Bạn đang đọc Hôn Ước Em Chọn Đau Thương – Chương 27: Ly Hôn Đi
Giọng nói mang theo hơi lạnh pha lẫn chút châm biếm bất chợt vang lên từ phía cửa phòng bệnh khiến cả Tôn Tiêu Đài và Nhược Y đều giật mình, cả hai không hẹn nhưng lại cùng nhau hướng mắt nhìn ra ngoài.
“Tử Đằng, anh đến rồi…”
Nhược Y không giấu nổi nét vui mừng trong câu nói, ánh mắt cùng nét mặt thoáng chốc đã tươi như hoa mới nở.
“Không đến sao nghe được cuộc trò chuyện đậm chất tình nghĩa của hai người.
Mới vắng chồng có một ngày một đêm mà đã có người khác quan tâm thế rồi, xem ra cô cũng đâu phải dạng vừa gì.”
Cứ cất lời ra là giọng điệu của người đàn ông tràn ngập sự khinh thường, lời lẽ khó nghe vô cùng.
“Anh thấy em nói chuyện hơi quá rồi đó Tử Đằng, đâu phải em không nhìn thấy cửa phòng không đóng.
Anh chỉ đang hỏi thăm em dâu một chút thôi, em hà tất phải nói năng nặng lời như thế.
Hay em có tật nên giật mình, làm chuyện xấu nên sợ bị người ta vạch trần?”
Tôn Tiêu Đài, miệng lưỡi cũng không thua kém khiến đối phương nhất thời phải câm nín mấy giây.
“Chuyện của tôi không cần anh xía vào.
Đặc biệt là chuyện của vợ chồng tôi, anh không có quyền hỏi hay tò mò.”
“Vợ chồng tôi?” Nghe thì ngọt ngào quá nhỉ, nhưng mà hành động nó trái ngược lại với lời nói.
Thử hỏi, em có xem tiểu Nhược thật sự là vợ hay không? Trong khi cô ấy nhập viện từ sáng hôm qua mà tới tận bây giờ em mới tới đây, nói chuyện thì xưng hô cô này cô nọ.
Tôn Tử Đằng, từ bao giờ em lại biến thành một kẻ chẳng ra gì thế này vậy?”
Người đàn ông chất vấn cặn kẽ từng chi một.
Thật ra, dù cũng là nam nhân nhưng mẫu người mà anh ghét nhất đầu tiên chính là vũ phu.
Thứ hai là thô lỗ, thứ ba là hèn hạ.
Vừa hay sao Tôn Tử Đằng tự nhiên lại gom đủ mọi yếu tố mà anh không thích, nên thái độ cũng chẳng nể nang được mấy phần.
Nhưng vì anh nói quá thẳng, mà đã khiến ai đó bỗng dưng trở nên hậm hực.
Tôn Tiêu Đài nói quá đúng khiến anh ta phải ngậm miệng không nói được gì.
Nếu anh thật sự yêu thương và trân trọng người con gái đó thì thái độ của anh đã không như lúc này, cũng không vô tâm vô tình như thế rồi.
Nếu là người khác cũng dễ dàng nhận ra chứ nói gì đến một người tinh tế như Tôn Tiêu Đài.
“Anh họ…!Tử Đằng không tới là vì bận công việc mà.
Với lại em cũng có mẹ ở bên cạnh rồi, anh ấy đến cũng đâu giúp gì.
Anh đừng trách anh ấy.”
Chưa gì Nhược Y đã lên tiếng bênh vực chồng mình.
Thấy vậy Tôn Tiêu Đài cũng thôi, anh không nói gì nữa.
Nét mặt chợt trở nên âm trầm khác lạ.
Anh quyết định rời đi, nhưng trước khi đi vẫn dành tặng riêng cho người đàn ông đứng đối diện thêm một câu:
“Không yêu thương được thì cũng đừng làm khổ người khác.
Lúc có không giữ, mất đi rồi thì đừng hối hận.”
Nói xong Tôn Tiêu Đài liền nâng chân thẳng bước rời khỏi.
Phòng bệnh hiện tại chỉ còn lại Tôn Tử Đằng và Bạch Nhược Y.
Cô gái vẫn luôn dành ánh mắt dịu dành nhìn anh, nhưng khi anh nhìn về phía cô lại dùng ánh mắt lạnh lùng như băng, nét mặt chẳng có lấy một chút thương cảm nào mà chỉ có tức giận, khiến tâm trạng đang vui của cô gái chợt chùn xuống vài phần.
Lúc này Diệu Ninh cũng đã về tới, vừa nhìn thấy Tôn Tử Đằng đứng đó bà cũng không lấy làm lạ, bởi vì trước khi vào phòng bà đã gặp được Tôn Tiêu Đài, anh đã nói cho bà biết là Tôn Tử Đằng đã đến.
“Tới rồi sao không đi đến bên cạnh chăm sóc cho vợ mà còn đứng đó.
Giương cái bộ mặt như phủ tuyết đó cho ai xem?”
Giọng Diệu Ninh nghiêm nghị, bà đi đến tủ cạnh giường bệnh cất thuốc bác sĩ vừa đưa cho thì lúc quay lại đã nhìn thấy người đàn ông cất bước định bỏ về.
“Đứng lại.”
Dù rất không muốn nhưng Tôn Tử Đằng vẫn đứng lại vì người vừa gọi chính là mẹ của anh.
Vừa chán ghét quay mặt trở lại thì…!
*Chát.*
Vừa quay lại anh đã hứng trọn một cái tát vào mặt, mà người ban tặng lại không ai khác ngoài Diệu Ninh.
“Mẹ…!Sao mẹ đánh anh ấy…”
Nhược Y vội vàng xuống giường chạy đến bên cạnh Tôn Tử Đằng ngay lập tức khi thấy anh bị mẹ đánh.
Cô đưa tay chạm vào nơi có in hằn vết đỏ trên gò má anh, như đang xoa dịu thì lại bị anh ta lạnh nhạt hất ra.
*Chát.*
Và rồi Tôn Tử Đằng lại ăn thêm một bạt tay vì thái độ vừa rồi đã dành cho Nhược Y.
“Mẹ ơi, đừng đánh nữa mà.
Anh ấy có làm sai điều gì thì mẹ từ từ nói, mẹ đánh anh ấy đau, con xót lắm.”
Nhược Y chẳng chịu nổi nữa mà trực tiếp bước đến chắn phía trước Tôn Tử Đằng, thay anh đối diện với cơn phẫn nộ của mẹ mình.
“Tiểu Nhược, con tránh ra.
Hôm nay mẹ nhất định phải dạy cho nó một bài học để biết được hai từ trách nhiệm của một thằng đàn ông là như thế nào.”
Sợ anh lại bị đánh, Nhược Y lắc đầu từ chối không chịu tránh ra một bên.
Đôi mắt long lanh thoáng chốc đã ngập nước.
“Tiểu Nhược, mẹ kêu con tránh ra.”
Diệu Ninh lại nghiêm giọng, biết rõ không thể cãi lời mẹ nhưng trước khi tránh ra cô vẫn nghẹn ngào thốt lên một câu:
“Con tránh, nhưng mà mẹ đừng đánh chồng con nữa nha mẹ…”
“Chồng của con, nhưng là con ruột do mẹ sinh ra.
Nó hư hỏng thì mẹ phải dạy dỗ.
Con quay trở về giường ngồi xuống cho mẹ.”
“Mẹ ơi…” Cô gái lắc đầu không chịu, nước mắt cũng rơi xuống như mưa sa ngoài đồng.
Lúc này không cần đợi cô tránh mà người đàn ông đã trực tiếp nắm tay cô kéo sang một bên, sau đó thẳng thắn đứng đối mặt với Diệu Ninh.
Chấp nhận lắng nghe những gì bà sắp nói ra.
“Mẹ nói đi, con đang nghe đây.”
“Mẹ hỏi con, con có yêu tiểu Nhược hay không?”
“Không.”
Người đàn ông trả lời một cách dứt khoát khiến Diệu Ninh chợt sửng sờ.
Còn người con gái ấy thì lại đưa tay đặt lên ngực trái, vì nơi đó đột nhiên sao lại truyền đến cảm giác đau nhói đến khó tả.
Cô cố gắng đè nén để không phải phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.
“Nếu đã vậy thì ly hôn đi.”.