Bạn đang đọc Hôn Ước Em Chọn Đau Thương – Chương 107: Tiểu Lam Yêu Ba!
Sau khi về tới Bạch gia, Bạch Nhược Y đã giao nhiệm vụ chuẩn bị cho Bạch Nhược Lam lát nữa cùng đến bệnh viện với mình, còn cô thì chỉ kịp hôn cô bé vài cái, nói qua loa một hai câu rồi lại lao ngay vào bếp chuẩn bị một số thức ăn cho Tôn Tử Đằng.
Nấu xong thì cả ba lại cùng lên đường quay trở lại bệnh viện, nhưng mỗi khi cô bé hỏi Nhược Y đang đi đâu thì cô đều không trả lời mà chỉ nói bí mật, lát nữa sẽ biết.
Lúc này khi đã đến bệnh viện và cô bé đang được Bạch Thoại An bế trên tay thì tiểu Lam lại tiếp tục hỏi anh về thắc mắc trong lòng mình.
“Cậu hai ơi, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”
“Mẹ con vẫn chưa nói cho con biết à?”
“Dạ, tiểu Lam hỏi nhưng mami nói là bí mật.”
“Vậy để cậu hai tiết lộ bí mật cho tiểu Lam biết nha! Thật ra chúng ta đang đến thăm ba của con.”
“Ba Đài bị bệnh hả cậu hai?”1
Bạch Thoại An nhất thời há hốc mất vài giây thì mới bình thường trở lại rồi mới nhỏ nhẹ trả lời câu hỏi của cô bé.
“Không phải ba Đài, mà là ba Tử Đằng.
Người đã cùng mẹ tạo ra tiểu Lam đó.”
“Chú bị sao vậy cậu hai?”
Người đàn ông đã bắt đầu cảm thấy rối khi tự đưa bản thân đi vào thế khó.
Anh suy nghĩ mãi mới chọn lọc được một câu trả lời hợp lý mà dễ hiểu nhất.
“Ờ thì tại ba con nhớ mẹ con nhiều quá nên bị bệnh.
Mà con nghe cậu hai dặn nè nha, lát nữa khi gặp ba tiểu Lam phải kêu ba Tử Đằng là ba nha, không được gọi bằng chú nữa.
Nếu không ba rồi cả mẹ của tiểu Lam sẽ buồn đó.”
“Vâng ạ!”
Hai cậu cháu cứ lo trò chuyện mà đã bị Bạch Nhược Y đi bỏ một đoạn xa, lúc nhìn lại thì thấy cô mở cửa vào phòng bệnh của Tôn Tử Đằng rồi.
“Vợ! Cuối cùng thì em cũng quay lại rồi…”
Bạch Nhược Y vừa bước vào trong thì người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh đã lập tức cất lời vui mừng, khuôn miệng còn mỉm cười toe toét hệt như một đứa trẻ mừng mẹ đi chợ về khiến cô cũng phải bật cười.1
“Chờ em có lâu lắm không?”
“Đâu có lâu, vài tiếng mà anh cứ tưởng là vài năm thôi à.”1
Nhược Y chỉ biết cười chịu thua trước mức độ tinh nghịch quá sức tưởng tượng của người đàn ông này.
Cô vừa dọn thức ăn đã mang tới ra cho anh vừa hỏi:
“Ba mẹ đâu rồi anh?”
“Anh bảo họ về nghỉ ngơi rồi.
Chỉ cần có em bên anh là đủ, không cần thêm ai nữa đâu.”1
“Ơ thế có cần tiểu Lam không nhỉ?”
Vừa mở cửa ra thì Bạch Thoại An đã nghe câu nói của người đàn ông nọ nên liền lên tiếng ngay lập tức.
“Anh hai hỏi lạ, em chỉ có mỗi cô công chúa này thôi mà không cần nữa thì còn cần ai.
Anh bế tiểu Lam tới đây hộ em.”
“Anh tưởng chú không cần thì anh đem đi cho người khác.”1
Bạch Thoại An đặt tiểu Lam ngồi xuống bên cạnh Tôn Tử Đằng xong còn không quên bỏ lại một câu trêu chọc, rồi lại nói tiếp?
“Gia đình sum tụ rồi ha.
Anh về đây, Tử Đằng nhớ nghe lời bác sĩ cho mau khỏi bệnh nha.
Cậu hai về nha tiểu Lam.
Tạm biệt ba đứa!”1
Nói xong thì Bạch Thoại An liền rời đi, căn phòng giờ chỉ còn lại ba người.
“Ba ơi, ba khỏe chưa ạ?”1
Tôn Tử Đằng chỉ đang vuốt ve mái tóc của Bạch Nhược Lam còn chưa kịp hỏi gì thì cô bé đã long lanh hai mắt ngước lên nhìn anh, dùng giọng điệu trong trẻo cất lên một câu hỏi mà khiến cả Tôn Tử Đằng và Bạch Nhược Y đều vô cùng kinh ngạc.
“Tiểu…tiểu Lam, con vừa gọi chú là gì? Con có thể nói lại lần nữa được không?”
“Tiểu Lam gọi ba ạ! Cậu hai nói tiểu Lam phải gọi ba là ba thì ba với mami mới không buồn.”
Chỉ một tiếng ba thôi mà đã khiến đôi mắt phượng của người đàn ông chợt trở nên đỏ hoe, sống mũi cay cay vì xúc động.
Anh không kìm chế được cảm xúc hạnh phúc mãnh liệt trong lòng mà dùng sức bế tiểu Lam đặt cô bé ngồi lên đùi mình để ôm vào lòng, mặc kệ luôn vết thương ở sau lưng.
Giờ có đau thế nào thì chắc anh cũng chẳng cảm nhận được nữa rồi.
“Cảm ơn con gái! Ba yêu con nhiều lắm!”1
Lúc này Nhược Y cũng đi đến ngồi bên cạnh hai ba con, cô đưa tay giúp anh lau đi giọt nước mắt hạnh phúc vừa rơi xuống, sau đó lại nhẹ tay xoa đầu tiểu Lam một cái.
“Ba nói ba yêu tiểu Lam kìa, vậy con có yêu ba không? Mấy hôm không gặp con có nhớ ba không?”
Bạch Nhược Lam ngây ngô ngước lên nhìn khuôn mặt của người đàn ông đang ôm mình, không biết cô bé đang nghĩ gì mà lại mím nhẹ hai phiến môi mỏng, sau đó đưa bàn tay múp míp lên chạm vào gò má của Tôn Tử Đằng.
“Tiểu Lam có yêu ba, có nhớ ba nữa! Ba nhanh khỏi bệnh để còn làm bánh cho tiểu Lam ăn nữa nha ba!”1
Nói câu trước cô bé đã làm trái tim của người đàn ông như mềm nhũn ra, nhưng sang câu thứ hai thì lại khiến cả anh và cô đều phải bật cười.
Họ phải suy nghĩ lại xem đứa trẻ này là thật sự yêu và nhớ anh hay là nhớ bánh anh làm.
“Được rồi, khi nào ba được xuất viện về nhà thì ba sẽ làm thật nhiều bánh cho tiểu Lam luôn.
Con chịu không nè?”
“Dạ chịu ạ! Tiểu Lam yêu ba! *Chụt.*
Được cưng chiều, cô bé liền vui vẻ ra mặt thậm chí còn hôn lên má của Tôn Tử Đằng một cái, lần nữa anh lại cảm nhận được hạnh phúc đang ùa về tràn ngập cả con tim.
“Thôi được rồi, nếu tiểu Lam muốn ba nhanh khỏe lại thì bây giờ tiểu Lam sang giường bên cạnh ngồi cho ba ăn cơm nha!”
“Vâng ạ!”
Thỏa thuận xong, Nhược Y liền bế tiểu Lam để cô bé ngồi sang giường bên cạnh.
Sau đó mang thức ăn đã được dọn ra xong đến chiếc bàn ăn trên giường của Tôn Tử Đằng chuẩn bị cho anh dùng bữa.
“Những món này đều làm em tự tay nấu sao?”
“Chỉ là mấy món đơn giản thôi à, anh ăn ngay đi kẻo nguội sẽ mất ngon đó!”
Tôn Tử Đằng mỉm cười, tự nhiên lại nắm lấy tay Nhược Y làm cô thoáng giật mình nên liền ngây ngô đôi mắt nhìn anh.
“Chỉ cần là thức ăn em nấu dù có nguội lạnh hay nhạt nhẽo thế nào thì anh cũng cảm thấy ngon!”.