Đọc truyện Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương – Chương 17Thượng Tướng Mất Mà Có Lại Được Cổn
Mạc Cổn Cổn đầy đầu mờ mịt, có thể nói là vô cùng mộng bức. Tổ tiên??
Chưa bao giờ nghĩ tới lúc mình còn sống có thể gặp được trưởng bối ngoài ma ma, lúc này trên đầu Mạc Cổn Cổn đầy dấu chấm hỏi, đến cả tâm tình sợ hãi cũng bị quên mất. Nhóc cẩn thận nhìn chằm chằm vào mấy đốm sáng nhỏ này, thật đúng là mơ hồ có thể nhìn thấy bộ dáng gấu trúc từ mỗi một đốm sáng.
Cho nên nha?
Mỗi một đốm sáng xanh mơ hồ có hai cái tai tròn, một thân thể nho nhỏ, tròn vo.
Hình như thực sự là gấu trúc á.
Mạc Cổn Cổn nhìn mấy đốm sáng nhỏ này, xác thực cảm nhận được cảm giác vui sướng nhàn nhạt và vô cùng thân thiết, đây là đến từ huyết mạch tương liên. Tuy rằng hoàn cảnh một mảnh đen kịt không thấy được đầu đít, lại không hề kinh khủng, tương phản, nơi này không ngừng truyền đến cảm giác tường hòa và ấm áp.
Chút bất an nơi đầu quả tim biến mất, nhóc ngạc nhiên nhìn mấy đốm sáng nhỏ này.
Đốm sáng nhỏ vây quanh nhóc vòng qua vòng lại, giống như yêu thích cực, thỉnh thoảng trong đầu Mạc Cổn Cổn lại vang lên tiếng kinh ngạc hoặc cảm khái.
“A, bé con lớn lên có hơi nhỏ đó. Chẳng lẽ là ăn không đủ? Ai dám khắc nghiệt như vậy?”
“Nhóc nhỏ thật đáng yêu, không ngờ tới đã chết năm trăm năm, ta còn có thể nhìn thấy tiểu hậu bối bừng bừng sức sống như này.”
“Quá đáng yêu, đây mà là con trai tôi, ngày nào tôi cũng cho bé con ăn măng non non hết!”
“Vật nhỏ, con tên gì?”
Âm thanh trong đầu có hơi ồn, nhưng Mạc Cổn Cổn lại không cảm thấy tức giận, nhóc chỉ kinh ngạc thôi.
Lúc sau, đốm sáng đặc biệt phấn khởi kia lại nhô ra: “Mọi người đừng nói nữa! Bé con nghe ông này! Ông là tổ tiên của con nè!”
Mấy đốm sáng khác: “… …”
Mạc Cổn Cổn: “… …”
Đốm sáng khác: “Lẽ nào coi bọn tôi chết hết rồi à? Ai mà không là tổ tiên của nhóc nhỏ kia?”
Đốm sáng đó: “Vốn dĩ mấy đứa đã chết hết rồi mà!”
Mạc Cổn Cổn: “… …”
Không biết tại sao, Mạc Cổn Cổn có hơi 囧.
Đây là các trưởng bối của nhóc sao? Tại sao lại có cảm giác kỳ quái vậy nè. Nếu nhóc con biết được ngôn ngữ của nhân loại, liền biết cái này kêu là ‘đậu bỉ’.
Đậu bỉ : ngu ngốc + đáng yêu
Đốm sáng: “Lão tam thối, nhóc nhỏ kia đáng yêu như vậy, đây là cháu nội lớn của tôi!”
“Cứt! Nhìn cái tướng gấu của ông sớm đã chết mấy nghìn năm rồi, còn cháu nội của ông, còn cần mặt mũi nữa không, rõ ràng là tiểu bảo bối nhà tôi!”
“Ông không có tướng gấu à? Chính là cháu của tôi! Đánh nhau không?”
Mạc Cổn Cổn nhìn mấy đốm sáng tụm lại thành chùm sáng, hình như là sắp kéo bè kéo phái đánh nhau thì phải.
Mạc Cổn Cổn yếu yếu nộn nộn nói: “Chào, các ông ạ?”
Tiếng kêu của Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi cắt đứt cuộc ẩu đả của mấy quỷ gấu trúc trưởng bối, bộ dáng bệ vệ hung thần ác sát chuẩn bị chiến đấu biến mất, tất cả đều trở nên đặc biệt hiền lành.
Đốm nào đó: “Nhóc con, ông thực sự là tổ tiên của con.”
Mạc Cổn Cổn: “Chào ông, ừm, tổ tiên gia gia.”
Đốm nào đó hưng phấn cực, liên tục đáp lời: “Ông đây ông đây! Ngoan lắm!”
Bị một đám tổ tiên gấu trúc đã chết vây xem, Mạc Cổn Cổn có hơi không được tự nhiên, nhóc dùng tiểu móng vuốt gãi gãi tai, làm dâng lên một trận hoan hô và ca ngợi: “Nhìn kìa, bé cưng của chúng ta đáng yêu biết bao nhiêu, còn có thể gãi tai nữa!”
Mạc Cổn Cổn có hơi mờ mịt: “… ?”
Liếm liếm cái mũi nhỏ, không được tự nhiên vểnh đuôi nhỏ lên, Mạc Cổn Cổn chớp mắt đầy vô tội.
Lại vang lên từng trận khích lệ: “Ai nha, tiểu bảo bối liếm mũi, lắc đuôi thực đáng yêu, nhanh nhanh cho, muốn cái gì đều cho cái đó!”
Mạc Cổn Cổn không còn lời nào để nói.
Nhóc nghiêng nghiêng đầu, trong tiếng khen lại vang lên lần thứ 3, yên lặng suy ngẫm: Có thể là nhóc đang gặp cơn ác mộng kỳ quái nào đó rồi.
Loại tình huống này duy trì liên tục cho đến khi đốm sáng lớn nhất bay từ đằng xa đến, đốm sáng này chính là đốm sáng đầu tiên trấn an Mạc Cổn Cổn ‘Đừng sợ’, cũng là đốm sáng đầu tiên bị mấy đốm sáng khác đánh bay. Ông bay trở về, sau đó dùng cái móng mơ hồ có thể nhìn thấy hất văng mấy đốm sáng tổ tiên đang phấn khởi.
Mấy đốm sáng khác lập tức câm như hến.
Đốm sáng lớn nhất: “Ông là tổ tiên Ngả, cũng là trưởng bối đời thứ 3 của đám con cháu không ra gì này, con cứ gọi ông là Ngả gia gia.”
Rất nhiều đốm sáng âm thầm thổ tào ổng cậy già lên mặt thối không biết xấu hổ, nhưng cũng không dám phản bác, rất hiển nhiên, vị tổ tiên Ngả này có địa vị cực cao.
Mạc Cổn Cổn gật đầu: “Chào Ngả gia gia ạ.”
Đốm sáng Ngả gia gia đã mất: “Bé con, con có thể vào đây, nói rõ con có thiên phú rất cao.”
Mạc Cổn Cổn không rõ, nhóc có thiên phú gì?
Nghĩ nghĩ, nhóc vắt hết óc, cũng chỉ cảm thấy điểm đặc biệt của mình chính là ăn nhiều.
Ăn nhiều cũng coi như là thiên phú sao?
Ngả gia gia: “Nhóc con, đây là tổ tiên giới của gấu trúc, tổ tiên giới có thể phù hộ con, giúp con tránh khỏi tai nạn không cần thiết.”
Mạc Cổn Cổn như hiểu như không, thái độ lại rất nghiêm chỉnh, khiến cho Ngả gia gia cảm thấy rất thoải mái.
Ngả gia gia: “Thân là cháu nội trai ưu tú của chủng tộc gấu trúc chân chính của chúng ta, tộc đàn cần con đến chấn hưng! Cho nên, hãy nhận lấy…”
Ngả gia gia: “Con sẽ không từ chối chứ?”
Mạc Cổn Cổn trầm mặc trong chốc lát, thân là một con gấu trúc, bỗng nhiên nhóc hơi có chút cảm giác sứ mệnh: “Dạ.”
Mạc Cổn Cổn liền biết nhóc sẽ phải đối mặt với cái gì.
Nhìn nhìn bộ sách không thấy điểm cuối, đầu Mạc Cổn Cổn vang lên tiếng ong ong, hiện tại hối hận còn kịp không?
Ngả gia gia chỉ vào một ít châu báu ở sâu bên trong: “Con có thể lấy đi một vật, về phần mấy thứ khác, con cần phải trao đổi.”
Đống châu báu chất chồng như núi, Mạc Cổn Cổn nhìn nhìn, nhưng lại không coi ra gì.
Bỗng nhiên, nhóc nhìn thấy một đồ vật giống với bảo bối Đại Quái Vật từng chơi đùa, thoáng cái hai mắt liền sáng ngời. Thứ kia của Đại Quái Vật không dễ nhìn bằng cái này, sau khi bị đốt rất xấu, cái này đẹp hơn nhiều, không biết Đại Quái Vật có…
Sau đó nhóc liền cứng đờ. Có khi nào Đại Quái Vật đang lo lắng cho nhóc hay không, đột nhiên nhóc lại biến mất.
Bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng, Mạc Cổn Cổn đứng ngồi không yên: “Con thực sự có thể lấy cái gì cũng được sao?”
Ngả gia gia: “Đương nhiên, con là hậu bối, con có thể chọn tùy ý, nhưng nhớ kỹ chỉ có một vật.”
Nhóc nhìn chung quanh một vòng, yên lặng quay đầu nhìn một thứ trái cây toả ra mùi thơm lạ lùng, Mạc Cổn Cổn nuốt nuốt nước miếng, trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc nhóc lựa chọn tấm thủy tinh tựa như bị lửa thiêu cháy kia, Đại Quái Vật đặc biệt tốt với nhóc, lần sau nhóc có thể dùng nó để trao đổi.
Nghĩ như vậy, Mạc Cổn Cổn khẽ nói: “Vậy con muốn cái kia, nếu muốn đổi trái cây, con phải đổi thế nào ạ?”
Ngả gia gia liếc nhìn trái cây, hướng về phía một đốm sáng, cảnh cáo: “Là hậu bối, gian thương!”
Đốm sáng bị kêu là gian thương nhô ra: “Bé con, con thật là tinh mắt, trái cây này cực tốt với gấu trúc, ăn nó không chỉ kéo dài tuổi thọ, càng có thể khiến cho mình trở nên trơn bóng mịn màng, thanh xuân vĩnh viễn đều không phải là mơ…”
Ngả gia gia: “Khụ khụ.”
Gian thương cứng đờ: “Tiểu bảo bối, một dúm mao cắn một ngụm. Đổi không con?”
Mạc Cổn Cổn đã ngây ngốc, nhóc ngẩn người nhìn gian thương, trong mắt đầy hoang mang, ác mộng này còn rất hoang đường.
Nhóc cẩn cẩn thận thận: “Biến thành không có lông?”
Gian thương lập tức nói: “Đương nhiên, nhưng mà đảm bảo đầu tóc suông mượt xinh đẹp!”
Mạc Cổn Cổn nghiêm nghị cự tuyệt cái xấu.
Có ăn ngon cỡ nào cũng không thèm được, nhóc đã mất lông một lần rồi, hiện tại thứ nhóc quý giá nhất chính là một thân da lông này.
Không không không, cẩn thận nghĩ lại, đời trước, nhóc đã bị cướp mất bộ da một lần rồi.
Móng vuốt nho nhỏ của Mạc Cổn Cổn quào quào lùi về sau.
Mạc Cổn Cổn: “Không đổi! Con chỉ muốn cái tấm kia!”
Gian thương còn muốn khuyên tiếp, nhưng thái độ của nhóc con vừa kiên quyết vừa cấp bách, ông bất đắc dĩ chỉ có thể lùi ra sau, trả quyền phát biểu lại cho Ngả gia gia.
Vác vài cuốn sách thiếu nhi của giới gấu trúc, tay cầm tấm thủy tinh, Mạc Cổn Cổn quay đầu, chào tạm biệt nhóm tổ tiên.
Hình ảnh lóe lên rồi biến mất, Ngả gia gia nhìn chằm chằm vào thế giới lại khôi phục về màu đen vốn có, cảm thán một tiếng, ông quay đầu lại nói với đốm sáng còn sáng hơn ông một chút cũng không biết là đã xuất hiện từ khi nào: “Như vậy, thực sự được sao?”
Đốm sáng nhấp nháy: “Không còn cách nào khác. Chuyện nên đến cuối cùng cũng sẽ đến thôi.”
Ngả gia gia chần chừ: “Có phải là không quá công bằng với thằng bé hay không, thằng bé còn nhỏ như vậy mà.”
Đốm sáng: “Đừng để cho người khác làm tổn thương thằng bé, kêu Võ Đại Võ Nhị hộ thể.”
Trước mắt Mạc Cổn Cổn lóe lên, nhóc trở về vị trí trước tảng đá lớn, còn chưa kịp đứng vững liền bị hai bàn tay to nâng lên.
Con ngươi của Lục Kiêu Kỳ còn lưu lại vẻ lo lắng, lăn qua lộn lại nhóc con để kiểm tra, kiểm từ đầu đến chân không bỏ sót bất kỳ chỗ nào, thậm chí đến cả cái mông nhỏ cũng không được buông tha, vén đuôi nhỏ ra nhìn nhìn hoa cúc nhỏ.
Mạc Cổn Cổn: “Σ( ° △°|||)︴ ”
Mạc Cổn Cổn rầm rì ngọ nguậy, có hơi xù lông lên, nhóc cầm đuôi nhỏ sợ đến không nhẹ.
Con ngươi trừng lên tròn vo, Mạc Cổn Cổn: “Ưm ưm ngao!”
Lục Kiêu Kỳ nhìn thấy nhóc con thực sự không bị thương tổn gì, lúc này mới yên tâm. Anh nói với giọng khàn khàn: “Không sao là tốt rồi.”
Toàn bộ lửa nhỏ đang bốc cháy liền bị dập tắt.
Mạc Cổn Cổn chợt nhớ tới, liền hưng phấn kêu ư ư, ôm lấy tấm thủy tinh rơi ở dưới đất lên, ra sức đưa về phía Đại Quái Vật.
Hai mắt Mạc Cổn Cổn lấp lánh: “Ư ~ ”
Cho anh, Đại Quái Vật!
Lục Kiêu Kỳ nghi hoặc rũ mắt, lúc anh thấy rõ vật thể đó là gì, con ngươi chợt rụt lại, nơi sâu trong đáy mắt nhấc lên sóng to gió lớn.
Đây là! ! !
Mạc Cổn Cổn đưa đồ cho Đại Quái Vật, thấy anh thích liền vui vẻ theo, quay đầu nhìn lại, phát hiện tảng đá lớn lúc trước đã biến mất.
Hử?
Bỗng nhiên, nhóc thấy hai đốm sáng nhỏ nhô ra.
Mạc Cổn Cổn kinh ngạc.
Hai đốm sáng nhỏ cầm một cái dây chuyền, trên đó có một cái mặt dây chuyền màu đen, có thể mơ hồ nhìn thấy ở bên trong còn vài đốm sáng rực rỡ khác nữa.
Màu xanh lá cây sậm, lấp la lấp lánh, xinh đẹp tựa như cực quang.
Được đeo dây chuyền vào, Mạc Cổn Cổn nhìn hai đốm sáng nhỏ kinh ngạc đến ngây người.
Mạc Cổn Cổn ngồi xếp bằng ở dưới đất, đưa lưng về phía Lục Kiêu Kỳ: “Ư ư?”
Võ Đại Võ Nhị: “Hai ông là Võ Đại Võ Nhị, con cứ kêu Đại gia gia và Nhị gia gia là được.”
Lục Kiêu Kỳ đè cảm giác đang dâng trào xuống, liền thấy nhóc con kia đang cầm một sợi dây chuyền, hướng về khoảng không kêu to.
Con người vốn đen thẳm càng trở nên tối tăm hơn, Lục Kiêu Kỳ đi qua, khẽ sờ sờ đầu của nhóc con: “Đang nói chuyện với ai vậy?”
Mạc Cổn Cổn: “…” Hmm…