Hôn Ước Em Chọn Đau Thương

Chương 21: Ở Chung Một Phòng


Bạn đang đọc Hôn Ước Em Chọn Đau Thương – Chương 21: Ở Chung Một Phòng


Giọng nói ngạo nghễ của một người đàn ông bất ngờ vang lên từ phía sau lưng khiến cô gái giật mình, vội quay lại nhìn thì đã thấy Tôn Tử Đằng ung dung đứng tựa lưng vào cánh cửa trước một căn phòng, chân bắt chéo, hai tay thong thả cho vào túi quần, nét mặt nam nhân tỏ rõ thái độ xem thường.

Trong khi đó Bạch Nhược Y lại đang đứng hình, trong đầu thắc mắc rằng rốt cuộc người đàn ông này đã lên đây bằng cách nào mà lại nhanh như thế? Cô đâu có thấy bóng dáng của anh trên cầu thang?
“Là gì cũng được, nhưng mà anh đi đường nào lên đây mà nhanh vậy? Em cũng không có thấy anh trên cầu thang?”
“Thang máy.” Người đàn ông điềm nhiên đối đáp.

Thật ra trong biệt thự đồ sộ thế này, cao tận năm lầu thì dĩ nhiên sẽ có thang máy riêng để vận chuyển cho thuận tiện.

Chứ ai lại bỏ tiền ra xây nhà cho cao rồi lại leo thang bộ cho mệt người.

Chỉ là thang máy được thiết kế trong một lối riêng, mà chỉ có những người thân trong nhà mới được phép sử dụng nên chuyện Nhược Y không biết cũng là điều dễ hiểu.

“Dạ…” Tuy có chút tủi thân vì bị anh đối xử tệ nhưng rất nhanh sau đó cô đã mỉm cười với anh rồi lại hỏi tiếp:
“Vậy bây giờ em mang vali vào phòng nha.”
“Chứ chẳng lẽ để tôi mang vào.

Lề mà lề mề như ốc sên.”
Lại tỏ thái độ không hài lòng kèm câu cằn nhằn xong thì Tôn Tử Đằng mới mở cửa bước vào phòng, Nhược Y sau đó cũng nhanh chóng lẽo đẽo theo sau.


Đập vào mắt cô gái là một căn phòng rộng lớn, mọi vật dụng đều là hàng hiệu, giường ngủ cũng thuộc loại king size, ba bốn người ngủ vẫn rất chi là thoải mái.

Bên ngoài phòng ngủ là ban công có trồng rất nhiều những khóm hoa cúc bách nhật màu tim tím, nhỏ nhỏ, xinh xinh.

Vì cửa ngăn cách giữa ban công và phòng ngủ được thiết kế bằng kính chịu lực tốt nên vừa đặt chân vào phòng, Nhược Y đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tuy cô cũng là thiên kim tiểu thư, gia đình cũng thuộc dạng giàu có nhưng nhà ở lại không nguy nga, tráng lệ đến mức này.

“Đứng ngay ra đó làm gì? Không mau vào trong rửa tay cho sạch sẽ rồi đem quần áo ra sắp xếp vào tủ, đồ dơ thì mang đi giặt.

Mà nhớ là phải giặt tay chứ không được giặt bằng máy đâu đó.”1
Người đàn ông ngồi bên sofa lại lanh lãnh giọng điệu khiến Nhược Y thoáng chút giật mình.

“Dạ…!Em đi làm ngay đây.”1
Nhỏ giọng nói rồi, cô nhanh chóng đi vào toilet rửa tay, rửa mặt cho sạch, lau khô rồi mới quay trở ra bắt tay vào việc.

Tôn Tử Đằng cứ nghĩ rằng Bạch Nhược Y vốn là tiểu thư khuê các, cũng là lá ngọc cành vàng được cưng chiều từ nhỏ nên những công việc này cô sẽ không làm được.

Nhưng có vẻ như anh đã quá sai lầm khi nghĩ về Bạch Nhược Y như thế, khi trước mắt anh là cô gái đang rất thành thạo công việc sắp xếp quần áo vào tủ một cách nhanh, gọn như một việc thuần thục mọi ngày.

Nhược Y xếp ngay ngắn đâu vào đấy, cũng phân loại theo mỗi thứ quần áo trong tủ y như người trước đó đã làm.

Chưa mất bao lâu cô đã sắp xếp xong và đến lượt vali đựng quần áo của cô.

Nhưng khi đến đồ của cô thì Nhược Y lại quay qua nhìn người đàn ông khẽ hỏi:
“Quần áo của em có được để chung một tủ với đồ anh không?”
Người đàn ông đã nghe nhưng không nói gì, nét mặt cũng thôi kiêu ngạo mà trầm xuống, chợt trở nên lạnh lùng trong phút chốc.

“Ngăn kế bên còn trống, cứ để vào đó đi.”
Lạnh nhạt nói xong, Tôn Tử Đằng liền rời khỏi phòng ngủ, để lại một mình Nhược Y ngơ ngác nhìn theo.

Anh cho cô để chung quần áo trong tủ, thế có nghĩa là cô sẽ được ở chung phòng với anh hay sao?

– —————
Hơn 9 giờ tối, trong phòng bếp rộng lớn, mang một bầu không gian vô cùng yên tĩnh.

Trên bàn ăn có đầy đủ tất cả món ngon, nhưng có lẽ đồ ăn đã nguội lạnh mất rồi vì những thứ này Nhược Y đã chuẩn bị xong từ lúc gần 7 giờ tối cho đến giờ đã hơn hai tiếng trôi qua nhưng đến đũa còn chưa được động qua.

“Thiếu phu nhân, hay là người lên phòng nghỉ ngơi đi.

Khi nào xe của Thiếu gia vừa với tới em sẽ chạy lên thông báo cho người ngay.”
Tiểu Điệp, đi đến nhỏ nhẹ đưa ra ý kiến khi thấy Nhược Y đã ngồi chờ hơn hai tiếng, tính luôn thời gian nấu ăn thì cũng gần bốn tiếng cô không nghỉ ngơi xíu nào, nhưng Nhược Y lại mỉm cười và lắc đầu từ chối.

“Em nói mọi người đi nghỉ đi, một mình chị chờ Thiếu gia về được rồi.”
“Dạ tụi em không dám, Thiếu phu nhân còn chưa nghỉ ngơi sao người làm chúng em dám đi nghỉ trước.”
“Bình thường mọi người làm việc đến mấy giờ thì nghỉ?”
“Dạ nếu bên nhà bếp, lo chuyện ăn uống cho Thiếu gia thì khi nào ngài ấy về thì mới biết được.

Còn những người khác ngoài bác Quản gia ra thì đều được đi nghỉ vào 9 giờ.

Khi nào Thiếu gia có cần gì thì ấn chuông gọi, không thì thôi ạ.”
Sau khi nghe tiểu Điệp nói xong, Nhược Y cũng đã hiểu rõ nên cô liền mỉm cười.

“Vậy bây giờ mọi người cứ yên tâm đi nghỉ đi, để chị chờ Thiếu gia được rồi.

Anh ấy sẽ không trách phạt mọi người đâu.”
“Dạ nhưng mà…”

“Không sao đâu, em ra bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, nếu Thiếu phu nhân nói vậy thì em xin nghe ạ.

Khi nào người có cần gì thì cứ ấn chuông nha, mặc dù Thiếu gia có căn dặn như thế nào nhưng Thiếu phu nhân vẫn là người cao quý hơn phận người ăn kẻ ở chúng em, với lại trước đó Lão phu nhân đến đây cũng có căn dặn là mọi người không được vô lễ với Thiếu phu nhân, Thiếu gia có nói gì thì cứ ngoan ngoãn làm theo, nhưng khi ngài ấy không có nhà thì Thiếu phu nhân vẫn là người có quyền nhất trong nhà, bảo mọi người phải nghe lời.”1
Nghe tiểu Điệp nói xong, Nhược Y tuy có chút bất ngờ nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh, mỉm cười với cô gái đối diện.

“Chị hiểu rồi, em ra nói mọi người về phòng đi.”
“Dạ!”
Phòng bếp thoáng chốc chỉ còn lại một mình Nhược Y.

Nhìn những món ăn trên bàn cô bất giác khẽ cười.

Thật ra thì đâu phải ở Tôn gia cô sẽ bị đối sử tệ như trước đây đã từng nghĩ đến.

Tuy chồng cô không yêu thương vì chưa hiểu được tấm chân tình của cô, nhưng ít ra ba mẹ chồng vẫn rất quan tâm và thương cô.

Coi như đó cũng là một niềm an ủi, một động lực giúp cô kiên nhẫn chờ đợi ngày người đàn ông ấy hiểu được tất cả mọi chuyện và chịu hướng trái tim quay về phía cô!1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.