Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương:3Thân Phận Của Mẹ Cổn Cổn Lại Là


Đọc truyện Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương – Chương 93Thân Phận Của Mẹ Cổn Cổn Lại Là

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Nghe nói mình lớn lên, Mạc Cổn Cổn cực kỳ vui vẻ, cậu nhảy tưng tưng ngay tại chỗ, mỹ thiếu niên trần trùi trụi dằn vặt khiến cho đôi mặt của Lục Kiêu Kỳ trở nên đen hun hút.

Dường như nhận ra tầm mắt chăm chú của Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn giang hai cánh tay nhào qua, cọ cọ vào lòng Đại Quái Vật.

Mạc Cổn Cổn hôn một cái vô cùng thân thiết, bên trong con ngươi đen lúng liếng sáng lấp lánh, tựa như được khảm vô vàn ngôi sao.

Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi, cái gì gọi là trêu đùa một cách tự nhiên…

Ôm lấy thiếu niên không thành thật muốn nhúc nhích ở trong ngực, Lục Kiêu Kỳ hôn hôn hai gò má của cậu: “Đúng vậy, tôi biết Cổn Cổn giỏi nhất mà.”

Hai người ăn cơm trưa trong bầu không khí đặc biệt hài hoà, cũng không biết Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng ở trong mặt dây chuyền đang làm gì mà lại không tham dự.

Ăn cơm trưa xong, Lục Kiêu Kỳ thấy Gấu Trúc Đoàn Nhi buồn ngủ, ôm thiếu niên đã mơ mơ màng màng đi vào phòng nghỉ sát vách.

Tuy rằng là Phó Nguyên soái, khu làm việc của Lục Kiêu Kỳ cũng được làm dựa theo quy cách của Nguyên soái, bên trong khu làm việc có phòng nghỉ, khu làm việc, khu huấn luyện, khu vệ sinh và một phòng họp loại nhỏ. Bên trong phòng nghỉ đầy đủ mọi thứ, nhưng hình như nguyên chủ nhân chưa bao giờ dùng tới, bài biện bên trong vẫn y như lúc ban đầu, không bị xê dịch chút nào.

Đây đúng là Lục lần đầu Kiêu Kỳ sử dụng, anh nhẹ nhàng đặt thiếu niên xuống giường, đắp chăn lên.

Giường trong quân đội cũng không tính là mềm, Mạc Cổn Cổn nằm xuống, cúi đầu rầm rì hai tiếng.

Trong mắt Lục Kiêu Kỳ chứa đầy ý cười, hai tay chống ở hai bên đầu của thiếu niên, cúi đầu bình tĩnh nhìn cậu, tầm mắt dần dần sâu thẳm.

Ngủ đi.

Nhìn cánh môi non mềm của thiếu niên, con ngươi vốn đen kịt của Lục Kiêu Kỳ tràn ra một tia đỏ tươi.

Anh chợt ngẩng đầu, chặt nhắm hai mắt lại.

Gân xanh trên trán đập thình thịch.

Chân mày Lục Kiêu Kỳ hơi nhíu lại, dường như anh đang phải thừa nhận nỗi đau không thể nào khống chế nổi, thân thể anh run rẩy kịch liệt, thở ra một ngụm khí bẩn, lúc này mới yếu ớt mở hai mắt ra. Màu mắt đỏ thẵm biến mất vô tung, cứ như chưa từng xuất hiện vậy.

Con ngươi đen kịt thâm thúy lấp lóe bất định, bên trong nhấc lên sóng to gió lớn.

Ở bên cạnh Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn ngủ rất say, căn bản là cậu không biết Đại Quái Vật vừa xảy ra vấn đề gì.

Lúc nhóc tỉnh dậy thì nghe thấy một tiếng cười sang sảng, duỗi người, Mạc Cổn Cổn run run hai cái tai tròn vo, mê mê hoặc hoặc mở hai mắt ra, nhóc nhìn hình ảnh tối tăm mờ mịt mà ngây người một giây, sau đó ngẩng đầu thấy cái cằm lạnh lùng của Đại Quái Vật, lúc này mới phản ứng lại được.

Trong lúc ngủ mơ nhóc đã biến về gấu trúc hồi nào không hay, hiện tại đang ngồi trong túi của Đại Quái Vật.

Lão Nguyên soái đang nói chuyện với Lục Kiêu Kỳ phát hiện bỗng nhiên cái túi căng phồng của anh thò ra một đôi tai màu đen.

Đôi tai nhỏ tròn vo, tinh xảo còn lắc qua lắc lại, một giây kế tiếp, nửa cái mặt nhỏ bông xù xù nhô ra, cặp mắt đen bóng nhìn qua. Cặp mắt đen láy kia có hơi ướt át, hiếu kỳ lại cẩn cẩn thận thận.

Lục Kiêu Kỳ gục đầu xuống, đầu ngón tay khẽ vuốt đầu Gấu Trúc Đoàn Nhi.

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, hướng về phía anh kêu hai tiếng ư ư non nớt lại mềm mềm.

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ trở nên nhu hòa.

Thân là đại lão một phương, thường ngày Lão Nguyên soái đều là tiếu lí tàng đao, nhưng hôm nay lại là chân chân thật thật cười ra tiếng.

Càng là cường đại, nội tâm càng không có cách nào chống cự với các vật nhỏ mềm mại.

Mà nhóc con có cặp mắt long lanh ở trước mặt này liền chọc trúng tim của Lão Nguyên soái, hai quầng mắt đen rất tinh xảo, đồng dạng cũng rất buồn cười.

Hai mắt nho nhỏ cứ thế mà được phụ trợ ra một chút ngốc manh.

Lão Nguyên soái cười nói, “Trong ngực cậu chính là Cục Lông vang dội khắp thế giới đó à?”

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lên, khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Lão Nguyên soái: “Không nghĩ tới thằng nhóc lạnh lùng chú trọng quy định của quân đội nhất như cậu, lại là người duy nhất mang theo thú cưng đến quân bộ.”

Lục Kiêu Kỳ khép hờ hai mắt: “Có thể là do đã trải qua sinh tử nên coi nhẹ mọi thứ hơn rồi.”

Bình tĩnh nhìn Lục Kiêu Kỳ một lát, Lão Nguyên soái cười ha ha, cười xong ông đưa ngón tay ra: “Cho tôi xem thử nó được không?”

Lục Kiêu Kỳ đồng ý, vỗ nhè nhẹ vào ngực.

Mạc Cổn Cổn biết đây là gọi nhóc nha, nhóc liền vươn hai móng vuốt nhỏ vịn vào nắp túi, tiểu thân thể béo đô đô thò ra ngoài.

Rơi cái phịch xuống tay Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn chống chân trước lên, ngẩng đầu nhỏ nhìn Lão Nguyên soái.


Lão Nguyên soái đối diện với Mạc Cổn Cổn.

Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt của Lão Nguyên soái liền ngưng trọng: “Con gấu trúc này của cậu, tên là Cổn Cổn?”

Mặt Lục Kiêu Kỳ không biểu tình, “Đúng vậy.”

Lão Nguyên soái nói với ý vị thâm trường: “Trên thế giới có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, điều mọi người chỉ coi như lời nói vô căn cứ, nhưng cũng không phải là không tồn tại.”

Lục Kiêu Kỳ không phản ứng chút nào.

Cười như không cười liếc nhìn gấu trúc, Lão Nguyên soái: “Cậu nói đúng không.”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu: “Đúng vậy.”

Lão Nguyên soái nói xong rồi tỏ vẻ như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra, ngược lại ông quay qua gấu trúc đưa ngón tay ra: “Qua đây, nhóc con.”

Mạc Cổn Cổn tựa vào lòng bàn tay của Đại Quái Vật, “Ư ư.”

Lão Nguyên soái cười híp mắt sờ sờ Mạc Cổn Cổn: “Đúng là một nhóc con đáng yêu.”

Mạc Cổn Cổn bị Lão Nguyên soái sờ vài cái, không có cảm giác gì đặc biệt.

Ngược lại là sắc mặt Lục Kiêu Kỳ hơi tối tăm.

Đảo tầm mắt sâu thẳm qua, Lão Nguyên soái phất phất tay: “Được rồi, cậu về trước đi, chuẩn bị một phần báo cáo công tác.”

Lục Kiêu Kỳ đứng dậy, cáo từ. Tay vẫn không hề thả Gấu Trúc Đoàn Nhi ra.

Sau khi rời đi, Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu lên kêu ư ư.

Lục Kiêu Kỳ rũ mắt: “Không sao đâu.”

Lão Nguyên soái cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, ban nãy ông nhắc nhở anh đã có người cố tình chú ý tới Mạc Cổn Cổn, chuyện thiếu niên trong trường học và gấu trúc trên mạng có liên quan với nhau. Sờ sờ gấu trúc, ánh mắt Lục Kiêu Kỳ trở nên sắc bén.

Rời khỏi khu làm việc của Lão Nguyên soái, Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng liền bay ra, hai má Tiểu Hồng đỏ bừng, môi có hơi sưng lên. Ngược lại sắc mặt của Tiểu Hoàng lại như thường, y như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Lục Kiêu Kỳ đảo ánh mắt bí hiểm qua Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng bình tĩnh gật đầu với anh.

Sau đó, Tiểu Hoàng thoáng liếc qua Mạc Cổn Cổn, nhìn chằm chằm vào Lục Kiêu Kỳ, trong mắt có thêm vẻ khinh bỉ.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Tuy rằng thằng nhóc này nhỏ, nhưng tâm tư lại rất thâm trầm.

Lục Kiêu Kỳ nhìn lướt qua Tiểu Hồng, thấy vẻ mặt cậu ta né tránh, hình như là đang cực kỳ xấu hổ.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Lại nhìn Tiểu Hoàng, rõ ràng cặp mắt kia đầy vẻ khoe khoang.

Lục Kiêu Kỳ: “… …” Được, thằng nhóc này giỏi.

Bỗng nhiên, Tiểu Hồng che mũi.

Đang đi vào một chỗ rẽ, Lục Kiêu Kỳ ghé mắt, nhìn thấy Lý Thượng tướng với sắc mặt không tốt, bên cạnh lại là một người đàn ông mặc áo choàng đang nhắm mắt.

Lý Thượng tướng: “Hắn nói cái gì?! Sao mà con trai tôi, con trai tôi có thể!!!”

“Nếu không nhờ tôi lưu giữ một chút linh hồn của cậu ta, thì ngày hôm nay con trai ngài đã hồn phi phách tán rồi.” Đây là lời đại sư mặc áo choàng nói.

Lý Thượng tướng giận run người, trong mắt tràn đầy là thống khổ và oán hận: “Đúng đúng đúng, đại sư ngài cứ nói, chỉ cần có thể báo thù cho con của tôi! Tôi nhất định phải làm cho bọn chúng trả giá xứng đáng!”

Đại sư: “Yên tâm, tôi đã phong ấn con trai của ngài vào đôi mắt của mình.”

Lý Thượng tướng: “Tốt quá, tôi có thể gặp con trai mình không?”

Đại sư: “Có thể, nhưng không chắc cậu ấy có thể cảm giác được ngài, ngài chỉ có thể nhìn, không thể nói chuyện. Nếu không cậu ấy sẽ hồn phi phách tán thật đấy.”

Lý Thượng tướng kích động nói: “Được, tôi đảm bảo sẽ không nói lời nào.”

Đại sư mở bịt mắt, mở hai mắt ra, thấy cặp mắt giống như đúc với mắt của con trai nhà mình, Lý Thượng tướng run rẩy gần như nói không ra lời, nhìn một chút, ông ta liền nghẹn ngào: “Hức.”

Lúc trước con trai ông nói tham gia vào giới giải trí chơi thử một chút, không thích mấy thứ thủ đoạn trong quân bộ, ông không có cách nào chỉ có thể tìm một người có thể trông chừng nó, nhưng ai ngờ tên khốn kia lại dắt con trai ông đi mất, cuối cùng con trai vậy mà một đi không trở lại, mà khi ông được biết tin con trai mình chết lại là từ miệng của những người khác.

Nếu không phải thấy thi thể của con trai, thậm chí ông còn không dám tin tưởng.


Con trai của ông…

Chết rồi.

Bởi vì cảm tình mà Lý Thượng tướng bỏ qua những điểm bất hợp lý, bị đại sư dọa đến hoảng hốt, vô cùng tin tưởng vào lời nói của hắn ta.

Ánh mắt Mạc Cổn Cổn lóe lên, nhìn về phía Tiểu Ôn ở một bên.

Khóe miệng Tiểu Ôn khẽ nhếch, cười nhạo nói: “Còn nhớ rõ thí sinh như phù dung sớm nở tối tàn kia không. Hắn chết rồi.”

Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người.

Tiểu Ôn chuyển hướng sang Lục Kiêu Kỳ, nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Nhìn đi, chúng ta không tìm hắn, chính hắn tự đưa tới cửa rồi. Bất quá, chắc là hắn ta có chuẩn bị mà đến…”

Lúc trước bọn họ đi tra xét, đúng là đã tìm được nơi này.

Nhưng bởi vì pháp thuật của bọn họ không có cách nào nhìn trộm được, cho nên chỉ có thể trở về báo cáo tin tức, cũng chính bởi vì một nơi đến cả bọn họ cũng không thể vào được, mới khiến cho bọn họ xác nhận đây là tồn tại mà Lục Kiêu Kỳ cần tìm.

Dù sao, có thể hạ lời nguyền với Tướng quân sau mà không kinh động đến bọn họ cũng không đơn giản.

Tôn Tiểu Tuyền đưa quỷ nhỏ đang thở thoi thóp về, sắc mặt âm trầm: “Hắn phát hiện ra chúng ta, quỷ nhỏ vì cứu tôi mà bị thương rồi.”

Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người, nhóc vội kêu ư ư.

Lục Kiêu Kỳ bụm miệng nhóc: “Suỵt, trở về rồi nói.”

Nếu đã tìm được ngọn nguồn nguyền rủa, tốt nhất là tính trước làm sau, quỷ nhỏ cần phải được cứu chữa ngay.

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy quỷ nhỏ.

Tiểu Hồng che mũi, hai mắt đẫm lệ: “Tên đại sư gì đó, quá thối quá thối!”

Quỷ nhỏ vốn đã thở thoi thóp chật vật mở mắt ra, nó hướng về phía Mạc Cổn Cổn cười hì hì. Dường như rốt cục nó cũng đã thỏa mãn, trong miệng phát ra tiếng ‘ma ma’, sau đó liền trở nên mờ nhạt hơn.

Lục Kiêu Kỳ đi với tốc độ rất mau, rất nhanh bọn họ đã rời khỏi quân bộ.

Ở trên đường, Mạc Cổn Cổn ngậm lấy nước mắt đọc bài bốn vô số lần, rốt cục cũng đã đưa được quỷ nhỏ trở về, nhưng nó thực sự quá suy yếu. Chỉ có thể giãy dụa thanh tỉnh được vài phút liền biến thành một đốm sáng nhỏ. Mạc Cổn Cổn đưa nó vào mặt dây chuyền để nuôi dưỡng.

Tôn Tiểu Tuyền nén nước mắt, “Nó không sao chứ.”

Mạc Cổn Cổn lắc đầu: “Đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”

Rốt cục Tôn Tiểu Tuyền mới thở phào một hơi, cậu ta dùng sức lau lau mặt, nói đầy áy náy: “Đều là lỗi của tôi! Nếu không phải tôi…”

Tiểu Ôn tát cậu ta một cái: “Đúng là tại cậu cả, hành động lỗ mãng, còn hành động theo cảm tình.”

Tôn Tiểu Tuyền bị tát đến lảo đảo, nhưng lại không phản kháng, rốt cuộc nước mắt cậu ta kiềm nén nãy giờ cũng rơi xuống: “Tôi sai rồi.”

Tiểu Ôn tức giận trừng cậu ta, rốt cuộc vẫn là xoay người không thèm để ý tới.

Rốt cuộc tên kia đã biết có lúc vũ lực cũng chỉ là vô dụng, đặc biệt là khi mình không có đủ năng lực, thậm chí sẽ hại cả người bên cạnh mình.

Mạc Cổn Cổn ngây người. Lần đầu nhóc thấy Tiểu Ôn nổi nóng như thế.

Trở lại đảo lơ lửng, Lục Kiêu Kỳ cau mày.

Ở bên ngoài xem ra, người nguyền rủa anh là tên đại sư kia, nhưng đi tìm căn nguyên nguồn gốc, căn bản lại không chỉ có một người.

Tên đại sư kia, hắn là một con sâu đội lốt người.

Nói cách khác, trùng tộc đã có động tác, cũng chọn dùng cách của loài người để ra tay với anh. Quân bộ hiện tại đã đầy sâu mọt, không biết ở bên trong đã có bao nhiêu sâu đội lốt người giương nanh múa vuốt rồi.

Lục Kiêu Kỳ trầm mặc hồi lâu, gọi vào máy của Nguyên soái.

Lúc này Lão Nguyên soái đang… Lăn qua lăn lại một con trông giống Cục Bông Nhỏ, Cục Bông Nhỏ thì lại ỉu xìu xìu.

Nhìn thấy Lục Kiêu Kỳ, ông kinh ngạc nhíu mày.

Lão Nguyên soái: “A, không phải ban nãy vừa gặp sao, chuẩn bị giấy tờ xong nhanh vậy à?”

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ nghiêm nghị: “Trùng tộc sắp xâm chiếm.”


Lão Nguyên soái đang cười ha hả chế nhạo ngẩn ra, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc: “Cậu biết là, không nên nói đùa về chuyện này.”

Lục Kiêu Kỳ: “Không phải nói đùa, trùng tộc kiểu mới đã thâm nhập vào quân bộ của chúng ta, sắp tới sẽ có hành động.”

Lão Nguyên soái nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Chắc chắn không?”

“Chắc chắn.” Lục Kiêu Kỳ gật đầu: “Có một số quân nhân đã biến thành con rối của trùng tộc, trên người bọn họ sẽ vết thương ở những mức độ khác nhau.” Mấy vết thương này đến từ trùng tộc, bởi vì chúng nó phải chui vào thân thể của đối phương để khống chế suy nghĩ của họ, con người lúc mới vừa bị khống chế, nhất định sẽ xuất hiện một loạt phản kháng và trấn áp…

Lão Nguyên soái nheo cặp mắt lại: “Cậu cũng biết, trước khi có chứng cứ, tôi cũng không có thể tin vào chuyện này. Dù sao sự việc rất trọng đại.”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu: “Nếu vậy, ngày mai xin mời Nguyên soái đến đảo lơ lửng trước.”

Mạc Cổn Cổn cũng mặc kệ Lão Nguyên soái có ý kiến gì, hiện tại nhóc chỉ biết một việc, đó là tìm ra hung thủ.

Mà tên hung thủ này còn tổn thương quỷ nhỏ nhà bọn họ nữa!!

Mạc Cổn Cổn đang nghĩ xem sẽ làm gì, lại bị Lục Kiêu Kỳ ngăn cản.

Lục Kiêu Kỳ nói, cứ giao chuyện này cho anh.

Buổi tối, lại đến lúc phát sóng chương trình 《 Ngôi sao 》, lần này là vòng loại từ top 25 lấy top 10.

Thí sinh hạng nhất của tập phát sóng vào tuần trước sẽ trực tiếp vào vòng trong.

Cho nên, hôm nay Mạc Cổn Cổn không cần tham gia thi đấu.

25 thí sinh tranh đoạt 9 vị trí, có thể nói tình huống vô cùng thảm liệt, mỗi một người đều điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất.

“Á á á, tui hí hửng đi xem chương trình, hoảng sợ phát hiện, thế mà lại không có Tiểu Tiểu nhà chúng ta!!”

“Lầu trên có ngốc không vậy, tiểu gấu trúc đã lọt vào vòng trong, nằm trong top 10 rồi!”

“Mị cũng vui vẻ mở ra, chuẩn bị xem gấu trúc mềm manh đáng yêu, không nghĩ tới, thế mà lại được biết cái tin dữ này! Đạo diễn ông ra đây, mị bảo đảm sẽ không đánh chết ông! Mị đúng là ngây thơ đến mức khiến cho người khác không biết làm sao mà! Vừa nghĩ tới còn phải chờ một ngày nữa mới có thể nhìn thấy gấu trúc, mị muốn bùng cháy!”

Mạc Cổn Cổn ngồi ở trên ghế sa lon, lần thứ hai nhận được thông tin của đạo diễn.

Lục Kiêu Kỳ đang làm việc, nghe thấy thông tin liền ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi.

Mạc Cổn Cổn: “Là đạo diễn của chương trình kia.”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu.

Sau khi Mạc Cổn Cổn mở lên, vị kia đạo diễn dè dặt nói ra ý đồ của mình.

Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người: “Trận chung kết sẽ được tổ chức ở đài truyền hình? Mỗi thí sinh đều phải tham gia sao?”

Đạo diễn gật đầu, ngữ khí vô cùng xoắn xuýt: “Đương nhiên để tạo điều kiện thuận tiện cho ngài, bên chúng tôi nhất định sẽ có phí di chuyển vô cùng phong phú.”

Làm sao ông có thể nói giám đốc đài truyền hình đã hạ mệnh lệnh cho mình, nhất định phải mời được Lục Kiêu Kỳ và con gấu trúc kia trình diện đây!

Vị giám đốc đài truyền hình kia là một người chỉ biết sống vì cái trước mắt thích làm lớn công to, thực sự là muốn điên rồi, đáng tiếc lại hơi thiếu chỉ số thông minh. Nhưng bởi vì giám đốc đài truyền hình kia là họ hàng của một vị Tướng quân nào đó, cho nên thường ngày đều ngẩng cao đầu, cứ như là mình trâu bò lắm vậy.

Đài truyền hình ở đâu? Mạc Cổn Cổn quay đầu lại.

Đạo diễn nói: “Thí sinh trong top 10 đều sẽ tham gia, đây cũng là một kinh hỉ của chương trình.” Nguyên soái cũng không thiếu thứ gì, đạo diễn chỉ có thể thông qua cách nói bóng nói gió, thử thăm dò để khiến cho cậu đáp ứng.

Đạo diễn nghĩ nghĩ: “Có rất nhiều món ngon nha.”

Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng ngời, bỗng nhiên để sát vào nói: “Có phải là vị mỹ thực gia kia cũng sẽ đi không?”

Thưởng thức qua mạng cũng không bằng ăn trực tiếp, cậu rất muốn nếm thử một chút á!

Hai mắt đạo diễn sáng ngời, “Đương nhiên rồi!”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh: “Vậy tôi sẽ đi.” Nói xong biểu tình của cậu trở nên cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Đại Quái Vật.

Đôi mắt nhỏ lóe lên, cứ như đang hỏi cậu có thể chứ.

Lục Kiêu Kỳ không có cách nào kháng cự với tiểu biểu tình lấy lòng này của nhóc con, đương nhiên là anh sẽ gật đầu đồng ý rồi.

Đạo diễn kết thúc cuộc trò chuyện, Mạc Cổn Cổn nhào vào trong lòng Đại Quái Vật: “Có tạo thành phiền phức cho anh không vậy nha?”

Lục Kiêu Kỳ lắc đầu, “Sẽ không.”

Mạc Cổn Cổn bình tĩnh nhìn Đại Quái Vật, dưới ánh mắt ngũ quan của Đại Quái Vật càng có vẻ tuấn mỹ lập thể hơn.

Mạc Cổn Cổn nhìn nửa ngày, nhịn không được nói: “Đại Quái Vật thực sự rất dễ nhìn nha.”

Lúc trước cậu vẫn cảm thấy Đại Quái Vật xấu, hiện tại nhớ lại chính mình trong quá khứ, có vẻ ánh mắt không được tốt quá nha.

Thừa Phong đang được cất giấu ấp a ấp úng: “Tướng quân lớn lên cũng tạm được, dù sao nếu mà so sánh với tôi, không phải ngựa vằn sẽ càng dễ nhìn hơn sao?”

Chương trình trong màn hình vẫn đang tiếp tục, MC nói tiếp theo chính là mỹ thực gia.

Vừa nghe đến mỹ thực gia, Mạc Cổn Cổn liền dựng thẳng lỗ tai.


Lục Kiêu Kỳ vẫn âm thầm quan tâm nhóc con, nghe thấy ba chữ mỹ thực gia, anh cũng nhịn không được ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị.

Cái người này, rốt cuộc là thứ gì.

Mỹ thực gia cười ha hả đứng ở trên sân khấu, y lấy nguyên liệu nấu ăn ra.

“Hôm nay sẽ nấu một món mà mọi người chưa từng ăn bao giờ, gọi là măng xé, đặc điểm nổi bật nhất của món ăn này chính là có thể thưởng thức được vị ngọt chân thật nhất bên trong măng, không nói nhiều nữa, để tôi biểu diễn cho mọi người xem…”

Sau khi mỹ thực gia lên sân khấu, món ăn y nói khiến cho mọi người cảm thấy có hơi kinh ngạc, nếu không phải mấy món lúc trước y làm đều ngon như vậy, có lẽ lúc này đã bị ném đá chết rồi, thế mà lại là măng xé? Thứ này vẫn chưa được chế biến á, làm sao mà ăn đây?!

Lục Kiêu Kỳ cũng không hiểu ra làm sao, nhưng anh vừa quay đầu liền thấy gấu trúc nhà mình nhào tới trước màn hình, cặp mắt đều trở nên ướt át.

Nhóc nhỏ nhà anh bình tĩnh nhìn màn ảnh, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Mạc Cổn Cổn: “Hmm, hức hức.”

Lục Kiêu Kỳ: “!!!!”

Mạc Cổn Cổn dùng hai tay sờ lên, cậu nhìn chăm chú vào màn hình, tay vuốt món ăn, càng nhiều lại là chạm vào mỹ thực gia.

Lục Kiêu Kỳ: “!!!!!”

Lục Kiêu Kỳ đi qua, ốm lấy gấu trúc nhà mình vào trong lòng, “Sao vậy?”

Mạc Cổn Cổn giãy dụa tiểu thân thể, chỉ vào mỹ thực gia trong màn ảnh khóc không ra hơi, nhưng cũng không phải là do cậu thương tâm.

Mạc Cổn Cổn đang kích động.

Là mẹ!

Cậu nhớ rõ lúc mình còn nhỏ, mẹ từng nói với mình, măng xé, cũng với lời nói này, vẻ mặt này.

Khó trách cậu lại cảm thấy mỹ thực gia thân thiết như vậy, thì ra là mẹ nha!

Cậu sẽ không nhận sai.

Con của người khác đều là lớn lên mới có thể bị đuổi đi, nhưng lúc cậu mới nhỏ xíu đã bị mẹ đuổi đi rồi.

Bởi vì mẹ đang đấu tranh với thứ gì đó vì cậu, sau đó đã bị hút vào… Cậu thương tâm chạy đi, từ đó sống một thân một mình, cuối cùng bị người bắt trộm, nói là muốn bán cơ thể sống, nhưng bởi vì gặp phải hải quan, cậu liền chết không có chút tôn nghiêm nào.

Cậu không nghĩ tới vẫn có thể gặp lại mẹ của mình ở đây, cậu nhớ ra rồi, ánh mắt mỹ thực gia nhìn cậu y hệt như ánh mắt của mẹ vậy, đều là ấm áp, tràn ngập từ ái. Cậu không rõ mẹ lại biến thành người kỳ quái, nhưng mà cậu đều có thể biến thành đồ xấu xí, mẹ có thể biến thành tồn tại kỳ quái cũng là chuyện rất bình thường thôi.

Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc nhỏ kia vừa khóc vừa cười, thực sự là lo lắng chịu không nổi.

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ, lại sờ sờ, ánh mắt đảo qua mỹ thực gia trong màn hình càng trở nên sâu thẳm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Chẳng lẽ người này đến để thương tổn Cổn Cổn của anh?

Nghĩ như vậy, Lục Kiêu Kỳ liền âm thầm suy xét đến chuyện làm sao để giải quyết cái tồn tại này, thẳng đến khi Mạc Cổn Cổn nói.

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, hai rũ cặp mắt ướt át lại sáng lấp lánh: “Đại Quái Vật! Là mẹ á!”

Thoáng cái vẻ mặt của Lục Kiêu Kỳ liền trở nên cứng đờ.

Lục Kiêu Kỳ: “???”

Mạc Cổn Cổn chỉ vào mỹ thực gia: “Đó là mẹ á! Tôi sẽ không nhận sai đâu! Là mẹ á!”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ co lại, không hiểu sao lại cảm thấy sấm sét giữa trời quang.

Hửm.

Mẹ, mẹ?!

Ha ha, trò đùa này tuyệt không buồn cười.

Lục Kiêu Kỳ âm thầm nghĩ, sau đó nói với vẻ mặt có chút vặn vẹo: “Cổn Cổn, em mới vừa nói, la ai?”

Mạc Cổn Cổn hít mũi một cái: “Là mẹ tôi! Tôi không biết tại sao mẹ lại biến thành cái dạng này, nhưng mà người đó chính là mẹ á!”

Môi Lục Kiêu Kỳ có hơi run run, anh chợt nhớ đến, vị mỹ thực gia kia ngồi nhìn anh và gấu trúc ở chung với nhau.

Anh có hơi không tin.

Lục Kiêu Kỳ ho nhẹ một tiếng: “Cổn Cổn, làm sao em biết…”

Mạc Cổn Cổn trừng cặp mắt tròn vo lên: “Là mẹ nha, tôi chỉ biết đó là mẹ! Chỉ có mẹ mới biết được ám hiệu với tôi!”

Ám hiệu?! Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại, lẽ nào là có cạm bẫy của người có mục đích?

Mặc kệ là âm mưu quỷ kế gì, Lục Kiêu Kỳ đều tiếp đón.

Nhưng mà, nếu thật sự đúng như lời của Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi, thân phận của vị mỹ thực gia kia là… mẹ của Mạc Cổn Cổn, sắc mặt Lục Kiêu Kỳ lúc trắng lúc xanh. Anh nhớ rõ lúc trước còn rất không cam lòng về việc vị mỹ thực gia kia quản quán nhiều chuyện, hiện tại…

Có thể quay lại quá khứ, để anh thể hiện tốt một chút được không?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.