Hôn Ước Gia Tộc - Khiết Khiết

Chương 2: Khiêu Khích


Đọc truyện Hôn Ước Gia Tộc – Khiết Khiết FULL – Chương 2: Khiêu Khích


Trong nhà Hiên Viên, mọi người đều tề tựu đông đủ.
“Tiểu Long, ngày mốt chú làm đám cưới rồi, mấy ngày này không cho phép chú chạy lung tung.” Một người đàn ông uy nghiêm dặn dò Hiên Viên Long.
“Dạ.” Hiên Viên Long ỉu xìu đáp.
“Tiểu Long, dùng cơm tối xong thì gặp anh hai.”
“Làm gì ạ?”
“Có chuyện muốn nói với chú.”
Hiên Viên Long từ nhỏ đã theo ông nội sống ở nước ngoài, vì thế đối với người anh trai uy nghiêm này cũng không mấy thân thiết lắm, tuy vậy cũng không dám tỏ ra ngỗ nghịch.
Ăn cơm xong liền đi đến phòng của anh hai, miễn cưỡng hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Hiên Viên Hoàng nói: “Anh nghe nói chú nhất quyết phản đối hôn sự giữa chú và Tiểu Vũ?”
“Dạ, em không thể nào thích kiểu người giống Khiết Vũ được, đã không hấp dẫn thì thôi đi, tính tình thì kiêu căng, xem thường người khác, anh ta cho rằng anh ta là ai chứ.”
Hiên Viên Hoàng cười gượng: “Chính xác là Tiểu Vũ có hơi kiêu ngạo, nhưng cậu ấy thật sự rất tốt, cũng sẽ có lúc dịu dàng.”
“Anh hai thật biết rõ anh ta.”
“Ừm, tuổi tụi anh xấp xỉ cho nên cũng dễ thân thiết.”

“Tại sao anh hai không cưới anh ta?”
“Anh đã yêu Tiểu Mạt rồi.”
“Hừ, dù sao cũng là mọi người ép em cưới, em đối với đàn ông con trai không có hứng thú, cưới về để đó, tuyệt đối sẽ không chạm vào.

Cho anh ta cô đơn chết luôn.”
Hiên Viên Hoàng bật cười: “Tiểu Long đúng là còn chưa có trưởng thành mà, chú không biết rằng những người bên Khiết gia có hôn ước với chúng ta đều là người song tính sao?”
“Biết, là bất nam bất nữ chứ gì.”
Hiên Viên Hoàng nhíu mày: “Vấn đề là chúng ta nếu muốn sinh con đẻ cái thì nhà họ chính là lựa chọn tốt nhất.”
“Trừ phi anh ta cầu xin em, nếu không em tuyệt đối sẽ không chạm vào anh ta.”
Hiên Viên Hoàng khẽ nhếch khóe miệng: “Để xem chú có thể nhịn được bao lâu.

Tiểu Long, đợi chú nếm qua một lần rồi mới biết được tư vị là như thế nào, tuyệt đối không thua phụ nữ.

Đêm động phòng là lần đầu tiên của hai người, chỗ đó của cậu ấy cũng giống như của phụ nữ, thậm chí còn nhỏ hơn, nhưng vẫn có màng trinh, cho nên chú đừng quá thô lỗ.”
“…”
Hôn lễ được cử hành tại tư gia của nhà Hiên Viên.
Nghi thức hôn lễ đã có từ xa xưa, bề trên trong nhà Hiên Viên sẽ dẫn tân nhân đi cúng bái tổ tiên, đồng thời sẽ thêm tên tân nhân vào gia phả, đây chính là nghi thức quan trọng nhất, còn mấy nghi thức tưng bừng kia chỉ là phụ, ví dụ như đưa sính lễ hoành tráng, tặng trang sức quý giá nhiều không kể hết.
Vinh hoa phú quý như thế ai thấy mà không thèm?
Vì sự giàu sang phú quý vĩnh hằng, với thể chất đặc biệt của Khiết gia đã cùng Hiên Viên gia kết làm thông gia hơn một ngàn năm qua, không ngừng vì dòng họ Hiên Viên sinh sản giống nòi.
Một khi sinh được con nối dõi, cái nhận được là điều mà người ngoài không thể tưởng tượng nổi.
Là trường sinh bất lão.
“Lễ thành!”
Sau tiếng hô lớn, nghi thức cuối cùng cũng chấm dứt, khách khứa bắt đầu sôi nổi dùng tiệc, có một đôi tân nhân bị đưa vào tân phòng.
Hiên Viên Long vội vàng đóng cửa phòng lại, mạnh bạo cởi phăng lễ phục ra, lại nhìn thấy Khiết Vũ đang thừ người ngồi trên giường thì cười khẩy: “Phu nhân của tôi, cưng đang suy nghĩ gì vậy? Giờ hối hận rồi à?”

Khiết Vũ cũng không buồn ngẩng đầu lên: “Tôi không làm gì phải hối hận cả.”
“Ha ha, nói chung là được gả cho nhà Hiên Viên người khác cầu còn không được, nào là có được vinh hoa phú quý tràn đầy, rồi còn trường sinh bất lão như của yêu quái.

Người ta cầu không có, chỉ có nhà anh có được vinh hạnh này.

Rõ ràng cơ thể nam không ra nam, nữ không ra nữ, vậy mà dám xưng mình là đàn ông, có thằng đàn ông nào mà dạng chân ra sinh con cho người ta không? Lòng tham lộng hành há cái gì cũng có thể đem ra bán?”
Khiết Vũ không đồng ý với lời Hiên Viên Long nói nên ngẩng đầu, lạnh lùng liếc cậu một cái rồi cởi áo cưới, giục: “Cậu nhanh lên.”
“Ầy, anh cũng nôn nóng quá đi.”
“Xong sớm ngủ sớm.”
“Hừ, anh nghĩ thật hay.” Hiên Viên Long cởi quần áo, chỉ còn lại chiếc quần dài trắng rồi đặt mông ngồi xuống giường, nắm lấy cằm Khiết Vũ: “Anh bỏ mắt kính ra mới thấy anh thật đẹp, hèn chi có nhiều người theo đuổi anh như vậy, mấy thằng công tử bột có vẻ rất thích trai đẹp như anh nhỉ.”
“Sao cứ bô lô ba la nói nhảm hoài vậy.” Khiết Vũ nhướn mày nói.
“Anh…” Hiên Viên Long tức đến nghẹn, tại sao mỗi lần nói chuyện với Khiết Vũ đến cuối cùng đều là cậu bị chọc tức đến nói không nên lời thế này.

Đáng ghét, cậu nhất định phải chỉnh tên này một trận mới được.
“Vợ à, nếu đã gấp gáp như vậy sao còn không nhanh chóng cởi quần áo?” Hiên Viên Long cố ý khiêu khích.
Không nói hai lời, Khiết Vũ lập tức cởi quần áo ra, ngay cả quần lót cũng cởi nốt.
Nhìn cơ thể săn chắc thon dài trắng nõn của Khiết Vũ, Hiên Viên Long bất chợt ngẩn ngơ, huýt sáo mấy câu rồi nói: “Làn da thật đẹp, tiếc là vợ không ngực không mông, chồng đây có thấy cũng không lên được.


Nói thật cho vợ nghe, lúc chồng ở Mỹ, đã chơi qua biết bao đứa con gái ngực bự mông to rồi, nhìn vợ như cái đồ treo quần áo vầy đúng là chồng cương không được.”
Khiết Vũ cười cười: “Cứng không được sao? Hiên Viên thiếu gia, có bệnh là phải trị.”
“Anh có bệnh thì có!”
Khiết Vũ không thèm để ý nữa mà nằm xuống, cười khinh bỉ, nhấc bàn chân thon dài đến giữa hai chân Hiên Viên Long, làm cậu ta hoảng hồn.

Chân Khiết Vũ chà đến chà đi ở đũng quần Hiên Viên Long, đầu ngón chân linh hoạt mân mê theo hình dạng của thứ ở trong quần kia, rất mau cậu đã có phản ứng, đũng quẩn nổi phồng lên, mặt cậu đỏ bừng, uất nghẹn nhìn chằm chằm Khiết Vũ.
Khiết Vũ một bên dùng chân khiêu khích, một bên cười nói: “Cậu xem, tôi chỉ mới lấy chân khều vài cái mà cậu đã cứng rồi.

Xem ra tôi không cần phải đưa Hiên Viên thiếu gia đến bệnh viện kiểm tra năng lực nhỉ?”
Hiên Viên Long dục hỏa bừng bừng, hơi thở hổn hển, nhìn Khiết Vũ với ánh mắt không thể tin được: “Không ngờ là anh còn biết chủ động nữa, tôi còn tưởng anh ở trên giường cũng lạnh như băng không chút thú vị nào chứ.” Nói xong liền nắm lấy hai chân Khiết Vũ mở rộng ra hai bên, “Vợ đừng gấp, hãy để chồng phục vụ vợ cho, vợ yên tâm, bảo đảm chồng sẽ phục vụ vợ thật sung sướng, sướng đến nỗi không thể xa chồng được cho xem.”
Khiết Vũ hơi co chân, bày ra tư thái mời gọi: “Đừng có nói mà không làm.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.