Bạn đang đọc Hôn Trái – Chương 16: Q.2 – Chương 16
Quần áo sang trọng, trang sức đắt tiền, khách quý tập hợp về nơi đây.
Buổi dạ tiệc ở xã hội thượng lưu, từ trước tới giờ đều giống như vậy, nhất là, Thôi gia – chủ các ngân hàng lớn nhất nước, chỉ có thể diễn tả là cực kì xa hoa.
Đêm nay là đại thọ bảy mươi của người nắm quyền Thôi gia – Thôi Nguyên Bồi, đồng thời cũng là dịp ông muốn tuyên bố, đem toàn bộ quyền hành chuyển giao cho đứa cháu mà mình cưng chiều nhất, Thôi Hạo Triết. Sự chuyển giao quyền lực trong hào môn, bấy lâu nay luôn là tiêu điểm rất được xem trọng trong giới thương trường, dù sao, vua nào thì thần nấy, ở trên thế giới Thôi gia có 157 ngân hàng, khả năng tài chính của bọn họ có thể so sánh vài quốc gia, xét thực lực về kinh tế đúng là làm cho người ta ngưỡng mộ không thôi.
Phân bộ chính của Thôi gia đều ở châu Âu, nhiều năm qua như vậy, người nhà Thôi gia ở khắp các nơi để quản lý sản nghiệp của họ, trừ bỏ vài người con cháu còn ở lại Đài Loan để quản lý ngân hàng ở đây, còn những người khác đã rất nhiều năm không có trở về Đài Loan.
Nguyên nhân do Thôi Nguyên Bồi, lão tiên sinh tuổi đã cao, tưởng niệm quê nhà, mấy tháng trước về Đài Loan, sau đó liền quyết định ở lại đây dưỡng lão, cho nên buổi tiệc lần này, được tổ chức ở tại khách sạn xa hoa nhất của Diêu thị – khách sạn Thủy Tinh.
Nơi đây là do Diêu Dật Châu năm đó vì kỷ niệm con gái ra đời, cố ý dùng tên của cô để đặt cho hệ thống khách sạn cao cấp nhất này, ở đây toàn đón tiếp những người cao quý vào hàng bậc nhất. Khách sạn Thủy Tinh ở toàn cầu chỉ có 5 cái, nhưng giá trị của nó đều là con số thiên văn, ngay cả một vật bé nhỏ không đáng kể nhất như một tấm gạch lót sàn, cũng đều là hàng thủ công, chất liệu đắt tiền.
Bởi vì xa hoa, bởi vì cao quý, bởi vì rất hiếm, đương nhiên khách sạn Thủy Tinh trở thành dấu hiệu để phân biệt địa vị trong xã hội thượng lưu, người bình thường căn bản là không có khả năng đi vào, một căn phòng bình thường nhất ở nơi đây, đều là sáu chữ số không trở lên. Chi phí cao như thế, nhưng những kẻ mới nổi lại muốn chứng minh bản thân, khách sạn có năm tầng lầu, không có ngày nào còn lại phòng trống.
Lần này Thôi gia vung tay bao hết toàn bộ đại sảnh để tổ chức dạ tiệc, ngoại trừ bởi vì Thôi Nguyên Bồi có tiền tài hùng mạnh, còn là do ông cùng Diêu Dật Châu có vài phần giao tình, nên mới có thể đặt bao hết, mà những người khách được mời tới tối nay, không có ai không phải là người quyền cao chức trọng.
Đến giờ nhập tiệc, trang trí bao quanh gian đại sảnh là một màu hoa sắc vi xinh đẹp, âm nhạc tao nhã, những chiếc máy điều hòa cao cấp, từng chùm đèn thủy tinh to lớn treo khắp nơi, mỗi một cái đều là lộng lẫy, rực rỡ, đang cố gắng chiếu sáng không khí danh môn thế gia bao trùm trong căn phòng mênh mông này.
Sau khi lễ phép chào hỏi qua Thôi Nguyên Bồi, Diêu Thủy Tinh lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như đang nghiêm túc lắng nghe trùm điền sản – Trần Thượng phân tích tiềm lực về kinh doanh bất động sản trong tương lai. Ở thương trường nhiều năm như vậy, cô đã sớm học được hết mọi thủ đoạn khéo léo đưa đẩy, mặc dù bản thân không có lấy một người bạn, cô độc kiêu ngạo, và cô cũng không phải là loại người thích giả bộ. Nhưng vào thời điểm cần thiết, cô cũng có những cách xã giao lịch sự, biểu hiện lễ nghi hoàn mỹ không sứt mẻ. Chính là, những người có thể làm được như cô cũng không nhiều.
Đáng lẽ, những buổi tiệc như vậy, khi không cần phải tham dự cô sẽ không bao giờ đi, cô chán ghét cùng nhau tụ họp với một đám người, ầm ỹ lại phiền phức. Nhưng, buổi chiều hôm nay Từ Tĩnh Viễn gọi điện thoại đến, Diêu Dật Châu hy vọng cô có thể tham dự. Trong nhiều năm qua, ba cô luôn để cho cô muốn làm gì thì làm, cho nên lần này, cô tình nguyện nghe theo.
Bởi vậy, cô mới phải ở trong này, nhẫn nại.
“Thủy Tinh, nghe nói gần đây Diêu thị đối với Trung Bộ rất có hứng thú ?” Một ông già đã sáu mươi mấy tuổi, trong đôi mắt đầy sự khôn khéo và sành đời, sau khi tán gẫu vài câu qua loa, rốt cục cũng đem đề tài chuyển hướng sang vấn đề chân chính mà bản thân muốn hỏi, hiếm khi gặp được người thừa kế cực kì ít lộ diện của Diêu gia, ông đương nhiên phải nắm chắc cơ hội này, thăm dò tin tức mà mình muốn biết.
“Trần đổng làm điền sản, nếu ở phương diện này có người thổi gió làm cỏ lay, đương nhiên không thể gạt được tai mắt của Ngài.” Diêu Thủy Tinh thoải mái mà đáp trả, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nguyên tắc nghề nghiệp đều phải như thế này, thật cũng không phải là thật, giả cũng không hẳn là giả.
Trần Thượng cười sảng khoái, “Nếu như Diêu thị thật sự dự tính mua, ông đang có vài mẩu đất vị trí rất tốt, dịp nào cháu rảnh, ông có thể dẫn đi xem.”
Diêu Thủy Tinh khóe miệng lập tức nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn, “Vậy con phải cám ơn Trần đổng đã chiếu cố.”
Hiện tại cô chỉ có hứng thú đối với 12 ngôi khách sạn của Thế Thành, đất đai gì đó, cô chưa có rảnh để quan tâm đến, khẳng định Trần Thượng đã thu được tin tức, cho nên mới đến mời gọi. Nhưng mà, cô cũng không bài xích cơ hội hợp tác khả năng sẽ có trong tương lai.
Hai người đều có tâm tư của riêng mình, cùng nâng ly chạm vào nhau, khách sáo mà có lễ.
Đã nhiều năm, những lần cần thiết Diêu Thủy Tinh phải tự mình tham dự dạ tiệc, kỳ thật cũng không nhiều, với lại, vài năm trước khi cô góp mặt trong các buổi tiệc, các chú bác trong giới đều rất hăng hái đem con cháu mình ra giới thiệu cho cô quen biết, Diêu Dật Châu mặc dù có một trai, hai gái, nhưng dù sao tuổi tác kém nhau quá nhiều, hơn nữa Diêu Thủy Tinh đã công tác tại Diêu thị rất nhiều năm, quyền cao chức trọng, là người thừa kế sáng giá nhất của Diêu Dật Châu, chỉ cần cưới được cô, không cần toàn bộ Diêu thị, ít nhất cũng có thể thu được một nửa Diêu thị vào trong tay, cũng là một chữ số kinh người! Cho nên mọi người mới gấp rút muốn được làm thông gia với Diêu thị.
Nhưng là, Diêu Thủy Tinh đã từng trước mặt mọi người hung hăng cự tuyệt qua vài lần kết giao như vậy, trực tiếp làm cho những người đó mất hết danh dự, chật vật không chịu nổi. Người trong xã hội thượng lưu đều biết, đại tiểu thư của Diêu gia, vô cùng xinh đẹp, lại kiêu ngạo đến mức trong mắt không có hai từ “đàn ông”, cho nên bất kể là ai, cũng đừng nghĩ đến việc hái xuống đóa hoa ở trên đỉnh núi chót vót này. Từ đó về sau, khi cô tham gia các buổi dạ tiệc, vây quanh ở bên người đều là những ai muốn cùng cô hợp tác làm ăn.
Đây chính là ý muốn của cô.
Dù sao mọi người có nhu cầu đến nơi này, chỉ để xã giao cùng bàn chuyện kinh doanh, tạo mối quan hệ, ngẫu nhiên cô cũng sẽ vui ý phối hợp, tuy rằng cái thú vui của cô, một năm cũng khó có được hai lần.
Diêu thị nổi tiếng có những nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, im lặng đi khắp mọi nơi, cẩn thận bổ sung rượu cùng đồ ăn, làm việc bận rộn nhưng có hiệu suất rất cao. Mỗi người khi gặp được Diêu Thủy Tinh, đều kính cẩn gật đầu chào hỏi.
Đôi mắt cô nhìn khắp chung quanh, xem đồng hồ, cô đã ở đây được nửa giờ, bấy nhiêu lễ nghi cũng đã làm đủ, xem như để mặt mũi ọi người, nên đây là thời điểm cô có thể ra về.
Cô thật nhanh gọn chào hỏi những vị khách quý ở đây, đi về hướng một góc khuất, lập tức có một bồi bàn thật thông minh tiến lên. Diêu Thủy Tinh nhẹ giọng cảm ơn, đem chén rượu trong tay đặt ở trên khay của anh ta.
Xoay người vòng qua một hành lang gấp khúc, dự tính đi đến thang máy ở giữa, là thang máy chuyên dụng dành riêng cho cô để rời đi.
Mới vừa đi đến một góc, eo cô bị một bàn tay to dùng sức ôm thật chặt, cô phản ứng cực kì nhanh chóng thoát ra, bàn tay đánh về phía đối phương. Người nọ không hề né tránh đòn công kích của cô, trái lại trực tiếp đón nhận, nắm giữ bàn tay cô dùng một kỹ thuật xoay người tuyệt đẹp, đem cô ép lên trên vách tường.
Làn váy tung bay, môi cô liền bị một hơi thở nóng rực mà vô cùng quen thuộc ngăn chặn.
Hạ Viễn Hàng cúi đầu cho cô một nụ hôn môi mười phần nồng nàn nóng bỏng, bàn tay khiêu khích, vuốt ve thắt lưng mềm mại đến không thể tưởng của cô, đầu lưỡi của hai người ma sát với nhau thật linh hoạt, như đang cùng múa một điệu trong nước, phát ra âm thanh róc rách.
Vừa hôn xong, đầu lưỡi của Hạ Viễn Hàng liền rời khỏi miệng, anh cúi đầu khẽ cắn chiếc cằm thon nhỏ của cô.
“Thật sự rất nhiệt tình nha, bảo bối.”
“Hôn xong rồi, có thể buông tay thôi ?” Lời nói của cô lạnh như băng, hoàn toàn không giống người khi nãy cùng anh ôm hôn nồng nhiệt. Tính khí nóng nảy nhưng lại cố tỏ vẻ lãnh đạm với anh, chính là tác phong của Diêu Thủy Tinh.
“Em nói thử xem ?” Bàn tay nguy hiểm đi vào làn váy của cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng mịn nõn nà của cô, cái loại xúc cảm mềm mại này, làm cho anh thật muốn âm thầm rên rỉ.
“Em nói hủy bỏ, chính là hủy bỏ.”
Cô vội đẩy anh ra, đôi chân mày xinh đẹp khẽ nhíu, cô ghét nhất cảm giác bị mất kiềm chế, cũng chán ghét người không biết kiềm chế, nhất là con người cực kì không biết kiềm chế này, anh!
Anh thô lỗ kéo cô vào lòng mình, thấp giọng đầy nguy hiểm: “Anh có đồng ý sao, hả ?” Kìm chặt, đem cô lôi vào phía sau một cây cột lớn, sau đó làn váy của cô lập tức bị anh kéo lên trên.
“Anh muốn phát điên gì đây!” Cô giãy dụa, không thể tin được anh lại ở tình huống này, ở địa điểm này mà … động tình, đây chính là khách sạn của cô nha!
“Em nói nhiều lắm.” Anh nắm giữ cằm của cô, cúi đầu ngậm chặt miệng cô, đầu lưỡi đi vào thăm dò bên trong môi cô, ép buộc để cho anh hôn thật sâu, cô cắn anh, anh cũng lập tức cắn lại môi dưới của cô, dùng miệng mút chặt vào, đau đến cô phải hít vào một hơi. Anh lại hôn cô, điên cuồng mà cấu xé.
“Ừm…… Hạ…… ngừng……” Sự kiêu ngạo cùng gia giáo của cô, tuyệt đối không cho phép ở những nơi như thế này, cùng với anh làm những chuyện như vậy, cho nên giá nào cô cũng không phối hợp với anh, thân mình không ngừng vặn vẹo, lại càng thêm châm lửa trên cơ thể vốn đã nóng bừng của anh.
Anh xoay người đem cơ thể phía trước của cô ép sát vào vách tường, nắm giữ chiếc cằm bắt cô phải nghiêng đầu qua, mặc cho anh tiếp tục hôn sâu, anh buộc cô uống hết nước bọt của mình, còn của cô lại dùng lưỡi kéo vào trong miệng của anh, trôi thẳng vào sâu trong dạ dày.
Bàn tay chui vào bộ lễ phục đắt tiền của cô, nhẹ kéo chiếc váy lên cao, nhanh chóng đi vào nơi bí ẩn.
Thân mình bị anh kìm chặt, môi cũng bị anh ngăn chặn, cô giãy dụa không ra, cảm giác được anh đem quần lót của mình kéo xuống phía dưới, trong lòng không khỏi khẩn trương, cái mông lập tức đánh về phía sau, muốn đẩy anh ra xa, nhưng lại không hề nghĩ đến, cô chạm trúng bộ phận mẫn cảm, dẫn tới anh động tình càng thêm lợi hại.
Cô càng ngày càng có một cảm giác rõ ràng, có một sức mạnh sung mãn ở phía sau người đang không ngừng cọ sát, cô thầm nghiến răng nghiến lợi, không biết phải làm gì.
Hạ Viễn Hàng vội vàng xé rách quần lót, đầu gối chen vào giữa hai chân cô, tách ra, cuối cùng anh cũng đã thỏa mãn buông tha ôi cô, đầu lưỡi nóng rực vẽ một đường từ vành tai xuống dưới, để lại một dấu vết ẩm ướt.
Tay anh tiến vào giữa đùi cô, vừa mới hôn kích tình như thế, đương nhiên cô đã có vài phần kiều mỵ, ngón giữa vội mở cánh hoa xinh đẹp, đã cảm nhận được sự trơn trượt vô cùng mềm mại.
“Đã ẩm ướt, làm sao mà ngừng ?” Anh nói nhỏ ở bên tai cô, tay kia thì theo cổ áo hình chữ V đi vào, chất liệu mỏng manh cực kì thích hợp để cho anh chiếm đoạt, nắm giữ bộ ngực đầy đặn, nặng nề xoa nắn.
Ngón giữa của anh ở hoa huyệt cô cấp tốc ra vào, ngón trỏ lại liên tục nhu nhụy hoa no đủ, anh giày vò cô mãnh liệt, làm cho cô không kịp thở dốc.
“Ưm……” Cô cắn môi cố nén tiếng rên rỉ yêu kiều, “Có…… camera.”
“Em là kẻ lừa đảo.” Anh dùng sức nhéo mạnh đầu nhũ mẫn cảm, “Chỗ này là góc chết.” Ý tứ là, máy quay không thể quan sát được nơi này, bọn họ có thể…… tha hồ mà vui đùa.
Ngón tay anh ở trong cô vội di chuyển, anh dùng đốt ngón tay từ từ cọ sát vách tường non nớt, từng chút, từng chút, cảm giác được nơi này thật co dãn mà mọng nước, anh lại càng hăng say mà làm càn.
“A……” Cô hét lên một tiếng mềm mại, một dòng chất lỏng ẩm ướt mà nồng đậm mùi từ chỗ sâu tràn ra, chảy vào lòng bàn tay anh, rớt xuống sàn nhà bóng loáng.
Đây là…… Thật sự là rất mất mặt!
“Đinh” một tiếng, thanh âm của thang máy ở cách đây không xa truyền đến, trong một khắc người cô cực kì căng thẳng, thủy huyệt mềm mại cũng liều chết mà siết chặt ngón tay anh.
“Em sợ ?” Anh cười nhẹ, ngón giữa bị cô kìm giữ không thể động đậy, nhưng mà, anh còn thể đùa bằng cách khác. Ngón trỏ của anh thật ác ý mà giày vò nhụy hoa đã sớm mềm nhũn, giống như là tò mò cái xúc cảm co dãn này, anh dùng sức để mà xoa nắn.
Sự kích thích này đương nhiên không nhỏ, cô run rẩy cực kì lợi hại, thủy triều trào dâng.
Đám người kia đã ra khỏi thang máy, vừa đi vừa nói chuyện, âm thanh cách nơi này càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Thân thể Diêu Thủy Tinh trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng là cái người đáng giận ở phía sau kia, lại ở vào lúc này, ngón tay bắt đầu xấu xa di chuyển, cấp tốc ra vào, làm cho tiếng nước phát ra thật vang mà rõ ràng, ngón trỏ còn hung hăng ma sát nơi no đủ mềm mại, cô cắn môi đến phát đau, mới miễn cưỡng đè nén lại tiếng rên rỉ ở bên môi.
“Ngừng……” Cô thở hỗn hển, giọng điệu rõ ràng là ra lệnh, nhưng nghe vào tai lại là nũng nịu đáng thương.
“Hiện tại em nói cho anh biết, giữa chúng ta, rốt cuộc là ai phải nghe lời ai, hả ?” Ngón tay mãnh liệt di chuyển, lôi kéo ra càng nhiều nước, làm rớt xuống làn da nóng rực trắng mịn của cô,.
Đám người kia ngừng lại, chỉ cách một chỗ rẽ, đang tán gẫu vui vẻ, vừa không đi tới, cũng không lui về. Đây là…… tình huống cực xấu hổ nhất.
Tay anh rời khỏi ngực cô, lại đi vào môi, không để cho cô tiếp tục cắn môi của bản thân, cô lại oán hận trực tiếp cắn ngón tay anh, thật giận anh lại dám trêu đùa cô như vậy, cũng tức giận bản thân không thể kiềm chế bị anh trêu thành cái bộ dạng này, cô thật hận anh dùng sức cắn vừa mạnh vừa ác!
Lần này anh thật sự rất quá đáng! Nếu thực sự bị nhìn thấy…… cô thề, cho dù đuổi tới địa ngục, cô cũng muốn tự tay chém anh thành trăm mảnh! Thân thể của cô càng ngày càng run, tim đập nhanh đến mức cô sắp không thể thở nổi.
Anh đang muốn cho cô thấy, vào giờ này phút này anh mới là người quyết định tất cả, có phải hay không ?
Diêu Thủy Tinh sống đã hai mươi bảy năm, lần đầu tiên cảm nhận được một sự sỉ nhục ác liệt như thế này, Hạ Viễn Hàng chính là cố ý muốn cho cô biết cái cảm giác này mà, cô đương nhiên hiểu rõ. Nhưng mà, nếu ngoan ngoãn để cho anh khi dễ, là một việc mà Diêu Thủy Tinh sẽ làm sao ?
Anh cứ kiên quyết không buông bỏ, cố ý trêu đùa cô để làm niềm vui cho bản thân, như vậy cô cũng không cần ngu xuẩn để anh bỡn cợt mà không biết phản kháng!
Mông của cô nâng lên cao, chủ động đón ý nói hùa với động tác của tay anh, ngón tay rõ ràng đang đi ra lại một lần nữa phải tiến sâu vào.
Nếu không phải tình huống chuyển biến quá nhanh, khả năng Hạ Viễn Hàng thật sự sẽ cười thật to, Diêu Thủy Tinh chính là Diêu Thủy Tinh, cô như thế mà dám, sử dụng tay anh như một công cụ để thỏa mãn cho chính mình!
Cái cô gái này, quả nhiên không phải kiêu ngạo bình thường.
Anh cúi đầu cười, đầu lưỡi lướt qua làn da trên chiếc gáy tinh tế của cô, anh cực kỳ yêu màu trắng nõn nà ngọt như sữa của da cô, khẽ cắn mút, “Ừm, có phải hay không đã sắp đến đỉnh ?”
Cô cắn răng, mông không ngừng hướng về phía sau càng lúc càng nhanh, cái loại nhiệt độ ma sát này, làm cho khoái cảm không ngừng tăng lên, hô hấp càng của cô ngày càng dồn dập, mồ hôi đã làm lễ phục ướt đẫm, dính ở trên da thịt, trở nên thật lạnh lẽo. Nhưng là thân mình cô lại rất nóng, nóng lạnh lẫn lộn, còn có ngón tay trong cơ thể, cô thật sự sắp muốn……
“Ừ……” Cô hừ nhẹ, hoa huyệt dùng sức nuốt chặt ngón tay anh, từ sâu bên trong tràn ra một dòng chất lỏng nóng bỏng.
Cô đã đến cao trào.
Trong không khí tràn ngập mùi vị tình ái, bàn tay anh đã cực kì ẩm ướt , “chậc chậc” Thở dài, giống như đối với sự mẫn cảm của cô không còn lời nào để nói, anh để ngón tay vào miệng chậm rãi thưởng thức.
“Ừ, thật sự rất ngọt!”
Anh có thể vô sỉ thêm một chút nữa sao!
Diêu Thủy Tinh thở gấp xoay người, nhìn anh, rõ ràng đang làm một động tác phóng túng dơ bẩn, vì sao lại nhìn thấy Hạ Viễn Hàng vẫn còn anh tuấn làm cho người ta phát cuồng ?
Giờ này khắc này, ánh mắt mông lung, cô chú ý tới âu phục anh mặc trên người, màu đen thật sự rất hợp với anh! Nhưng mà Hạ Viễn Hàng không phải là loại người vừa nhìn vào đã có thể đánh giá là một soái ca, anh không có khí chất tao nhã, không có khuôn mặt hoàn mỹ, nhưng anh lại có một nét mặt thâm thúy và hơi thở phóng khoáng, có mười phần mùi vị nam nhân, hơn nữa giờ này khắc này nếu mang cái bộ dạng này mà xuất hiện tại tiệc tối, chỉ sợ sẽ trở thành mục tiêu bị các vị tiểu thư truy đuổi điên cuồng.
Nhíu mày, đem những ý nghĩ vẩn vơ đang đi quá đà vứt sạch, cô không cần vì anh mà phải tốn tế bào não để suy đoán, anh làm sao có thể đi vào khách sạn Thủy Tinh.
Dù sao, bây giờ Hạ Viễn Hàng, thân phận, địa vị đã sớm bất đồng với ngày xưa, việc làm, giao tiếp của anh cô đã không còn hiểu biết, giống như Hạ Viễn Hàng lúc này đây, cô đã không thể hoàn toàn nắm anh trong tay. Dưới đáy lòng cô âm thầm cười lạnh, cho dù năm đó anh đối với cô ngàn y trăm thuận, cũng vẫn có những thứ của anh mà cô không thể đụng vào, huống chi hiện tại ?
Lòng người vĩnh viễn đều là thứ không thể nắm trong tay.
Đám người xuất hiện khi nãy, lúc này sớm đã rời đi, thật rõ ràng là mấy người đến tham gia buổi tiệc này. Có phải hay không cô nên cảm thấy may mắn? Thang máy chuyên dụng của cô trong khách sạn Thủy Tinh, thiết kế vô cùng bí mật, lợi dụng hiệu ứng thị giác, nên từ ở ngoài nhìn vào, nơi này cũng chỉ là một bức tường mà thôi, chỉ khi đi vào rất gần, mới có thể phát hiện một chỗ rẽ được ẩn ở phía sau.
Khẳng định anh đã sớm hiểu biết kết cấu ở trong đây, cho nên mới cố ý chờ ở nơi này.
Đúng là lòng dạ quá xấu!
Đôi mắt nhanh nhẹn đánh giá bản thân trông thật chật vật, bộ lễ phục màu lam đã bị anh lôi kéo nhăn nhúm, mà chiếc quần lót tơ tằm đã bị anh xé nát quăng trên mặt đất. Còn anh thì vẫn chỉn chu sạch sẽ như trước, quần áo không một nếp nhăn, phút chốc lửa giận trong lòng cô hừng hực bốc cháy.
Thật sự anh rất cần phải được dạy dỗ lại! Cô đương nhiên cũng không để ý bản thân phải đi giáo huấn anh.
Bước lại gần, bàn tay linh hoạt cởi bỏ dây lưng của anh, sau đó chui vào trong sờ soạng. Tuy rằng đối với việc đã tới nước này mà cô còn dám đi trêu chọc dũng khí của anh, thật sự không biết sợ là gì , nhưng anh vẫn mặc cho cô xằng bậy, anh muốn nhìn thử xem, Diêu Thủy Tinh có thể làm được tới mức nào.
Anh đã rất là nóng, bụng rất là chướng, trong nháy mắt dục vọng được bàn tay cô mang ra ngoài. Thật lớn! Bàn tay nhỏ bé của cô đã mở hết cỡ, vẫn cầm không được hết, cô đành phải cố sức nắm thật chặt, nhịp nhàng lên xuống, câu dẫn anh.
“Hạ Viễn Hàng.” Cô liếm cổ anh, cảm nhận được một mùi vị nhàn nhạt, vẫn giống như năm đó, trên người anh là một mùi hoa thảo. Ngẩng đầu, cô cố ý ở bên tai anh thở gấp, nhớ lại trước kia, thứ mà anh tối, tối mê luyến, chính là âm thanh rên rỉ của cô.
Cô chậm rãi kéo dài thấp giọng, “Em… nghĩ muốn, ưm……”
Quả nhiên, trong tích tắc hô hấp của anh liền rối loạn.
Dục vọng nóng rực đang càng ngày càng lớn, càng cứng rắn, ở trong lòng bàn tay non mềm của cô, dùng sức cọ xát.
Cô cố ý câu dẫn, hiệu quả thật là kinh người.
Hạ Viễn Hàng tức tốc ôm lấy cô, đem cả người cô quấn lấy ở trên người anh, đôi chân thon dài gắt gao quấn lấy thắt lưng của anh, gỡ bàn tay nhỏ bé của cô ra, anh vội tìm kiếm đường vào u cốc thần bí kia.
Không thể chờ thêm một giây.
Anh chỉ dùng lực một cái, do lúc trước cô đã ẩm ướt, trong nháy mắt anh đã ở trong nơi sâu nhất của cô.
“A……” Tiếng rên rỉ của cô ở ngay bên tai anh, vừa nũng nịu vừa mềm mại, như thanh âm đáng yêu của trẻ nhỏ, làm anh càng ngày càng điên cuồng.
Cô bị anh nâng lên cao, vì để chính mình không bị ngã xuống, hai chân theo bản năng ôm chặt lấy anh, cánh tay anh thì dùng sức ôm chặt lấy cái mông săn chắc của cô, đem cô giơ lên cao, đợi đến lúc cô rớt xuống, anh lại dùng sức mà tiến vào.
Ở cái tư thế này, vốn dĩ anh có thể đi vào vô cùng sâu, hơn nữa nhờ trọng lực làm tăng tốc độ, mỗi một lần anh đều có thể đi đến nơi tận cùng không thể tưởng của cô.
Tê dại, bủn rủn, còn có từng cơn khoái cảm mãnh liệt, làm móng tay cô cắm sâu vào cơ bắp rắn chắc ở sau lưng anh, lúc này thân thể cô đã bị anh làm mất hết ý thức, dục vọng to lớn không ngừng khuấy động thủy huyệt.
Thể lực của anh cực kì khỏe, sức mạnh của cánh tay có thể dọa người hoảng sợ, mỗi một lần nâng lên kéo xuống, đều dùng hết sức, anh nghĩ cứ như vậy làm cô chết đi, để cô khỏi phải đến nhiễu loạn tâm anh.
Diêu Thủy Tinh cắn môi đến sưng đỏ, mái tóc đen nhánh rối tung xõa ra ở sau lưng, theo động tác của hai người vẽ ra độ cong mê người. Cô chủ động phập phồng, ở thời điểm anh tiến vào, hung hăng siết chặt, chọc cho hô hấp của anh càng ngày càng loạn, động tác cũng càng ngày càng thô bạo.
Dưới thân bọn họ, đã sớm ướt át đầm đìa, một dòng chất lỏng cứ theo sự kịch kiệt của hai người tràn ra ngoài, trong không gian nho nhỏ yên tĩnh làm vang dội cái thanh âm đầy ái muội này.
Bọn họ càng ngày càng điên cuồng, cảm giác cũng càng ngày càng mãnh liệt, đúng lúc cao trào đã sắp đến đỉnh, trong nháy mắt lại truyền đến sự rung động nặng nề từ trong túi Hạ Viễn Hàng.
Động tác của anh hơi bị chậm lại, lập tức làm cho cô bất mãn, ở trên người anh nhúc nhích giãy dụa, vội vàng ra lệnh: “Hạ Viễn Hàng, nhanh một chút.”
Bỗng nhiên bên môi anh lại nở một nụ cười xấu xa, “Bảo bối, chúng ta chơi một trò chơi mới lạ, được không?”
“Không cần! Hạ Viễn Hàng, anh mau động a!” Thủy huyệt của cô đang liều mạng hút chặt dục vọng của anh, muốn làm cho anh lại di chuyển, nhưng lửa nóng chôn sâu trong cơ thể cô, thật đáng chết vẫn không chịu nhúc nhích. Mà cô ở trên người anh, không có sự phối hợp, hoàn toàn không có cách nào chủ động, loại khó chịu nửa vời này, làm cho tâm tình của cô muốn phát điên.
“Động, đương nhiên phải động.” Anh đem cô để ở trên vách tường, “Chúng ta thử một lần ‘tiết tấu di động’ nha ?”
Tiết tấu di động ?
Cô rất nhanh liền hiểu được ý tứ của anh, trong đầu người này đúng là đầy ý nghĩ xấu xa, thế mà lại cùng nhịp nhàng với tuần suất của chiếc di động đang rung kia, chậm rãi từng chút một ra vào cơ thể cô.
Ông trời giết chết cô đi! Cái loại di chuyển thong thả này, so với đứng yên còn giày vò hơn! Đôi mắt mở lớn đỏ bừng, ở dưới thân anh, cô sắp nổi điên.
Cô không có đoán trước được anh lại dùng chiêu này, thở gấp đặc biệt lợi hại, cơ thể đã muốn đi đến đỉnh, nhưng là lại bị người nọ kéo dài khoảng cách, không phải nhìn không thấy, mà là chỉ có thể nhìn nhưng lại chạm không tới, trái hẳn với bộ dáng kích động muốn giết chết người khi nãy, lúc này anh có tính nhẫn nại vô cùng tốt, cứ từ từ mà ép buộc cô.
Cô vô cùng hoài nghi nam nhân này chính là cố ý sắp đặt để trêu cô! Có trời biết trên đời này lại có ai gọi điện thoại, nửa ngày không người tiếp, lại vẫn không chịu tắt máy ? Cái di động chết tiệt! A…… Nếu có thể rung nhanh thêm một chút nữa thì tốt rồi.
Sự thật chứng minh, cứ khoanh tay chịu chết, thì tuyệt đối không phải là Diêu Thủy Tinh! Cô rên rỉ, bàn tay nhỏ bé vội vàng chui vào túi anh sờ soạng, đụng đến được cái di động đang chậm rãi rung kia, liền lập tức rút ra, hung hăng ném vào vách tường.
Rốt cục, cái tiết tấu chậm chạp làm phiền lòng người kia đã biến mất.
Cô đưa tay đấm vào người anh, thân mình chủ động siết lấy dục vọng của anh, “Hạ Viễn Hàng, nhanh chút, ừm…… nhanh chút.” Âm cuối kéo dài, có vị ngọt nồng đậm cùng mềm mại say người, lạnh lùng mỹ nhân một khi trở thành kiều mỵ sẽ có lực sát thương đến cỡ nào ?
Cái loại thanh âm nũng nịu này, làm cho thân mình Hạ Viễn Hàng cứng ngắc, dục vọng ở trong cơ thể cô trướng đến phát cuồng, một tay anh đè cô ở trên tường, kịch liệt xuyên xỏ ra vào.
“Phách phách” tiếng cơ thể va chạm vào nhau, với một tuần suất không thể tưởng tượng được không ngừng vang lên, anh vội vã ma sát mang đến một khoái cảm mạnh mẽ, không có gì sánh kịp.
Trước kia, anh chịu không nổi nhất là bộ dáng này của cô.
Hiện tại vẫn là như thế.
Sau khi tra tấn tới lui, rốt cục cô cũng chiếm được sự ngọt ngào mà mình mong muốn.
A…… Đây mới là tư vị sung sướng! Đôi mắt xinh đẹp bởi vì khoái cảm mà hơi nhắm lại, cái loại no đủ vững chắc ấm áp này, làm cho cô đạt được một cao trào vui vẻ, thỏa thích.
Một tầng, một tầng ở sâu trong nơi mềm mại của cô bao bọc lấy anh, cắn chặt anh, bởi vì đã đến đỉnh nên thủy huyệt điên cuồng mà co rút, một đợt nối tiếp một đợt, anh hừ nhẹ để cô dùng sức siết lấy mình, hưởng thụ một khắc tuyệt mỹ này.
Lần này cao trào, đẹp đến vượt mức tưởng tượng.
Nhưng là ai có thể nghĩ đến, cái cô gái này lại nhằm vào giờ phút anh không có phòng bị nhất mà đột nhiên ra tay, sau khi dùng sức đẩy anh ra, lại nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, dùng một đòn quật vai tuyệt đẹp, hung hăng đem ném anh về hướng vách tường, “phanh” một tiếng trầm đục, chứng minh cái cô gái này ở thời điểm xuống tay, tuyệt không có một chút nể tình mà nhẹ tay.
Diêu Thủy Tinh vừa chạy vừa sửa sang lại bộ lễ phục hỗn độn của mình, thuận tiện nhặt lên quần lót bị anh tùy tiện ném xuống đất, nhanh chóng chạy tới thang máy, vội vàng nhấn nút mở cửa.
May mắn là, cái thang máy này chỉ có cô mới có thể mở ra, và cũng thật may mắn lúc nãy khi cô dùng nó đi lên, nó vẫn luôn luôn đứng ở tại tầng này, chờ cô. Thang máy có giá trị xây dựng xa xỉ, nên phản ứng cực kì mẫn cảm, “Đinh” một tiếng liền mở ra, cô cấp tốc nghiêng mình đi vào, dùng sức nhấn nút để đóng lại.
Chỉ còn một giây là cửa thang máy sẽ hoàn toàn khép kín, lại bị một bàn tay nam tính ngăn chặn lại, cánh cửa cảm ứng một lần nữa nhanh chóng mở ra, cô thấy khuôn mặt Hạ Viễn Hàng cực kì giống như ác ma, đủ lạnh để cho địa ngục cũng phải đóng băng.
“Diêu Thủy Tinh, lần này em chết chắc rồi!”