Đọc truyện Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương – Chương 95Cổn Cổn Rưng Rưng Nước Mắt Muốn Gặp Mẹ
Đâu chỉ là không tốt, Lục Kiêu Kỳ cứ luôn loại ảo giác bảo bối nhà mình sẽ bị dạy hư.
Mạc Cổn Cổn lè lưỡi ra cong cong lên: “Không hôn sao?”
Cặp mắt nhỏ vô tội cực kỳ lấp lánh, nhưng ngôn ngữ lại làm cho Nguyên soái đại nhân không quá bình tĩnh.
Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi.
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, bỗng nhiên thu lưỡi về, tỉnh ngộ: “À à! Manga có nói, phải cường thế một chút.”
Bỗng nhiên cậu học biểu tình trong truyện, lắc lắc mặt: “Đừng nhúc nhích, Đại Quái Vật, tôi muốn làm anh!”
Lục Kiêu Kỳ: “!!!”
Mạc Cổn Cổn nói ra lời đáng sợ, sau đó vẫn trông bầu vẽ gáo cúi đầu xuống, dùng sức mút lấy môi của Đại Quái Vật.
Cả người Lục Kiêu Kỳ run lên, con ngươi chợt co lại: “!!!!!”
Mút xong rồi, Mạc Cổn Cổn nghiêng nghiêng đầu, biểu tình khôi phục lại vẻ vô tội nhu thuận như bình thường, hai mắt ướt nhẹp tràn đầy hoang mang.
Mạc Cổn Cổn không hiểu: “Đại Quái Vật, tại sao chúng ta phải làm như vậy nha?”
Cậu uốn éo: “Có cảm giác môi sẽ sưng lên, khó chịu lắm á, manga thực sự chính xác sao?”
Lục Kiêu Kỳ: “… …” Toàn bộ bầu không khí kiều diễm đều bị một câu nói này làm cho nổ tung, Lục Kiêu Kỳ gần như không duy trì nổi vẻ mặt bình thản, khóe miệng anh co quắp, qua một lúc lâu mới thở một tiếng thật dài.
Vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu Mạc Cổn Cổn, kéo cậu ngồi dậy.
Lục Kiêu Kỳ: “Có chính xác hay không, chờ sau này chúng ta sẽ kiểm tra lại, được chứ.”
Mạc Cổn Cổn nghĩ nghĩ, gật đầu.
Cậu vẫn phải lên mạng tra thêm một chút mới được. Âm thầm động viên mình, cậu đúng là một gấu trúc ngoan thích học hỏi mà!
Lục Kiêu Kỳ: “Muốn gặp mẹ ngay lập tức không?”
Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.
Lục Kiêu Kỳ thở dài, “Ừm, để tôi sắp xếp, được chứ?”
Mắt Mạc Cổn Cổn lấp lánh ánh sao.
Thừa Phong núp ở trong nút không gian nhảy ra nói: “Mẹ của Cổn Đoàn Nhi xuất hiện à! Khẳng định cũng là một người vô cùng đáng yêu xinh đẹp!”
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu nhớ lại, hí ha hí hửng nói: “Ừm! Mẹ là người đẹp nhất trên đời!”
Thừa Phong: “Vậy hả! Tôi rất mong chờ nha.”
Mạc Cổn Cổn: “Hê hê hê.”
Lục Kiêu Kỳ: “… …” Cho tới bây giờ toàn bị kêu là “Đồ xấu xí”, tâm tính của anh có hơi mất thăng bằng.
Thân là nam thần tuấn mỹ nhất quân giới, Lục Kiêu Kỳ thực sự không biết tại sao ở quê hương của nhóc con kia anh lại lưu lạc tới nông nỗi khó coi như vậy.
Bỗng nhiên, Lục Kiêu Kỳ cứng đờ.
Chủng tộc của nhóc con có thẩm mỹ quan kỳ lạ, như vậy chẳng khác nào vị trưởng bối kia cũng cực kỳ ghét bỏ dung mạo của anh rồi sao?
À đúng rồi, trưởng bối mỹ thực gia còn nhắc nhở thân thể anh không khỏe…
Sắc mặt xanh trắng đan xen, Lục Kiêu Kỳ buồn rầu.
Ho nhẹ một tiếng, Lục Kiêu Kỳ lau lau mặt: “Cổn Cổn, thích nhất điểm nào trên ngũ quan của mẹ vậy?”
Mạc Cổn Cổn suy nghĩ một lát, trịnh trọng nói ra: “Đều thích, mặt của mẹ vừa to vừa tròn, da lông mềm mại rậm rạp, đen ra đen trắng ra trắng, thân thể tròn vo lại rất cường tráng, hàm răng cũng nhọn, nhưng mà lúc ngậm tôi, tôi lại không thấy đau đâu.”
Nói một hơi như học thuộc lòng, Mạc Cổn Cổn đếm bằng đầu ngón tay mấy điểm tốt của mẹ nhà mình.
Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ có hơi đen.
Anh có một khuôn mặt của con người, bộ lông còn không rậm rạp, thực là xin lỗi á.
Cứ có cảm giác thất bại tự rước lấy nhục, Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn còn cảm thấy muốn nổ tung ngay tại chỗ.
Mạc Cổn Cổn nhìn người đàn ông, hậu tri hậu giác phát hiện hình như Đại Quái Vật đang buồn bực.
Trầm ngâm hai giẩy, Mạc Cổn Cổn nói trắng ra: “Nhưng mà, mẹ có xinh đẹp tới cỡ nào, tôi vẫn thích Đại Quái Vật nhất. Đại Quái Vật có cái đuôi cường tráng, còn có một cặp mắt đen sắc bén, lãnh địa siêu cấp giàu có, Đại Quái Vật lợi hại nhất.”
Rất tốt, Lục Kiêu Kỳ lập tức được trấn an lại.
Lệ quỷ bay ở đằng xa hai mặt nhìn nhau, ai nói Cổn lão đại của bọn họ không thông minh, vô hình trung đã hóa giải một trận tai nạn gia đình rồi đây này.
Thiếu chút nữa bọn họ đã cho rằng sắp chiếu tới phim gia đình luân lý luôn rồi.
Vô hình trung Cổn lão đại cứ chọc cho lòng người loạn lên, rồi lại không thể làm gì.
Tiểu Ôn cảm khái nói: “Ngốc đến chỗ sâu tự nhiên đen.”
Tôn Tiểu Tuyền khoanh tay trước ngực: “Tôi có hơi đồng tình với Tướng quân. Đối với đàn ông mà nói, chẳng phải tương đương với cứng rồi mềm mềm rồi cứng…”
Tiểu Ôn im lặng nhìn cậu ta, sau đó ý vị thâm trường quét mắt qua phần đáy quần của Tôn Tiểu Tuyền.
Tiểu Ôn: “Cậu là quỷ, không phải đàn ông.”
Tôn Tiểu Tuyền lập tức nổ tung. Quỷ thì thế nào! Quỷ lại không thể có cuộc sống tính phúc sao?!
Mỹ thực gia kết thúc màn biểu diễn, Mạc Cổn Cổn nhìn món ăn quen thuộc, lần thứ hai đỏ cả mắt, trong miệng không ngừng kêu to những tiếng non nớt: “Mẹ!”
Nhìn không nổi nữa, Lục Kiêu Kỳ đau lòng hỏng rồi.
Anh ôm lấy thiếu niên vào trong lòng: “Có thể gặp ngay đây, đừng đau lòng.”
Mạc Cổn Cổn thầm thì đáp lời.
Lục Kiêu Kỳ lấy máy truyền tin ra.
Đạo diễn đứng dưới sân khấu đang quan sát màn biểu diễn ở bên trên, bỗng nhiên nhận được một thông tin xa lạ. Ông cau mày không biết là ai không ánh mắt mà lại gọi vào lúc này như thế, nhưng ông thấy đầu thông tin là AT liền kinh ngạc đến nhảy lên.
Có thể sử dụng dãy số thông tin bắt đầu bằng AT đều là người có lai lịch lớn, ví dụ như…
Nuốt một ngụm nước miếng, đạo diễn run run rẩy rẩy nhận máy, liền nhìn thấy vị Nguyên soái đại nhân nghiêm túc thận trọng kia.
Lục Kiêu Kỳ quét cặp mắt lạnh lùng qua, đạo diễn run một cái.
Đạo diễn: “Chào, chào ngài, Nguyên soái. Ngài có chuyện gì sao?”
Ở trong mắt đạo diễn, tất nhiên đây không phải là một tin tức tốt, lúc trước mới vừa đồng ý tham gia buổi trực tiếp của bọn họ, lúc này mà lại gọi thông tin đến, rất hiển nhiên là muốn đổi ý rồi, bằng không sao lại gọi tới chỗ của ông.
Trong lòng thấp thỏm lại mất mát đạo diễn hỏi vô cùng thận trọng.
Lục Kiêu Kỳ im lặng một giây: “Chương trình có thông tin của mỗi thí sinh đúng không, gửi thông tin của vị kia mỹ thực gia cho tôi đi.”
Theo đạo lý chuyện này không phù hợp với quy củ, nhưng ở trước mặt Lục Nguyên soái, vị đại thần này chính là quy củ.
Đạo diễn ngẩn người, sau đó lập tức đáp ứng, kêu người gửi toàn bộ thông tin của mỹ thực gia qua cho Lục Nguyên soái.
Lục Nguyên soái gật đầu, đầu tiên là biểu thị cảm ơn, dưới biểu tình thụ sủng nhược kinh của đạo diễn biểu tình anh đóng thông tin lại. Sau đó anh liền đưa thông tin của mỹ thực gia cho Mạc Cổn Cổn: “Đây là thông tin mỹ thực gia để lại trên mạng, em xem thử trước đi.”
Về nội dung sâu hơn, Lục Kiêu Kỳ quyết định sẽ âm thầm điều tra.
Vì an toàn của Cổn Cổn nhà anh, anh muốn bảo đảm tính chân thực của vị mẹ vợ này. Lục Kiêu Kỳ cũng không biết rõ thế giới trước đây của nhóc nhỏ, suy đoán những tồn tại có khả năng biết đến quá khứ của Mạc Cổn Cổn.
Ở bên kia, mỹ thực gia thoát khỏi mạng, tháo mắt kính trên mặt xuống, một đôi tay ấm áp rơi xuống.
Mỹ thực gia nở nụ cười ôn nhu: “Em không sao.”
“Cậu ta thật sự là con trai của em?” Giọng nói này có hơi chua.
Mỹ thực gia sửng sốt, cười ra tiếng: “Đúng vậy, chắc chắn trăm phần trăm, nhóc nhỏ kia của em chính là một tiểu tham ăn. Thằng bé a…”
Kể lại chuyện cũ, mỹ thực gia liền nhịn không được lộ ra nụ cười hoài niệm.
Giây kế tiếp đã có một hôn rơi xuống: “Anh không muốn em cười như vậy, anh sẽ đó. Sau này em có thích thằng nhóc kia nhiều hơn không?”
Mỹ thực gia bình tĩnh nhìn người trước mặt, đó là một người đàn ông có vẻ hơi lớn tuổi: “Ha ha, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi.”
Mỹ thực gia cười khẽ lắc đầu: “Hiện tại thằng bé sống rất tốt, em không chuẩn bị đánh vỡ cuộc sống của nó.”
Người kia hừ nhẹ một tiếng.
Mỹ thực gia thấy ông vẫn còn chua, thở dài một tiếng: “Nếu như không có anh, em đã sớm không sống nổi nữa, nhiều năm như vậy anh còn không tin em sao?”
Người đàn ông rầm rì: “Tin thì tin, nhưng cứ cảm thấy người thuộc về anh sắp phải bị chia sẻ với người khác vậy.”
Khóe miệng mỹ thực gia giật giật: “Sẽ không, chủng tộc của bọn em có tính độc lập rất mạnh, phải biết rằng người đàn ông kia cũng không thích người khác nhúng tay vào chuyện giữa cậu ta và Cổn Cổn. Bất quá, anh nói như vậy, đúng thực là cũng quá khiến cho người ta cảm thấy buồn bực, con của mình sắp thành con nhà người khác rồi.”
Ánh mắt người đàn ông lóe lên, lúc này mới chịu bỏ qua: “Cũng đúng, thằng nhóc kia hộ thực (bảo vệ thức ăn) lắm đấy.”
Mỹ thực gia thở dài: “Không biết nhóc nhỏ kia có xem trực tiếp không nữa.”
Có khi nào sẽ không nhận ra y không nha.
Người đàn ông thấy đáy mắt y xuất hiện vẻ lo âu liền nói: “Yên tâm đi, nhóc nhỏ kia rất thích tiết mục của em mà.”
Trong mắt mỹ thực gia nở rộ ý cười nhu hòa, vuốt ve trái cây màu đỏ trong tay.
Y nhớ rõ nhóc nhỏ kia thích ăn cái này nhất, trước đây y đi tìm quả này cho nhóc con, lại không nghĩ tới sẽ rơi vào nguy cơ, đuổi nhóc con đi lúc thằng bé còn nhỏ như vậy, y vẫn còn một khúc mắc, tiểu gấu trúc không có mẹ, tám chín phần mười sẽ không sống nổi, có thể gặp lại ở đây, nhóc nhỏ kia còn sống không tim không phổi như vậy, trong lòng y cảm thấy rất thỏa mãn.
Bất quá, nhóc nhỏ kia lại bị thiếu dinh dưỡng.
Kích thước thực sự là…
Quá nhỏ.
Cộp cộp, có một quả cầu nhung nhảy nhót tới bên chân của người đàn ông, kêu hai tiếng non nớt.
Ánh mắt của mỹ thực gia tràn đầy từ ái, ôm lấy quả cầu nhung, hôn xuống cái mũi nhỏ.
Mạc Cổn Cổn bị thiếu dinh dưỡng đang soi gương, nhóc nháy mắt nhướng mày ở trước gương, bước cặp chân ngắn củn tới tới lui lui, sau đó ngồi phịch xuống, ỉu xìu rũ tai xuống, toàn bộ gấu trúc đều uể oải không phấn chấn.
Lục Kiêu Kỳ thấy vậy, bất đắc dĩ nói: “Cổn Cổn sao thế?”
Mạc Cổn Cổn biến thân Gấu Trúc Đoàn Nhi rưng rưng nước mắt quay đầu, cứ như đã phải nhận lấy thiên đại ủy khuất, nhóc nhào vào trong lòng bàn tay của Đại Quái Vật rơi nước mắt lộp độp: “Ư ư! Ư ư ư!”
Hiện tại nhóc yếu như vậy, nhất định mẹ sẽ mắng nhóc.
Mẹ từng nói, đứa bé ăn nhiều sẽ mau lớn, nhóc vẫn không ngừng ăn nhưng mà cơ thể vẫn không lớn lên nổi.
Lục Kiêu Kỳ biết được nội tâm xoắn xuýt của nhóc con, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, anh xoa gấu trúc giống như đang nhào bột: “Cổn Cổn như vậy cũng vô cùng xinh đẹp, mọi người đều yêu thích, Cổn Cổn chỉ cần khỏe mạnh vui sướng là tốt rồi.”
Mạc • rưng rưng nước mắt • Cổn Cổn chớp chớp mắt, hai cái đen tai tròn vo lắc lư một vòng.
Đối mặt với nhóc con có trái tim thủy tinh lại để ý bề ngoài, Lục Kiêu Kỳ buồn cười.
Tiểu khóc bao hít hít hít.
Lục Kiêu Kỳ chỉ vào các lệ quỷ: “Nếu không tin, Cổn Cổn có thể hỏi bọn họ.”
Mạc Cổn Cổn dùng cặp mắt ngân ngấn nước nhìn qua.