Bạn đang đọc Hôn Ước Em Chọn Đau Thương – Chương 29: Anh Nhớ Em
“Tử Đằng, anh đang ghen sao?”
Nghe thấy câu hỏi lí nhí vừa được phát ra khỏi cổ họng cô gái, vô tình lại bắt gặp ánh mắt long lanh như những vì sao tinh tú trên trời, thoáng chốc khiến tâm tư nam nhân chợt như dao động.
Mắt phượng trong giây phút ngắn ngủi đã lộ ra tia bối rối, để che đậy Tôn Tử Đằng liền nhếch nhẹ khóe môi, tạo ra nụ cười đểu giả sau đó mới quay lưng bỏ đi vào trong phòng.
“Cô đang nằm mơ giữa ban ngày chăng? Cô là cái thá gì mà tôi phải ghen tuông tranh giữ với người khác.
Đúng là ảo tưởng.”
Dù lời lẽ của anh vẫn rất khó nghe nhưng lúc này Nhược Y bỗng dưng lại mỉm cười, vì tuyến giọng của anh phát ra tuy hờ hững nhưng ít ra đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Mà tôi nói cho cô biết, đừng nghĩ có mẹ tôi ở đây thì có thể tùy ý tự tung tự tác, hô mưa gọi gió.
Cô mà dám, tôi lấy mưa gió của cô góp thành bão táp thì đừng có trách.”
Tôn Tử Đằng nói xong thì tấm thân nam nhi cường tráng đã hạ cánh xuống mặt nệm mềm mại trên chiếc giường king size cỡ lớn.
Trông anh lúc này có vẻ như đang mệt mỏi, vừa nằm xuống đã khép hờ hai mi mắt, lấy hai tay gối đầu thay cho gối nằm.
“Em không dám đâu.
Anh ráng chịu vài ngày rồi mẹ cũng sẽ về với ba thôi à.”
Nhược Y chầm chậm bước đến chỗ người đàn ông, cô nói nhưng anh đã không trả lời nữa mà nét mặt có vẻ như đã ngủ.
Căn phòng thoáng chốc rơi vào yên tĩnh, lúc anh ngủ trông thật ôn nhu biết bao.
Giá mà lúc anh nhìn cô, đối diện với cô cũng được một phần nhỏ như thế thì cô cũng cảm thấy ấm lòng.
Chỉ có những lúc như thế này thì cô mới dám đứng trực diện ngắm nhìn anh thật lâu.
Một nam nhân tuấn mỹ hơn người, mang nét phong trần, lịch lãm.
Cô biết khi anh yêu ai sẽ yêu hết lòng, như cô đang dành trọn con tim cho anh vậy.
Chỉ tiếc là bây giờ người được anh thương nhớ lại không phải là cô.
Ôm cho mình một hi vọng to lớn rằng sẽ có một ngày nào đó anh hiểu ra tấm chân tình của cô, chịu một lần mở rộng lòng mình chứa chấp con tim bé nhỏ này.
Nhìn mãi một lúc Nhược Y mới nhận ra một bên gò má của anh vẫn còn những vết dấu tay in hằn trên đó, có vẻ như còn hơi sưng.
Không ngờ mẹ anh lại ra tay mạnh như thế, nói đánh là đánh không chút lưu tình.
Cô lấy trong tủ một lọ thuốc bôi da nhưng lại đắn đo mãi mới dám ngồi xuống cạnh người đàn ông ấy.
Nhở chẳng may làm anh thức giấc, không biết anh có nổi giận hay không.
Nhưng thấy anh chịu đau thế này lòng cô thật không nỡ một chút nào.
Sau cùng vẫn quyết định chọn bôi thuốc cho anh.
Mở nắp lọ thuốc, Nhược Y lấy một ít ra ngón tay trỏ, động tác thật chậm đến mức có thể nhận ra là bàn tay cô đang run run khi sắp chạm vào da mặt của người đàn ông.
Qua vài giây, bằng hành động nhẹ nhàng, rón rén thì cô cũng bôi được thuốc cho Tôn Tử Đằng.
Cô lại ngồi đó nhìn anh, nhìn vào bờ môi mỏng quyến rũ cô thật sự chỉ muốn hôn lên nơi ấy một cái nhưng cứ sợ sệt nên mãi vẫn chần chừ.
Lại mất thêm một lúc, sau khi lấy được hết tất cả can đảm ra để đấu tranh tư tưởng giữa hôn hay không hôn, thì người con gái cũng đưa ra được quyết định.
Khi giờ đây cô đang từ từ cúi xuống khuôn mặt của người đàn ông với ý định sẽ hôn lên môi anh cho thỏa lòng mong muốn.
Khoảng cách giữa hai bờ môi ngày một gần hơn, khi phiến môi non mềm như mật ngọt sắp chạm đến vành môi của người đàn ông thì bất ngờ đôi môi ấy lại mấp máy cất lời:
“Tiểu San, anh nhớ em…”1
Nhược Y nhất thời đứng hình mất năm giây, cô cũng thôi luôn ý định hôn anh mà lẳng lặng rời xa khoảng cách.
Nước mắt từ khóe mi sao lại vô thức rơi xuống, tim nhói đau từng cơn.
Cứ mỗi lần ở bên anh, những giây phút bình yên thế này thì anh lại vô thức gọi tên người con gái ấy.
Làm cảm xúc của cô rơi vào tận đáy sâu của nỗi buồn.
Không biết đến bao giờ anh mới quên đi cô gái ấy và chịu một lần nhìn về phía cô…
– —————
Đêm đen chợt đến, ánh trăng lên ngôi thay cho mặt trời bận rộn cả ngày thì cũng là lúc con người ta được thư thả nghỉ ngơi.
Sau khi ăn tối xong, vốn dĩ Tôn Tử Đằng lại định ra ngoài uống rượu nhưng Diệu Ninh đã lên tiếng bắt buộc anh phải ở nhà.
Còn bảo anh phải ngồi nói chuyện với bà một cách nghiêm túc tại phòng riêng.
“Lại sao nữa hả mẹ? Nếu là chuyện liên quan đến Bạch Nhược Y thì con không muốn nghe đâu.
Con đã nói tất cả đều là do cô ta tự nguyện, không hề liên quan tới con.”
Người đàn ông ngồi song song với Diệu Ninh, nét mặt bất mãn rành rành nhưng vẫn phải cố gắng ẩn nhẫn.
“Chuyện đó mẹ hiểu rồi.
Từ giờ về sau cũng không nhắc tới nữa, mẹ để tự hai đứa giải quyết.”
Diệu Ninh điềm đạm trả lời, nhưng ai kia thì lại đang rất thiếu kiên nhẫn, liền vội tiếp lời:
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Mẹ nói nhanh đi.”
“Mẹ muốn con thôi ngay cái trò tự vùi dập chính mình đi.
Mẹ muốn con đến Tập đoàn phụ ba tiếp quản công việc.
Ba con lớn tuổi rồi, sức khỏe ngày càng yếu.
Còn con sức trẻ dồi dào, lưng dài vai rộng mà suốt ngày cắm đầu vào bia rượu.
Vì cái gì? Vì một con đàn bà đã bỏ rơi mình sao? Có đáng không hả Tử Đằng?”1
Người phụ nữ nghiêm túc nói rồi lại chất vấn từng câu một, khiến người đàn ông nhất thời không biết nói gì.
“Mẹ biết con cho rằng tiểu Nhược bày mưu khiến cô gái đó hiểu lầm rồi chia tay con.
Nhưng có bao giờ con thử đi tìm hiểu nguyên nhân thật sự chưa? Có thử đi điều tra lại, hay chưa gì đã vội vàng kết tội người khác?”
Ngưng một chút Diệu Ninh mới nhẹ giọng tiếp lời:
“Tử Đằng, mẹ chỉ có duy nhất một mình con thôi.
Cho nên mẹ không muốn con sa ngã rồi đánh mất chính mình.
Mẹ muốn thấy con hạnh phúc, và là người đàn ông có trách nhiệm.
Đã đến lúc con nên trưởng thành hơn rồi Tử Đằng à.”.