Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương:6Sau Khi Ăn Giấm Và Quan Hệ Thân Mật


Đọc truyện Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương – Chương 66Sau Khi Ăn Giấm Và Quan Hệ Thân Mật

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Nhắc tới nam sinh khôi ngô kia, đầu tiên Gấu Trúc Đoàn Nhi lộ ra sắc thái mừng rỡ nồng đậm. Lục Kiêu Kỳ bắt đầu lo lắng.

“Cậu ta…” Mạc Cổn Cổn chuyển ra ngoài cửa sổ, cậu cũng không bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng thấy gấu còn đang quyến luyến liền phất phất tay.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại, sắc mặt hơi lạnh.

Lục Kiêu Kỳ: “Ừm, cậu ta là ai.”

Tuy rằng vẫn bảo trì vẻ bình thản, thân thể Lục Kiêu Kỳ đã hơi buộc chặt.

Anh cũng không biết giờ khắc này rốt cuộc mình đang đợi cái gì, nhưng mà Lục Kiêu Kỳ biết tim mình đã nhấc lên đến tận cổ họng.

Mạc Cổn Cổn vui hớn hở nói: “Bạn học tôi mới quen, cậu ta nói thích tôi.”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại, hít sâu một hơi, khí lực cầm cổ tay Mạc Cổn Cổn cũng nhiều hơn một chút.

Mạc Cổn Cổn hí ha hí hửng móc một bịch kẹo tinh xảo từ trong ba lô nhỏ ra, lắc lắc nói: “Cậu ta còn đưa đồ ngon cho tôi ăn nữa nè!”

Lục Kiêu Kỳ mím chặt môi: “… …”

Nhìn chằm chằm giấy đóng gói sặc sỡ kia, Lục Kiêu Kỳ rất muốn dùng một đuôi đập nát nó.

Lúc ẩn lúc hiện, đặc biệt chướng mắt.

Bất luận nội tâm làm sao, nét mặt Lục Kiêu Kỳ cũng không lộ gợn sóng, tiếng nói có hơi khàn: ” Cổn Cổn nghĩ sao?”

Mạc Cổn Cổn ngang nhiên mở kẹo ra, nói một cách đương nhiên: “Đương nhiên là cùng chia sẻ với Đại Quái Vật rồi!”

Vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ sửng sốt.

Mạc Cổn Cổn lột một cục kẹo ra, dựa lại gần nhét vào trong miệng của Đại Quái Vật.

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, một mặt chờ mong: “Ngọt hông?”

Trong miệng ngọt, trong lòng đắng. Lục Kiêu Kỳ nhìn cậu chằm chằm một hồi lâu, chậm rãi gật đầu.

Mạc Cổn Cổn cười hì hì, cậu thích thú đút cho mình một viên, sau đó nhét cả gói kẹo vào trong lòng Lục Kiêu Kỳ.

Mạc Cổn Cổn nghĩa chánh ngôn từ: “Vậy đều cho Đại Quái Vật! Tôi cũng là của Đại Quái Vật.”

Lục Kiêu Kỳ há mồm, ánh mắt sâu thẳm: “Cổn Cổn.”

Mạc Cổn Cổn không hiểu ra sao, nhưng cậu cũng nhận ra hôm nay Đại Quái Vật có hơi kỳ quái, cau mày nhìn nửa ngày: “Anh bị làm sao vậy?”

Nói rồi, hắn cậu dựa sát vào ôm lấy vai của Đại Quái Vật, hôn một cái lên mặt anh.

Mạc Cổn Cổn nói chắc như đinh đóng cột: “Hôn hôn liền vui vẻ.”

Tất cả chua xót trong lòng Lục Kiêu Kỳ đều bị đọng lại, thiếu niên nhìn chăm chú vào anh, tựa như toàn bộ thế giới chỉ có mình anh thôi.

Một lát, Lục Kiêu Kỳ nắm lấy tay cậu, cẩn thận đan ngón tay vào nhau.

Hành động của Lục Kiêu Kỳ vô cùng nghiêm túc, Mạc Cổn Cổn rất cố gắng phối hợp, chờ đến khi mười ngón tay của hai người quấn lấy nhau liền bình tĩnh nhìn đối phương.

Kỳ thực Mạc Cổn Cổn không rõ, hôm nay tâm tình của Đại Quái Vật rất kịch liệt.

Tiểu Ôn cảm khái chép miệng: “Hỏi thế gian tình là gì, chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn…”

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn, cặp mắt đã xuất hiện sương mù mê man.

Lục Kiêu Kỳ áp chế tâm tình dưới đáy lòng: “Cổn Cổn, kể chuyện hôm nay, từ đầu đến cuối một lần đi.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu, vắt hết óc dùng ngôn ngữ có chút thiếu thốn của mình để kể lại.

Lúc kể đến đoạn gấu tỏ tình, con ngươi Lục Kiêu Kỳ ám trầm, thẳng đến khi nghe câu “ở cùng một chỗ” của Cổn Cổn, thoáng cái cả người đều trở nên sáng sủa. Chi Mây đen che phủ lúc trước cũng triệt để tiêu tán. Lúc này tâm tình của Thượng tướng tiên sinh như trời trong nắng ấm, cầu vồng sáng rực xuất hiện sau cơn mưa.

Mạc Cổn Cổn nói đặc biệt đắc ý: “Đại Quái Vật, tôi không đồng ý, là lãnh địa thuộc về tôi và Đại Quái Vật! Không thể để cho người khác ở cùng được.”

Khóe miệng Lục Kiêu Kỳ nhịn không được tràn ra một tia ý cười.

Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Cổn Cổn nhăn lại, nói một cách chột dạ lại nghiêm túc: “Cậu ta lớn lên dễ nhìn như vậy, vóc dáng lại cường tráng như vậy.”

Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ đen lại.


Đây là lần đầu tiên anh được nghe từ trong miệng của Cổn Cổn, nói có con người nào đó lớn lên dễ nhìn, Lục Kiêu Kỳ đã quen với chuyện ở trong mắt Cổn Cổn mình rất xấu xí, càng đẹp sẽ càng xấu, lại không nghĩ rằng vẫn còn có người có tướng mạo có thể lọt vào mắt xanh của Gấu Trúc Đoàn Nhi.

Bất kỳ một người đàn ông nào đều không có cách nào tiếp thu người mình tâm tâm niệm niệm mở miệng ngậm miệng là khen người đàn ông khác cả.

Lục Kiêu Kỳ nghiêm mặt, trong lòng lại bốc lên bong bóng chua lè.

Nhưng phần buồn bực này của anh không duy trì được bao lâu, Mạc Cổn Cổn liền bổ sung: “Lỡ như sau này Đại Quái Vật càng thích cậu ta hơn, thân thiết với cậu ta hơn thì làm sao bây giờ.” Cậu mạnh miệng, thanh âm lại giòn tan: “Tôi mới không ngốc đâu á.”

Mạc Cổn Cổn lại gật đầu thật mạnh để tự khẳng định, “Ừm! Đại Quái Vật thân với tôi nhất, thân nhất.”

Lục Kiêu Kỳ sững sờ nhìn Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi đang tức giận, đây là lần đầu gấu trúc nhà anh xuất hiện dục vọng chiếm hữu anh mạnh mẽ như vậy.

Đầu quả tim run lên kịch liệt, Lục Kiêu Kỳ vui sướng không nói nên lời, anh vươn tay sờ sờ mặt nhóc nhỏ kia.

Rốt cục Lục Kiêu Kỳ cũng yên tâm nở nụ cười: “Đúng vậy, Cổn Cổn thông minh nhất.”

Mạc Cổn Cổn dùng sức gật đầu.

Lục Kiêu Kỳ cười càng sâu hơn: “Tôi thích Cổn Cổn nhất, cả đời đều thích Cổn Cổn, sẽ không thích người khác.”

Hai mắt vụt sáng, Mạc Cổn Cổn chớp mắt đặc biệt vô tội: “Thật chứ?”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu: “Thật.”

Mạc Cổn Cổn nhảy nhót cong cong mặt mày, lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Vậy tôi cũng thích Đại Quái Vật nhất.”

Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn cậu.

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu một cái, sau đó hôn lên mặt Lục Kiêu Kỳ một cái rồi lại cọ cọ.

Mạc Cổn Cổn híp mắt, hít hít cái mũi nhỏ: “Trên người Đại Quái Vật đặc biệt dễ ngửi, đặc biệt an toàn, tôi thích nhất.”

Tế bào cả người Lục Kiêu Kỳ đều nhảy nhót.

Tiểu Ôn cùng với lệ quỷ còn dư lại hai mặt nhìn nhau, hình ảnh này ấm áp đến chói mù mắt chó hợp kim của bọn họ rồi. Rõ ràng mới nãy vẫn còn yên tĩnh trước cơn bão, Tiểu Ôn còn mang tấm lòng bà mẹ già lo lắng nên trợ giúp Cổn Đoàn Nhi như thế nào, hiện tại nghĩ lại hoàn toàn là mình nghĩ nhiều rồi, chỉ cần một mình lão đại Cổn Đoàn Nhi liền có thể giải quyết.

Thuận tiện lại cường thế xoát một trận hảo cảm, lại một lần nữa nhận được sự sủng ái của Thượng tướng tiên sinh.

Tiểu Ôn thở dài một tiếng: “Ngốc đến chỗ sâu tự nhiên trêu á.”

Tâm sự lẫn nhau hoàn tất, hai người liền lái xe về nhà, còn chưa dừng trên đảo, thông tin của Lục Kiêu Kỳ vang lên.

Nhìn xuống dãy số, là đến từ nhà thiết kế của mua sắm.

Sau kết nối thành công, vẫn là nhà thiết kế cay con mắt, nhưng khác biệt chính là hôm nay nhà thiết kế trang điểm rất đậm, móng tay cũng đổi thành màu lưu ly, hai mắt vẽ đường kẻ mắt, biến thành hắc sắc. Tóc đen đen trắng trắng, trên người cũng theo tông trắng đen.

Nhà thiết kế cười xinh đẹp: “Bé dễ thương, đã lâu không gặp.”

Mạc Cổn Cổn nhìn nhà thiết kế, ngoan ngoãn gật đầu: “Chào anh.”

Quơ quơ ngón tay, nhà thiết kế cười ha ha: “Đã làm xong quần áo của em rồi ~ em định chừng nào thì tới lấy?”

Con ngươi đen lúng liếng của Mạc Cổn Cổn sáng choang, chuyển qua Đại Quái Vật, con ngươi tràn đầy chờ mong.

Lục Kiêu Kỳ chuyển sang Mạc Cổn Cổn: “Ăn cơm?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.

Sau đó, Lục Kiêu Kỳ liền thay thế Mạc Cổn Cổn bàn bạc với nhà thiết kế, quyết định bảy giờ rưỡi tối.

Trước đó Lục Kiêu Kỳ đã đặt rất nhiều bộ quần áo nhỏ liền thân cho Mạc Cổn Cổnc, mà hôm nay, Lục Kiêu Kỳ nhận được quà từ Tiểu Cổn Cổn.

Tuy rằng theo dõi toàn bộ hành trình không có gì kinh hỉ, Lục Kiêu Kỳ vẫn cảm thấy sung sướng từ đáy lòng.

Ăn cơm xong, bọn họ thuận lợi nhận được quần áo. Lúc này đây, Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm nhà thiết kế hồi lâu.

Nhà thiết kế cười tủm tỉm: “Nhóc nhỏ nhìn gì vậy? Thấy dễ nhìn?”

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt, ngượng ngùng gật đầu.

Nhìn cái style trẻ trâu trắng đen, Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Anh nhớ tới thời còn trẻ, anh đã vẽ cho Thừa Phong style ngựa vằn, đến nay vẫn còn có chút buồn bực.

Nhà thiết kế sửng sốt, liếc mắt đưa tình: “Vậy nhóc đúng là tinh mắt đó.”


Mạc Cổn Cổn nhếch miệng cười: “Thực sự dễ nhìn.”

Nhà thiết kế vỗ tay, mấy cái móng tay sáng rực cực kỳ chói mắt: “Ha ha, nhóc thật biết nói chuyện, anh đây đang vui, anh sẽ cho nhóc một thẻ giảm giá, sau này á, nếu nhóc đến tìm tôi may quần áo, anh sẽ giảm giá cho nhóc, 60%. Chỗ của anh chỉ có 3 thẻ trên toàn thế giới thôi á ~~ ”

Mạc Cổn Cổn ngạc nhiên gật đầu thật mạnh, trân trọng nhận lấy nó.

Không thể không nói, quần áo của nhà thiết kế thật sự đáng giá, Lục Kiêu Kỳ chỉ tùy ý mặc một bộ liền hiện rõ khí chất.

Mạc Cổn Cổn nhìn một cách ngây ngốc, không biết tại sao, cậu có hơi không dời nổi tầm mắt.

Dường như hai gò má có hơi phát nóng, Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt: “Đại Quái Vật mặc cái này dễ nhìn!”

Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn nhóc nhỏ kia, một lát mới rũ mắt nói: “So với con gấu kia thì sao?”

Vẻ mặt thoải mái, Lục Kiêu Kỳ vẫn canh cánh trong lnofg chuyện nhóc nhỏ kia bị người mơ ước. Lúc này trực tiếp lòng dạ hẹp hòi.

Mạc Cổn Cổn ngây người một lát mới kịp phản ứng.

Mạc Cổn Cổn vuốt cằm trầm tư hồi lâu, nhíu mày xoắn xuýt một lát.

Mặt Lục Kiêu Kỳ hơi đen.

Tiểu Ôn ở một bên len lén nói: “Cổn Đoàn Nhi lão đại, làm ơn nói Lục Thượng tướng đẹp trai.”

Mạc Cổn Cổn âm thầm kinh ngạc, nhưng cậu là cục cưng ngoan, “Đại Quái Vật đẹp trai nhất.”

Lục Kiêu Kỳ thoả mãn.

Nữ quỷ áo đỏ Trương Lan đầy mặt phức tạp: “Rõ ràng là nhân thiết cuồng bá khốc duệ, hiện tại sao lại nát rồi.”

Tiểu Ôn lại ngẩng đầu nhìn trời, dùng điệu vịnh than cảm khái: “A ~ hỏi thế gian tình là gì…”

Tôn Tiểu Tuyền dùng một cước đạp bay Tiểu Ôn, “Câm miệng đi. Đều bị cậu đánh thức!”

Quỷ nhỏ xoa con ngươi đang đong đưa mới vừa định gào lên, liền có một ngón tay bỏ vào trong miệng, quỷ nhỏ sững sờ, yên tĩnh mút lấy.

Nhìn quỷ nhỏ đã ngoan lại, con ngươi như giếng cạn của Tôn Tiểu Tuyền chiếu sáng rạng rỡ.

Tựa như cậu ta đã tìm được chân lý chân chính của cuộc sống.

Lý Trân Trân đứng bên ngoài nhìn quỷ nhỏ đầy phức tạp, muốn tới gần một xuống, nhưng mỗi lần âm thầm tới gần quỷ nhỏ đều sẽ phát hiện, không phải khóc lớn thì chính là cau mày chuẩn bị khóc, hoặc là trực tiếp hướng về phía cô gào thét đầy tức giận.

Mỗi lần đều sẽ khiến quỷ nhỏ phát cuồng, mà chỉ cần Lý Trân Trân bảo trì khoảng cách an toàn, quỷ nhỏ xấu xấu chính là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất trên thế giới.

Trải qua đoạn thời gian này, Lý Trân Trân vô cùng hối hận về việc đã hại chết nhóc nhỏ đáng yêu này. Nhưng cô đã không có cách nào quay trở lại quá khứ, đánh thức bản thân cố chấp của mình thức tỉnh, để đến khi toàn bộ mọi chuyện thành ra như vậy cô cũng bất lực. Quỷ nhỏ vẫn là xấu xấu, bất quá Lý Trân Trân đã thoải mái lại cảm thấy nó đáng yêu.

Bỗng nhiên, Mạc Cổn Cổn nói: “Đại Quái Vật, khi nào thì chúng ta xử lý sương đỏ của hai bạn học nha.”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, “Cổn Cổn thấy sao?”

Mạc Cổn Cổn cũng không biết khi nào thì được, nhưng cậu nhớ kỹ lời Tiểu Ôn đã nói: “Càng mau càng tốt.”

Lục Kiêu Kỳ: “Vậy bây giờ đi. Thừa Phong, mở hệ thống phản điều tra ra.”

Thanh âm của Thừa Phong truyền ra: “Vâng, Tướng quân!”

Nguyên bản xe bay chuẩn bị quay về đảo lơ lửng đánh vòng lại, lái về một hướng khác. Đích đến là một chỗ sâu trong rừng.

Mạc Cổn Cổn chưa từng đến chỗ này, nhưng từ rất xa cậu đã nhìn thấy một màu đỏ tươi mờ ảo tràn ra từ một hướng khác của khu rừng. Y như trên người Lục Nhân Diệu, cậu bình tĩnh nhìn sương đỏ tràn ngập lên trời, nhịn không được cầm tay Đại Quái Vật: “Đại Quái Vật?”

Lục Kiêu Kỳ cầm ngược lại: “Đừng lo, đây là căn cứ O.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt.

Lục Kiêu Kỳ: “Đi nào, Lục Nhân Diệu Đàm Tình đang ở bên trong.”

Hai người bước vào trong một mảnh sương mù, từ rất xa Mạc Cổn Cổn loáng thoáng nghe được một ít âm hưởng. Trải qua qua hơn hai mươi phút bọn họ mới đi ra khỏi phạm vi của sương đỏ, sau khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, đằng trước là một lối vào không lớn.

Trước lối vào, Lục Nhân Diệu đang ngồi trên tảng đá chán đến chết, chỉ có dây thần kinh đang giật giật biểu thị lúc này anh ta đang cố gắng bình phục tâm tình, hoặc là nên nói đang cực lực nhẫn nại nỗi đau nào đó.

Nhìn thấy Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn, Đàm Tình lau mặt không huấn luyện nữa, thoáng cái Lục Nhân Diệu cũng đứng thẳng dậy.


Đàm Tình & Lục Nhân Diệu: “Tướng quân!”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu.

Lục Nhân Diệu chuyển sang Mạc Cổn Cổn, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Bạn học Mạc.”

Mạc Cổn Cổn quan sát anh ta, “Cậu đã bị xâm nhập đến mũi.”

Lục Nhân Diệu nhìn trộm Lục Kiêu Kỳ, liền cười khổ nói: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy mũi thực sự rất đau.”

Lục Kiêu Kỳ tùy ý đảo qua: “Vào đi.”

Mạc Cổn Cổn đi theo vào căn cứ O, đây là con bài chưa lật chân chính thuộc về Lục gia, một căn cứ còn chưa công bố.

Trên đường, Lục Nhân Diệu tê một tiếng.

Mũi xuất hiện mùi máu tươi, Mạc Cổn Cổn nghi hoặc quay đầu lại, thấy anh ta che mũi, màu đỏ tươi chảy dọc theo khe hở xuống, thoáng cái kinh ngạc đến ngây người.

Con ngươi lóe lên, Lục Kiêu Kỳ quét mắt: “Có thể kiên trì sao?”

Lục Nhân Diệu đáp trung khí mười phần: “Có thể!!”

Tình huống của Đàm Tình cũng không tốt hơn anh là bao, cô lại bị chảy máu từ hướng trán.

Con ngươi của Lục Kiêu Kỳ trở nên nghiêm nghị.

Huyết quản vỡ tan, máu chảy không ngừng, đây là điểm chuyển tiếp từ giai đoạn 3 sang 4, ở giai đoạn này đau đớn sẽ tăng lên gấp bội.

Mạc Cổn Cổn được Lục Kiêu Kỳ nắm tay, bàn tay to ấm áp bọc lấy ngón tay mảnh khảnh, “Đại Quái Vật.”

Lục Kiêu Kỳ: “Không sao.”

Qua năm phút, rốt cục bọn họ cũng đến đích, Lục Kiêu Kỳ cũng không để ý tới thứ gọi là hành lang, trực tiếp dẫn ba người vào đường chuyên dụng, chỉ vào hai cái giường y tế: “Nằm lên đi.”

Đàm Tình và Lục Nhân Diệu nghe lời nằm lên, hai người nhìn như bình tĩnh, thực tế lại đặc biệt khẩn trương.

Huyết dịch của bọn họ vẫn đang chảy ra ngoài, nhìn qua cực kỳ thê thảm, nhưng hai người cắn chặt răng, thẳng thắn cương nghị cọ xát hàm răng.

Trước khi đến đây, dưới sự phiên dịch của Mạc Cổn Cổn, Lục Kiêu Kỳ đã hiểu đại khái quá trình.

Lục Kiêu Kỳ nhấn xuống cái nút, áo khoác trắng tiến vào, anh ta cất tiếng chào Mạc Cổn Cổn, liền cho chích thuốc mê cho hai người. Lục Nhân Diệu và Đàm Tình là quân nhân đặc thù, đã sớm được huấn luyện qua, cho nên áo khoác trắng dùng thuốc mê đặc thù, chỉ bất quá hình như thuốc mê không quá hữu dụng với bọn họ.

Áo khoác trắng cau mày, chép chép miệng: “Hình như không quá đủ. Nhưng hiện tại bọn họ đang rất suy yếu, nếu mà thêm liều nữa có thể sẽ đi đời luôn.”

Lục Kiêu Kỳ híp mắt.

Tiểu Ôn cười nhạo một tiếng: “Thứ gì vậy chứ, không phải là muốn làm cho bọn họ ngất xỉu sao?”

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu.

Tiểu Ôn cười chỉ chỉ mình nói: “Tôi có thể làm cho bọn họ mê man, trong quá trình tuyệt đối sẽ không tỉnh dậy được.”

Mạc Cổn Cổn nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ.

Lục Kiêu Kỳ trực tiếp vẫy lui áo khoác trắng: “Cậu có thể ra được rồi.”

Áo khoác trắng gật đầu: “Được, vậy tôi đi điều chế thuốc, cứ quan sát tình huống rồi gọi tôi. Bất quá kỳ thực tôi muốn một chút móng tay của gấu trúc…” Đang nói liền có một cơn gió lạnh thổi qua, áo khoác trắng mơ mơ màng màng ngã xuống đất, mà ý thức của hai quân nhân trên giường đã mơ hồ.

Mạc Cổn Cổn ngây người, cậu nhìn chằm chằm áo khoác trắng dưới đất nghiêng nghiêng đầu.

Tiểu Ôn cười tủm tỉm: “Không cẩn thận trượt tay.”

Cái gì mà móng tay gấu trúc, là thứ thuộc về Đại Quái Vật và Cổn Đoàn Nhi lão đại nhà mình, người khác còn đòi ngấp nghé?!

Cứ nằm dưới đất sám hối trước đi.

Lục Kiêu Kỳ vây xem toàn bộ hành trình từ trong mắt Mạc Cổn Cổn: “… …”

Lục Kiêu Kỳ: “Bắt đầu đi.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu, nhìn về phía Tiểu Ôn.

Cậu không cần nói chuyện, đám lệ quỷ Tiểu Ôn cũng đã hiểu rõ, trực tiếp chớp cặp mắt đỏ thẳm, hưng phấn phóng về phía hai người.

Ở trong mắt Mạc Cổn Cổn, hai cái người lệ quỷ màu đó vây quanh kín mít, trên đầu bọn họ có nhiều lệ quỷ vây quanh nhất, xuyên qua đó cậu có thể mơ hồ nhìn thấy thỉnh thoảng Lục Nhân Diệu hoặc là Đàm Tình nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Bọn họ đã bị hôn mê sâu, nhưng vẫn rầm rì, có thể nghĩ, lúc này bọn họ có bao nhiêu đau đớn.

Nhìn thấy hình ảnh cay mắt này từ trong con ngươi của Mạc Cổn Cổn, Lục Kiêu Kỳ trầm mặc hồi lâu.

Cứ có loại ảo giác như hiện trường phạm tội, Lục Kiêu Kỳ nhịn không được ôm Cổn Cổn vào trong lòng, “Nghỉ ngơi một lát?”

Mạc Cổn Cổn đi một hồi, đã sớm mệt, nghe Đại Quái Vật nói như vậy, dĩ nhiên là ngồi trên đùi anh không nhúc nhích. Cậu cũng sẽ dùng hình thái thiếu niên ngồi trong lòng Đại Quái Vật, mặc dù không có nhiều như trạng thái của gấu trúc, nhưng Mạc Cổn Cổn đã thành thói quen dán vào người Lục Kiêu Kỳ, không hề cảm giác được, ở trong mắt người ngoài, động tác của cậu cùng với Lục Kiêu Kỳ mờ ám tới cỡ nào.

Các lệ quỷ ăn một bữa no nê, thỏa mãn cực.

Tiểu Ôn lau miệng: “Cổn Đoàn Nhi lão đại, bọn họ đã không còn tai hoạ ngầm gì nữa. Lúc sau có thể đọc một chút bài bốn cho chúng tôi được không?”


Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh, thò đầu ra nhìn hai người.

Lệ quỷ thấy thế, lập tức tách ra để cho lão đại nhìn rõ ràng, đa số lệ quỷ còn lộ ra vẻ mặt ăn chưa đã ghiền nữa.

Lục Nhân Diệu và Đàm Tình cứ như được vớt từ trong nước ra, tuy rằng sắc mặt của bọn họ tái nhợt, nhưng sương đỏ trên đầu đã biến mất, máu cũng dần dần ngừng chảy, nhìn qua tình huống rất thảm, nhưng cũng chỉ là bị thương ngoài da.

Tiểu Ôn: “Bọn họ bị sát khí gây thương tích, xâm nhập vào bên trong, đây đã là tình huống tốt nhất. Không cần lo lắng, dưỡng dưỡng liền tốt.”

Quỷ giáo sư chen vào nói: “Uống nhiều thuốc bổ một chút, có thể tráng dương.”

Các lệ quỷ khác bắt đầu mồm năm miệng mười phun ra rất nhiều thực đơn bồi bổ kỳ kỳ quái quái, được Mạc Cổn Cổn ghi nhớ báo cho Lục Kiêu Kỳ biết.

Nghe thực đơn xong, qua thật lâu Lục Kiêu Kỳ không nói gì.

Tiểu Ôn liếm liếm miệng, cậu ta siết chặt nắm tay, cảm giác sức mạnh lại cường đại hơn một chút.

Tiểu Ôn: “Cổn Đoàn Nhi lão đại, có còn loại chuyện tốt đẹp như vậy nữa không, bữa tiệc này ăn thật ngon.”

Lục Kiêu Kỳ âm thầm lưu ý, trầm ngâm trong chốc lát: “Có.”

Lục Kiêu Kỳ lôi kéo Mạc Cổn Cổn rời khỏi phòng, trước khi ra cửa, anh đá áo khoác trắng cho tỉnh.

Áo khoác trắng mê mê hoặc hoặc ngồi dậy, mơ hồ hai giây, chợt trừng lớn hai mắt: “Lão Lục! Mới nãy sao tôi lại nằm ra đây vậy?! Chuyện gì xảy ra a a??”

Áo khoác trắng muốn đuổi theo, xa xa truyền đến tiếng Lục Kiêu Kỳ nói.

Lục Kiêu Kỳ nhìn anh ta nói: “Bọn họ cũng đã không sao rồi, cậu ở lại xử lý vết thương cho họ đi.”

Áo khoác trắng quay đầu, vừa liếc mắt liền thấy hai người máu me đầy mình, không biết phát hiện cái gì, anh hử một tiếng dựa sát vào nhìn, con ngươi chợt lui.

“Đây là…”

Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn đi đằng trước, bên cạnh có rất nhiều lệ quỷ bay theo.

Hàng lang nay cũng không phải là hàng lang tinh khiết, cách mỗi một khoảng cách, sẽ có một lồng thủy tinh thật lớn, bên trong đang nuôi cái gì đó.

Rất xa, có tiếng gào thét truyền đến: “Buông ra, ta muốn ăn ngươi… Ăn ngươi…”

Trong một cánh cửa truyền ra tiếng rên rĩ thống khổ, càng có nhiều tiếng gào tê tâm liệt phế.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi trầm xuống, anh ý vị thâm trường nhìn chung quanh một vòng, liền quay đầu đi nhìn Gấu Trúc Đoàn Nhi nhát gan nhà mình.

Mạc Cổn Cổn nghiêng tai lắng nghe.

“Rống! Ăn ăn! A…”

Bỗng nhiên một tiếng kêu kỳ lại bén nhọn quái đâm vào đầu, Mạc Cổn Cổn bị dọa nhảy dựng, lui về phía sau hai bước chui vào phía sau Lục Kiêu Kỳ.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, sờ sờ đầu của cậu: “Chúng ta đi thôi.”

Nói rồi, anh liền lôi kéo Mạc Cổn Cổn rời đi.

Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người.

Mạc Cổn Cổn quay đầu lại: “Không phải đã đi vào rồi sao?”

Lục Kiêu Kỳ lắc đầu: “Đi sai.”

Mạc Cổn Cổn bình tĩnh nhìn anh, mấy giây sau gật đầu đầy tin tưởng: “À.”

Tiểu dáng dấp ngơ ngác ngoan ngoãn của Gấu Trúc Đoàn Nhi, trái tim Lục Kiêu Kỳ đập thình thịch, bị manh ra một mặt máu. Về phần tại sao anh lại dừng lại, chỉ là chỉ vị trí cho mấy lệ quỷ này, Cổn Cổn liền không cần để ý nữa.

Hai người dạo qua một vòng rồi trở lại phòng giữa, phát hiện Lục Nhân Diệu và Đàm Tình đã tỉnh.

Áo khoác trắng đang cho Lục Nhân Diệu băng bó vết thương, nghe động tĩnh, tam người cùng nhau ngẩng đầu, đều lộ ra điểm phức tạp lại kích động vẻ mặt.

Ba người: “Tướng quân!”

Lục Kiêu Kỳ chuyển từ trên người Đàm Tình tới Lục Nhân Diệu: “Thế nào?”

Đàm Tình gật đầu, dứt khoát: “Rất tốt.”

Bởi vì Lục Nhân Diệu còn chưa băng bó, cho nên có vẻ vô cùng chật vật, anh lau lau mặt: “Tướng quân, bạn học Mạc! Tôi khỏe rồi nè!”

Trong mắt Lục Kiêu Kỳ xoẹt qua ý cười thâm thúy.

Áo khoác trắng cũng không dám tin tưởng, đây quả thực liền là ý nghĩa vượt thời đại á. Sau này có đối mặt với đám sâu đáng chết kia, bọn họ cũng không còn bị trói buộc bởi di chứng đáng sợ nữa! Áo khoác trắng nhìn hai người, trong lòng vò đầu bứt tai.

Rốt cuộc là làm sao làm được á?!

Áo khoác trắng: “Lão Lục, cậu nói cho tôi biết đi?”

Lục Nhân Diệu có suy đoán, nhìn áo khoác trắng: “Nói cho cậu biết, cũng là cố gắng cả đời không làm được.”

Áo khoác trắng: “… …” Tui phắc con nhà ai đây, lôi ra xử chém!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.