Bạn đang đọc Hôn Ước Em Chọn Đau Thương – Chương 87: Những Ngày Bình Yên
Đã 59 ngày trôi qua, và hôm nay là ngày thứ 60 cũng là lúc tròn hai tháng người đàn ông ấy làm bánh ngọt mang đến cho cô con gái nhỏ của mình.1
Vẫn như thường lệ, anh dậy lúc 5 giờ sáng để nhồi bột và bắt tay vào làm.
Món bánh mà anh đang làm muffin việt quốc.
Dẫu đêm bận làm việc đến một hai giờ sáng, nhưng cứ đúng 5 giờ là anh lại dậy.
Suốt hai tháng qua dường như đã trở thành một thói quen.
Nhờ vậy mà tình cảm giữa anh và bé Bạch Nhược Lam cũng tốt hơn rất nhiều, giữa hai người họ đã có sự gắn kết của tình cảm ba con.
Chỉ mỗi chuyện kêu anh là ba thì cô bé vẫn chưa gọi được, với lí do là cảm thấy không quen.
Ngay lúc này, trong khi Tôn Tử Đằng đang nhồi bột thì đột nhiên lại cảm thấy choáng váng, đến việc giữ thăng bằng cũng cảm thấy khó khăn nên anh phải chống hai tay lên bàn làm điểm trụ thì mới đứng vững.
Anh gục mặt, nhắm mắt để cơn choáng váng từ từ qua đi như một việc đã xảy ra nhiều lần đến thuần thục.1
*Tạch, tạch, tạch.*
Một âm thanh như tiếng nước nhỏ giọt khẽ vang lên giữa gian bếp yên tĩnh.
Nhưng đó lại không phải là nước mà là máu từ mũi của người đàn ông đang rơi xuống, đọng lại tại lớp bột trên bàn.1
Khi anh mở mắt ra là lúc cơn choáng đã qua đi, nhìn thấy những giọt máu đỏ nằm trên lớp bột trắng tinh khôi mà người đàn ông chẳng có lấy một tia hoảng hốt hay lo âu.
Cứ như đây cũng là sự việc anh đã chứng kiến nhiều đến mức không còn xa lạ gì nữa.
Anh lấy khăn giấy chặn trước mũi, sau đó ngẩng mặt nhìn lên trần nhà để đầu ngửa ra sau thì máu sẽ ngừng chảy.
Qua vài giây máu cũng không còn tuôn ra nữa anh mới quay về trạng thái bình thường.
Lặng lẽ đi đến bồn rửa tay rửa sạch vết máu còn dính trên mặt, rồi lại lấy khăn giấy lau khô nước, sau đó nhìn lại đống bột đã bị máu anh làm bẩn mà nét mặt có chút không vui.
Một âm thanh như tiếng nước nhỏ giọt khẽ vang lên giữa gian bếp yên tĩnh.
Nhưng đó lại không phải là nước mà là máu từ mũi của người đàn ông đang rơi xuống, đọng lại tại lớp bột trên bàn.1
Ngay lúc này, trong khi Tôn Tử Đằng đang nhồi bột thì đột nhiên lại cảm thấy choáng váng, đến việc giữ thăng bằng cũng cảm thấy khó khăn nên anh phải chống hai tay lên bàn làm điểm trụ thì mới đứng vững.
Khi anh mở mắt ra là lúc cơn choáng đã qua đi, nhìn thấy những giọt máu đỏ nằm trên lớp bột trắng tinh khôi mà người đàn ông chẳng có lấy một tia hoảng hốt hay lo âu.
Cứ như đây cũng là sự việc anh đã chứng kiến nhiều đến mức không còn xa lạ gì nữa.
Vậy là công sức nhồi bột hơn 30 phút đã đổ sông đổ biển.
Dù rất bất mãn với bản thân nhưng anh vẫn đi đến thu dọn bãi chiến trường trước mắt, rồi lại lấy bột ra làm lại từ đầu.
– —————
《BẠCH GIA》
Bị nói trúng tim đen cô bé liền nhe răng ra cười cười.
“Mami ơi, sao hôm nay chú Tử Đằng đến muộn vậy? Tiểu Lam nhớ chú!”1
《BẠCH GIA》
“Mami ơi, sao hôm nay chú Tử Đằng đến muộn vậy? Tiểu Lam nhớ chú!”1
Đứa trẻ ngồi tại phòng khách chờ đợi “bạn” của mình tới đã khá lâu, nếu tính toán thời gian thì đã trễ hơn 30 phút nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tôn Tử Đằng đâu nên cô bé quay sang hỏi Nhược Y đang ngồi bên cạnh, cuối câu nói còn tủm tỉm cười.
“Con nhớ chú hay là nhớ bánh?”
“Tiểu Lam nhớ cả hai.”
Bị nói trúng tim đen cô bé liền nhe răng ra cười cười.
“Chắc hôm nay ba không tới đâu, con vào trong lấy vở vẽ ra đây mẹ dạy cho tô màu theo mẫu.”
“Không có đâu, chú hứa là sẽ tới mà.
Con vừa học vừa chờ cũng được.”
Mặc cho Nhược Y có nói Tôn Tử Đằng không tới thì cô bé vẫn chọn cách tin tưởng rằng anh sẽ không thất hứa.
Nói xong liền chạy đi lấy vở vẽ.
Lúc mang vở vẽ và sáp màu ra tới thì cô bé nhìn thấy bóng dáng của Tôn Tử Đằng đang từ bên ngoài đi vào, không cần nghĩ cô nhóc đã chạy ngay về phía người đàn ông ấy, miệng nhỏ nhí nhố vui mừng.
“Chú tới rồi, chú tới rồi…”
Nhìn thấy cô tiểu công chúa bé nhỏ của mình đang chạy tới người đàn ông liền mỉm cười rồi dang tay đón lấy cô bé ôm vào lòng sau đó bế lên.
“Tiểu Lam đợi chú có lâu không?”
“Dạ không lâu lắm ạ! Vậy mà mami nói hôm nay chú không tới, làm tiểu Lam buồn buồn.”
“Chú hứa thì nhất định sẽ tới mà.
Bây giờ chú bế tiểu Lam trên tay rồi nè, tiểu Lam hết buồn chưa?”
“Dạ hết buồn rồi ạ! Mà chú ơi, hôm nay tiểu Lam muốn đi công viên nước chơi có được không ạ?”
“Chú thì đương nhiên là được rồi đó.
Nhưng con phải hỏi ý kiến của mẹ Nhược Y đã.”
Nói đến đây thì cũng là lúc Tôn Tử Đằng đã bế tiểu Lam đến chỗ Nhược Y, cô bé liền nhanh nhảu chuyển hướng sang mẹ mình.
“Mami, tiểu Lam muốn đi chơi.”
“Mẹ không có ý kiến.
Nhưng phải về sớm đừng để mẹ đợi lâu đó.”
“Không! Con muốn mami đi cùng cơ!”
“Mẹ bận việc rồi, con đi với ba đi.”
Nhược Y vẫn hờ hững từ chối đề nghị của tiểu Lam khiến cô bé lại xụ mặt xuống.
“Mami không đi thì tiểu Lam cũng không đi.”
“Sao vậy?”
“Vì con đi rồi mami buồn thì sao.”
“Tiểu Lam còn biết sợ em buồn kìa.
Không lẽ em không sợ con cũng buồn vì không được đi chơi sao? Em chiều con bé một tí thôi được không?”1
“Mami không thương tiểu Lam nữa rồi! Hic…”1
Một lớn một nhỏ cứ ba một câu con một câu mà dồn người phụ nữ vào thế khó.
Cuối cùng thì cô cũng phải chịu thua vì không thể chịu nổi nét mặt buồn so của đứa trẻ kia.
“Chờ một chút để mẹ lên thay quần áo đã.”
“Hoan hô, mami đồng ý rồi.
Con yêu mami nhất nhà!”
“Tôi thua cái thói mè nheo, nịnh nọt của cô rồi.”
Nhược Y bỏ lại thêm một câu nữa thì mới mang theo laptop đang làm việc đi lên lầu.
Cô vừa đi khỏi thì hai người nọ đã cười tủm tỉm, còn đập tay nhau tán thưởng.
“Con đó, cũng biết làm trò lắm.”
“Tại mami thương con đó thôi! Trong thời gian chờ mẹ, chúng ta vừa ăn bánh vừa tô màu được không ạ!”
“Được, tiểu Lam mở vở ra đi.
Chú lấy bánh ra cho con.”
“Dạ!”
Thế rồi hai ba con cùng nhau vừa tô màu tranh trong vở vừa thưởng thức món bánh thơm ngon mà Tôn Tử Đằng đã làm.
Đang lom khom chỉ màu cho tiểu Lam tô thì bất ngờ anh lại chảy máu mũi, có một giọt nhanh chóng rơi lên vở vẽ của tiểu Lam khiến cô bé giật mình.
Lúc quay sang nhìn Tôn Tử Đằng thì anh đã lấy khăn giấy lên lau vội vết máu trên mũi, tay kia thì dùng khăn giấy lau giọt máu trên vở của tiểu Lam.
“Chú ơi, chú bị sao vậy?”1
“Chú đâu có sao.
Chắc tại tối qua chú ngủ muộn nên giờ mới bị chảy máu cam á mà.
Tiểu Lam đừng lo, cũng đừng nói chuyện này với mẹ nha!”
“Dạ, nhưng mà nếu chú không khỏe thì hôm khác mình đi chơi cũng được ạ!”
“Chú không sao! Giờ tiểu Lam mang cất vở vẽ đi rồi ra đây ăn bánh, chờ mẹ xuống thì chúng ta đi chơi ha!”
“Vâng ạ!”
Bạch Nhược Lam vừa mang vở vẽ rời đi thì người đàn ông liền tựa lưng vào thành ghế sofa, nét mặt nam nhân lúc này mới lộ ra sắc thái khó chịu.
Gần đây anh liên tục gặp phải những cơn choáng bất ngờ ập tới, còn hay chảy máu mũi nhưng vẫn lơ là không quan tâm vì cho rằng chỉ do tinh thần bị tress và thiếu ngủ nên mới như thế.
Nhưng lại không biết rằng sức khỏe của bản thân có thật sự ổn hay là không..