi nhất thời không kịp phản ứng trơ mắt nhìn hành động bất ngờ của Hải Nam.
“Kettttttttttttttttttt”
Tiếng bánh xe va chạm với mặt đường trở nên cực kì chói tai, xe đột ngột phanh gấp khiến cả hai ngã nhào về phía trước.
“Ưm…”
Do Hải Nam tự ý tháo dây an toàn, bất chấp ôm Hải Nghi vào lòng cho nên bị đẩy về phía trước, lưng và vai bị va chạm mạnh có chút đau.

Hải Nam rên nhẹ, cúi xuống nhìn Hải Nghi không sao cả mới an tâm. Hắn nắm chặt tay cô đến phát đau, ngay lập tức hung dữ quát.
-Hải Nghi em điên sao? Em có biết như vậy nguy hiểm…
-Anh quên em còn là một Black của Black Rose sao?
Hải Nghi nhẹ nhàng cắt đứt lời hắn, hai mắt không chút gợn sóng chống lại ánh mắt tức giận của hắn.
-Em… -Hải Nam không biết nên nói sao, hắn biết cô là Black thì sao chứ, hắn vẫn không kìm lòng mà thực sự lo lắng cho cô.
Cuối cùng Hải Nam thỏa hiệp, nghiêm túc nhìn cô nói.
– Em không biết anh sẽ rất lo lắng sao?
Nhìn vào ánh mắt tràn ngập lo lắng cùng hoảng hốt của hắn, Hải Nghi nhìn hắn thành thật nói.
-Em biết.
-Em biết tại sao còn…
-Đây là trừng phạt dành cho anh.-Hải Nghi lần nữa đánh gãy lời hắn.
Cô đẩy Hải Nam ra, mở cửa bước xuống xe.
Gió thổi lung lay làn váy, Hải Nghi để mặt cho gió thổi bay tóc mình, nhẹ nhàng đi về phía trước, ngồi xuống bên cạnh gốc cây gần đó, nhìn toàn cảnh thành phố xinh đẹp dưới chân mình.
Hải Nam đứng phía sau cô, vẫn nhìn Hải Nghi chăm chú.
Nếu cô gái này cứ lặng im không nói, thì cô là một cô gái dịu dàng, an tĩnh như nước…
Nếu cô ấy nói chuyện thì sẽ là một cô gái thông minh, lạnh lùng cao ngạo như một công chúa…
Và lúc cô ấy cười thì hoạt bát, đáng yêu…
Cô khóc thì mềm yếu, mỏng manh khiến người ta thương tiếc…
Không biết từ khi nào hắn đã thích quan sát cô như thế.
Hải Nam chầm chậm bước tới ngồi bên cạnh cô, chân thành nhìn cô nói.
-Chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi.

-Em không có hiểu lầm.-Hải Nghi kiên định nói, nhìn thấy Hải Nam định mở miệng giải thích, cô nhanh chóng giải thích.
-Em biết anh không thích cô ta. Nếu không anh cũng không an toàn ngồi bên cạnh em.
Hải Nghi lạnh nhạt, nửa thật nửa đùa nói. Mắt không có nhìn Hải Nam, cô bình tĩnh nói như vậy khiến Hải Nam rất khó chịu, trong lòng có cảm giác mất mác khó hiểu.
Hải Nam nhìn cô thật lâu cố gắng muốn nhìn xem có thể phát hiện bí mật gì trên đó. Nhưng hắn vẫn không thấy gì ngoài vẻ mặt thờ ơ kia.
-Anh nhìn đủ chưa? Có cảm thấy hài lòng không?
Hải Nghi đột ngột lên tiếng, xoay người đối mặt với hắn, dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười.
-Hài lòng. Tất nhiên là hài lòng rồi, vị hôn thê của tôi rất xinh đẹp.
Hải Nam chua xót cười, nhìn nụ cười xinh đẹp treo trên gương mặt cô tại sao lại chói mắt như thế, không nhịn được Hải Nam nhìn cô hỏi.
-Hải Nghi, em có yêu anh không?
Hải Nghi ngây ngốc nhìn hắn có chút không phản ứng kịp. Câu hỏi này Hoàng Tử Minh đã từng hỏi cô, và ngay cả chính bản thân mình, cô cũng tự hỏi hàng ngàn lần.
“Mình… có yêu Hải Nam không?”
-Hải Nghi, em thực sự không có chút xíu cảm giác nào sao? Em không thấy khó chịu khi có người con gái khác thích anh sao? Em không cảm thấy tức giận khi có người con gái khác chạm vào anh sao? Tại sao em lại có thể bình tĩnh như vậy? Tại sao em có thể… một chút cũng không để ý chứ?
Hải Nam từng chút từng chút lên tiếng chất vấn cô, hắn muốn đánh cược một phen, muốn biết hắn đối với cô là như thế nào.
Đây cũng là lí do hôm qua hắn không quay về biệt thự Nguyễn Hà, vì sợ phải đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của cô, sợ cô chán ghét hắn.
Hải Nam nhìn cô thật lâu, chờ đợi cô trả lời nhưng mà cô thật lâu vẫn không mở miệng nói gì.

Đây là lần đầu tiên hắn thật tâm yêu một người con gái, hắn cũng muốn cô cũng sẽ yêu hắn, để ý hắn.
Lần đầu tiên một Hải Nam kiêu ngạo như hắn phải đi hỏi người ta có yêu hắn hay không. Thực nực cười, từ bao giờ hắn lại thiếu lòng tin như vậy?
Từ khi biết Hoàng Tử Minh là thiên thần lúc bé của cô thì hắn cảm thấy rất bất an, nóng lòng muốn biết trong lòng cô hắn có vị trí như thế nào.
Được rồi, lần đánh cược này hắn thua, hắn đã thua. Có lẽ đối với cô mà nói hắn chỉ là tên hôn phu không đáng có.
Nhưng mà hắn có muốn buông tay? Không muốn. Dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ giữ cô bên người.
Hải Nam hít thở thật sâu khống chế tâm tình tồi tệ của mình lúc này, mỉm cười nhìn cô nói.
-Đi thôi, chúng ta bị muộn giờ học rồi!
Hải Nghi im lặng nhìn Hải Nam đưa mình lên xe, trong lòng cô rất phức tạp, rốt cuộc tình yêu là gì cơ chứ, tại sao phải yêu nhau mới được ở bên nhau.
Cô thực sự chỉ vì thực hiện lời hứa với gia gia là chỉ bảo vệ Hải Nam cho nên mới ở bên cạnh hắn sao? Hay, là vì một nguyên nhân nào khác?
Nếu một ngày hắn không cần cô bảo vệ thì làm sao bây giờ, cô lấy lý do gì để ở bên cạnh hắn?
Thực sự là cô có khó chịu, có để ý người khác chạm vào hắn. Nhưng như thế thì thế nào, cô vẫn không hiểu tình cảm trong lòng mình.
Hải Nghi giống như bị thôi miên trong đầu lẩn quẩn vô vàn câu hỏi “tại sao”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.