Hôn Ước Em Chọn Đau Thương

Chương 85: Có Duyên Không Nợ


Bạn đang đọc Hôn Ước Em Chọn Đau Thương – Chương 85: Có Duyên Không Nợ


《TẬP ĐOÀN TÔN THỊ》
*Ting.*
Người đàn ông ngồi trên vị trí ghế Chủ tịch, anh đang tập trung cao độ để giải quyết một mớ rắc rối trong dự án mới của công ty, vì anh vừa phát hiện ra có rất nhiều chỗ còn sai sót.
Dù bận nhưng khi nghe thấy chuông tin nhắn từ điện thoại vừa vang lên thì anh đã lập tức gác lại công việc để mở ra xem.

Sở dĩ anh coi trọng chuyện tin nhắn hơn là vì có một người thường hay liên lạc với anh qua tin nhắn chứ ít khi gọi điện nói trực tiếp.
[Tối nay sang nhà em ăn tối nha! Có chuyện quan trọng muốn nói với anh!]
Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu chữ nhưng lại khiến sắc mặt của Tôn Tiêu Đài chợt trở nên trầm mặc.
Anh đang lo rằng không biết chuyện quan trọng mà Nhược Y muốn nói là gì? Phải chăng cô sẽ từ chối anh?Chỉ mới nghĩ thôi thì anh đã cảm thấy buồn trong lòng.1
[Anh sẽ tới sớm!]
Phản hồi tin nhắn cho Nhược Y xong, anh để tấm lưng nam nhi cường tráng tùy ý thả lỏng tựa vào thành ghế, ánh mắt đối diện với trần nhà, mang nhiều nét ưu tư.
Kể từ khi trở về Thượng Hải, người con gái ấy đã biểu hiện rất rõ chuyện giữ khoảng cách với anh.

Thay vì để anh sống ở Bạch gia, tiếp tục giả vờ làm ba của Bạch Nhược Lam để cô bé được vui vẻ như trước đây thì cô đã chọn cách nói dối cô bé rằng anh bận việc.
Có lẽ bây giờ cô đã giải thích rõ ràng cho đứa trẻ hiểu hết mọi chuyện.


Và tiếp theo sẽ đến lượt anh!
“Nếu là ý trời ban tới thì ta nhận thôi.”
Người đàn ông tự nhủ một mình, sau đó khẽ cười bình thản, anh thở ra một hơi như trút đi những suy nghĩ bâng quơ đang hiện diện trong đầu, sau đó mới bắt đầu trở lại công việc đang làm dang dở.
*Cốc cốc cốc.*
“Vào đi.”
Vừa hay lúc này lại có người gõ cửa phòng, vẫn với phong thái của một ông chủ quyền lực, Tôn Tiêu Đài hơi nghiêm giọng lên tiếng, nhưng mắt thì vẫn dán chặt vào dự án trên bàn.
Người đến tìm anh là một nữ nhân viên xinh đẹp, vóc dáng thiếu nữ thật hoàn hảo trong trang phục công sở, có phần chân váy body ôm trọn vòng ba đẩy đà và phô ra được điểm mạnh là vòng eo vô cùng thon thả.
Gương mặt kiều diễm, ngũ quang tinh xảo, nhan sắc xinh đẹp lại cho đối phương nhận được cảm tình từ ánh mắt ấm áp và dịu dàng.
Trên tay cô mang vào một tập tài liệu, uyển chuyển đi đến trước bàn làm việc của Tôn Tiêu Đài, nhẹ nhàng đặt xuống.
“Chủ tịch, mời xem qua hợp đồng mới.”
Một giọng nói tuy rất dịu dàng, nhưng lại được thể hiện qua cách nói dứt khoát từ phong thái của một người bản lĩnh khiến Tôn Tiêu Đài hơi cau nhẹ đôi lông mày hình lưỡi kiếm sắc xảo.
Với tốc độ không nhanh không chậm, người đàn ông chuyển ánh mắt nhìn lên cô gái, mày kiếm vẫn đang hơi nhíu lại vì trong ký ức của anh chưa từng gặp qua cô nhân viên này bao giờ.
“Cô làm bên bộ phận nào?”
“Dạ là Thư ký của Chủ tịch ạ!”1
Người con gái mỉm cười, vẫn với thái độ cực kỳ tự tin đối đáp với người mà lẽ ra ai cũng phải kiêng dè khi đối mặt.
“Ai tuyển? Tôi nhớ tôi đâu có cần Thư ký?”
“Chủ tịch không tuyển, nhưng cựu Chủ tịch thì có!”
“Ba tôi?”
“Đúng vậy! Tôi được nhận chính thức, cũng ký hợp đồng dài hạn với Tập đoàn mình rồi, nếu Chủ tịch có thắc mắc gì thì phiền anh về hỏi lại bác trai nha!”
Tôn Tiêu Đài như vừa rơi từ trên trời xuống, anh chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Và với những gì cô gái này nói thì chắc rằng ba anh mới là người có thể giải đáp những thắc mắc của anh lúc này.
“Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi, đã từng làm việc ở đâu?”
“Thông tin cá nhân của tôi có trong hồ sơ xin việc mà, bộ anh chưa xem qua hả?”1
Tôn Tiêu Đài đột nhiên cười khẩy một tiếng, đồng thời buông bút xuống, thẳng thắn nhìn vào mặt cô gái mà trả lời:
“Cô có suy nghĩ trước khi hỏi không? Đến cả chuyện cô xin việc khi nào tôi còn không biết thì lấy đâu ra hồ sơ của cô.”
“Ờ…!Tôi quên mất.” Cô gái cười ái ngại,  sau đó mới trả lời lại câu hỏi trước đó của người đàn ông.
“Tôi tên Thái Tuyết Kiều, 22 tuổi.


Tôn thị là nơi tôi làm việc đầu tiên.”1
“Thế thì kinh nghiệm là không có?”
“Đúng là như vậy.

Nhưng tôi sẽ cố gắng học hỏi thêm và không làm Chủ tịch thất vọng đâu!”
Thái Tuyết Kiều tự tin đáp trả, cô còn luôn luôn mỉm cười, dẫu cho nét mặt của ai kia chẳng mấy hài lòng.
“Thôi được rồi, cô ra ngoài đi.”
“Ờ…Vậy tôi về phòng làm việc, anh có cần gì thì gọi cho tôi nha!”1
Người đàn ông không nói gì mà chỉ phất tay ra hiệu bảo cô mau chóng rời đi, thấy vậy Thái Tuyết Kiều cũng không nấn ná lại thêm, liền rời khỏi phòng làm việc của Tôn Tiêu Đài.
Anh mệt mỏi đưa tay lên day nhẹ vầng trán.

Công việc thì không suôn sẻ, trục trặc đủ chỗ đã vậy khi không lại xuất hiện thêm một cô thư ký cứ ngốc nga ngốc nghếch, trong khi anh không hề cần tới.1
Chuyện tình cảm thì mờ mịt, có khi còn sắp thất bại.

Ngay lúc này anh cảm thấy như hàng vạn những điều không may mắn đang trút hết xuống đầu mình.
– —————
《BẠCH GIA》
Đúng trước giờ cơm tối, Tôn Tiêu Đài đã có mặt tại Bạch gia.

Vừa tới thì cô nhóc tiểu Lam đã quấn lấy anh đến một bước cũng không rời.
Lúc này một lớn một nhỏ đang ngồi chơi lắp ráp mô hình trong phòng khách thì Bạch Nhược Lam chẳng biết đã suy nghĩ gì mà đột nhiên lại lí nhí thầm thì:

“Ba ơi, sau này ba có rảnh thì ba thường xuyên tới thăm tiểu Lam nha.

Không gặp ba tiểu Lam buồn, tiểu Lam nhớ ba nhiều lắm.

Nhưng mà mami đã nói là ba còn phải có cuộc sống riêng của mình, cho nên tiểu Lam và mami không được làm phiền ba nữa.”
Những lời nói trong phút mũi lòng của đứa trẻ đồng thời giúp người đàn ông cũng đã hiểu được chuyện quan trọng mà sắp tới Nhược Y sẽ nói với anh là gì.
Tuy có chút hụt hẫng nhưng anh vẫn mỉm cười, rồi lại ôm chầm lấy cô bé nhỏ nhắn ấy vào lòng, nhắn nhủ đôi điều:
“Ba hứa, chỉ cần ba rảnh thì sẽ đến chơi với tiểu Lam ngay.

Sau này con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không được làm mẹ buồn nha!”
“Chú Tử Đằng cũng nói y hệt như ba vậy.

Nhưng mà tiểu Lam ngoan mà, tiểu Lam lúc nào cũng nghe lời mami hết.”
Nghe thấy cô bé nhắc đến Tôn Tử Đằng thì nét mặt của người đàn ông đã trở nên âm trầm hơn hẳn.
Đúng là số phận con người đều do trời định đoạt, có duyên không nợ, có thương cũng không thành..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.