Đọc truyện Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương – Chương 51Cổn Cổn Đi Tới Phủ Thượng Tướng
Edit: Tiểu Điềm Điềm
Hửm? QAQ Đại Quái Vật làm sao bây giờ? Tại bánh ngọt mà tôi bị phát hiện rồi! Làm sao bây giờ! Mạc Cổn Cổn nghĩ vậy liền sợ mất mật.
Làm sao phát hiện không quan trọng, quan trọng là Mạc Cổn Cổn ẩn thân, còn bị các fan bắt hiện hình.
Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người, vội thoát khỏi chương trình, đóng máy tính lại.
Làm xong tất cả, mới bụm gương mặt với hai gò má ửng hồng, bắt đầu lo lắng: “Ô.”
Đại Quái Vật nói đừng tùy ý hiện thân, hình như cậu lại làm sai rồi. Lúc này, cậu cũng không dám len lén lên nữa, vỗ vỗ ngực mà lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng còn chưa kịp bình ổn, tiếng của Thừa Phong đã vọng lại từ bên ngoài.
“Cổn Đoàn Nhi, chúng ta phải ra ngay rồi! Chuẩn bị xong chưa?”
Hít sâu một hơi, Mạc Cổn Cổn gật đầu.
Cậu siết chặt nắm tay, trong lòng bàn tay sớm đã có chút ướt át.
Mỹ thiếu niên cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đáy lòng vẫn có chút thấp thỏm, ánh mắt nhịn không được nhìn trộm ra ngoài cửa sổ, bên ngoài sớm đã có thật nhiều người nghe tin chạy đến, đông ngịt nhìn không rõ ràng.
Chỉ với cái nhìn này, Mạc Cổn Cổn liền kinh ngạc đến ngây người.
Cậu trừng lớn hai mắt, nội tâm thầm kêu: “Đại, đại gia gia! Thật là nhiều người á!”
Cậu chỉ coi chủng tộc của Đại Quái Vật cường đại giàu có, nhân số đông đảo, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng sau khi nhìn thấy đám người chen vai thích cánh, trước mắt Mạc Cổn Cổn có hơi tối sầm, bị chấn động đến mức phải hít sâu một hơi.
Sao mà chủng tộc của Đại Quái Vật có thể phồn vinh như vậy chứ.
Chủng tộc này khổng lồ đến cỡ nào mới có thể sinh ra cảnh tượng người đông nghìn nghịt hưng thịnh này đây hả.
Nghĩ lại chính mình đã trở thành dòng độc đinh, Mạc Cổn Cổn rũ mí mắt, đáy mắt chất chứa đầy mất mát và khổ sở.
Lục Kiêu Kỳ đã sớm thay một bộ quân phục vừa người, khí thế bàng bạc đứng ở vị trí trước nhất. Lúc này, nét mặt của anh khôi phục về vẻ lãnh khốc thường có, ánh mắt sâu không thấy đáy, tựa như hai vòng xoáy. Trên người tỏa ra hơi thở người sống chớ gần nồng nặc, đến cả Mạc Cổn Cổn cũng không khỏi ngẩn ra một chút.
Đại Quái Vật trở nên khác lạ rồi.
Mạc Cổn Cổn không hiểu, nhưng cậu cũng không thích bộ dáng này của Đại Quái Vật, không khác gì cục băng, trong ngoài đều tỏa ra hơi lạnh.
Môi mấp máy vài lần, Mạc Cổn Cổn cất lên giọng nói thanh thúy: “Đại Quái Vật.”
Lục Kiêu Kỳ quay đầu lại, con ngươi lạnh băng lập tức tiêu tán, thay vào đó chứa đầy ý cười: “Sao vậy Cổn Cổn?”
Mạc Cổn Cổn hoảng hốt, cẩn thận nhìn chằm chằm Đại Quái Vật, qua một lát mới mơ mơ màng màng lắc đầu, Đại Quái Vật vẫn là Đại Quái Vật mà cậu biết.
Tiểu thiếu niên không nói gì, Lục Kiêu Kỳ liền đi đến, sờ sờ mái tóc đen của cậu: “Hồi hộp hả?”
Mạc Cổn Cổn nghĩ nghĩ, gật đầu thật mạnh.
Ôm Mạc Cổn Cổn vào lòng, Lục Kiêu Kỳ vỗ nhẹ lưng cậu trấn an: “Đừng lo, em cứ đi vào giữa họ, hiện tại không cần nói gì cả.”
Nghiêm túc nhớ ở trong lòng, Mạc Cổn Cổn đồng ý.
“Tôi ở phía trước, tất cả đã có tôi rồi, được không?” Chóp mũi của Lục Kiêu Kỳ tràn đầy hơi thở tươi mát của mỹ thiếu niên, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào xoáy tóc của cậu, con ngươi trở nên sâu thẳm.
Nhìn không thấy vẻ mặt Đại Quái Vật thay đổi, Mạc Cổn Cổn vẫn ngoan ngoãn nghe những điểm cần chú ý.
Thực sự quá ngoan rồi. Lục Kiêu Kỳ âm thầm thở dài, sâu trong con ngươi chợt lóe một tia nóng cháy rồi biến mất. Anh nhắm hai mắt lại hôn một cái lên trán của thiếu niên, cố gắng bình phục cảm xúc mãnh liệt vừa mới dâng trào.
Thừa Phong vẫn âm thầm quan sát Tướng quân nhà mình, thấy tầm mắt anh nhìn chằm chằm Cổn Đoàn Nhi gần như muốn ăn thịt người, lúc này mới bụm mặt không fuck nói. (cái này là nguyên văn của tác giả nha)
Tên điên rót rượu vào miệng, lộ ra một nụ cười tang thương lại khổ sở: “Thanh xuân thực tốt.”
Mắt điện tử của Thừa Phong lóe lên: “Thanh xuân à.”
Sau khi phi thuyền vững vàng hạ xuống đất, lệ quỷ liền bay ra ngoài bao quanh phi thuyền làm tầng bảo hộ thứ nhất. So với trùng si hoạt thi, ưu thế vô hình của lệ quỷ liền được bộc lộ rõ ràng. Bọn họ hoàn toàn có thể giải quyết được toàn bộ nghi nan tạp chứng ngay tại thời điểm con người còn chưa kịp phát hiện ra.
Với lại, lệ quỷ dò xét lòng người cực kỳ tinh chuẩn, phàm là người xuất hiện tâm tư dị dạng, bọn họ có thể xử lý ngay lập tức.
Có thể nói, lệ quỷ còn hữu dụng hơn cả máy dò của con người nữa.
Trùng si hoạt thi đi cùng bao quanh để Mạc Cổn Cổn ở giữa, mặt mày ai nấy đều hung thần ác sát. Trải qua nhiều ngày nghe Mạc Cổn Cổn đọc bài, hai mắt trùng si đã dần dần khép lại, tuy rằng không thể khôi phục như lúc ban đầu, nhưng cũng không còn là hai lỗ đen đáng sợ nữa, nếu có bị người khác thấy cũng chỉ nghĩ rằng đây là một nhóm người mù mà thôi.
Mạc Cổn Cổn cũng đeo một cái kính râm, đội mũ, che lấp gương mặt tinh xảo, trang bị giống với mấy trùng si hoạt thi khác, trừ điểm tinh tế hơn, đứng ở trong đám người cũng không tính là bắt mắt.
Cửa vừa mở ra, Lục Kiêu Kỳ cất bước đi ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng.
Trùng si hoạt thi sau lưng anh đã sớm kích động, mỗi người đều ưỡn ngực ngẩng đầu, kích động ghê gớm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ trở về quê hương kể từ khi biến thành bộ dáng giống quỷ này, có vài người còn có thể kéo căng da mặt, tên điên là người duy nhất quần áo sạch sẽ mà còn cầm rượu trong tay. Sau khi hắn đi ra, cũng không có nhìn không chớp mắt giống như mấy người khác, mà là hai mắt dâng tràn nước mắt, mãnh liệt uống vài ngụm rượu, bụm mặt lệ nóng doanh tròng.
Quay về rồi, rốt cuộc hắn cũng quay về rồi!
Tròn ba trăm năm, ngày tháng thống khổ đã sắp qua đi!
Tuy rằng mấy trùng si khác cũng kích động, nhưng vẫn nghiêm ngặt dựa theo phân phó của Lục Kiêu Kỳ, phối hợp bản tâm che chở Mạc Cổn Cổn.
Bến tàu lớn nhất tinh cầu Celta, các trưởng quan tối cao của chính giới và quân giới đã sớm đứng đợi ở đó.
Lục Kiêu Kỳ mang theo khí thế bàng bạc bước lên, còn chưa mở miệng, lão Nguyên soái để râu dài bạc trắng đã tiến tới nắm chặt lấy tay anh: “Về đến là tốt rồi!”
Lục Kiêu Kỳ chào theo nghi thức quân đội: “Nguyên soái!”
Lão nguyên soái cười đáp trả, Tổng thống ở bên cạnh chậm một bước cũng cười bước qua, hoàn toàn không hề nổi nóng bởi vì bị vượt qua mặt.
Trò chuyện một cách hư tình giả ý, Mạc Cổn Cổn là nghe không hiểu, cậu chỉ dựng thẳng tai chú ý Đại Quái Vật.
Đứng ở một nơi xa lạ, Mạc Cổn Cổn vẫn cảm thấy vô cùng thấp thỏm, cậu cũng không hiểu mọi thứ xung quanh, chỉ có Đại Quái Vật và trùng si bên người có thể khiến cậu thả lỏng hơn đôi chút, cậu nhìn trộm nam nhân với dáng người cao ngất ở phía trước, tâm tư lung lay: Đại Quái Vật quen biết nhiều người vậy sao? Bọn họ đều là người nào của Đại Quái Vật vậy ta.
Dưới đáy lòng Mạc Cổn Cổn cảm thấy hiếu kỳ, đồng thời còn thấy thấp thỏm: Có khi nào sau này Đại Quái Vật sẽ không để ý tới cậu nữa không.
Võ Nhị đau lòng hỏng: “Cổn Cổn đừng sợ! Nếu nó dám có lỗi với con, dù có liều mạng gia gia cũng không để nó sống yên!”
Võ Đại đánh bay Võ Nhị, “Cổn Cổn có hai gia gia rồi, chắc chắn hai ông sẽ là người gần gũi nhất với con.”
Mạc Cổn Cổn ngây người, sau đó nở nụ cười.
Mạc Cổn Cổn: “Dạ, con biết rồi, cảm ơn gia gia.”
Võ Đại thỏa mãn trong lòng. Rốt cục cũng có thể tận dụng triệt để, làm cho Cổn Cổn biết chủng tộc nhà mình mới là người thân mật nhất. Võ Đại ước gì Lục Kiêu Kỳ làm không tốt, ông mới có thể đánh thẳng vào lòng Cổn Cổn, trở thành người quan trọng nhất của Cổn Cổn.
Thân phận của trùng si hoạt thi thuộc về ba trăm năm trước, sớm đã bị gạch bỏ.
Cho nên, trước khi quay về, mấy người này đều không có hộ khẩu, Lục Kiêu Kỳ từng nói với Mạc Cổn Cổn cách bổ sung như thế nào, chỉ là lúc ấy Mạc Cổn Cổn đầy đầu chấm hỏi, trên cơ bản là không hiểu, chỉ nhớ kỹ trọng điểm không hộ khẩu thì dùng chiến công để đổi.
Cậu nhớ kỹ lời Đại Quái Vật nói, trên tinh vực màu xám có rất nhiều người không có chứng minh thân phận, trong số đó có rất nhiều người là trẻ con đào vong, từ khi ra đời liền không thể có được chứng minh thân phận. Mà những người sống trên tinh vực màu xám, cần phải có chiến công lớn mới có thể làm hộ khẩu chứng minh, trở thành công dân tinh tế chính thức.
Lục Kiêu Kỳ đã sớm chuẩn bị tốt trên tinh vực màu xám, chuyện thân phận chỉ là nước chảy thành sông.
Lần này, Lục Kiêu Kỳ cực kỳ cao điệu, nhân dân toàn bộ tinh vực đều biết đại anh hùng của bọn họ trở về, đã vậy còn mang về chiến công không thể phỏng chế, vì thế, trung ương Celta cũng không có cách nào không đưa ra sự hồi đáp. Cái gọi là Thượng tướng trên danh nghĩa lúc trước còn có thể ngăn chặn những tiếng nói thay cho Lục Kiêu Kỳ, nhưng tiêu diệt băng cướp khiến người khác vừa nghe đến đã sợ mất mật lại oán hận chính là đại công.
Đặc biệt là cái băng cướp này, bọn chúng lại chuyên giết con nối dòng của quan lớn, làm cho gần như một nửa quan lớn hận đến ngứa răng, hận không thể ăn tươi nuốt sống chúng. Chỉ tiếc vũ khí của băng cướp này quá tiên tiến, bọn họ đã xuất động tiêu diệt với quy mô lớn vài lần nhưng cũng không thể làm được gì.
Không nói đến bản thân Lục Kiêu Kỳ ưu tú, chính là về mặt tư tâm, những cha mẹ đã chịu thống khổ khi mất đi con nối dòng này liền nguyện ý ủng hộ Lục Kiêu Kỳ. Cho nên, lần này chuyện Lục Kiêu Kỳ được thăng cấp gần như là ván đã đóng thuyền, dù cho lão Nguyên soái có nắm lỗ mũi cũng không thể không nhận.
Mạc Cổn Cổn trực tiếp đi theo Lục Kiêu Kỳ trở lại phủ Thượng tướng.
Phủ Thượng tướng, có thể nói là trống rỗng.
Không có gì cả.
Trước đây còn có hoa cỏ, nhưng kể từ khi tin Lục Kiêu Kỳ chết được truyền đến, tất cả đều bị bỏ xó. Cũng chỉ có lão quản gia và một hai người tin tưởng vững chắc Lục Kiêu Kỳ còn sống không có rời đi, tiếp tục gian nan duy trì cái phủ Thượng tướng to lớn này. Nhưng muốn chăm sóc nó được như trước đây, trừ tinh lực ra, ngày tháng vào không đủ ra cơ bản là cũng không có cách nào làm được.
Mấy ngày nay, đều là lão quản gia móc ra tiền tiết kiệm nhiều năm để duy trì chi phí của ba người và phủ Thượng tướng.
Biết được Tướng quân nhà mình còn sống, lão quản gia vô cùng hưng phấn, đếm kim giây ngóng trông, rốt cục sau khi nhìn thấy Lục Kiêu Kỳ, lão lệ tung hoành, ông khóc như một đứa bé. Lão quản gia nghẹn ngào: “Tướng quân, trở về rồi! Trở về rồi trở về rồi!”
Hai người còn lại, một là đầu bếp, một là người làm vườn.
Hai người cũng đứng ở một bên đỏ cả vành mắt.
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, “Chú Ngụy, con về rồi đây.”
Lão quản gia triệt để khóc như mưa.
Tiến vào phủ Thượng tướng, cửa lớn vừa đóng, rốt cục Lục Kiêu Kỳ cũng không kéo căng mặt nữa, anh vỗ vỗ vai lão quản gia, quay đầu.
Len lén ngẩng đầu, Mạc Cổn Cổn trùng hợp đối diện với tầm mắt của anh, sau đó cúi đầu như bị dọa sợ.
Đáy mắt Lục Kiêu Kỳ xuất hiện ý cười, vươn tay vẫy cậu lại: “Cổn Cổn đến đây.”
Mạc Cổn Cổn kinh ngạc.
Lục Kiêu Kỳ rất có kiên nhẫn: “Cổn Cổn, đến đây.”
Lần này Mạc Cổn Cổn xác định, cậu vui vẻ chạy đến bên cạnh Đại Quái Vật.
Lục Kiêu Kỳ sờ sờ: “Về đến nhà rồi, sau này nơi đây chính là nhà của chúng ta. Không cần lo lắng nữa được không?”
Thoáng cái Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt, nhìn quanh một vòng, cỏ dại rậm rạp không có cây cũng không có nước sông. Cái chỗ hoang vu này chính là lãnh địa đó hả? Thoáng cái Gấu Trúc Đoàn Nhi cảm thấy thương hại, trước kia Đại Quái Vật sống như thế nào vậy nha. Thiệt đáng thương!