Bạn đang đọc Hôn Ước Em Chọn Đau Thương – Chương 23: Nhược Y Ngất Xỉu
Từ sáng sớm, Tôn Tử Đằng đã rời khỏi biệt thự.
Cũng từ lúc đó đến giờ đã hơn tám giờ sáng, mọi người trong nhà cũng không thấy bóng dáng của Nhược Y đâu.1
Trong khi mọi người đang định cử một người lên phòng xem thử Nhược Y như thế nào thì lúc này trước cửa đại sảnh có một chiếc ô tô thương hiệu nổi tiếng, là hàng phiên bản giới hạn đổ đến.
Khiến mọi người tạm ngưng việc bàn bạc mà chia nhau ra làm việc trước, riêng Quản gia Ôn ra ngoài đón tiếp vị khách mời vừa đến.
“Dạ, Đại thiếu gia mới tới.”
Người đến là một nam nhân có thân hình cao to, lịch lảm, vẻ ngoài tiêu sái, phong độ, cả người lẫn thần thái đều toát lên nét thanh cao, quyền quý.
Anh mang vest xanh trang nhã, gương mặt tuấn mỹ lẫn ánh mắt ấm áp, mang đến cho người nhìn cảm giác có nhiều thiện cảm.1
“Tử Đằng có nhà không bác?”
“Dạ thiếu gia đã ra ngoài từ sớm rồi ạ.”
Quản gia Ôn cung kính đáp lời.
“Cái thằng nhãi ranh này, mới sáng đã chạy đi đâu rồi mà không đến Tập đoàn cũng không có ở nhà.”
Người đàn ông lẩm bẩm một mình, sau đó lại hỏi tiếp Quản gia Ôn thêm một câu:
“Vậy vợ của Tử Đằng có ở nhà không? Hay ra ngoài cùng nó luôn rồi bác?”
“Dạ, Thiếu phu nhân hiện đang trên phòng.
Nếu Đại thiếu gia muốn gặp thì tôi kêu người lên gọi Thiếu phu nhân xuống ngay ạ.”
“Được, vậy bác lên gọi cô ấy xuống đây cho tôi gặp một chút.”1
“Dạ! Vậy mời Đại thiếu gia vào trong ngồi chờ.”
– —————
Trên phòng ngủ, ánh nắng bên ngoài đã gắt gao soi thẳng vào tấm kính từ phía ban công nhưng người con gái vẫn nằm co ro trên giường, không một chút động thái nào.
Cho đến khi bên ngoài cửa phòng chợt vang lên âm thanh gõ cửa thì cô mới cựa mình thức giấc.
Cảm nhận đầu tiên khi mở mắt ra là nơi nào trên thân thể cũng đau nhức, xương khớp cứ như muốn rã rời ra thành từng mảnh.
Vùng cổ in hằn không biết bao nhiêu dấu hôn, vết cắn từ đỏ tới bầm tím, tất cả đều là hậu quả mà người đàn ông đó đã mang đến cho cô suốt đêm qua.
Anh như một con thú dữ đói khát, cứ vồ lấy cô mà ăn sạch sẽ, hành hạ đến khi cô chẳng còn chút sức lực nào thì mới chịu buông tha.
Tiểu Điệp đứng bên ngoài chờ đợi cũng khá lâu nhưng vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, lúc cô định quay lưng bỏ đi thì cửa phòng đã được mở ra.
Nhược Y sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt hơi sưng vì khóc lẫn thiếu ngủ, đôi môi vốn non mềm gợi cảm giờ đây lại khô khan, nứt nẻ vì thiếu nước, chất giọng khàn đặc khẽ vang lên:
“Có chuyện gì vậy tiểu Điệp?”
“Dạ, có Đại thiếu gia đến tìm Thiếu gia nhưng mà Thiếu gia không có ở nhà nên ngài ấy muốn gặp Thiếu phu nhân để gửi dự án gì đó.
Nhưng mà em thấy sắc mặt của Thiếu phu nhân không được tốt cho lắm, vậy người có gặp Đại thiếu gia không ạ?”
“Có, em xuống trước bảo Đại thiếu gia chờ chị một chút, thay quần áo xong chị sẽ xuống ngay.”
“Dạ!”
Tiểu Điệp rời đi, Nhược Y cũng quay trở vào trong lấy quần áo rồi vào phòng tắm.
Mặc dù rất mệt mỏi nhưng cô không thể không tiếp đón người đàn ông này.
– —————.
Ngôn Tình Tổng Tài
Sau hơn 15 phút trôi qua, Nhược Y cũng có mặt tại phòng khách.
Nhờ vào tối qua đi theo Tôn Tử Đằng dìu anh lên phòng mà cô mới biết thang máy nằm ở đâu, nên lúc này mới tránh được một đoạn leo cầu thang đầy mệt nhọc.
“Anh họ, tìm em có chuyện gì vậy ạ?”
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng có phần mệt mỏi của cô gái, Tôn Tiêu Đài liền ngẩng mặt lên nhìn cô, khi vừa rồi anh đang bận xem lại bảng dự án mình đem tới trước đó.
“À, em dâu xuống rồi đó à! Anh đến tìm Tử Đằng để đưa cho nó xem bảng dự án mới mà hai bên Tập đoàn định hợp tác phát triển, nhưng nó không có ở nhà nên anh gửi lại cho em, khi nào nó về thì đưa lại cho nó hộ anh.”
Tôn Tiêu Đình đẩy bản dự án đến mặt Nhược Y, nói xong anh còn tặng cho cô một nụ cười ôn nhu.
“Dạ, khi nào Tử Đằng về em sẽ đưa cho anh ấy ngay ạ!”
Nhược Y hơi cười, chính xác là một nụ cười miễn cưỡng vì lúc này cô đang cảm thấy rất mệt, trong người cũng rất nóng, đặc biệt là đầu óc cứ say sẩm không được tỉnh táo như bình thường.
Vốn là người tinh ý nên Tôn Tiêu Đài rất nhanh đã nhận ra trạng thái không ổn của cô gái, anh nhìn cô kỹ hơn sau đó khẽ hỏi:
“Em dâu, em ổn chứ? Anh thấy hình như em không được khỏe thì phải?”
“Dạ không, em vẫn ổn.
Chắc tối qua ngủ muộn nên giờ hơi mệt một chút.”
Nhược Y xua tay, miệng cười cười để người đàn ông đối diện được yên tâm.
Thấy vậy anh cũng không nói thêm gì nữa, mà nhà chỉ có mỗi em dâu phận là anh họ của chồng cô như anh thì cũng không tiện ở lâu nên Tôn Tiêu Đài đã có ý định sẽ rời đi ngay bây giờ.
“Vậy em nghỉ ngơi đi, anh về trước.
Bảo Tử Đằng xem dự án xong thì liên lạc lại cho anh nha!”
“Dạ, em biết rồi.
Anh họ đi thong thả ạ!”
Nói rồi Nhược Y liền đứng dậy định tiễn Tôn Tiêu Đài ra ngoài thì đột nhiên cô cảm thấy choáng váng, sau đó là đầu óc dần trở nên mơ hồ, cảnh vật trước mắt bất ngờ tối sầm lại, đó cũng là lúc cô không còn biết gì nữa mà vô thức ngã xuống sofa, rơi vào bất tỉnh.
“Em dâu…”
Thấy Nhược Y đột ngột ngất xỉu, Tôn Tiêu Đài cũng bị dọa cho giật mình.
Anh đi đến khẽ lay lay tay, đồng thời gọi cô thì vô tình nhìn thấy những vết bầm trên cổ Nhược Y, khiến đôi mày kiếm khẽ cau lại.
Sau đó cứ như có một động lực nào đang thôi thúc khiến anh vén tay áo cô lên nhìn thử thì lại bắt gặp thêm những vết bầm khác tựa như là vết hằn từ những ngón tay in lại.
Xem xong Tôn Tiêu Đài càng nhíu chặt mày kiếm, trước khi quyết định đưa cô vào bệnh viện thì anh đã lên tiếng gọi người làm trong nhà báo trước một tiếng.
“Thiếu phu nhân ngất xỉu rồi, ai đó theo tôi đưa cô ấy vào bệnh viện nhanh lên.”.