Bạn đang đọc Hôn Ước Em Chọn Đau Thương – Chương 14: Dù Thế Nào Cũng Chấp Nhận
“Khoan đã.”
Trong khi tình hình như đã sắp không thể cứu vãn thêm nữa vì Bạch Dương Sơn đã thẳng thừng gọi người tiễn khách, thì từ phía cầu thang bất ngờ vang lên giọng nói của một người con gái.
Bạch Nhược Y bước xuống chỗ mọi người đang đứng, cô cúi đầu lễ phép vào Tôn Thái và Diệu Ninh trước, sau đó mới quay lại nhỏ giọng hỏi khẽ Bạch Dương Sơn một câu:
“Sao ba có thể thay con quyết định chuyện quan trọng của cả đời con được?”
Ông bà bên nhà Tôn gia nghe Nhược Y hỏi ba mình như vậy thì trong lòng âm thầm vui mừng.
Còn Bạch Dương Sơn và Phương Khuê lại nhất thời đơ mặt ra khi không nghĩ rằng Nhược Y lại có suy nghĩ khác họ.
“Tiểu Nhược, ý của con chẳng lẽ là đồng ý nối lại hôn ước hay sao?”
“Con yêu Tử Đằng, dĩ nhiên là rất muốn làm vợ của anh ấy và làm con dâu của Tôn gia.”
Với câu trả lời thẳng thừng của cô khiến Bạch Dương Sơn tức đến chẳng thể thốt nên lời, đành bất lực ngồi xuống sofa, nhường lời lại cho Phương Khuê.
Dù sao giữa phụ nữ với nhau cũng dễ nói chuyện hơn.
Ông thật không hiểu tại sao con gái của mình lại mê muội như vậy? Càng thắc mắc người đàn ông đó có điểm nào tốt mà khiến cô yêu thương mù quáng đến thế.
“Chúng ta ngồi xuống rồi hãy nói chuyện ha, tiểu Nhược con cũng ngồi xuống đi.”
Trước khi Phương Khuê cất lời thì Diệu Ninh đã lên tiếng trước, nghe vậy ba người vẫn còn đang đứng cũng ngồi xuống.
Lúc này Phương Khuê mới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô con gái, giọng bà nhẹ nhàng cất lên câu hỏi:
“Con đã suy nghĩ kỹ chưa mà lại đưa ra quyết định vội vàng như vậy?”
“Trước nay con vẫn chưa bao giờ thay đổi ý định sẽ không làm vợ của Tử Đằng, nếu được anh ấy đồng ý.
Nay Tử Đằng đã chịu thực hiện hôn ước, chịu cưới con làm vợ thì không có lý do gì để con phải từ chối cả.”
Cô gái nhìn thẳng vào mắt mẹ mình mà bộc bạch tất cả tâm tư một cách thành thật nhất.
Cô biết ba mẹ cô không đồng ý là vì biết cô bước chân vào Tôn gia, làm vợ của Tôn Tử Đằng thì nhất định sẽ không được hạnh phúc.
Nhưng họ lại không biết rằng cô đã yêu người đàn ông ấy rất nhiều, yêu đến mức chỉ cần được ở bên cạnh anh thì dù có đau khổ cô cũng sẽ chấp nhận.
Nói cô yêu mù quáng, nói cô ngu muội sao cũng được.
Nhưng cô không muốn làm trái ý con tim mình, vì cô tin rằng chắc chắn rồi sẽ có một ngày người đàn ông đó hiểu được tấm chân tình của cô.
“Nhưng liệu rằng cậu ta có thật sự yêu thương con không? Có thể mang lại hạnh phúc cho con hay không, trong khi cách đây mấy ngày chính cậu ta là người kêu con nhất định phải từ chối hôn ước?”
Phương Khuê không thể giấu được nỗi lo lắng đang lộ rõ trên khuôn mặt trung niên, bà cứ nắm chặt tay Nhược Y mà nhắc nhở cô phải cân nhắc thật kỹ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.
Đáp lại nỗi lo của Phương Khuê là nụ cười ôn nhu trên môi cô gái, để xoa dịu tâm tình âu lo của bà cô đã ôm lấy mẹ mình như thể đang dỗ dành.
“Mẹ đừng lo, dù phía trước có như thế nào thì đó cũng là con đường con đã chọn.
Con chấp nhận tất cả, dù là đau khổ, hay nước mắt, đổi lại chỉ cần được ở bên cạnh người con yêu.
Tiểu Nhược bất hiếu, đã cãi lời làm ba mẹ phiền lòng, con xin lỗi!”
Càng nói về sau giọng cô càng trở nên nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe đã long lanh ngấn nước khiến bậc làm cha mẹ như Phương Khuê và Bạch Dương Sơn không tránh khỏi đau lòng.
Dù rất không muốn nhưng cô đã nói như thế rồi thì họ cũng chẳng còn gì để nói, vì họ luôn luôn tôn trọng quyết định của con cái, nếu đó là điều mà chúng cảm thấy hạnh phúc khi chọn lựa.
“Con gái ngốc, ba mẹ không trách con.
Ba mẹ cũng sẽ tôn trọng quyết định của con, và luôn dang rộng vòng tay chờ đón nếu một ngày nào đó con thấy mệt mỏi, chán nản và muốn quay về với ba mẹ!”
Hai mẹ con mặt đối mặt, cùng trao cho nhau ánh mắt yêu thương vô hạn.
Đối với Bạch Nhược Y mà nói thì còn điều gì tuyệt vời hơn nữa khi phía sau luôn có một điểm tựa vững chắc đó là ba mẹ, là gia đình luôn yêu thương cô.
“Con gái cảm ơn ba mẹ!”
– —————
《BIỆT THỰ WINNER》
Tôn Thái cùng Diệu Ninh sau khi rời khỏi Bạch gia thì liền tiến thẳng đến nhà riêng của cậu con trai quý tử.
Vừa bước chân vào phòng khách đã thấy Tôn Tử Đằng điềm nhiên ngồi nhâm nhi rượu ngon thì Tôn Thái liền tỏ rõ thái độ tức giận.
Trong khi ông và vợ ông phải đi thu dọn hậu quả mà anh đã bày ra thì anh ta lại ngồi ở nhà ung dung như không có chuyện gì.
Cơn tức này ông có muốn nuốt, cũng nuốt không trôi.
Thấy Tôn lão gia hậm hực, nét mặt đằng đằng sát khí không nói gì thì người đàn ông cũng không có nhã hứng nói chuyện, nên chuyển mắt nhìn sang Tôn phu nhân.
“Sao rồi mẹ? Chắc là thuận lợi đúng không?”
“Con nên cảm ơn trời phật vì đã thuận lợi như ý muốn đi, chứ nếu không thì không biết mặt mũi Tôn gia đem giấu đi đâu mới hết nhục nhã.
Ai đời hôm trước vừa hủy hôn, cách mấy hôm sau lại mặt dày chạy đến xin cưới.”
Diệu Ninh vốn là người trầm tĩnh, lúc này cũng không giấu nổi sự tức giận trước tàn cuộc mà cậu con quý tử đã gây ra.
Thế nhưng người đàn ông ấy không vội nói gì mà chỉ nhếch nhẹ khóe môi, sau đó đưa ly lên môi nhấp một ngụm rượu nhỏ.
“Chuyện mà con đã tính thì sao có thể thất bại.
Là do ba mẹ cứ căng thẳng quá thôi.”
“Con đừng có mà đắc ý, nếu tiểu Nhược nó không xuống kịp thời thì chắc gì ba mẹ còn giữ được chút sĩ diện nào.”
“Vậy sao? Chuyện đó con cũng đã dự tính được từ trước rồi.”
Tôn Tử Đằng lại nhếch môi, đặt ly rượu xuống bàn, tùy ý ngã người tựa ra thành ghế sofa, nét mặt nam nhân lúc này chẳng có chút quan trọng trước một vấn đề gì.
Nhưng với Diệu Ninh và cả Tôn Thái thì đều không xem chuyện này là một vấn đề nhỏ.
Vì cả hai thừa biết rõ tính cách của con trai mình, nên Diệu Ninh đã nghiêm túc lên tiếng nhắc nhở trước khi để mọi chuyện đi quá xa.
“Ba mẹ không biết con có tính toán gì, cũng không biết giữa con, tiểu Nhược và Lại Minh San đã xảy ra chuyện gì mà khiến con đột nhiên thay đổi quyết định quay lại muốn cưới tiểu Nhược.
Nhưng có điều này mẹ muốn nói cho con biết và cần ghi nhớ rằng, con nhất định không được làm tổn thương tiểu Nhược, vì con bé rất yêu con.
Nếu con không yêu thương thì đừng làm khổ cả đời con gái người ta.”.